Huynh Sủng
Chương 15: gọi người
Người trong phòng đều đang một mặt mong đợi nhìn Diệp Trăn Trăn.
Đối với Diệp Tế Muội mà nói, mặc dù biết rõ Diệp Trăn Trăn đã biết mở miệng nói chuyện , nhưng từ tối hôm qua đến bây giờ cũng mới nghe được nàng nói mấy chữ, tự nhiên ngóng trông nàng có thể nói thêm nữa; đối Hứa Hưng Xương mà nói, một mặt là cảm thấy mới lạ, muốn biết chuyện xung hỷ này có phải là thật hay khôn. Nếu thật sự có chuyện như vậy, vậy có phải chứng tỏ chân Hứa Du Ninh cũng sẽ có cơ hội chữa khỏi hay không? Mặt khác, trong lòng của ông cũng khẩn trương.
Bất luận có phải xuất phát từ chủ ý của ông hay không, nhưng bây giờ ông và Diệp Tế Muội đúng thật đã thành thân. Diệp Trăn Trăn là nữ nhi Diệp Tế Muội, về sau mọi người phải sống cùng nhau, trong lòng của ông nhất định cũng hi vọng Diệp Trăn Trăn có thể nhận ông làm kế phụ.
Về phần những thôn dân khác trong phòng, cơ bản đều là ôm tâm tình xem náo nhiệt.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy có mấy phần khó xử.
Đối với nàng mà nói, Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh trên cơ bản vẫn là người xa lạ, bỗng nhiên muốn nàng gọi hai người bọn họ là cha, ca ca…
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh.
Hứa Du Ninh thì khỏi nói, nhìn thấy ánh mắt của nàng vẫn vẫn bình tĩnh cười ôn hòa, giống như lúc nãy.
Chắc hẳn lúc hắn nhìn những người khác cũng là ánh mắt như thế.
Người này chính là như vậy, như là một hồ nước sâu không lường được, ngoài mặt đối với ai cũng rất ôn hòa, cũng rất lễ phép, nhưng ai biết được thực chất bên trong hắn rốt cuộc sâu bao nhiêu?
Có lẽ là một người rất dễ dàng ở chung, nhưng là không thể thổ lộ tâm tình.
Nhưng mà Hứa Hưng Xương người này nhìn qua lại đơn giản hơn nhiều. Khẩn trương và chờ mong đều bày ở trên mặt, chạm phải ánh mắt nàng còn cười với nàng.
Chẳng qua có thể trong lòng của ông quá khẩn trương, nụ cười trông có vẻ rất bứt rứt bất an. Thật giống như có người lấy ngón tay cứng rắn kéo khóe miệng ông sang hai bên.
Diệp Trăn Trăn nhịn không được cũng mím môi cười khẽ.
Bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước Hứa Hưng Xương cho nàng mấy miếng kẹo bánh ú, còn có bốn bức tranh mới được dán trên tường phòng ngủ nàng nữa.
Không quan tâm bọn họ rốt cuộc có suy nghĩ như thế nào, nhưng hai cha con Hứa gia chắc chắn đều là người tốt.
Liền hạ quyết tâm, nghe lời mở miệng gọi: “Cha, ca ca.”
Tiếng nói trôi chảy, thanh thúy hơn lúc trước rất nhiều. Cam đoan tất cả những người đang có mặt trong phòng đều nghe rõ.
Thần sắc trên mặt Hứa Du Ninh không hề biến hóa chút nào, khóe miệng nở nụ cười gật đâu với nàng một cái. Đồng thời ôn nhu gọi nàng: “Muội muội.”
Hứa Hưng Xương thì cả người khiếp sợ một hồi lâu không nói được gì. Đợi phản ứng kịp, vôi vàng đáp lời.
Sau đó như nhớ ra cái gì, đưa tay móc trong tay áo.
Rút một hồi, móc ra một hầu bao làm bằng vải màu lam thêu hoa. Có thể thấy vẫn còn mới tinh, đường may kỹ càng. Hai tay đưa qua, hơi cà lăm: “Ngoan, con ngoan. Cái này, cái này cho con.”
Diệp Trăn Trăn cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy.
Nàng biết được cái này là phí cải khẩu ( thay đổi cách xưng hô ). Kỳ thật hẳn là nàng dâu mới gả đến nhà trai, lần đầu mở miệng gọi phụ mẫu nhà trai là cha mẹ thì phụ mẫu nhà trai cho nàng dâu mới gả , nhưng không nghĩ tới bây giờ Hứa Hưng Xương lại cho nàng cái này.
Lúc này Hứa Du Ninh cũng đã rất cung kính nhìn Diệp Tế Muội mở miệng kêu một tiếng nương. Diệp Tế Muội hiển nhiên thật sự vui mừng, lấy phí cải khẩu ra đưa cho hắn.
Cả gia đình thấy hài hòa lại hòa hợp.
Diệp Hà Hoa liền cười, lớn tiếng nói: “Các ngươi nhìn xem, hiện tại Trăn Trăn chẳng những biết gọi nương, cũng biết gọi cha, gọi ca ca , đây chính là chuyện đại hỷ a. Tế Muội, Hứa tú tài, hai người các ngươi hôm nay chính là song hỉ lâm môn a.”
Thôn dân vây xem cũng thật sự tin Diệp Trăn Trăn bỗng nhiên biết mở miệng nói chuyện . Một mặt biểu hiện kinh ngạc, một mặt lại nói về chuyện xung hỷ.
Người thời này đều rất tin vào thuyết pháp xung hỷ này, hiển nhiên, kết quả xung hỷ tốt như vậy chứng tỏ rõ ràng việc hôn nhân này tốt đẹp, là điềm lành.
Nên có người trêu chọc Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội rằng đây rõ ràng liền là nhân duyên kiếp trước, quanh đi quẩn lại, hiện tại rốt cục vẫn là thành thân, thành người một nhà.
Còn có biết chuyện năm đó, biết được tên Diệp Trăn Trăn là do Hứa Du Ninh thuận miệng đặt, càng cười lớn tiếng nói hai người bọn họ trước kia có duyên. Còn cố ý hỏi Hứa Hưng Xương, có phải lúc ấy ông đã nhớ thương Diệp Tế Muội hay không?
Hứa Hưng Xương vốn là người ăn nói vụng về, cũng khôn giỏi giao tiếp, bây giờ bị rất nhiều người vây quanh cùng nhau trêu chọc, trên vành tai đã đỏ bừng một mảnh. Bối rối không ngừng khoát tay, nhưng ăn nói vụn về, cũng không biết được rốt cuộc phải nói những lời như thế nào mới giải thích cho mình được.
Vẫn là Diệp Tế Muội nhìn thấy, xoay người, hào sảng nói với đám thôn dân: “Cảm ơn mọi người hôm nay đến nhà bọn ta chúc mừng. Bây giờ cũng đã đến lúc ăn cơm. Ta nghe được bên ngoài trong phòng bếp có mùi thịt. Tất cả mọi người mau đi tìm chỗ ngồi xuống, chúng ta khai tiệc thôi. Tất cả mọi người cũng đừng khách khí với bọn ta, cứ thoải mái ăn uống, thịt rượu nhất định bao no, a.”
Nói xong đám thôn dân trong phòng ồn ào thoáng cái liền nở nụ cười.
Không biết ai trong đám người vừa cười vừa nói: “Tế Muội, hôm nay ngươi là nàng dâu mới gả. Nàng dâu mới gả chẳng lẽ không nên nũng nịu, ngồi trong tân phòng đầu không dám ngẩng, lời cũng không dám nói ra một câu sao? Nào giống ngươi, nói cái gì mà thoải mái ăn uống, thịt rượu bao no? Đừng nói ngươi là nữ thổ phỉ nha?”
Trêu ghẹo chọc cho đám thôn dân trong phòng cười to.
Diệp Tế Muội cũng cười. Cười xong sau đó lại mắng: “Con mẹ ngươi cứ thích nói chuyện tào lao! Ta cũng không phải khuê nữ mười lăm mười sáu tuổi, chẳng lẽ còn phải nũng nịu cúi đầu thẹn thùng? Nếu ta thẹn thùng, không nói lời nào, để các ngươi bắt nạt nam nhân nhà ta hay sao?”
Nam nhân nhà ta trong miệng bà chính là Hứa Hưng Xương .
Mặc dù Hứa Hưng Xương ăn nói vụng về, nhưng người là người thông minh, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của bà. Lần này thật làm trên cổ ông cũng đỏ bừng một mảnh. Cúi đầu, xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất, lập tức chui xuống không dám ra.
Thôn dân trong phòng lại cười. Nói Diệp Tế Muội bây giờ đã bắt đầu kêu nam nhân nhà mình, cũng biết phải che chở nam nhân nhà mình rồi? Ngay cả người bên ngoài nói với chọc ông một câu cũng không được rồi? Như thế về sau không biết sẽ bảo vệ như thế nào nữa, có phải người khác không được nhìn ông nữa hay không?
Diệp Hà Hoa cũng cười. Cười xong rồi gọi những thôn dân này: “Đi, đi, đều đừng ở chỗ này nói nữa. Đồ ăn đã xong, chúng ta nhanh chóng đi ăn cơm thôi. Đều đứng ở chỗ này làm cái gì?”
Cùng Diệp Tiểu Nga dẫn tất cả thôn dân ra bên ngoài. Sau đó phân già trẻ lớn bé mời bọn họ ngồi.
Nông thôn ăn tiệc thật sự cũng là chuyện phiền phức. Phiền phức là vị trí ngồi dùng tiệc.
Người của một thôn đấy, nhưng đều một họ, có thể bằng tuổi, nhưng bối phận kém một hai vế. Cũng có thể là cùng bối phận, nhưng tuổi tác kém nhau mấy chục tuổi. Mà cùng một bàn, còn phải phân một tịch*, hai tịch, tam tịch và ghế chót.
*Ngày xưa trải chiếu để làm gì đó nói lên chức vụ/ thứ bậc gọi là tịch
Một tịch khẳng định là cho bối phận tối cao, hoặc là người lớn tuổi nhất ngồi, tam tịch, ghế chót dĩ nhiên chính là cho vãn bối ngồi. Nhưng đời này phân chia tuổi tác vốn dĩ đã lẫn lộn không rõ, như vậy rốt cuộc phải ngồi như thế nào?
Thế là chờ đợi nói ra tịch mất hai khắc, Diệp Trăn Trăn đứng ở cửa nhìn ra phía ngoài, còn chứng kiến có người đang khiêm tốn, lôi kéo cánh tay một người khác muốn nhường vị trí này cho hắn: “Vị trí này ta không thể ngồi, chính ngươi mới nên ngồi. Bối phận ngươi cao hơn ta a.”
Người bị kéo kia khoát tay cự tuyệt, lại giãy dụa muốn ngồi xuống chỗ thứ hai: “Không, không, vị trí đó làm gì đến phiên ta ngồi? Thúc lớn hơn ta. Ta ngồi nhị tịch, ngài ngồi nhất tịch đi.”
Bên cạnh còn có người khuyên, nói. Một người nói: “Ngài tuổi đã cao, phải nên ngồi nhất tịch, ngài cũng đừng khiêm tốn nữa.”
Một người khác nói: “Mặc dù ngươi trẻ tuổi, nhưng ở bàn chúng ta bối phận ngươi cao nhât, ngươi ngồi nhất tịch đi.”
Người bưng khay đồ ăn tới ở phía sau nói: “Tất cả các ngươi có chịu ngồi đàng hoàng không? Không ngồi xuống ta không có cách nào bê thức ăn lên trên đây này.”
Mấy bàn khác cũng thế, kéo tới kéo lui, hò hét ầm ĩ, căn bản không có khi nào yên tĩnh.
Diệp Trăn Trăn thấy thế cũng mệt thay bọn họ, xoay người trở về phòng.
Trong phòng lại bày một bàn khác, Diệp Tế Muội, Diệp Hà Hoa, Diệp Tiểu Nga đang ngồi. Xem như một bàn rượu tạ ơn người mai mối.
Nhìn thấy Diệp Trăn Trăn trở lại, Diệp Tế Muội liền ngoắc gọi nàng: “Trăn Trăn, lại đây.”
Diệp Trăn Trăn đi đến bên cạnh bà, ngồi chung một cái ghế dài với bà. Diệp Tế Muội ở trong hộp bánh trái lấy hai miếng bánh hỉ đưa cho nàng: “Con ngoan, đói bụng không? Ăn trước cái này lót dạ một chút. Đợi chút nữa chúng ta sẽ ăn cơm .”
Ồn ào một hồi, Diệp Trăn Trăn quả thực cũng đói bụng. Liền đưa tay nhận hai miếng bánh hỉ, vùi đầu ăn.
Nhân bánh là mứt táo, lớp ngoài màu vàng nhạ phía trên có in chữ hỉ màu đỏ. Chắc hẳn dùng con dấu khắc chữ hỉ chấm mực đỏ trực tiếp in vào, sau đó đem tất cả đi nướng .
Kiểu mẫu không tính là tinh xảo, nhưng ăn lại thơm xốp, giòn ngọt, mềm mịn.
Tai thì nghe thấy Diệp Tế Muội đang hỏi: “Bên ngoài đã ngồi xuống chưa? Làm sao còn chưa mang thức ăn lên?”
Diệp Hà Hoa nghe vậy, liền thăm dò nghiêng người quan sát ngoài, sau đó trả lời: “Còn chưa đâu, vẫn đang lôi kéo. Có điều ta thấy xong bảy tám phần rồi, nhanh thôi.”
Diệp Tế Muội bĩu môi: “Ăn một bữa cơm mà thôi, ngồi chỗ nào không phải ăn cơm? Hàng ngày có nhiều quy cũ như vậy. Cũng không thấy ngồi ở nhất tịch nhị tịch có thể ăn nhiều hơn một miếng thịt.”
Nghe thấy vậy Diệp Hà Hoa và Diệp Tiểu Nga đều nở nụ cười.
Sau khi cười xong, Diệp Tiểu Nga vừa ăn hạt dưa vừa nói: “Trước kia ta nghe người ta nói Hứa tú tài da mặt mỏng, nhưng cũng không biết hắn mỏng như thế. Ngươi xem vừa rồi người khác mới có chọc hắn vài câu, hay thật, từ mặt tới cổ hắn đều đỏ một mảng. Hơn nữa chỉ biết là khoát tay xua loạn, không biết nói gì.”
Nói đến đây, bà nôn một miếng vỏ dưa ra, còn nói: “Chỉ có điều nhi tử hắn ngược lại là đứa trẻ lợi hại. Vừa rồi loạn như thế, ta thấy trên mặt đứa bé kia vẫn nở nụ cười. Xem ra còn trầm ổn hơn cha nó.”
Diệp Hà Hoa ngồi ở một bên phụ họa: “Đứa nhỏ này quả thực giữ vững bình tĩnh hơn cha nó nhiều. Ngày đó ta cùng Tiểu Nga tới nhà nó làm mai ta đã để ý. Đứa nhỏ này là người có thể làm nên đại sự, đáng tiếc chân gãy mất. Bằng không về sau nói không chừng nó có thể làm quan, đến lúc đó ngươi lại là lão nhân an nhàn sung sướng đấy.”
Nói thế Diệp Tế Muội cũng nở nụ cười: “Lão nhân an nhàn sung sướng cái gì, ta còn có thể cái phúc phận như thế sao? Mộ cha mẹ ta còn chưa mọc được cọng cỏ nào dài đây! Chỉ hi vọng chân đứa nhỏ này về sau sẽ khá hơn. Nhìn dáng dấp da mịn thịt mềm của nó, cũng không giống người biết làm nông. Về sau nếu như nó có thể thi tú tài, kế thừa cha nó ở trong thôn dạy học, một năm kiếm mấy đồng sống tạm, sau đó tìm một nàng dâu thành hôn, vậy cũng hết một đời. Nếu như chân nó vẫn không thể tốt, nói không chừng, ta đã gả tới, nó cũng kêu ta một tiếng nương, nếu ta có thể lo được, sau này cũng sẽ lo cho nó cả đời. Tóm lại phàm là có ta một miếng ăn, nhất định sẽ không để nó bị đói.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!