Huynh Sủng
Chương 10: mở miệng
Mặc dù người trong thôn Long Đường khi nhắc đến Diệp Trăn Trăn đều nói chắc chắn hài tử này vì lần sốt cao lúc còn nhỏ kia mà bị đốt thành cái đồ ngốc. Cả đời này cũng chỉ có thể ngốc mãi như vậy nhưng trong lòng Diệp Tế Muội lại tin chắc Diệp Trăn Trăn chỉ là bệnh, chắc chắn sẽ có một ngày khá hơn.
Bây giờ đem Ngọc Quan Âm này đeo lên cổ Diệp Trăn Trăn cũng là hi vọng Quan Âm Bồ Tát có thể phù hộ Diệp Trăn Trăn tốt lên.
Mặc dù ở đời trước Diệp Trăn Trăn không phải là kiểu người nói nhiều nhưng mỗi ngày cũng sẽ nói chuyện bình thường. Nhưng từ lúc xuyên qua tới nay cũng đã được ba bốn ngày, đến bây giờ nàng cũng không dám mở miệng nói một từ.
Nàng biết nguyên thân là đồ ngốc chưa từng mở miệng nói câu nào nếu nàng đột nhiên mở miệng nói chuyện thì người bên ngoài cực chẳng đã cho là nàng bị quỷ quái nhập vào thân nha.
Mặc dù nói ra hiện thực thì nàng đây cũng thật sự coi như là nhập vào thân. Đời trước nàng vì chuyện phụ mẫu đột ngột muốn nàng bỏ học mà bị đau thắt ngực rồi đột tử, sau đó cũng không biết làm sao mà hồn phách lại phiêu đãng đến thế giới này. Xem chừng nguyên thân cũng bị nhiễm bệnh chết vào thời điểm đó nên cũng không biết gì đến sự thay đổi này. Nàng lại yên ổn lưu lại trên người nguyên thân.
Nhưng chuyện này chắc chắn không thể để người khác biết được. Nếu để cho người khác biết chỉ sợ sẽ cho nàng là quỷ quái nói không chừng sẽ trực tiếp đem một mồi lửa đến thiêu chết nàng.
Mạng nhỏ quan trọng cho nên tạm thời nàng vẫn không nên nói là tốt nhất. Chờ sau này tìm được cơ hội thích hợp nàng sẽ từ từ biểu hiện ra dáng vẻ bệnh ngốc là được, cái dạng này mới sẽ không bị người ngoài nghi ngờ.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy bây giờ là cơ hội rất thích hợp.
Ngọc Quan Âm nha. Xem ra Diệp Tế Muội là người rất tin tưởng Bồ Tát, người ở thôn Long Đường chắc hẳn cũng rất tin tưởng. Như vậy bây giờ Diệp Tế Muội đem mặt dây chuyền Ngọc Quan Âm này đeo lên cổ nàng, nàng vừa vặn có thể mở miệng gọi nương, một pha tỉnh dậy từ giấc mộng lớn. Sau đó Diệp Tế Muội và người bên ngoài hỏi tới, nàng liền nói nàng cũng không biết là có chuyện gì chỉ biết là ngay khi nàng đeo cái mặt dây chuyền Ngọc Quan Âm này lên người nàng, nàng đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình rõ ràng mà cả người bắt đầu từ từ nhận biết mọi thứ.
Diệp Tế Muội và người ngoài chắc chắn sẽ coi đây là Quan Âm Bồ Tát hiển linh phù hộ nàng, chắc chắn không thể nghi ngờ đến những cái khác.
Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Trăn Trăn liền đưa tay cầm lấy mặt dây chuyền.
Cầm trong tay cảm thấy có chút lành lạnh. Nhưng đến khi cúi đầu xuống xem xét nàng liền giật mình kêu to.
Lúc Diệp Hà Hoa và Diệp Tiểu Nga vừa mới đưa sính lễ của Hứa gia tới đây nàng đúng thật là đang ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy những cái y phục kia khăn tay và chiếc nhẫn nhưng không nhìn thấy cái mặt dây chuyền Ngọc Quan Âm này. Được bọc trong tấm vải đỏ lớn tròn tròn, ai biết bên trong đến cùng là đựng cái gì.
Sau đó Diệp Tế Muội cho nàng hai khối kẹo hạt vừng, nàng vội vàng đi ăn kẹo nên căn bản không nhìn thấy lúc Diệp Tế Muội mở tấm vải đỏ thì lộ ra đồ vật. Vừa rồi nàng cũng nghe thấy Diệp Tế Muội cho nàng đeo mặt dây chuyền nhưng lúc sau giảng giải mới biết được đây là một khối mặt dây chuyền Ngọc Quan Âm.
Lúc ấy trong lòng nàng và Diệp Tế Muội cùng chung ý nghĩ. Có thể là đồ vật rất quý nha? Nhiều nhất cũng chỉ là một khối thành phẩm bình thường không thể nào là ngọc tốt thuần nhất.
Nhưng tuyệt đối không có nghĩ đến cái này lại là một khối phỉ thúy nha. Hơn nữa nhìn phẩm chất của nó lại càng chắc chắn đây là pha lê. Toàn thân trong suốt giống như pha lê không có một tia tạp chất, từ bên trong ra bên ngoài tỏa ra sự trong suốt sáng bóng.
Ở đời trước Diệp Trăn Trăn rất thích ngồi cùng bàn đánh cược ngọc với cha, nhiều lần vị ngồi cùng bàn ngọc thạch của nàng mang theo cấp trên cũng là một chuyên gia nhỏ về ngọc này. Đôi khi sẽ chỉ cho nàng một chút về đồ vật này cho nên Diệp Trăn Trăn cũng có sự hiểu biết nhất định đối với ngọc thạch.
Nhưng ngay cả khi hiểu rõ, trong nhà nàng cũng chỉ là sống ở tầng dưới cùng tiêu chuẩn, trước kia nàng cũng chỉ thấy qua những loại đồ vật phỉ thúy quý giá này trên TV và trong quầy cửa hàng buôn bán, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày nàng có thể tự tay sờ đến nó.
Mà lại nghe những lời Diệp Tế Muội vừa mới nói, khối Ngọc Quan Âm về sau liền cho nàng rồi?
Diệp Trăn Trăn cũng không biết cuối cùng bây giờ trong lòng nàng có cảm nghĩ gì. Giống như đang đi trên đường bỗng nhiên bị người ta dùng một khối vàng đập vào đầu nàng, cả người đều có chút mơ hồ.
Mơ hồ một lúc liền quên mất phải nhân cơ hội tốt này mở miệng nói chuyện, nàng chỉ ngơ ngác ngồi trên ghế trúc nhỏ ở cửa ra vào.
Diệp Tế Muội đang ở trong sân lật phơi thân cây đậu.
Tháng tám, tháng chín là thu hoạch đậu đỏ, đậu xanh, đậu nành và các loại đậu mùa khác. Cắt lấy thân cây đậu đi phơi khô, phơi giòn xong thì sau đó dùng chân đạp hoặc là dùng gậy đập lúa đập đem hạt đậu từ bên trong quả đậu đánh rớt ra ngoài. Sau đó thân cây đậu còn có thể bó lại, giữ lại làm củi nhóm lửa sau này.
Nghỉ ngơi một chút trong lúc phơi, vừa quay đầu lại nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đang ngẩn người ngồi ngồi trên ghế trúc nhỏ, Diệp Tế Muội chỉ cảm thấy trong lòng chua xót lại cảm thấy có chút vui ve yên lòng.
Chua xót chính là hài tử này sẽ không thật sự ngu ngốc cả một đời như vậy đi? Vui mừng là đến bây giờ nàng cũng không thể sinh ra hài tử của mình, nam nhân lại chết nhưng lại có Diệp Trăn Trăn ở bên cạnh nàng. Cuối cùng trong nhà này không phải chỉ có một mình nàng lẻ loi trơ trọi.
Nghĩ như vậy, lại quay đầu lại tiếp tục phơi thân cây đậu.
Diệp Tế Muội là kiểu người khi đã quyết định chuyện gì thì không có suy nghĩ đi suy nghĩ lại nhiều lần. Nàng đã đồng ý chuyện thành thân với Hứa Hưng Xương thì bắt đầu từ bây giờ liền suy nghĩ xem đến lúc đó cần phải mang theo những đồ vật gì gả đi qua.
Đã là tuần cuối cùng trong tháng tám, cách ngày hai tháng sau ngày tốt hoàng đạo cũng không bao lâu.
Thật ra Diệp Tế Muội tiếc rẻ cái nhà của nàng, nàng chỉ muốn sống ở đây cả đời nhưng nàng cũng biết Hứa Hưng Xương không ở rể. Đã quyết định là nàng gả đi, nàng liền muốn mang theo Diệp Trăn Trăn đi đến Hứa gia.
Dù là mấy gian phòng kia ở Hứa gia đều là phòng cỏ tranh gạch đấy, không bằng một nữa cái nhà này của nàng.
Có điều có nhiều thứ cũng có thể mang theo qua. Ngoài ra cái nhà này thì khóa lại đây có thời gian rảnh thì trở lại quét dọn một chút.
Trong lúc đó trong làng có hai người tìm tới cửa nói muốn mua cái nhà này của nàng. Cũng nghĩ đến chuyện nàng phải gả đến Hứa gia thì cái nhà này của nàng chẳng phải bỏ trống ở nơi này sao? Đúng lúc hai người nhà kia cũng dự định xây nhà một lần nữa, nhìn thấy cái nhà này của Diệp Tế Muội không chỉ xây dựng tốt, sân lớn, tầm mắt cũng rộng rãi (ở đầu làng. Mở cửa sân chính ra trước mặt là một cánh đồng rộng lớn. Điểm cuối đồng ruộng là hai con đê đập, phía sau đê đập là một con sông lớn, đối diện con sông là một ngôi làng khác) liền suy nghĩ trực tiếp mua cái nhà này cũng tránh được tự mình xây nhà còn phải mua vật liệu mời thợ nề một lần nữa, tiết kiệm được rất nhiều tiền bạc.
Nhưng đã bị Diệp Tế Muội từ chối.
Đương nhiên hai người kia đến là nghĩ muốn nhặt nhạnh đồ bỏ sót, cho là Diệp Tế Muội phải gả đi, cái nhà này không mang đi theo để ở đây cũng vô dụng, còn có thể không bán sao? Là có chút ý nghĩ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ra giá không cao nên Diệp Tế Muội không muốn bán. Thứ hai quan trọng nhất là trong lòng Diệp Tế Muội suy nghĩ, bây giờ nàng gả cho Hứa Hưng Xương cũng là chuyện không có cách nào khác. Chính mình nói xuống như vậy thì phải tự mình chịu trách nhiệm nhưng ai biết được sau này nàng và Hứa Hưng Xương có thể đi tiếp cùng với nhau hay không?
Nếu có thể đi cùng nhau dĩ nhiên là tốt nhất, đến lúc đó có lẽ nàng có thể thuyết phục Hứa Hưng Xương và nhi tử của hắn dọn đến cái nhà này của nàng. Nàng cũng không tin Hứa Hưng Xương thật sự có thể là cái người cổ hủ đến mức độ đó. Đến ở cái nhà to lớn tốt không ở, nhất định phải ở cái nhà tranh có mấy gian rách nát kia.
Mà nếu sau này nàng và Hứa Hưng Xương không thể đi đến cùng với nhau thì dù sao nàng cũng đã làm quả phụ một lần, cũng không để ý đến lại hòa ly một lần nữa. Đến lúc đó nàng có thể mang theo Diệp Trăn Trăn trở về tiếp tục sống ở cái nhà này không phải sao.
Cái nhà này chính là đường lui của nàng và Diệp Trăn Trăn cho nên như thế nào đi nữa cũng phải giữ thật tốt nơi này.
Thế là liên tiếp mấy ngày sau Diệp Tế Muội đều thu dọn đồ mình muốn mang theo đến Hứa gia. Đợi đến lúc nàng thu dọn xong cũng đã đến tháng chín .
Cái gọi là tháng bảy tại dã, tháng tám tại vũ, tháng chín tại hộ (1), lúc đến tháng chín âm lịch thời tiết đã dần dần hạ nhiệt, sớm tối đều phải khoác một chiếc áo hai lớp mới được.
Trước hôm đó một ngày Diệp Tế Muội đã đem tất cả đồ vật chuẩn bị xong, buổi tối gọi Diệp Trăn Trăn tới nói chuyện với nàng.
Ngày mai chính là ngày thích hợp, mặc dù người nghèo ở nông thôn cưới gả không có nhiều quy củ như kẻ có tiền ở trong thành nhưng đến lúc đó có nhiều người bận rộn lộn xộn, Diệp Tế Muội cũng lo lắng mình không thể chăm sóc cho Diệp Trăn Trăn.
Hơn nữa ngày mai sau khi ăn bữa sáng xong Diệp Trăn Trăn sẽ cùng với đồ cưới đi qua Hứa gia trước, nàng ở nơi này phải đợi đến giữa buổi sáng mới có thể đi qua. Sao có thể yên tâm cho được?
Mặc dù là tái giá nhưng ngày mai cũng là ngày tốt. Vì thế khoảng thời gian trước Diệp Tế Muội đặc biệt lấy từ trong rương ra một tấm vải hoa làm thành một thân quần áo mới cho Diệp Trăn Trăn.
Quần áo có màu hồng đào, phía trên là bông hoa nhỏ màu trắng gạo. Cổ áo là màu tím đinh hương nhìn rất vui tươi.
Tóc cũng được chải cẩn thận, vấn một đôi búi tóc. Trên mỗi búi tóc còn buộc lại bằng một dải buộc tóc màu đinh hương xem như trang trí.
Diệp Tế Muội đưa tay sửa sang lại quần áo mới trên người cho Diệp Trăn Trăn. Hai mắt cẩn thận nhìn nàng rồi mỉm cười yêu thương.
“Thì ra Trăn Trăn của ta là mỹ nhân từ trong thai đấy. Nhìn cái lông mày này của con giống như lá liễu. Đôi mắt ẩm ướt này. Chờ lớn thêm hai năm nữa thân thể này trổ cành nảy nở, mười dặm tám thôn cũng không tìm ra được một ngươi có dáng vẻ tốt hơn con.”
Nói đến đây, trong lòng nàng có chút khổ sở, vẻ mặt vui cười cũng ảm đạm xuống.
Nếu Diệp Trăn Trăn không phải là cái đồ ngốc, về sau đợi nàng lớn lên thì chắc chắn cánh cửa nhà nàng sẽ bị bà mối đạp đổ. Nhưng nếu nàng vẫn mãi ngốc ngốc như vậy…
Cái gia định tốt nào sẽ lấy đồ ngốc về làm vợ đây? Coi như dáng vẻ bên ngoài sinh ra tốt cũng không có dùng được.
Hơn nữa nàng cũng sẽ lo lắng Diệp Trăn Trăn đến nhà người khác có thể bị khi dễ, sao có thể yên tâm gả nàng cho người ta đây?
Nghĩ đến lại tự an ủi mình cũng giống như là an ủi Diệp Trăn Trăn. Đưa tay sờ mặt nàng một chút, cười nói: “Không có chuyện gì. Coi như sau nay không có ai cưới con cũng không sao, Trăn Trăn liền đi theo nương nha. Chỉ cần nương còn sống một ngày thì chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho con ngày đó.”
Giọng nói dỗ dành tiểu hài tử. Trên mặt dù mang theo nụ cười nhưng lại có mấy phần vui vẻ miễn cưỡng, Diệp Trăn Trăn có thể cảm nhận được.
Xuyên qua cũng đã mười ngày , Diệp Trăn Trăn có thể cảm nhận được Diệp Tế Muội đối xử tốt với nàng, trong lòng vẫn rất là cảm động.
Cha mẹ đời trước của nàng trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ đến lớn ngay đến một câu nói nhẹ nhàng nói với nàng cũng không có, bây giờ đột nhiên nghe được câu nói này của Diệp Tế Muội, Diệp Trăn Trăn nhịn không được liền cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên.
Đưa tay xoa xoa cánh mũi, nàng suy nghĩ một chút. Cuối cùng nhìn Diệp Tế Muội, thăm dò mở miệng gọi một tiếng: “Nương?”
(1) Năm trong bài thơ “Thất nguyệt 5” của Khổng Tử
Ngũ nguyệt tư chung động cổ.
Lục nguyệt sa kê chấn vũ.
Thất nguyệt tại thự (dã).
Bát nguyệt tại vũ.
Cửu nguyệt tại hộ.
Thập nguyệt tất suất,
Nhập ngã sàng hụ (hạ),
Khung truất huân thử.
Tắc hướng cận hộ.
Ta ngã phụ tủ (tử),
Viết vi cải tuế.
Nhập thử thất xử.
Dịch nghĩa: Tháng 5 con dế búng chân nhảy.
Tháng 6 con dế bay khua cánh vù vù.
Tháng 7 còn nóng nực thì con dế ở ngoài đồng nội.
Tháng 8 hơi lạnh thì con dế vào ở dưới thềm nhà.
Tháng 9 lạnh hơn thì con dế vào trong nhà.
Tháng 10 rất lạnh thì con dế,
Vào ở dưới sàng của ta.
Phải bít lỗ trống lại để xông chuột.
Bít cửa sổ hướng bắc lại để cản gió bấc.
Ta dặn vợ con rằng:
Tháng 10 đến để đổi sang năm mới.
Hãy vào trong nhà ấy mà ở vì mọi việc đã lo xong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!