Huynh Sủng
Chương 18: điêu khắc gỗ
Diệp Tế Muội nói một câu Hứa Hưng Xương lập tức gật đầu một cái, đợi nàng nói xong liền dựa theo lời nàng nói đi vào trong phòng lấy mấy bao kẹo hạt vừng ở trong tay áo rồi đi ra ngoài dọn dẹp bàn ghế.
Ghế đẩu dài còn đỡ không quá lớn cũng không quá nặng còn dọn được nhưng cái bàn bốn chân đã lớn lại còn nặng.
Diệp Tế Muội lo lắng lúc Hứa Hưng Xương vác cái bàn này lên sẽ không đứng dậy nổi liền để bát đũa đang rửa trong tay xuống đi tới phụ giúp một tay.
Nhưng khi đi qua nàng lại không chịu không được bắt đầu nói Hứa Hưng Xương: “Dưới đáy cái bàn này bẩn, không nên đem quần áo mới ngươi đang mặc trên người làm cho bẩn nha? Mau trở lại phòng thay bộ quần áo cũ rồi lại đến dọn dẹp.”
Nông dân quanh năm suốt tháng cũng khó làm ra một bộ quần áo mới đặc biệt là nhà nghèo giống như Hứa Hưng Xương này sẽ càng thêm trân trọng.
Có điều trong lòng vừa mới khẩn trương nên Hứa Hưng Xương liền không chú ý đến chuyện này. Lúc này nghe thấy Diệp Tế Muội nói xong hắn liền ai da một tiếng, quay người trở về phòng thay một bộ quần áo cũ.
Diệp Tế Muội là kiểu người tỉ mỉ, nhìn thấy lúc hắn đi ra ống tay áo trống không xẹp lép, liền hỏi hắn: “Kẹo hạt vừng trong tay áo ngươi đâu?”
Hứa Hưng Xương đưa tay vỗ vỗ trán.
Mấy bao kẹo hạt vừng kia vừa mới ở trong bộ quần áo kia vẫn còn kẹp trong tay áo đấy. Lúc đổi sang bộ quần áo cũ này hắn tiện tay lấy ra đặt lên bàn vuông nhỏ bên cạnh giường liền quên cầm theo.
Vội quay người trở về phòng lấy kẹo hạt vừng bỏ vào trong tay áo, lúc này mới đi ra.
Vì như thế mà chỉ trong một giây lát liền đứng trước mặt Diệp Tế Muội nhiều lần như vậy nên hắn rất xấu hổ, tai Hứa Hưng Xương đỏ hồng. Cũng không tiện nhìn Diệp Tế Muội, lại càng xấu hổ không dám mở miệng nói chuyện với nàng liền đi qua buồn bực không lên tiếng chui xuống dưới đáy bàn muốn vác cái bàn lên.
Diệp Tế Muội vội vàng giúp một tay sau đó lo lắng nhìn theo hắn khiêng cái bàn đi ra cửa viện, thân hình có chút lắc lư.
Hứa tú tài này thật sự quá gầy gò. Nhưng cũng khó cho hắn, những năm nay trong nhà ngoài nhà không có nữ nhân lo liệu còn vất vả nuôi lớn một đứa nhi tử.
Bỗng nhiên trong lòng cũng có chút thương tiếc hắn.
Vừa quay người lại liền nhìn thấy Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn đều dừng công việc trong tay và nhìn nàng. Nhưng dưới ánh mắt của nàng, hai người lại cùng nhau cúi đầu làm chuyện của mình.
Thật ra việc trong tay hai người bọn họ đều đã làm xong chẳng qua là một người thì cầm chiếc khăn lau ở trên mặt bàn sạch sẽ lau đi lau lại nhiều lần, một người thì cầm cây chổi quét tới quét lui trên cùng một khoảng đất.
Diệp Tế Muội liền bật cười: “Đi đi, việc của hai người các ngươi đều đã làm xong vậy thì đều trở về nghỉ ngơi đi. Nơi này đã có ta không cần hai người các ngươi làm thêm cái gì nữa.”
Đem hai người bọn hắn đuổi về phòng còn mình quay lại ngồi lên ghế trúc nhỏ tiếp tục rửa chén.
Diệp Trăn Trăn đành phải đẩy Hứa Du Ninh đi vào trong phòng.
Chắc là vì Hứa Du Ninh ngồi xe lăn nên ngưỡng cửa trong phòng ngoài phòng Hứa gia đều bị cưa bỏ, đẩy xe lăn vào rất dễ.
Vốn dĩ Hứa Du Ninh cũng nói Diệp Trăn Trăn trở về phòng của mình nghỉ ngơi nhưng Diệp Trăn Trăn nghĩ nghĩ vẫn kiên trì đem hắn đẩy về phòng của hắn.
Thứ nhất sau này hai người bọn họ sẽ sống chung dưới một mái nhà, ngẩng đầu không nhìn thấy cúi đầu gặp nhau. Dĩ nhiên có thể nhanh chóng cải thiện mối quan hệ là tốt nhất. Thứ hai, nhìn thấy một mỹ thiếu niên tự mình đẩy xe lăn như vậy Diệp Trăn Trăn cũng không đành lòng.
Dù sao cũng chỉ là chuyện thuận tay, không tốn sức.
Đến khi tới phòng Hứa Du Ninh, Diệp Trăn Trăn muốn rời đi thì Hứa Du Ninh lại gọi nàng lại.
Diệp Trăn Trăn không nói gì, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi thăm hắn có chuyện gì.
Thật ra Hứa Du Ninh gọi nàng lại cũng không có chuyện gì.
Cho dù hắn thể hiện ra bên ngoài là người lão luyện thận trọng nhưng nói cho cùng cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi. Hôm nay đột nhiên xuất hiện một kế mẫu, một kế muội. Trước đó trên bàn rượu có người gây sự, kế mẫu đi ra liền đem mấy người kia đuổi ra ngoài. Hai người các nàng vừa rồi đều bận rộn dọn dẹp trong sân…
So sánh một cái lập tức cảm thấy hai phụ tử bọn họ giống như không có tác dụng gì.
Bây giờ gọi Diệp Trăn Trăn ở lại cũng là vì chuyện Diệp Trăn Trăn vừa mới đẩy xe lăn cho hắn. Trong lòng của hắn có chút băn khoăn.
Liền hỏi nàng: “Muội muội, ngươi có muốn uống trà không?”
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, hắn gọi nàng muội muội ngược lại gọi rất thuận miệng. Nhưng hắn hỏi nàng chuyện uống nước hay không uống nước này…
Thức ăn buổi trưa của đầu bếp hình như khẩu vị có chút đậm, thức ăn làm ra có chút mặn. Bây giờ Diệp Trăn Trăn thật sự vẫn còn cảm thấy có chút khát nước.
Nhưng cũng không thể để cho Hứa Du Ninh ra ngoài rót nước cho nàng nha. Dù sao người ta cũng ngồi xe lăn, ra vào không tiện.
Liền xoay người đi vào trong gian nhà chính, cầm ấm trà lên rót hai chén trà mang vào phòng, đưa một chén cho Hứa Du Ninh.
Hứa Du Ninh nhìn chén trà trong tay nàng ngay ra một chút.
Vốn là muốn rót trà cho nàng uống, vậy mà cuối cùng lại không nghĩ tới khiến cho nàng rót trà cho hắn!
Nhưng sau đó hắn liền cười lên, đưa tay đón lấy chén trà, mỉm cười nhẹ gật đầu với nàng: “Cám ơn.”
Diệp Trăn Trăn cũng gật đầu với hắn liền xem như trả lời.
Hứa Du Ninh thấy nàng vẫn còn đứng liền kéo chiếc ghế ở phía sau thư án ra, bảo nàng ngồi.
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ một chút cũng không có khách khí, đi đến bên cạnh chiếc ghế ngồi xuống. Sau đó vừa uống trà vừa đưa mắt quan sát trong phòng.
Đồ đạc bày biện trong phòng cũng gần giống như trong phòng nàng nhưng thiếu một chiếc bàn vuông nhỏ, dưới cửa sổ có thêm một cái thư án phẳng đầu. Bây giờ chiếc ghế nàng đang ngồi này vốn là đặt phía sau thư án .
Cái ghế và thư án đều đã rất cũ kỹ. Nhưng giữ gìn vẫn còn khá tốt, chắc là ngày thường cũng chịu khó lau chùi nên ngược lại làm cho người xem cảm thấy mấy phần chất phác.
Trên thư án đặt mấy quyển sách chồng lên nhau. Mặc dù đều đã cũ nhưng góc cạnh đều đè ép chỉnh sửa ngay ngắn. Giấy mực bút nghiên cũng có. Nhìn ra được đều là vật không đáng tiền nhưng mỗi một cái đều được lau rất sạch sẽ.
Ánh mắt lại đi đến chiếc giường gỗ mỏng giản dị bên cạnh tấm màn che màu xanh hơi cũ nhìn một cái liền nhìn thấy bên cạnh gối đầu cũng đặt hai quyển sách.
Chắc là Hứa Du Ninh nhìn xem trước lúc đi ngủ .
Trong phòng Hứa Du Ninh có những vật này thật ra Diệp Trăn Trăn cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào. Dù sao nhìn giữa chân mày hắn đúng là một người rất có hơi thở sách vở. Nghe nói cũng là người có học vấn rất tốt. Nhưng ở một thư án khác còn đặt mấy cái dao khắc có kích cỡ khác nhau, vài khối gỗ, thậm chí còn có một khối gỗ chạm khắc được một nửa bức tranh đang dựa nghiêng bên bức tường. Cái này làm cho người ta cảm thấy khá kinh ngạc.
Diệp Trăn Trăn nhìn kỹ bức tranh được chạm khắc trên khối gỗ kia, phía trên chắc là chạm khắc ba vị Phúc Lộc Thọ báo tin vui.
Mặc dù nàng không hiểu cái này lắm nhưng nhìn xem một chút cũng biết được bức tranh chạm khắc trên gỗ này đao khắc khéo léo sâu sắc, đường nét lưu loát mạnh mẽ rất tinh xảo tỉ mỉ. Đến cả quả đào tiên trên chiếc lá thọ tinh công ôm trong tay kia cũng sinh động như thật.
Bức tranh chạm khắc gỗ này đặt ở nơi này, trên thư án còn có dao khắc chẳng lẽ đây là Hứa Du Ninh chạm khắc?
Hứa Du Ninh vẫn mãi chú ý đến nàng. Thấy nàng cứ mãi nhìn bức tranh điêu khắc gỗ kia, trên mặt cũng tỏ ra vẻ kinh ngạc liền mỉm cười giải thích với nàng: “Bức tranh điêu khắc gỗ này là do ta khắc. Từ ba năm trước lúc chân phải của ta bị gãy liền theo Diệp gia gia nhà bên cạnh học điêu khắc gỗ. Lúc trước ta lo lắng cha không cho phép ta học cái này nên đã giấu diếm hắn, ở trong nhà Diệp gia gia chạm khắc. Hai phụ tử Diệp gia gia đều làm cái này thường xuyên nhận một chút việc ở bên ngoài. Ta cũng phụ giúp làm cùng bọn họ nên kiếm được chút tiền. Có khi ta cũng sẽ điêu khắc một vài món đồ chơi nhỏ nhân lúc Diệp đại ca đi lên chợ thì mang theo đi bán. Mấy ngày trước cha biết được chuyện này nhưng không có ý nghĩa lại ngăn cản nên ta liền đem những vật này về nhà làm. Khối gỗ điêu khắc bức tranh này chính là một đại hộ trong trấn muốn, trong tay phụ tử Diệp gia gia còn có việc khác, không kịp làm liền gọi ta làm.”
Diệp Trăn Trăn nghe xong trong lòng rất khâm phục hắn.
Một người bình thường đang sống tốt đột nhiên bị gãy chân, không phải tự oán trách mình trong thời gian rất dài sao? Đặc biệt là những người như Hứa Du Ninh vốn dĩ là người rất xuất chúng. Nghe nói trước lúc gãy chân hắn vừa đứng đầu cả thi huyện lẫn thi phủ, chỉ chờ lại qua thi viện là trở thành tú tài.
Nhưng đột nhiên bị gãy chân, cả cuộc đời rất có thể đều bị hủy hoại. Đến cả cái người gây ra chuyện lúc ấy cũng bỏ chạy, hắn cũng không biết cuối cùng là ai hủy hoại cuộc đời hắn.
Nhưng mà hắn cũng không có một chút oán trách bản thân mình mà còn nhanh chóng đi theo người ta bắt đầu học điêu khắc gỗ. Còn điêu khắc tốt như vậy.
Chả trách hôm nay lúc nàng ngồi trên bàn tiệc còn nghe được cuộc nói chuyện của Diệp Hà Hoa và Diệp Tiểu Nga. Nói bữa tiệc rượu Hứa gia hôm nay làm phong phú quá. Có thịt có cá . Lại nghe nói những người qua đây ăn bữa tiệc cưới hôm nay tới ăn cưới những người này, Hứa Hưng Xương đều không thu bọn hắn một phần lễ vật chúc mừng. Lúc ấy các nàng còn nói Hứa tú tài chỉ là tiên sinh dạy học, ở đâu lấy ra rất nhiều tiền như này. Bây giờ nghĩ lại, số tiền này rất có thể đều là tiền mấy năm nay Hứa Du Ninh điêu khắc gỗ gom góp được.
Nói như vậy thì Hứa Du Ninh thật sự rất phi thường nha.
Diệp Trăn Trăn giơ tay dựng ngón tay cái với Hứa Du Ninh, thật lòng khâm phục: “Ngươi, rất lợi hại.”
Trên mặt Hứa Du Ninh hiện lên nụ cười yếu ớt, cảm thấy vị tiểu cô nương trước mắt này rất thú vị. Diệp Tế Muội cũng rất tốt, nhà bọn hắn chính là thiếu nữ chủ nhân dám làm dám đảm đương như vậy.
“Cái này không có gì, ” mặc dù trong mắt hắn còn mang theo ý cười nhưng giọng nói lại nhàn nhạt. Rõ ràng không cho rằng bản thân mình lợi hại như trong lời nói của Diệp Trăn Trăn, “Chỉ là chút công việc kiếm sống mà thôi.”
Cho dù chân phải của hắn bị gãy nhưng cả đời này cũng không thể dựa vào người khác nuôi sống được, hắn có thể tự mình nuôi sống bản thân được.
Diệp Trăn Trăn hiểu rõ, ở thời đại này thợ thủ công không có được ưa chuộng như những thợ thủ công ở đời nàng, chỉ có thể coi là tầng dưới cùng của xã hội. Đọc sách mới là tốt nhất, mọi thứ khác đều là hạ phẩm chỉ có đọc sách là cao.
Trong lòng cũng càng cảm thấy bội phục quyết định lúc ấy của Hứa Du Ninh ném bút đi đổi thành nắm dao khắc.
Đáng tiếc. Người dứt khoát như vậy nếu đùi phải không bị gãy thì chắc chắn có thể làm được chuyện gì đó trong tương lai. Nhưng bây giờ cũng không có quan hệ, nói không chừng sau này có thể dựa vào mấy cái dao khắc này mà trở thành một nhà điêu khắc gỗ đại tài làm cho mọi người trong nhà đều sống cuộc sống tốt đẹp.
Xem ra từ nay về sau nàng giữ gìn mối quan hệ với vị kế huynh này là rất cần thiết. Nói không chừng sau này còn có thể đi theo hắn học điêu khắc gỗ rồi bản thân cũng trở thành một vị điêu khắc gỗ đại tài.
Nghĩ đến chuyện này Diệp Trăn Trăn khấp khởi mừng thầm, hào quang trong mắt rực rỡ.
Nguyên thân sinh ra có một đôi mắt đẹp vô cùng, là đôi mắt hạnh rất chuẩn, thanh tú xinh đẹp. Nhưng trước kia lúc thần trí còn chưa rõ ràng, một đôi mắt tối tăm mờ mịt nhìn không ra được cái đẹp vốn có. Nhưng lúc này đây liền giống như là dạ minh châu bị bụi che đậy lâu ngày bỗng nhiên được rửa sạch đi lớp tro bụi ở phía trên, tỏa ra hào quang sáng sủa mà nó vốn có.
Hứa Du Ninh nhìn thấy, nghĩ thầm ở trong lòng cũng không biết vị tiểu kế muội này của hắn nghĩ tới chuyện gì lại đột nhiên cao hứng đến vậy, trên mặt lại còn có ý cười.
Nhưng vị tiểu kế muội này cho dù tuổi tác còn nhỏ nhưng cũng nhìn ra được mi thanh mục tú (1) chờ sau này lớn lên vẻ ngoài chắc chắn sẽ không kém. Bây giờ mình đã là kế huynh của nàng, nàng xem ra cũng là người chân thành, tốt bụng. Sau này hắn chắc chắn phải chăm sóc nàng thật rốt.
(1) mi thanh mục tú: lông mày đẹp dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!