Huynh Sủng
Chương 12: gặp mặt
Diệp Tế Muội đã đem tất cả đồ cưới sửa sang xong, đợi đến hai ngày trước nàng mời người tới đi đưa đồ cưới cho nàng. Cho bọn họ đi ăn bữa sáng xong liền đứng dưới mái hiên nhìn bọn họ dùng đòn gánh gánh từng sọt đồ vật trong sân.
Đồ cưới phong phú nhiều loại. Có lương thực bột mì gạo, các loại mè vừng đậu xanh, các loại kệ rương tủ rửa mặt thậm chí còn có một đầu heo, một lồng gà. Hơn nữa trong sọt còn đặt nhiều thứ lặt vặt.
Liền có cái người trẻ tuổi mỉm cười nói với Diệp Tế Muội: “Tế Muội tẩu tử, ta dù gì cũng là người giúp đỡ đi đưa đồ cưới mấy lần nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy có người còn đặt gà và heo bên trong đồ cưới. Ngay cả trong cái sọt này còn thả mấy chục trứng gà. Tế Muội tẩu tử, sao tẩu không đem cái nhà này của tẩu cũng phá hủy rồi mang đi theo luôn nha?”
Người trong sân đều mỉm cười. Diệp Tế Muội nghe thấy cũng mỉm cười.
Sau khi cười xong liền nói cái với cái người trẻ tuổi kia: “Không có thờ ơ như nương ngươi đâu! Ngươi gánh đồ vật cho tốt đi! Nếu xóc nảy làm vỡ dù chỉ là một quả trứng thì chờ đến bữa tiệc mừng ngươi cũng đừng có ăn.”
Mấy chục trứng gà kia đặt trong cái sọt mà người trẻ tuổi này gánh.
Người trẻ tuổi cười cười, khom lưng đem đòn gánh gác lên đầu vai, hô lên một tiếng gánh một đôi sọt đi theo người phía trước đi ra ngoài sân.
Lúc này Diệp Tế Muội đi dắt một con lừa tới, ôm Diệp Trăn Trăn đặt lên trên lưng lừa. Đưa tay vuốt phẳng một tia nếp gấp trên vạt áo cho nàng, mỉm cười nhẹ nhàng nói với nàng: “Trăn Trăn ngoan. Con cưỡi con lừa đi qua trước, đợi một chút nữa nương liền đi qua tìm con nha. Đừng sợ.”
Diệp Trăn Trăn nhẹ gật đầu, không nói chuyện.
Mặc dù Diệp Hà Hoa đã nói với mọi người, bệnh ngốc của hài tử Trăn Trăn này tốt lên, vừa rồi chính tai ta nghe thấy nàng gọi nương nữa nha. Bây giờ người trong sân đều dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng nhưng cũng không thể thoáng một cái là khỏi bênh được, lời gì cũng có thể nói ra nha.
Chuyện này nóng vội không được, từ từ mới tốt lên được. Cho nên bây giờ Diệp Trăn Trăn có thể không có nói liền không nói, để tránh cho người bên ngoài sinh lòng nghi ngờ.
Diệp Tế Muội nhìn thấy nàng gật đầu liền gọi một người trẻ tuổi nhìn vững vàng qua đây. Để cho hắn dắt con lừa đi rồi trông coi Diệp Trăn Trăn không để cho nàng từ trên lưng lừa ngã xuống.
Người trẻ tuổi đồng ý nắm lấy dây thừng con lừa đi ra ngoài.
Vừa vặn ở phía sau cùng đội ngũ đưa đồ cưới. Cũng không biết cái này có coi như là ý tứ không để cho nàng đè ép khí thế.
Diệp Trăn Trăn trong lòng nghĩ như vậy, ngồi trên lưng lừa quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Diệp Tế Muội vẫn còn đứng ở cửa sân, nhìn thấy nàng quay đầu lại còn giơ tay phải lên về phía nàng. Rõ ràng rất không yên tâm về nàng.
Diệp Trăn Trăn liền nhẹ gật đầu với nàng rồi sau đó quay đầu lại nhìn phía trước.
Ở đời trước nàng chưa từng ngồi qua con lừa. Đây là lần đầu tiên cưỡi nên cảm giác còn rất mới mẻ.
Cũng có chút sợ hãi, ngồi trên lưng lừa già lo lắng bản thân một giây sau có thể rơi xuống. Cho nên lưng eo cong lại, hai tay cũng nắm chặt lông trên người con lừa. Hoàn toàn không giống những tiểu tức phụ cưỡi lừa trên phim truyền hình kia lưng eo ưỡn lên thẳng tắp, trên mặt thần thái tự nhiên.
Cũng may cưỡi một lát liền phát hiện con lừa này đi rất chắc chắn, Diệp Trăn Trăn dần dần thả lỏng người, bắt đầu nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.
Vụ mùa thu hoạch vừa qua, cây cải dầu còn chưa có bắt đầu trồng, bên trong đồng ruộng một chút màu xanh lục cũng không có. Ngược lại bên đường lại trồng nhiều cây không biết chủng loại, lá cây vẫn còn xanh . Cỏ trên bờ ruộng cũng vẫn còn xanh, thỉnh thoảng có một ít hoa dại không biết tên. Cảnh sắc vẫn rất tươi đẹp.
Bây giờ đội ngũ đưa đồ cưới đã đi được một đoạn đường, ven đường có mấy hộ gia đình lác đác lưa thưa, đều dìu già dắt trẻ ra xem náo nhiệt.
Chuyện Diệp Tế Muội muốn gả cho Hứa tú tài này đã sớm truyền khắp cả thôn, mọi người bàn luận trong lúc trà dư tửu hậu cũng đều đoán xem Diệp Tế Muội sẽ mang những thứ gì gả đi qua.
Bây giờ nhìn thấy đến cả gà và heo cũng phải mang đi qua, những người này một mặt cười đùa, một mặt cũng chua chua nói Hứa tú tài có phúc lớn.
Đầu heo này to mập, nhìn xem liền biết được nuôi dưỡng tốt trong thời gian dài. Chờ năm nay giết ăn tết, bán đi một phần thịt giữ lại một phần thịt, người một nhà sẽ trải qua một năm vô cùng tốt nha.
Nuôi heo phí lương thực, người nông thôn ngay đến mấy miệng người trong nhà cũng nuôi không no sao còn có thể có lương thực dư ra cho heo ăn? Cho nên rất nhiều gia đình trong thôn Long Đường đều không có nuôi heo. Gia đình có gia cảnh tốt một chút đến tết liền đi trên trấn cắt một hai cân thịt trở về cho cả gia đình ăn, gia cảnh người không tốt thì quanh năm suốt tháng ngay đến cả vị thịt cũng chỉ sợ không có nếm qua.
Cho nên bây giờ nhìn thấy con heo to béo cái đầu rên rỉ kêu rống bị người đi trước lùa, trong lòng người xem náo nhiệt đều đố kỵ muốn chết.
Thật ra Diệp Tế Muội làm như vậy cũng không kì lạ. Ở nông thôn trộm cắp nhiều, bản thân Diệp Tế Muội gả đến nhà Hứa Hưng Xương, phòng ở nơi đó trống không không có người canh giữ, không qua được mấy ngày chỉ sợ đồ vật trong phòng đều sẽ bị người ta nhân lúc lúc đêm tối trộm cắp của cải đi.
Hơn nữa ở nông thôn người trộm cắp đồ vật không chỉ là trộm cắp những thứ đáng giá tiền dù chỉ là một cây châm cũng cảm thấy là đã chiếm được món hời lớn cũng có thể thuận tay trộm đi cho hắn. Cho nên Diệp Tế Muội dứt khoát đem những vật có thể mang đi được tất cả đều mang đi chỉ để lại một tòa phòng trống không ở nơi đó, như vậy cũng liền không có người trong lòng nhớ mong.
Đội ngũ đưa đồ cưới dần dần tiến về phía trước, lúc này một đám người xem náo nhiệt cũng nhìn thấy Diệp Trăn Trăn ở phía cuối đội ngũ.
Liền bắt đầu có người chỉ trỏ về phía nàng. Diệp Trăn Trăn có thể nghe thấy có người đang cười nói, nhìn, đây chính là cái đồ ngốc. Còn có người cười nói Tế Muội và Hứa tú tài quả thật rất xứng đôi nha. Một nhà bên trong thì có cái đồ đần còn một nhà thì có người thọt. Cũng đều là nhặt được không phải thân sinh của mình những vẫn cứ xem như là của quý bọn hắn sinh ra. Trên đời này đi đâu tìm được hai cái đồ đần xứng đôi như vậy?
Người bên cạnh nghe thấy lời này đều cười lên.
Diệp Trăn Trăn không cười, ngẩng đầu nhìn sang.
Người nói chính là nam nhân có vẻ ngoài xấu xí thô tục. Mặc một bộ thấm ướt dầu, nhìn không ra màu sắc ban đầu của chiếc áo. Cổ rụt lại, hai tay khép trong tay áo, trên mặt là cười hì hì. Nhìn rất buồn nôn.
Diệp Trăn Trăn nhấp nhẹ môi, không tiếp tục nhìn người này, khuôn mặt lãnh đạm thờ ơ tiếp tục nhìn về phía trước.
Thôn Long Đường rất lớn, khoảng trăm hộ gia đình phân tán rải rác, từ đầu thôn đi đến cuối thôn cũng phải gần hai khắc thời gian.
Diệp Trăn Trăn cũng không biết cái nào là nhà của Hứa Hưng Xương nên chỉ ngồi trên lưng lừa quan sát bốn phía xung quanh.
Lọt vào tầm mắt hầu như đều là nhà tranh hay gạch nung. Có một hộ gia đình lấy đá xanh làm tường, ngói xanh che đỉnh, nhìn qua một cái liền như hạc giữa bầy gà.
Diệp Trăn Trăn nghe người trong đội ngũ nói chuyện thì biết kia là nhà tộc trưởng, khó tránh khỏi hai mắt lại nhìn cái nhà kia nhiều hơn vài lần.
Lại đi thêm một hồi, nàng liền nghe thấy có người trong đội ngũ hô lên: “Cuối cùng cũng tới nhà Hứa tú tài. Được lắm, một gánh này trên vai ta đủ nặng. Chờ đến lúc mở tiệc ta cần phải ăn nhiều hơn một bát cơm, nếu không thì cũng không bù lại được.”
Diệp Trăn Trăn nhìn về phía trước liền nhìn thấy có một hộ gia đình trên cửa sân dán câu đối đỏ, trên cửa sổ dán chữ song hỉ đỏ chót. Trong sân bày mấy bàn lớn. Có mấy người ngồi trên ghế dài bên cạnh bàn, vừa hút thuốc lá khô vừa nói chuyện.
Lại nhìn thấy có người đứng ngoài cửa sân rướn cổ lên nhìn ra ngoài. Nhìn thấy bọn họ ở phía xa liền vội vàng quay người lại chạy vào trong sân.
Sau đó trong sân có người nối đuôi nhau đi ra.
Diệp Trăn Trăn tinh mắt nhìn thấy có người ngồi trên xe lăn được người đẩy ra ngoài. Trong lòng liền biết, người này chắc là nhi tử Hứa Hưng Xương, tên là Hứa cái gì Ninh.
Đội ngũ đưa đồ cưới đi nhanh hơn. Lúc người đi đầu đội ngũ vừa muốn đi tới gần cửa sân Hứa gia liền có người đốt pháo, âm thanh đinh tai nhức óc lốp bốp lập tức vang lên.
Không nói đến Diệp Trăn Trăn giật nảy mình, rõ ràng con lừa nàng đang ngồi cũng giật mình nhảy lên, ngao một tiếng cùng lúc đó còn nhảymạnh hơn .
Cũng may thân thủ Diệp Trăn Trăn coi như còn mạnh mẽ, thấy tình hình không đúng, lập tức chống tay trên lưng con lừa nhảy xuống dưới.
May mà lưng con lừa không cao lắm, nàng nhảy phát này không có bị ngã xuống mà vững vàng tiếp đất.
Chẳng qua ngay lúc nàng rơi xuống đất, đầu con lừa này cũng như mũi tên rời khỏi cung lao nhanh ra ngoài, ngay cả người dắt nó cũng không thể cầm giữ lại được.
Diệp Trăn Trăn: …
Đám người một trận lộn xộn rối ren. Cũng may lập tức có người vừa hô vừa đuổi tới. Hơn nữa cách cũng xa nên tiếng đốt pháo nhỏ dần. Cuối cùng con lừa dừng lại bị người kia dắt trở về.
Diệp Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay nàng ở chung với Diệp Tế Muội rất tốt. Hôm nay là ngày vui của Diệp Tế Muội chắc chắn nàng không muốn phạm phải bất kỳ sai lầm nào. Đặc biệt đầu lừa này vốn còn là do nàng cưỡi .
Rõ ràng Hứa Hưng Xương không có nghĩ đến Diệp Tế Muội sẽ có nhiều đồ cưới đưa tới như vậy. Thậm chí đến cả gà và heo cũng gộp lại mang theo tới.
Bây giờ hắn nhìn cái lồng gà và con heo kia đến xuất thần, căn bản không biết nên làm cái gì.
Hắn sẽ không biết nuôi heo cũng không biết nuôi gà nên trong nhà chưa từng có mấy đồ vật này. Tương ứng cũng không có nơi nuôi nhốt heo và gà.
Một lồng gà này còn tốt, bây giờ tùy tiện đi đến cái góc nào đó trong sân rồi đặt xuống, cho dù có chút ầm ĩ nhưng nhốt ở trong lồng cũng sẽ không chạy tán loạn khắp nơi. Nhưng cái con heo này…
Cũng không thể dùng dây thừng chốt trên thân cây không cho nó đi lại sao? Bằng không nếu để nó chạy loạn trong sân, cái bữa tiệc mừng này còn ăn được sao.
Vẫn là Hứa Du Ninh phản ứng ngay lập tức. Gọi người đem một gian phòng nhỏ trong sân dùng để chất đống củi mở cửa ra rồi đem con heo kia tạm thời đuổi vào trong giam lại. Sau đó nhẹ nhàng đẩy Hứa Hưng Xương một cái, gọi hắn dẫn những đồ cưới kia đều cho người khiêng vào trong phòng ngủ cất kỹ, chờ người đi ra hết rồi sắp xếp lại.
Bản thân thì chuyển động xe lăn đi đến chỗ Diệp Trăn Trăn.
Lực chú ý của Diệp Trăn Trăn vẫn còn trên đầu lừa kia, đột nhiên nghe thấy có người đang nói chuyện: “Ngươi chính là Trăn Trăn sao?”
Giọng nói trong trẻo du dương như gió động ngọc vỡ thậm chí còn mang theo vài phần ý cười.
Đây là đang nói chuyện với nàng?
Nàng thu hồi ánh mắt nhìn con lừa, nâng mắt nhìn người trước mặt.
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Du Ninh: Con lừa đẹp mắt hay là ta đẹp mắt?
Diệp Trăn Trăn: … Con lừa.
Hứa Du Ninh: … Đau lòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!