Huyết Y Kỳ Thư - Chương 36: Tiếng hát Hồ Ma lại nổi lên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Huyết Y Kỳ Thư


Chương 36: Tiếng hát Hồ Ma lại nổi lên


Giữa lúc ấy, mấy tiếng rú thê thảm vọng lại mà đúng là chỗ Tống Duy Bình ẩn thân.

Ngô Cương giật mình kinh hãi không bút nào tả xiết. Chàng chẳng nghĩ ngợi
gì nữa vội lao mình trở về chỗ bái huynh ẩn thân. Gần tới nơi chàng đảo
mắt nhìn ra lại càng bở vía. Ba xác chết nằm lăn ra đó hãy còn đẫm máu
tươi. Những dây leo phủ trên miệng thổ huyệt có Tống Duy Bình ẩn thân đã bị gạt sang một bên.

Ngô Cương băng mình đến tận nơi ngó vào thì trong huyệt trống không. Chàng trợn mắt há miệng, chân tay nhũn ra tư hỏi:

– Vụ này là thế nào đây?

Chàng đảo mắt ngó lại mấy xác chết thì đều là những tên Thần Phong kiếm thủ
mình mặc áo đen tay cầm trường kiếm lại càng không hiểu là ai đã hạ thủ.

Chàng tự hỏi:

– Nếu là người Võ Minh đã hạ thủ thì sao bọn Thần Phong kiếm thủ lại bị
hạ sát? Nếu người ngoài thì họ là ai? Ai mà biết được minh huynh ta ẩn
thân ở chỗ này?

Điều khiến cho chàng kinh hãi nhất là gã tiểu hóa tử Tống Duy Bình không biết đâu mất. Dù có người cứu gã đưa đi, nhưng
gã đã bị thiếu phụ dùng thủ pháp đặc biệt kềm chế, sắp chết đến nơi. Nếu không giải khai được huyệt đạo ngay thì gã chẳng tài nào sống được.

Bỗng nghe thiếu phụ lên tiếng:

– Thử xục tìm coi!

Ngô Cương lạng người đi ẩn mình vào sau gốc cây

Hai tên kiếm thủ xuyên qua khu rừng vào tới nơi. Chúng vừa phát hiện mấy xác chết thì một tên la lên:

– Ở đây rồi!

Còn tên kia lật xác lên coi. Gã la hoảng:

– Đây là kiếm thương! Đúng là tuyệt tác của Sách Huyết Nhất Kiếm. Chắc gã còn ẩn thân gần đâu đây.

Gã chưa dứt lời thì lão mặc áo cẩm bào đã tới nơi.

Thiếu phụ lanh lùng nói:

– Mấy tên này chết là đáng. Ta đã hạ lệnh không ai được vào rừng xục tìm kia mà.

Lão mặc áo cẩm bào giơ tay lên gọi:

– Chung hộ pháp!

Lão già do Yêu Vương hóa trang tiến lại khom lưng đáp:

– Có ty tòa đây!

Nhất Yêu là một nhân vật đã khiến cho hai phe hắc đạo và bạch đạo nghe danh
phải táng đởm kinh hồn. Ai ngờ lão lại chịu khuất thân làm môn hạ cho
người. Thật là một điều không sao hiểu được.

Lão mặc áo cẩm bào trầm ngâm một chút rồi nói:

– Chung hộ pháp hãy dẫn bốn tên kiếm thủ đi điều tra khắp trong rừng một vòng.

Yêu Vương (tức Chung trưởng lão) đáp:

– Xin tuân lệnh!

Năm bóng người lanh lẹ xuyên rừng mà đi.

Hiện thời chỉ còn lại lão mặc áo cẩm bào và thiếu phụ diêm dúa.

Lão mặc áo cẩm bào trọc cười hì hì đến bên thiếu phụ. Một tay lão đặt lên lưng mụ, một tay đỡ lấy cằm mụ. Lão mê ly nói:

– Thật là thời gian rất tốt mà bị bộ mặt dơi quấy nhiễu…

Thiếu phụ diêm dúa cười một cách rất lẳng lơ ngắt lời:

– Coi chừng mà! Cái mạng già… không khéo thì…

Lão già mặc áo cẩm bào híp mắt cười đáp:

– Sư muội khéo nói giỡn, người già nhưng cây thương không già đâu. Đêm nay ta định kêu sư muội…

Thiếu phụ ngắt lời:

– Buông ra nào! Việc chính quan hệ đã lo xong đâu.

Mụ nói xong giật ra khỏi tay lão cẩm bào.

Ngô Cương ngấm ngầm buồn nôn. Chàng không tự chủ được, lỗ mũi thở lên khìn khịt.

Lão cẩm bào hơi biến sắc đưa cặp mắt vô đảo nhìn bốn phía rồi dừng lại chỗ Ngô Cương ẩn mình.

Chàng kinh hãi vô cùng vì thấy lão già giữa lúc cùng Minh chủ phu nhân đùa
cợt vẫn còn tai tinh mắt thính như vậy đủ biết công lực của họ ghê gớm
đến chỗ nào.

Thiếu phụ diêm dúa dường như cũng đã phát giác ra.
Mụ nheo mắt nhìn lão mặc áo cẩm bào một cái rồi ngó theo mục quang của
lão. Mụ nói:

– Thái thượng! Theo nhận xét của tiểu muội thì chúng ta đừng mơ tưởng hão huyền nữa…

Lão mặc cẩm bào ngắt lời:

– Tại sao vậy?

Thiếu phụ đáp:

– Đối phương nhất quyết không quy thuận dưới cờ.

Lão mặc cẩm bào nói:

– Cái đó chưa gì chứng thực…

Thiếu phụ ngắt lời:

– Lai lịch đối phương hãy còn ở trong vòng bí mật mà cái ngoại hiệu của gã nghe có điều khuất khúc, không chừng…

Lão mặc áo cẩm bào đưa tay lên cản ngăn minh chủ phu nhân không nói nữa rồi lạnh lùng lên tiếng:

– Hãy lộ diện cho lão phu coi!

Ngô Cương lạnh người ra khỏi sau gốc cây.

Lão mặc áo cẩm bào nhăn tít lông mày ngó tướng diện Ngô Cương cùng cách ăn
mặc của chàng thì chẳng những nó không giống một tay hảo thủ về kiếm
thuật mà nó còn không xa vẻ con người giang hồ. Đúng là một tên nông phu cả trăm phần trăm.

Ngô Cương tiến thẳng đến trước mặt hai người. Khóe mắt chàng đã lộ vẻ uất hận lại đầy sát khí rùng rợn.

Đột nhiên, một bóng người loạng choạng chạy tới. Miệng hắn vừa “ối” lên một tiếng liền ngã lăn ra. Lưng hắn còn đeo bao kiếm sáng quắc. Hiển nhiên
là một tay Kim kiếm thủ.

Cả lão mặc cẩm bào cùng minh chủ phu nhân đều cả kinh thất sắc.

Lão mặc cẩm bào lớn tiếng hỏi:

– Chuyện chi vậy?

Tên Kim kiếm thủ cố gắng ngẩng đầu lên ấp úng:

– Bọn đệ tử… Bị một tay cao thủ đột kích… chết mất mười tám người…

Đoạn gã ngoẹo đầu ra chết liền.

Ngô Cương động tâm tự hỏi:

– Phải chăng bọn cao thủ không rõ lai lịch này là những người đến cứu
bái huynh ta? Họ là nhân vật nơi đâu? Có lẽ không phải là người Cái
Bang. Một là đệ tử Cái Bang ai trông thấy cũng biết ngay. Hay là công
lực Kim kiếm thủ so với người Cái Bang nọ còn cao thâm hơn nhiều. Ba là
những người tới đó bản lĩnh phi thường, nên những tay cao thủ Võ Minh
không phát giác ra được.

Minh chủ phu nhân mặt lạnh như tiền cất tiếng hỏi:

– Tiểu tử? Có phải chúng cùng đường với ngươi không?

Ngô Cương đáp:

– Xin lỗi. Tại hạ không thể trình bày được.

Lão mặc áo cẩm bào nói:

– Bất tất phải nói dài nói ngắn nữa. Bất luận ngươi là ai, hiện giờ chỉ có hai đường, tùy ngươi chọn lấy một.

Ngô Cương cười khạch một tiếng hỏi:

– Hai đường nào?

Lão mặc áo cẩm bào đáp:

– Đường thứ nhất là nói rõ lai lịch, quy đầu bản minh và hiệu triệu anh em đồng môn về quy thuận.

Ngô Cương hỏi:

– Con đường thứ hai thì sao?

Lão mặc áo cẩm bào đáp:

– Ngươi phải chết!

Ngô Cương trợn mắt lên, giằng giọng từng tiếng:

– Tại hạ muốn lựa đường thứ hai.

Lão mặc áo cẩm bào gằn nói:

– Thằng lỏi này giỏi thật!

Lão vẫn chưa động thủ. Thế mà Ngô Cương đã cảm thấy hai luồng chỉ phong rất mãnh liệt nhằm bắn vào hai huyệt Huyền cơ và Nhũ trung trước ngực
chàng.

Luồng thần cương hộ thân trong người chàng lập tức phản ứng chàng vẫn cảm thấy đau tới xương tủy.

Đây cũng là Vô Hình chỉ nhưng so với Vô Hình chỉ của minh chủ phu nhân nó còn ác liệt gấp đôi.

Vô Hình chỉ là một tuyệt kỹ độc đáo của Yêu Vương sao hai người này lại
biết dùng? Còn chính chàng đã được Yêu Vương đích thân truyền thụ võ
công mà sao không hiểu môn này.

Lão mặc áo cẩm bào cũng giật mình kinh hãi la lên:

– Thằng lỏi này! Ngươi đã luyện được cương khí hộ thân mà lão phu ước lượng ngươi thấp quá.

Ngô Cương cũng biết rõ nếu đối phương phát huy toàn lực thì dù cương khí hộ thân của chàng có đẩy được luồng chỉ phong của lão nhưng người chàng
tất phải bị thương. Nhất là hai người họ liên thủ hợp kích thì hậu quả
khó mà lường được.

Chàng xoay chuyển ý nghĩ rất mau, không chờ
lão mặc cẩm bào dứt lời đã vung thanh Phụng kiếm ra lẹ như chớp và chàng vận đủ mười thành công lực.

Keng! Vô Hình chỉ phóng bắn trúng
vào thân kiếm. Luồng kinh khí ngàn cân có sức mạnh đập tan bia võ đá
khiến cho tay kiếm Ngô Cương bị hất sang một bên. Hổ khẩu chàng bị tê
chồn.

Ngô Cương ngần người ra một chút rồi lại ra tay lần thứ hai.

Chàng vận công lực đến độ chót. Kiếm khí rít lên veo véo như tiếng sẻ lụa nghe đinh tai. Uy thế mãnh liệt có một không hai.

Lão già mặc cẩm bào đồng thời phóng chưởng lẫn chỉ, mà phải lùi lại ba bước liền trông mắt hoang mang.

Ngô Cương ra chiêu nữa tới rồi biến thể nhanh như điện chớp xoay lại đánh Minh chủ phu nhân.

Phu nhân ối lên một tiếng rồi lùi lại đến hơn trượng. Bả vai mụ máu tươi tuôn ra không ngớt.

Lão mặc cẩm bào thòng tay đứng sững.

Ngô Cương lại xoay kiếm tấn công lão mặc cẩm bào.

Lúc mục quang chàng tiếp xúc với tia mắt lão, bỗng chàng cảm thấy tâm thần
chấn động ý chí hồ đồ. Thanh kiếm trong tay mới phóng ra nửa vời bỗng
dừng lại.

Lão mặc cẩm bào quát lên một tiếng rồi phóng chưởng đánh vào trước ngực Ngô Cương.

Sau tiếng binh là tiếng rú khủng khiếp vang lên. Ngô Cương hộc máu tươi ra như tên bắn rồi té xuống đất.

Lão mặc cẩm bào bật lên tiếng cười đanh ác. Lão lại dơ chưởng lên toan đánh xuống đỉnh đầu Ngô Cương…

Minh chủ phu nhân vội la lên:

– Thái thượng hãy khoan rồi đã hạ thủ.

Lão mặc cẩm bào hỏi:

– Tại sao vậy?

Minh chủ phu nhân đáp:

– Tạm thời cần lưu gã sống vì những bí mật chưa phanh phui ra được. Đồng thời ta dùng gã làm con tin để bức bách những kẻ cùng phe với gã phải y theo một phép…

Lão cẩm bào ngắt lời:

– Ủa! Gã này công lực thật là ghê gớm! Ta phải phế bỏ cánh tay mặt gã đi mới được.

Minh chủ phu nhân nói…

– Thái thượng nói phải đó…

Mụ chưa dứt lời đã vọt mình lại, dựng bàn tay lên như lưỡi đao nhằm chặt xuống cánh tay mặt Ngô Cương…

Giữa lúc nguy cấp tựa ngàn cân treo đầu sợi tóc, bỗng một giọng hát thê lương ai oán cất lên:

Ly biệt rồi sinh tử bâng khuâng

Tình chưa hết ý chưa quên

………….

Minh chủ phu nhân nét mặt biến đổi. Bất giác mụ thu chưởng và la lên:

– Tiếng hát trên Hồ Ma!

Lão mặc cẩm bào cũng cả kinh thất sắc hỏi:

– Sao tiếng hát này lại xuất hiện nơi đây? Đó là một chuyện chưa từng
nghe thấy bao giờ. Phải chăng… sư muội giữ lấy thằng nhỏ này để lão
phu đi điều tra ra xem sao.

Lão vừa dứt lời đã lướt người đi như một giây khói lợt.

Thần trí Ngô Cương đã hồi tỉnh được một chút. Tiếng hát cũng khiến cho chàng chấn động tâm tần tự hỏi:

– Chẳng lẽ công chúa Hồ Ma xuất hiện trên chống giang hồ? Khúc hát ngày
ta nghe quen quá, đã thuộc làu từng câu từng vần, song lắng tai nghe kỹ
thì có chỗ không giống lắm. Ai đã mô phỏng tiếng hát trên Hồ Ma? Đối
phương có mục đích gì? Phải chăng công chúa Hồ Ma tái xuất giang hồ nhân tâm tình biến đổi mà giọng hát cũng biến đổi theo?…

Minh chủ phu nhân lại đưa tay ra nhằm chụp xuống ngực Ngô Cương.

Lão mặc cầm bào vừa rồi phóng chưởng ra tương đối rất mãnh liệt. Nếu là
người khác thì đã uổng mạng rồi. Chàng phản kháng nhưng nội lực phân tán không để tụ lại được ngay trong lúc nhất thời. Chàng chỉ giương mắt lên mà nhìn ngón tay của thiếu phụ chụp xuống.

Bỗng một tiếng quát chói tai vang lên:

– Dừng tay!

Minh chủ phu nhân nghe tiếng quát vang không khỏi giật mình, bất giác lùi lại một bước dài.

Hai mụ lão ầu, bốn thiếu nữ cung trang lơ lửng xuất hiện.

Ngô Cương hé mắt nhòm trộm bất giác trong lòng xúc động vô cùng. Hai mụ lão ầu rõ ràng là hai trong bốn vị trưởng lão ở U Linh địa cung. Mấy vị
trưởng lão này đã có ơn trút cho chàng một trăm năm công lực. Còn bốn
thiếu nữ cung trang chính là bốn trong tám cô dưới trướng U Linh phu
nhân.

Ngô Cương tự hỏi:

– Tại sao bọn này xuất hiện nơi
đây? Tiếng hát vừa rồi phải chăng là bọn họ hý lộng quỷ thần để dẫn dụ
cho lão mặc cẩm bào chạy đi? Bái huynh ta là Tống Duy Bình mất tích có
liên quan gì đến địa cung không?

Minh chủ phu nhân cất giọng run run hỏi:

– Các vị là cao nhân phương nào?

Mụ già lạnh lùng đáp:

– Thi Ngọc Nương! Ngươi đã ngang nhiên làm minh chủ phu nhân rồi ư?

Minh chủ phu nhân Thi Ngọc Nương bị đối phương nói toạc lai lịch mụ ra thì lòng hoa chấn động. Mụ kinh hãi hỏi lại:

– Tôn giả là ai?

Một mụ già đáp:

– Ngươi không nhận được ta thì thôi.

Minh chủ phu nhân hỏi:

– Ý tôn giá muốn điều gì?

Mụ già đáp:

– Ta đến đây lấy người.

Minh chủ phu nhân hỏi:

– Tôn giá định lấy ai?

Mụ già trỏ Ngô Cương đáp:

– Gã này!

Thi Ngọc Nương cười lạt hỏi:

– Tôn giả có biết gã này là ai không?

Mụ già hỏi lại:

– Ngươi bảo gã là ai?

Minh chủ phu nhân đáp:

– Gã là một tên trọng phạm của Võ Minh.

Mụ già hỏi:

– Hai chữ trọng phạm đó giải thích thế nào?

Thi Ngọc Nương hỏi lại:

– Các tôn giá muốn chống đối với Võ Minh chăng?

Mụ già kia tiếp lời:

– Có thể như vậy. Thi Ngọc Nương! Hay hơn hết là ngươi lập tức rời khỏi nơi đây. Hiện giờ lão thân chưa muốn giết ngươi…

Thi Ngọc Nương sửng sốt hỏi:

– Giết bản nhân ư?… Đâu có chuyện dễ thế?

Mụ kia dằn giọng:

– Đừng để lão thân biến đổi chủ ý.

Bây giờ thần trí Ngô Cương hoàn toàn tỉnh táo. Công lực chàng cũng đã hồi phục, chàng liền đúng phắt dậy.

Mụ già nói trước cất tiếng hỏi chàng:

– Tiểu tử! Ngươi không bỏ đây mà đi ngay được ư?

Ngô Cương rất đỗi nghi ngờ, chàng tự hỏi:

– Phải chăng đối phương vì muốn cứu ta mà xuất hiện? Ta đã bôi mặt cải trang sao bọn họ còn nhận ra được?

Chàng nhớ tới việc cự hôn ở Địa cung liền cảm thấy có điều bẽn lẽn. Chàng
toan nói mấy câu cảm ơn nhưng nghĩ lại rồi không nói nữa. Chàng giả vờ
làm người hồ đồ cúi xuống lượm thanh Phụng kiếm ở dưới đất, mặt lộ sát
khí trơn lên nhìn Thi Ngọc Nương…

Mụ già lớn tiếng quát:

– Tiểu tử! Đi lẹ lên.

Ngô Cương nghe mụ giục biết là tất có duyên cớ, đồng thời lòng chàng nóng
nẩy về vụ bái huynh là Tống Duy Bình không hiểu sống chết ra sao, hay
lạc lõng nơi đâu? Chàng liền tra kiếm vào vỏ nhìn hai mụ già chắp tay
rồi trở gót lướt đi…

Minh chủ phu nhân Thi Ngọc Nương không dám hành động gì mụ biết là sức mình ngăn cản một Sách Huyết Nhị Kiếm còn
chưa nổi, huống chi lại thêm sáu nhân vật khổng lồ không rõ lai lịch.
Nhưng khi nào mụ chịu can tâm bỏ qua liền nhìn mụ già trầm giọng hỏi:

– Tôn giá chắc cũng là người có danh hiệu?

Một mụ đáp:

– Có chứ! Ngươi hỏi vậy là thừa!

Thi Ngọc Nương lại hỏi:

– Tôn giá không dám nói ra là nghĩa làm sao?

Mụ già đáp:

– Bây giờ chưa phải lúc. Lão thân tạm cáo biệt. Sau này còn có dịp tái hội.

Dứt lời, mụ vẫy tay một cái rồi trở gót…

Thi Ngọc Nương lạng người ra ngăn cản nói:

– Tôn giá không nói rõ danh hiệu thì không đi được.

Mụ già quắc mắt lên hỏi:

– Thứ ngươi mà lưu được lão thân ư?

Chưa dứt lời, không hiểu mụ dùng thân pháp gì mà người đã băng ra ngoài mấy
trượng. Còn một mụ nữa và bốn thiếu nữ cũng lướt đi luôn. Cả sáu bóng
người như quỷ mị, thoáng cái đã mất hút.

Thi Ngọc Nương hằn học dậm chân rồi chụm môi rít lên một tiếng còi lanh lảnh rất dài.

Từ đằng xa có tiếng vọng lại:

– Bất tất phải làm thế! Bọn nanh vuốt của ngươi đã về nhà mỗ mỗ rồi.

Thi Ngọc Nương giận xám mặt lại, đứng đơ người ra, chân tay run bần bật.

Một bóng người lướt nhanh tới. Hiển nhiên là lão mặc cẩm bào. Lão kinh ngạc hỏi:

– Ô hay gã đẩu rồi?

Thi Ngọc Nương đáp:

– Có người đến cứu đưa đi mất.

Lão mặc cẩm bào sửng sốt hỏi:

– Ai vậy?

Thi Ngọc Nương đáp:

– Hai mụ già và bốn thiếu nữ không rõ lai lịch.

Lão mặc cẩm bào hỏi:

– Chẳng lẽ… sư muội…

Thi Ngọc Nương ngắt lời:

– Bản lãnh đối phương thật là ghê gớm! Tiểu muội không ngăn cản được

Lão mặc cẩm bào giục:

– Vậy chúng ta phải rượt theo…

Ngô Cương chạy đi chưa được bao xa thì hai mụ già và bốn thiếu nữ rượt tới nơi. Một mụ nói:

– Tiểu tử! Ngươi đi theo lão thân.

Ngô Cương không nói gì chỉ gật đầu dừng bước nhường cho đối phương đi trước rồi chàng theo sau.

Đoàn người ra khỏi rừng cây thì đến một vùng khoang dã, cỏ mọc cao ngập đầu người.

Hai mụ già và bốn thiếu nữ chui vào trong bụi cỏ rậm ngồi xuống không nhúc nhích.

Ngô Cương chẳng hiểu ra sao, cũng làm như bọn họ.

Bẩy người vừa ẩn thân xong thì hai bóng người từ phía xa xa chạy như bay
tới nơi. Hiển nhiên là Thái Thượng hộ pháp mặc áo cẩm bào và Minh chủ
phu nhân Thi Ngọc Nương.

Hai bóng người mất hút rồi. Hai mụ già và bốn thiếu nữ liền đứng dậy. Một mụ nhìn Ngô Cương vẫy tay nói:

– Lại đây! Chúng ta đi vào rừng.

Bảy người trở gót chạy đến ven rừng thì thấy vô số xác chết nằm lăn ra đó.

Vào trong rừng được mấy trượng. Hai mụ già dừng bước lại. Bốn thiếu nữ cung trang tự động giải tán, bọn giám thị bên ngoài rừng cũng tản mất đi mọi chỗ.

Hai mụ già vẻ mặt cực kỳ khó coi. Còn Ngô Cương trong lòng rất thắc mắc.

Mụ lớn tuổi hơn cất tiếng lạnh lùng hỏi:

– Ngô Cương! Ta không ngờ ngươi là hạng người hư đốn đến thế!

Ngô Cương chấn động tâm thần vì chàng đã cải trang mà sao đối phương nhận ra được. Giọng nói của mụ có vẻ bất mãn là vì lẽ gì?

Chân tướng đã bị bộc lộ, chàng chẳng thể giả ngây giả dại được nữa, liền xá dài nói:

– Vãn bối xin bái kiến hai vị trưởng lão.

Hai mụ già chỉ hừ một tiếng chứ không trả lời.

Ngô Cương lại hỏi:

– Hai vị có điều gì chi dạy bảo?

Mụ lớn tuổi nói:

– Ngô Cương! Hãy nghe đây! Bọn lão thân vâng lệnh phu nhân đến lấy cái đầu trên cổ ngươi.

Ngô Cương toàn thân run bắn lên lùi lại ba bước.

Chàng hỏi lại:

– Hai vị vâng lệnh phu nhân đến lấy đầu vãn bối ư?

Mụ già cất giọng lạnh như băng đáp:

– Đúng thế! Phu nhân đã hối hận là đem trăm năm công lực ban cho ngươi.

Ngô Cương hỏi:

– Tại sao vậy?

Mụ già đáp:

– Cái đó tưởng ngươi tự hiểu rõ rồi.

Ngô Cương nói:

– Vãn bối không hiểu chút gì cả.

Mụ già nói:

– Ngô Cương! Ban đầu phu nhân nghĩ đến đạo đức của lệnh tiên tôn mà phá
lệ giúp cho ngươi trăm năm công lực. Mục đích của phu nhân là hy vọng
ngươi báo được mối thâm cừu cho mau lẹ. Ngờ đâu ngươi là khúc gỗ hủ nát
không điêu khắc được, hay bức tường nhà vệ sinh đã dơ bẩn hết chỗ nói mà lại giúp ngươi làm điều tàn ác.

Ngô Cương hỏi:

– Vãn bối đã làm việc gì tàn ác?

Mụ già xẵng giọng:

– Ngươi còn muốn cãi nữa chăng?

Ngô Cương nghĩ thầm:

– Đây chắc U Linh phu nhân vì mình cự tuyệt hôn sự của U Linh công chúa mà nghĩ ra cách này.

Chàng liền cười lạt nói:

– Khi đã muốn khép tội thì nói thế nào mà chả được! Vãn bối tự xét thì
từ ngày ra đời đến nay chưa làm việc gì đáng thẹn với lương tâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN