Huyết Y Kỳ Thư - Chương 82: Hết khẩn trương rồi lại triệt binh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Huyết Y Kỳ Thư


Chương 82: Hết khẩn trương rồi lại triệt binh


Xích Diện Kim Cương nói:

– Đại minh chủ nói hay quá!

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:

– Các hạ quá khen rồi! Lát nữa các hạ làm công tác cũng không kém đâu.

Xích Diện Kim Cương hỏi:

– Đại minh chủ nói thế là nghĩa làm sao?

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:

– Lúc này so sánh hai bên thì đối phương nhân mạng nhiều đến gấp mười…

Xích Diện Kim Cương hỏi:

– Vậy thì làm sao?

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:

– Chẳng làm sao cả. Một địch với mười tất cả phải đến chỗ liều mạng.

Xích Diện Kim Cương hỏi:

– Đại Minh chủ đã chuẩn bị liều mạng chưa?

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:

– Chuẩn bị rồi! Đây có thể nói là một việc rất trọng đại trong võ lâm
quyết chẳng kém vụ huyết án tại võ lâm đệ nhất bảo về mười năm trước…

Hắn vừa thốt ra câu này khiến bao nhiêu người trên đài đều cả kinh thất sắc.

Ngô Cương cảm thấy bầu nhiệt huyết trồi lên trên đỉnh đầu.

Người che mặt mặc áo cẩm bào nói tiếp:

– Núi Long Trung lại thêm một thành tích nữa là có ngôi mả chôn hai trăm người.

Ngô Cương đột nhiên ầm lên một tiếng lạng mình tiến ra. Chàng rút thanh Phụng kiếm cầm tay lớn tiếng quát:

– Bản nhân quyết khiêu chiến với những tay cao thủ các phái.

Mắt chàng đầy sát khí đảo nhìn mọi người trên đài.

Hành động đột ngột của chàng ra ngoài sự tiên liệu của mọi người.

Bao nhiêu cặp mắt đều lộ vẻ kinh hãi. Dưới đài cũng nhốn nháo cả lên. Trừ
một số ít người, còn hầu hết không hiểu những tao ngộ của Ngô Cương.
Chàng đứng về phe Võ minh đã khiến cho mọi người phải ngạc nhiên. Nhất
là lúc này chàng công nhiên khai chiến với các môn phái, trách nào người ta chẳng phải bở vía.

Oai danh Sách Huyết Nhất Kiếm đã làm chấn động võ lâm. Bữa nay liệu có tay nào đối thủ được với chàng hay không?

Sách Huyết Nhất Kiếm thuộc phe chính hay phe tà?

Sách Huyết Nhất Kiếm lai lịch thế nào?

Bao nhiêu tay cao thủ trong trường đều có những nghi vấn này.

Dịch Vĩnh Thọ lập tức dùng môn truyền thanh độc đáo chất vấn Ngô Cương:

– Ngươi làm thế là có ý gì?

Ngô Cương cũng dùng phép truyền âm đáp:

– Tại hạ muốn trả thù.

Vong Ngã hòa thượng càng tỏ vẻ khích động hơn hết. Lão vung mạnh tay áo run lên quát hỏi:

– Ngươi nói gì vậy?

Ngô Cương không thể giương cặp mắt tức giận với người mà chàng kính ái, chàng nghiến răng lớn tiếng:

– Tại hạ khiêu chiến với những tay cao thủ các môn phái.

Người che mặt mặc áo cẩm bào nhìn chằm chặp Ngô Cương không chớp, hắn muốn
phát giác ra những điều bí mật ở trong thâm tâm chàng.

Tiểu khiếu hóa Tống Duy Bình giương cặp mắt tròn xoe ra chiều khiếp sợ. Gã không
hiểu bái đệ mình đột nhiên tỏ thái độ này là có dụng ý gì?

Xích Diện Kim Cương rất bình tĩnh thái độ cao thâm khôn lường.

Vong Ngã hòa thượng đột nhiên tiến ra hai bước lớn tiếng hỏi:

– Vì lý do gì?

Ngô Cương đáp:

– Giết người đổ máu!

Vong Ngã hòa thượng nói:

– Bần tăng hãy tiếp ngươi trước.

Ngô Cương nói:

– Đại sư đại biểu cho môn phái nào?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– Bần tăng đại biểu cho chính nghĩa.

Ngô Cương lấy làm khó hiểu vì Vong Ngã hòa thượng tiến ra khiến chàng không biết đối phó bằng cách nào. Chàng không muốn động thủ mà không được.
Hiện giờ chàng vẫn giữ thân phận là người bị kiềm chế tâm thần. Người
che mặt mặc áo cẩm bào đã có ý hoài nghi, nếu chàng ứng phó sơ sót là
lập tức bị lộ tẩy. Thân phận mà nếu bị bộc lộ chàng sẽ lâm vào thế lường diện thụ địch, giữ được bên này để mất bên kia. Chẳng những kẻ thù lọt
lưới mà chàng còn lo cho thân phận đại kiếm thủ cùng Lã Thục Viên khó
nỗi an toàn.

Chàng tự hỏi:

“Trước tình trạng này, ta phải đối phó bằng cách nào?”

Trong lúc cấp bách đầu óc chàng lóe lên một tia sáng. Chàng cười lạt nói:

– Đại sư là người thứ nhất phải đổ máu.

Chàng vừa nói vừa tiến tới giả vờ sát khí đằng đằng, nhưng dùng phép truyền âm cầu viện ở nơi Dịch Vĩnh Thọ. Chàng nói:

– Dịch tiền bối! Ngăn trở đại sư đi!

Dịch Vĩnh Thọ phản ứng rất mau lẹ, lập tức la lên một tiếng quái gỡ:

– Quái hòa thượng! Đâu đến hòa thượng ra tay trước được!

Vong Ngã hòa thượng lờ đi như không nghe tiếng…

Ngô Cương lâm vào tình trạng kiếm tuốt cung giương, lòng chàng rất thê thảm.

Dịch Vĩnh Thọ quay lại nói với Xích Diện Kim Cương:

– Lão mặt đỏ kia! Lão vẫn lặng yên được ư?

Xích Diện Kim Cương nghe nói hiểu nay trong vụ này có điều ngoắt nghéo liền lớn tiếng quát:

– Hòa thượng! Hãy lùi lại!

Thân thể cao lớn của lão liền tiến ra xoay tay đẩy Vong Ngã hòa thượng lùi lại. Mắt lão chăm chú nhìn Ngô Cương nói:

– Tiểu tử! Lão phu cầm đầu mọi người. Ngươi muốn giết ai thì hãy chờ lão phu nằm xuống đã.

Ngô Cương thầm hắng giọng một tiếng đáp:

– Hay lắm!

Chàng xoay chuyển ý nghĩ tự nhủ:

– Đối thương còn là bậc trưởng bối của công chúa Hồ Ma, vậy mình cũng không thể đả thương được.

Xích Diện Kim Cương trầm giọng hỏi:

– Tiểu tử! Có phải ngươi là Sách Huyết Nhất Kiếm không?

Ngô Cương đáp:

– Chính phải!

Xích Diện Kim Cương hỏi:

– Nếu ngươi ra tay mà lưỡi kiếm không dích máu thì sao?

Ngô Cương chợt động tâm cơ quay lại nhìn người che mặt mặc áo cẩm bào ra
điều hỏi lão nên xử trí cách nào? Cách giả bộ của chàng khéo quá. Người
che mặt mặc áo cẩm bào có cơ mưu đến đâu cũng không hiểu được chỗ huyền
diệu bên trong.

Quả nhiên người che mặt mặc áo cẩm bào lên tiếng:

– Sách Huyết Nhất Kiếm! Đây là kẻ thù ghê gớm nhất của thiếu hiệp. Thiếu hiệp hành động cho đến nơi!

Câu nói này ra ngoài sự tiên liệu của Ngô Cương. Ý hắn muốn chàng liều chết với đối phương.

Ngô Cương chưng hửng…

Người che mặt mặc áo cẩm bào cùng bốn vị hộ pháp lùi lại phía sau.

Xích Diện Kim Cương nổi lên tràng cười hô hố nói:

– Đại minh chủ! Tâm kế của lão thật là hiểm độc. Nhưng người tính không bằng trời định.

Người che mặt mặc áo cẩm bào sửng sốt hỏi:

– Lão nói thế là có ý gì?

Xích Diện Kim Cương lạnh lùng hỏi lại:

– Phải chăng đại minh chủ chỉ ỷ lại vào những chất thuốc nổ đang chôn ngầm trong cốc đạo và xung quanh đài này?

Bốn vị hộ pháp kinh hãi thất sắc. Người che mặt mặc áo cẩm bào cũng toàn
thân chấn động. Mắt lão chiếu ra những tia hung dữ, lùi lại hai bước cho đến chỗ xuất khẩu. Năm tên Kim kiếm thủ đứng ở hậu đài lập tức tránh
ra.

Xích Diện Kim Cương lại hỏi:

– Đại Minh chủ! Nước cờ này minh chủ thua rồi. Bao nhiêu chất nổ đều bị thanh trừ, Đại Minh chủ còn trò gì nữa không?

Người che mặt mặc áo cẩm bào ngơ ngác một lúc rồi cất tiếng âm trầm đáp:

– Chưa chắc đâu!

Ngô Cương cũng sợ run. Chàng chẳng biết một tí gì. Nếu họ đã đặt chất nổ
thì cả mình lẫn các nhân vật các phái đều không thoát được. Thật là mưu
sâu kế độc!

Bất giác chàng nhớ tới vụ nổ trong hang bí cốc núi
Đại Hồng, công chúa Hồ Ma bị cụt hai chân, sáu trong mười hai vị Kim
Cương bị tan xác, chàng không khỏi run sợ.

Chàng tự hỏi:

– Ba chữ chưa chắc đâu của người che mặt mặc áo cẩm bào vừa nói đó có ngụy kế gì đáng sợ không?

Xích Diện Kim Cương lại hỏi:

– Đại minh chủ còn sát thủ gì nữa?

Người che mặt mặc áo cẩm bào giũ tay áo một cái. Tay hắn cầm hai vật đen sì giơ lên hỏi:

– Các hạ có biết vật này không?

Xích Diện Kim Cương kinh hãi đáp:

– Sịch Lịch cầu.

Toàn trường đều cả kinh thất sắc.

Người che mặt mặc áo cẩm bào lại cất giọng hung dữ nói:

– Bữa nay chắc bao nhiêu cao nhân tuyệt đỉnh đều ở trên đài. Hai trái
đạn này đủ để thành toàn các vị. Còn những người dưới đài đã có bọn Kim
kiếm thủ bản minh hết sức giải quyết.

Xích Diện Kim Cương dù công lực cao thâm đến đâu lúc này cũng đành chịu bó tay.

Kể ra những người trên đài đều bản lĩnh cao cường. Họ muốn rút lui cũng có thể được, nhưng không một ai lùi bước.

Ngô Cương lại nghe tiếng Dịch Vĩnh Thọ truyền thanh:

– Tiểu tử! Bây giờ chỉ còn trông vào ngươi.

Ngô Cương phải quyết đoán ngay. Phân nửa những người ở trên đài đều là
người thân thiết với chàng, nếu để người che mặt mặc áo cẩm bào liệng
Sịch Lịch cầu ra thì hậu quả khó mà lường được.

Chàng liền quay lại hỏi:

– Minh chủ không để tại hạ ra tay báo thù ư?

Người che mặt mặc áo cẩm bào nhìn Ngô Cương lạnh lùng đáp:

– Không được nhúc nhích.

Ngô Cương giật minh kinh hãi, làm bộ kinh ngạc hỏi:

– Tại sao vậy?

Người che mặt mặc áo cẩm bào cười rộ đáp:

– Sách Huyết Nhất Kiếm! Người đừng đóng kịch nữa. Ngươi tưởng bổn tòa không nhìn rõ được ư? Ngươi nhất định phải chết.

Ngô Cương ngẩn người ra đương trường. Trong lúc hoang mang chàng không biết làm thế nào cho phải. Điều bí mật của chàng đã bị phanh phui. Chàng ân
hận mình không hạ thủ trước. Kết quả này đã xảy ra từ lúc đấu kiếm với
đại kiếm thủ. Lúc đó tuy chàng chưa bị bại lộ thân thế, nhưng đối phương đã sinh lòng ngờ vực. Bây giờ đối với bọn Xích Diện Kim Cương chàng chỉ hư trương thanh thế, ngần ngừ không hạ thủ, hiển nhiên khác với tình
trạng người bị kiềm chế. Thế là chàng bị lật tẩy. Chàng tự hỏi:

– Bây giờ phải xử trí bằng cách nào?

Toàn trường yên lặng như tờ.

Lúc này người che mặt mặc áo cẩm bào muốn hủy diệt những tay cao thủ trên đài thì chỉ cất tay một cái là xong.

Bữa nay ở trên đài toàn là những tinh anh võ lâm tại Trung Nguyên. Nếu nhất đán mà bị hủy diệt thì cái dã tâm độc bá thiên hạ của người che mặt mặc áo cẩm bào có thể thực hiện được.

Trong đầu óc Ngô Cương nổi lên bao hình ảnh: Nào thù hận, nào sinh tử, nào Lã Thục Viên, nào đại kiếm thủ…

Chàng cân nhắc tình thế trước mắt thấy người che mặt mặc áo cẩm bào đã lui
vào đến cửa động. Chàng và Xích Diện Kim Cương cùng Vong ngã hòa thượng
ba người ở giữa đài, cách hậu đài đến hai trượng. Còn bọn Tống Duy Bình
thì tập trung ở mép ngoài hay hai bên tả hữu. Chẳng ai còn có cơ hội
hành động được nữa…

Một ý nghĩ vụt tới đầu óc Ngô Cương. Nếu
chàng còn chần chừ thì chẳng những không cứu được ai mà tính mạng cũng
khó bảo toàn. Chỉ bằng mạo hiểm một phen may còn có thể báo thù được.

Chàng đang xoay chuyển ý nghĩ đã nghe Xích Diện Kim Cương cười khành khạch hỏi:

– Đại minh chủ! Minh chủ đừng đắc ý vội. Minh chủ có biết những chất
thuốc nổ được chôn cấy trước đây bây giờ di chuyển thế nào rồi không?

Người che mặt mặc áo cẩm bào quả nhiên lộ vẻ kinh hãi đáp:

– Bổn tòa muốn biết lắm!

Xích Diện Kim Cương nói:

– Chất nổ đã đi đến chỗ cửa ra bí cung của Võ minh , không biết nổ lúc nào. Những người ở bí cung sắp bị chốn sống hết.

Người che mặt mặc áo cẩm bào hỏi:

– Sao?

Xích Diện Kim Cương đáp:

– Phong tỏa bí cung chôn sống hết gia nhân của minh chủ không kể lớn bé già trẻ.

Người che mặt mặc áo cẩm bào lộ vẻ cực kỳ kinh hãi không biết nói sao.

Ngô Cương cũng rất đỗi kinh ngạc vì Xích Diện Kim Cương quả là một nhân vật khôn lường! Lão biết cả trong Võ minh có bí cung thì thật kế hoạch
không sót một chỗ nào.

Đột nhiên chàng nghĩ tới Đại Bi hòa thượng cũng có mặt tại trường lão đã cho Phi Thiên Ngô Công Lý Thanh Sơn và
Thiết tý viên Tôn Cảnh trà trộn vào nội tuyến Võ minh . Dịch Vĩnh Thọ
cũng đã làm hộ pháp ở đây thì dĩ nhiên những chuyện cơ mật này đã bị
tiết lộ. Thế mới biết kẻ trí giả trong nghìn điều thế nào cũng sơ sót
một điều. Người che mặt mặc áo cẩm bào dù khôn ngoan đến đâu cũng không
liệu trước được.

Bỗng người che mặt mặc áo cẩm bào cười rộ nói:

– Dù có thế nữa liều mạng cũng đáng.

Câu này khiến cho mọi người đều run sợ.

Xích Diện Kim Cương trầm giọng hỏi:

– Đại minh chủ định cho mọi người cùng chết cả chứ gì?

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:

– Lấy mạng người ở bí cung đổi mạng người của các vị ở đây cũng là xứng đáng.

Xích Diện Kim Cương hỏi:

– Đại minh chủ tưởng mình thoát chết được chăng?

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:

– Có thể như vậy.

Xích Diện Kim Cương nói:

– Nói cho minh chủ hay là quanh Công Nghĩa đài trong vòng trăm trượng
đều có chôn thuốc nổ. Lão phu hạ lịnh hoặc minh chủ liệng đạn chỉ cất
tay một cái là xong. Không tin thì cứ thử đi coi.

Tình trạng này khiến cho hai bên lâm vào thế giằng co vì bên nọ nắm được lợi khí làm chết bên kia.

Ngô Cương định bụng:

– Bất luận cục diện biến diễn ra sao thì ta cũng phải tìm cách cứu bào huynh Ngô Hùng và người yêu là Lã Thục Viên đưa ra.

Chàng nghĩ vậy đột nhiên nhảy vọt lên không hạ xuống phía sau đài nhanh như điện chớp.

Mọi người chưa kịp nghĩ tới thì chàng đã mất hút vào trong đường cốc đạo.

Biến diễn này ra ngoài tưởng tượng của mọi người. Chẳng ai hiểu chàng có hành động gì và rời khỏi nơi đây với mục đích nào?

Nóng nảy nhất là người che mặt mặc áo cẩm bào. Hắn biết trong tổng đàn không một người nào địch nổi Sách Huyết Nhất Kiếm. Lòng hắn còn lo nhiều
chuyện hơn thế nữa.

Trên dưới đài bỗng bật lên những tiếng la hoảng.

Người che mặt mặc áo cẩm bào ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Xa xa những tiếng rú thê thảm vọng lại. Hiển nhiên Sách Huyết Nhất Kiếm đã động thủ giết bọn người ở các trạm canh ngăn trở chàng.

Bây giờ
Vô Sự Sinh Phỉ mới nổi lên tràng cười rộ. Tiếng cười của lão bay bổng
lên tận mây và vang dội lên cả hang núi không ngớt.

Tiếng cười của Vô Sự Sinh Phỉ ngừng lại rồi Đai Bi hòa thượng mới trầm giọng niệm:

– Thiện tai! Thiên tai! Đức Phật từ bi! Thí chủ mượn tiếng minh chủ hành động trái đạo trời nên quay đầu lại đi thôi.

Người che mặt mặc áo cẩm bào gầm lên:

– Bản tòa phải thành toàn cho các người.

Hắn giơ tay toan liệng đạn ra…

Xích Diện Kim Cương tiếng như sấm nổ quát lên:

– Có Sách Huyết Nhất Kiếm ở đây. Minh chủ đừng mơ mộng gì nữa. Hiện giờ
minh chủ bất quá ỷ vào hai trái Sịch Lịch cầu nhưng cái đó chẳng thể nào giết chết hết mọi người trên đài để đánh đổi cho Võ minh bị chết hết,
cả con gà con chó cũng không còn.

Sự thực là như vậy.

Người che mặt mặc áo cẩm bào một đời kiêu hùng cân nhắc lợi hại bất giác sinh lòng chán nản. Nhưng hắn là Võ lâm minh chủ chẳng lẽ lại chịu đầu hàng.

Đại Bi hòa thượng thừa cơ hội xen vào:

– Thí chủ nên nghĩ kỹ rồi hành động không thì hối hận cũng chẳng kịp nữa.

Người che mặt mặc áo cẩm bào từ lúc Ngô Cương rời khỏi đài lòng nóng như lửa
đỏ, không còn chủ định gì nữa, liền thuận theo chiều:

– Đại Bi hòa thượng! Bản tòa không hiểu lòng từ bi của đức Phật thương đời…

Đại Bi hòa thượng nói:

– Lão tăng khuyên thí chủ nên quay đầu lại.

Người che mặt mặc áo cẩm bào nói:

– Bản tòa cũng khuyên các vị lui ra khỏi hang này.

Xích Diện Kim Cương đột nhiên giơ tay lên. Mọi người trên đài đều tung mình nhảy xuống.

Người che mặt mặc áo cẩm bào rảo bước tiến ra giữa đài đến gần Xích Diện Kim Cương, cất tiếng lạnh lùng hỏi:

– Các hạ bảo sao?

Xích Diện Kim Cương đáp:

– Lão phu đồng ý cùng rút lui.

Hàng trăm tay cao thủ dưới đài kéo ùa ra khỏi hang núi.

Người che mặt mặc áo cẩm bào hỏi:

– Còn những người trông coi việc đặt chất nổ thì sao?

Xích Diện Kim Cương đáp:

– Dĩ nhiên là triệt thoái hết.

Ngô Cương chạy xẹt đi như sao xa vào tổng đài. Bốn tên Thuần Phong kiếm sĩ
đi tuần liền bị hi sinh dưới lưỡi kiếm của chàng. Chúng rú lên rùng rợn. Tiếng rú vọng ra đến ngoài đài.

Chàng tiếp tục tiến vào. Các
trạm canh không hiểu tình trạng bên ngoài đều tưởng Sách Huyết Nhất Kiếm là ngươi bên mình nên chẳng ai ngăn trở và chúng khỏi đổ máu.

Ngô Cương chạy thẳng vào nha võ sảnh, nhưng chẳng thấy bóng người nào.
Chàng chạy quanh mặt trước mặt sau một vòng rồi quay sang khuôn cửa mé
bên. Đây là chỗ bên viện gặp nhau.

Bỗng có tiếng quát hỏi:

– Ai?

Một kiếm thủ áo đen xuất hiện. Gã vừa nhìn thấy Ngô Cương đã hít một hơi khí lạnh lùi lại nói:

– Té ra là các hạ.

Ngô Cương trừng mắt lên hỏi:

– Đại kiếm thủ ở chỗ nào?

Kiếm thủ áo đen hỏi lại:

– Đại kiếm thủ ư?

Ngô Cương đáp:

– Phải rồi! Chín là tên tù phạm do Minh chủ phu nhân áp giải.

Kiếm sĩ áo đen sợ hãi lắp bắp:

– Ủa? Tù phạm ư? …

Ngô Cương hỏi lại:

– Y ở đâu?

Kiếm thủ áo đen ấp úng đáp:

– Tại hạ… không biết.

Ngô Cương hai mắt đỏ ngầu toan động thủ.

Bóng người thấp thoáng. Minh chủ phu nhân xuất hiện ở trước cửa sảnh đường kinh hãi hỏi:

– Sách Huyết Nhất Kiếm! Chuyện gì vậy?

Hiển nhiên mụ chưa biết chàng bị Võ lâm minh chủ lật tẩy.

Ngô Cương băng mình tới gần run hỏi:

– Đại kiếm thủ đâu rồi?

Minh chủ phu nhân hỏi lại:

– Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Ngô Cương đáp:

– Không có gì cả.

Minh chủ phu nhân hỏi:

– Thiếu hiệp về đây làm gì?

Ngô Cương đáp:

– Lấy Đại kiếm thủ.

Minh chủ phu nhân hỏi:

– Có lệnh Minh chủ hay không?

Ngô Cương chỉ ậm ừ một tiếng.

Minh chủ phu nhân trở gót đi vào. Ngô Cương cũng vào theo. Chàng thấy Đại kiếm thủ đang ngồi bơ vơ trên ghế.

Ngô Cương không nói gì nghiến răng lại.

Minh chủ phu nhân nghi ngờ hỏi:

– Sách Huyết Nhất Kiếm! Có việc gì sao thiếu hiệp không nói rõ?

Ngô Cương vung kiếm lên chỉ vào trước ngực Minh chủ phu nhân lớn tiếng quát:

– Thi Ngọc Nương! Ngươi tới ngày tận số rồi!

Minh chủ phu nhân hoa dung thất sắc nói không ra tiếng:

– Té ra ngươi… ngươi…

Ngô Cương chụp lấy thanh Long kiếm còn nguyên cả vỏ ở trong tay đối phương run lên nói:

– Bây giờ mụ hãy giải cấm chế cho y.

Mười tên kiếm thủ nghe tiếng kêu kéo ùa tới sảnh đường. Chúng thấy tình trạng này đều thộn mặt ra.

Đại kiếm thủ ngơ ngác nhìn Ngô Cương.

Minh chủ phu nhân Thi Ngọc Nương định thần run lên hỏi:

– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi định làm gì bản phu nhân?

Ngô Cương nhắc lại:

– Yêu cầu mụ giải khai cấm chế cho y.

Minh chủ phu nhân hỏi:

– Không thì sao?

Ngô Cương đáp:

– Không thì ngươi phải chặt thành muôn đoạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN