Huynh Sủng - Chương 3: làm mai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Huynh Sủng


Chương 3: làm mai


 

Chờ Diệp Hà Hoa và người thôn dân kia đến nhà Hứa Hưng Xương, Hứa Hưng Xương lại không ở nhà, chỉ có con của ông tên là Hứa Du Ninh.
 
Hắn mặc một bộ y phục vải xanh, ngồi nghiêm chỉnh trên xe lăn, cầm trong tay một con dao khắc đang tập trung tinh thần tạo hình một khối gỗ.
 

Diệp Hà Hoa đi vào, mở miệng cười hỏi: “Đang bận à? Cha ngươi không ở nhà sao?”
 
Thôn Long Đường rất lớn, đầu thôn đến cuối thôn cũng cách một đoạn đường dài. Hứa Du Ninh lại là người thích yên tĩnh, không thường đi ra ngoài. Sau khi đùi phải bị gãy thì càng hiếm khi ra ngoài. Cho nên lúc nhìn thấy đám người Diệp Hà Hoa suy nghĩ một chút cũng không nhớ nổi tên các nàng, chỉ biết là thôn dân thôn Long Đường.
 
Chẳng qua trên mặt vẫn rất khách khí mời bọn họ ngồi xuống, lăn xe lăn muốn đi rót nước cho họ.
 
Nhưng bị Diệp Hà Hoa gọi lại: “Không cần phiền phức như thế. Chúng ta tới đây chỉ muốn tìm cha ngươi hỏi vài câu. Cha ngươi đâu rồi?”
 
Hứa Du Ninh vẫn cầm ấm nước lên rót nước cho bọn họ sau đó mỉm cười, trả lời rất khách khí: “Cha ta đang ở học đường chưa trở về. Nhưng đoán chừng ông ấy cũng sắp về đến nhà rồi. Không biết hai vị thẩm tử tìm cha ta có chuyện gì?”
 
Người tới cùng với Diệp Hà Hoa kia cũng họ Diệp, mấy đời đều ở thôn Long Đường, tên là Tiểu Nga. Lúc này nghe hắn hỏi thì cười nói: “Là một chuyện tốt cực lớn.”
 
Một kẻ quan phu* dẫn theo một nhi tử tàn tật, đột nhiên có người chủ động muốn gả cho ông đến một phần sính lễ cũng không cần. Còn sẽ mang thêm một phần đồ cưới khiến người ta ao ước đến, sao lại không phải một chuyện tốt cực lớn chứ?

 
*Quan phu: góa vợ

 
Mặc dù Hứa Du Ninh nghe xong trong lòng không hiểu nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lễ phép.
 
Lúc này, Diệp Tiểu Nga vừa cầm chén uống nước vừa dùng ánh mắt quan sát Hứa Du Ninh.
 
Y phục vải xanh mặc trên người đã rất cũ kỷ nhưng được giặt hồ* rất sạch sẽ. Vạt áo, ống tay áo, vạt áo trước đều tốt, chỗ nào cũng phẳng phiu, chỉnh tề, ngay cả một nếp gấp cũng không có.
 
*Giặt hồ: giặt và tẩy
 
Mặc dù ngồi trên xe lăn nhưng lưng eo thẳng tắp, tìm không thấy một chút uể oải, suy sụp tinh thần.
 
Lại nhìn vẻ ngoài, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng. Màu da cũng rất trắng không giống hài tử nông thôn.
 
Cả người còn toát ra một loại khí chất thanh nhã cao quý. Nhìn như thế nào cũng cảm thấy hài tử này đáng lý nên là công tử ca nhi con nhà quan chứ không phải là hài tử trong thôn bọn họ.
 
Diệp Tiểu Nga là một người không lanh lợi nhưng lại nhanh mồm nhanh miệng. Ánh mắt lướt qua đùi phải Hứa Du Ninh một chút, không tim không phổi lại hỏi ra: “Cái chân này của ngươi cũng đã gãy ba năm rồi nhỉ? Đại phu thật sự nói không chữa trị được nữa, cả đời này chỉ có thể què quặt như thế thôi hả?”
 
Trong lòng còn có chút tiếc hận thay cho Hứa Du Ninh.
 
Nếu không phải bị gãy cái chân này, dựa vào thực lực và trí thông minh của tiểu tử này, không chừng cũng đã thi đỗ tú tài, đã có công danh rồi. Một người sinh ra còn có vẻ ngoài tốt như vậy, chỉ sợ những vị thiên kim tiểu thư trong thành không phải đều muốn gả cho hắn sao? Cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý.
 
Bây giờ ngược lại hoàn toàn, một chân bị què, cho dù vẻ ngoài lớn lên có tốt hơn đi nữa thì có thiên kim tiểu thư nhà nào bằng lòng gả cho hắn chứ? Lại không làm được việc nhà nông chỉ sợ cô nương nông thôn cũng không chịu gả cho hắn.
 
Cả đời này coi như bị hủy rồi.
 
Diệp Hà Hoa là người mềm ḷòng, nghe Diệp Tiểu Nga nói xong, vội vàng duỗi tay qua kéo cánh tay của bà ta một chút.
 
Nói lời như vậy ngay trước mặt Hứa Du Ninh, không phải giống như sát muối lên vết thương hắn sao? Trong lòng Hứa Du Ninh sẽ có bao nhiêu khổ sở đây?
 
Hơn nữa, suy cho cùng hài từ này chỉ mới mười lăm tuổi.
 
Ánh mắt vừa len lén nhìn trộm Hứa Du Ninh, lại nhìn thấy nụ cười trên mặt hài tử này không có một chút biến hóa. Thậm chí còn mỉm cười đáp lời Diệp Tiểu Nga: “Vâng. Đại phu đã từng nói, chân này của ta sẽ không chữa khỏi, cả đời này chỉ có thể như vậy.”
 
Giọng nói như mây trôi nước chảy căn bản giống như không phải là chân hắn gãy.
 
Trong lòng Diệp Hà Hoa lại có chút ngạc nhiên.
 

Bà đã sống hơn bốn mươi năm nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy người nào đối với chuyện đột nhiên mình bị gãy một chân vẫn có thể nhìn thoáng như vậy.
 
Khó trách lúc trước còn có người nói Hứa Du Ninh an ủi ngược lại Hứa Hưng Xương, lúc ấy bà nghe thấy còn có chút không tin được nhưng bây giờ bà đã tin rồi.
 
Chỉ áy náy cười nhẹ một tiếng với Hứa Du Ninh: “Tiểu Nga thẩm tử của ngươi không có ác ý. Lời bà ấy vừa nói ngươi chớ để trong lòng.”
 
Lúc này, Diệp Tiểu Nga cũng kịp phản ứng biết được mình vừa mới nói cái gì, trên mặt cũng có chút ngại ngùng.
 
“Chuyện đó, ta chính là người nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng. Đại chất tử, ngươi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nha.”
 
“Hai vị thẩm tử khách khí rồi.”
 
Hai tay Hứa Du Ninh đan chéo đặt trên đùi, vẻ mặt lạnh nhạt vẫn luôn nở nụ cười đúng mực.
 
Nhìn thấy thật sự không có một chút dáng vẻ tức giận nào ngược lại còn rất lễ phép.
 
Diệp Hà Hoa cũng không biết là xảy ra chuyện gì, luôn cảm thấy mặc dù Hứa Du Ninh rất lễ phép với bọn họ, trên mặt lúc nào cũng mỉm cười nhưng vẫn làm cho người khác cảm thấy rất xa cách, cao không thể chạm tới.
 
Giống như một khối băng đặt bên trong một đóa hoa. Mới nhìn sơ qua cứ tưởng rằng một đóa hoa lê, hương thơm mộc mạc nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện thật ra đó là một đóa hoa tuyết ngày đông, tản ra từng tia từng tia khí lạnh như ẩn như hiện. Truyện được làm và đăng tại wed lustaveland.com.
 
Trong chốc lát Diệp Hà Hoa cũng không biết nên nói gì với Hứa Du Ninh nữa. Lấy chén nước trên bàn vừa uống vừa đảo mắt quan sát trong phòng.
 
Bà rất ít khi đến nhà Hứa Hưng Xương, trong trí nhớ lần gần đây nhất là lúc bà dẫn theo đại nhi tử tới gặp Hứa phụ bái sư đưa thúc tu.
 
Lúc Hứa Hưng Xương còn nhỏ, trong nhà Hứa phụ cũng thường hay có người đến, người trong thôn nhắc đến Hứa phụ cũng phải kính trọng gọi một tiếng Hứa tiên sinh. Nhưng mà sau này cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào, có lẽ là sau khi lão tộc trưởng chết, có một người trong thôn đến chữ đại cũng không biết đột nhiên ở bên ngoài kiếm một đống tiền trở về, vừa lợp nhà vừa mua ruộng đồng, còn đi khắp nơi khoe khoang rằng đọc sách không có tác dụng.
 
Đọc sách không thi đỗ công danh, không làm được quan vậy thì có tác dụng gì nữa? Chẳng lẽ làm ruộng cũng cần phải biết chữ? Hắn một chữ đại cũng không biết, không phải bây giờ cũng kiếm được nhiều tiền như thường sao?
 
Hơn nữa, cứ cho dù giỏi đọc sách được làm quan thì thế nào? Những lão gia làm quan kia bổng lộc một năm cũng không có bao nhiêu. Đừng nhìn bên ngoài mặc quan phục ngăn nắp thật ra phía trên trung y đắp một chồng miếng vá. Còn nói không biết chính xác lúc nào lão Hoàng đế nhìn ngươi không thuận mắt, răng rắc một tiếng chặt đầu ngươi ngay.
 
Người trong thôn cũng đều tỏ ra cực kỳ hâm mộ về những thứ gia sản hắn có được kia, dần dần tất cả đều tin lời hắn nói, không còn đưa hài tử nhà mình đến học đường đọc sách nữa. Hoặc là nhờ người nọ mang theo hài tử nhà mình ra ngoài kiếm số tiền lớn, hoặc là đưa hài tử nhà mình đi học một cái nghề để kiếm sống, hoặc là đi ra bên ngoài làm tiểu nhị trong cửa hàng.
 
Chí ít làm những việc này thì có thể ngay lập tức nhìn thấy tiền, đọc sách còn phải bỏ tiền ra trước. Ai biết được rốt cuộc sau này có thể hồi vốn hay không.
 
Cũng bắt đầu từ lúc đó, người trong thôn cũng không có bao nhiêu tôn kính với Hứa phụ nữa, ngược lại còn nói ông là người xứ khác, là họ hỗn tạp.
 
Mấy đời thôn Long Đường này đều là họ Diệp. Ngoại trừ có mấy tức phụ gả từ bên ngoài vào thì có họ không khác còn lại tất cả đều họ Diệp. Nhưng tức phụ gả tới không phải cũng chính là người Diệp gia sao? Cho nên lập tức hiện ra cả nhà Hứa Hưng Xương ở chỗ này hoàn toàn không phù hợp.
 
Đợi đến lần thứ ba Diệp Hà Hoa hỏi Hứa Hưng Xương lúc nào trở về, thậm chí bắt đầu có chút ngồi không yên, nghĩ đến chi bằng bây giờ cứ trở về. Diệp Tế Muội nói muốn gả cho Hứa Hưng Xương rất rõ ràng chỉ là lời nói giận dỗi với đại ca đại tẩu bà mà thôi. Nói không chừng bây giờ ba người bọn họ đã bắt tay giảng hòa rồi, bà vẫn còn ngây ngốc ngồi ở chỗ này chờ Hứa Hưng Xương.
 

Chỉ nhỏ giọng bàn bạc với Diệp Tiểu Nga.
 
Nhưng Diệp Tiểu Nga là người thích náo nhiệt, quen ồn ào. Bà chỉ ngại sự việc náo chưa đủ lớn, bây giờ nào có chịu đi về? Cứ nhất định phải chờ Hứa Hưng Xương trở về.
 
Chỉ khoác tay áo với Diệp Hà Hoa. Quay đầu nhìn ra ngoài phòng.
 
Ngoài phòng là một khoảng sân nhỏ. Một bên xây một gian nhà tranh giản dị dùng làm phòng bếp. Bên ngoài sân bao vây một vòng hàng rào trúc. Hai cánh cửa sân không cao mấy lại còn hơi cũ đang mở rộng, có thể nhìn thấy con đường nhỏ uốn lượn bên ngoài.
 
Lúc này trên đường nhỏ có một người đi tới. Mặc một bộ y phục màu xám cũ kĩ, hai cánh tay khép trong tay áo, cũng không biết có phải do thân hình quá gầy hay là gió thu lành lạnh mà trên người hắn mặc ít áo, vì lạnh nên thân người hơi cong về phía trước.
 
Diệp Tiểu Nga nhìn thấy, ngay lập tức đứng lên khỏi ghế, đưa tay chỉ chỉ về phía ngoài cửa: “Các ngươi nhìn xem, đây không phải Hứa tiên sinh đã trở về rồi sao.”
 
Diệp Hà Hoa và Hứa Du Ninh cũng quay đầu nhìn sang, thấy đúng là Hứa Hưng Xương đã trở về .
 
Lúc này, Hứa Hưng Xương đã bước vào cửa sân, nhìn thấy hai người ngồi trong nhà, rất rõ ràng ngây ra một chút rồi sau đó mới nhấc chân tiếp tục bước về phía trước.
 
Hứa Du Ninh lăn xe lăn tới, nhận lấy bọc vải con đeo trên cổ tay ông ấy.
 
Hắn biết phụ thân của mình là một người không để ý đến chuyện bên ngoài, thôn Long Đường lại lớn, đối người trong thôn ông còn không quen mặt bằng mình. Chắc chăn không biết được hai vị này tên họ là gì.
 
Lập tức mỉm cười nói với ông: “Hà Hoa thẩm tử và Tiểu Nga thẩm tử vừa mới đến đây, nói có lời muốn nói với người. Đã ở đây chờ người một lúc rồi.”
 
Vừa rồi hắn đã dùng vài lời nói hỏi khéo ra được tính danh của Diệp Hà Hoa và Diệp Tiểu Nga, ngay cả chuyện trong nhà mấy người cũng biết rõ. Bây giờ cũng đang gián tiếp nói cho Hứa Hưng Xương biết hai người trước mặt kia là ai.
 
Quả nhiên Hứa Hưng Xương không thể nhận ra Diệp Hà Hoa và Diệp Tiểu Nga, nghe Hứa Du Ninh nói xong thì mới biết được.
 
Nên chắp tay hành lễ với hai người bọn họ, giọng nói rất nhã nhặn hỏi thăm: “Không biết hai vị hạ cố đến nơi bần hàn này là có gì chỉ giáo?”
 
Nói chuyện văn vẻ nho nhã.
 
Diệp Hà Hoa và Diệp Tiểu Nga nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ đến, trách không được người trong thôn đều nói Hứa Hưng Xương là một tú tài nghèo kiết cổ hủ. Hôm nay vừa thấy, đúng là ngay cả trong lời nói cũng lộ ra một cỗ mùi cổ hủ lâu năm. Update full và sớm nhất tại lustaveland.com.
 
Cũng không biết Diệp Tế Muội sao lại nghĩ không thông, nói rằng hoặc là không tái giá nếu tái giá thì nhất định phải gả Hứa tú tài. Bản thân bà là người đanh đá, tài mắng người khắp thôn không có địch thủ, nếu như cửa hôn sự này quả thật sự nói thành thì sau này bà phải sống với vị Hứa tú tài này như thế nào đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN