Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế - Chương 25: Hoài nghi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế


Chương 25: Hoài nghi


Cố Thanh Ninh trở về thân thể, qua một lúc lâu mới bình ổn.

Gặp lại Tiêu Trạm đã thay đổi cách suy nghĩ ấn tượng của nàng về đối phương.

Có lẽ vì ở trong mộng, nàng lại là mẫu hậu mà hắn vẫn luôn kính yêu, cho nên Tiêu Trạm không hề giữ lại, mà đem kế hoạch nói ra toàn bộ.

Cứ như vậy trong nháy mắt, Cố Thanh Ninh có chút sợ hãi nhi tử này.

Nàng không phải chỉ là một hồn phách, nàng đã có tân sinh, nàng không có hứng thú với quyền lực, chỉ muốn sống cuộc sống vui vẻ thoải mái, hiện giờ cuối cùng đã có cơ hội, nàng muốn làm một tiểu cô nương bình thường mà lớn lên.

Có lẽ, nàng không nên gặp Tiêu Trạm nữa.

Cho dù kiếp trước là mẫu tử, nhưng đã qua rồi. Tiêu Trạm đã chứng minh hắn sẽ làm một vị hoàng đế thật tốt, sẽ không bị thần tử lừa gạt, nàng có thể yên tâm, dù nàng còn sống, cũng phải buông tay mới đúng.

Hơn nữa, Tiêu Trạm là đế vương, nàng đã biết hắn không phải không có tâm cơ, thậm chí còn rất nhạy bén.

Nếu cứ tiếp xúc với Tiêu Trạm, sẽ dễ bị bại lộ, một khi bị bại lộ, nếu Tiêu Trạm tin tưởng còn đỡ, nếu không tin, chỉ sợ toàn bộ Uy Quốc Công phủ đều bị liên lụy.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Cố Thanh Ninh tạm thời yên tâm, nàng bình ổn tâm tình, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là nàng không biết, lúc nàng đi báo mộng cho Tiêu Trạm, Cố Trạch Mộ đã tỉnh ngủ.

Hắn nhìn về phía Cố Thanh Ninh, vẻ mặt lộ ra một chút nghi hoặc.

Lần thứ hai.

Hơn một năm trước ở Thiên Phật Tự, hắn đột nhiên cảm giác một cổ hơi thở cực kỳ quen thuộc, sau đó liền nhìn thấy Cố Thanh Ninh mở to hai mắt, trong ánh mắt toát ra hoài niệm. Ánh mắt này tuyệt đối không phải là ánh mắt mà hài tử có thể lộ ra.

Hôm nay, loại cảm giác quen thuộc này lại tới nữa.

Này tột cùng là vì sao?

Hắn nhớ tới chuyện đã phát sinh vào hôm nay, càng cảm thấy thân phận của Cố Thanh Ninh có chút khả nghi.

Hắn phỏng đoán, nếu hắn là người trọng sinh, vậy Cố Thanh Ninh có phải cũng có khả năng là dạng người này?

Nếu nghĩ như vậy, có thể giải thích một chút hành động kỳ lạ về nàng, chỉ là hắn tạm thời vẫn không biết đối phương có thân phận gì.

Xem ra, phải thử một chút.

_______________________________________

Ngày hôm sau, Cố Thanh Ninh tỉnh dậy liền quên hết chuyện tối qua.

Rửa mặt xong, nàng cùng Cố Trạch Mộ đi luyện võ trường, chỉ là không biết vì cái gì, nàng cảm thấy Cố Trạch Mộ nhìn nàng có chút kỳ quái.

Trải qua ba năm rèn luyện, Cố Thanh Ninh dần dần thích ứng với vai hài tử, nếu không cố tình nhìn, nàng cùng đám người Cố Thanh Vi cũng không có gì khác biệt, nhưng Cố Trạch Mộ nhìn kỹ, vẫn phát hiện một ít vấn đề.

Điều này khiến hắn càng quyết định phải thử Cố Thanh Ninh.

Vì thế, Cố Thanh Ninh phát hiện, hôm nay Cố Trạch Mộ giống như muốn nhằm vào nàng, nàng cũng không phải người không có tính tình, hơn nữa trước giờ vẫn luôn nhìn Cố Trạch Mộ không thuận mắt, tuyệt đối không chịu nhẫn nại, lập tức vùng lên.

Kết quả bị Liễu thị ép ngồi cùng một chỗ, nghiêm túc giáo dục bọn họ.

Hai người khiêm tốn lắng nghe, nhưng thực tế trong lòng không có như vậy, Liễu thị giáo dục một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thông tri gia trưởng tới đón người.

Đào thị rất buồn, nàng cũng không biết vì sao, hai đứa nhỏ này từ nhỏ đã nhìn nhau không thuận mắt, từ lúc chọn đồ vật đoán tương lai, bắt được cơ hội phải đấu vài câu, nàng nghĩ lớn lên thì tốt rồi, ai ngờ hiện tại vẫn như vậy.

Đào thị tạm thời không có thời gian quản bọn họ, ngày hôm sau là yến tiệc của Nguyên Gia trưởng công chúa, có rất nhiều chuyện phải làm, nên chỉ có thể tách hai đứa nhỏ ra.

Sau đó khuyên giải an ủi từng đứa. Không cần bọn bọn nhỏ hoà bình ở chung, ít nhất ở yến tiệc của trưởng công chúa đừng gặp phải chuyện gì là tốt rồi.

Cũng may Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ tuy vẫn muốn đấu nhau, nhưng chuyện này vẫn rất có chừng mực.

Ngày mai là yến tiệc, gần đây ở trong kinh thành cũng nhấc lên một luồn nhiệt khí.

Tuy Nguyên Gia trưởng công chúa đã ba năm không ở kinh thành, nhưng các đại hào môn huân quý, nhân gia nào mà không thành tinh.

Trước kia còn có người truy phủng Nhạc Bình trưởng công chúa, hiện giờ chân chính thiên chi kiêu nữ đã trở lại, ai còn đuổi theo cái kém một đường.

Lần yến tiệc này cử hành trong phủ công chúa, phủ của Nguyên Gia công chúa lúc trước do Thành đế cùng Phụng hoàng hậu chọn cho nàng, vị trí rất tốt, chiếm diện tích rất lớn.

Mấy năm nay, tuy Nguyên Gia không ở đây, nhưng hoàng thượng vẫn dặn dò Nội Vụ Phủ chăm sóc phủ công chúa, cho nên Nguyên Gia trở về phủ, bên trong tu sửa đổi mới hoàn toàn, trong viện hoa cỏ phồn thịnh, xử lý rất chu toàn.

Huống chi Nguyên Gia vừa về kinh liền đi Khôn Ninh Cung, còn cùng đế hậu dùng bữa, Trần hoàng hậu còn lo lắng Nguyên Gia lâu sơ giao tế (đã lâu ít xã giao), còn cố ý sai Diêu Hoàng dẫn theo vài người tới đây hỗ trợ.

Hiện giờ tận mắt nhìn thấy đại cung nữ của hoàng hậu giúp nàng lo liệu yến tiệc, cũng biết vị trưởng công chúa điện hạ này vinh sủng vô cùng.

Phu nhân nào nhận được thiếp mời, đều có thể lấy ra ngoài khoe khoang.

Ngày yến tiệc, ngoài cửa phủ công chúa tràn đầy xe ngựa hoa lệ, xe ngựa của Uy Quốc Công phủ bị kẹp bên trong, rất khó thấy.

Đào thị có chút thấp thỏm, nhưng nàng biết yến tiệc hôm nay, không phải vì nàng, còn vì thể hiện của Uy Quốc Công phủ, cho nên dù nàng khẩn trương, cũng sẽ căng da mặt, duy trì bộ dạng bình tĩnh giống hai vị tẩu tử.

Chỉ có Cố Thanh Ninh bị nàng nắm tay mới biết, tay nàng lạnh lẽo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, một đôi mắt miễn cưỡng duy trì nhìn thẳng về phía trước, tròng mắt cũng bất động, có thể thấy vị này cứng đờ.

Phụng Trường Ninh không thích nữ tử nhu nhược như thố ti hoa, nhưng sau khi nhìn thấy Đào thị, lại nhịn không được mà đau lòng, vì thế dùng sức nắm tay Đào thị, dùng phương thức này cổ vũ nàng.

Đào thị đương nhiên cảm giác được, hơi nghiêng đầu nhìn Cố Thanh Ninh, dù nàng đang lo lắng vẫn cố cổ vũ, nàng nỗ lực cười:

Thanh Ninh sợ sao? Đừng sợ, mẫu thân bảo hộ ngươi.

Sau đó, Đào thị có dũng khí hơn rất nhiều, nàng thậm chí còn duỗi tay kéo Cố Trạch Mộ, Cố Trạch Mộ không thích như vậy, nhưng cảm nhận bàn tay lạnh lẽo truyền tới độ ấm, cũng không giãy giụa, tùy ý nàng cầm tay hắn.

Tới phủ công chúa, mọi người được người của phủ công chúa dẫn vào trong.

Đào thị phát hiện hình như không có ai để ý tới nàng, nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người đi theo tỳ nữ tới hoa viên, lúc này ở đây có không ít quý nữ, đều là tốp năm tốp ba tụm lại nói chuyện phiếm.

Chu thị liếc mắt một cái liền thấy cách đó không xa là Nhạc Bình trưởng công chúa đang bị nhiều người vây quanh, nàng hơi nhíu mày, dẫn đệ muội đi về hướng khác.

Lại không biết Nhạc Bình cũng thấy bọn họ.

Nhạc Bình cảm thấy gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi, phải nói là từ lúc biết Nguyên Gia sắp về kinh, mọi chuyện luôn không thuận.

Đầu tiên là bị người âm thầm trào phúng, nàng lấy cớ nàng kia bất kính với nàng, sai người hung hăng vả miệng, lại không ngờ người nọ là nhi tức của Vĩnh Thọ hầu, là đích thứ nữ của Giang Bình tổng đốc.

Vì chuyện này, nàng bị Trần hoàng hậu lạnh giọng chỉ trích, còn muốn bắt nàng tới cửa xin lỗi, nếu không phải Thục thái phi che chở nàng, thật là mặt trong mặt ngoài đều ném sạch.

Sau đó nàng tự nhận là có hảo tâm muốn hổ trợ Nguyên Gia, ai ngờ Nguyên Gia cũng không cảm kích.

Nguyên Gia mở yến hội, oanh động toàn bộ kinh thành, người tới tham gia yến hội, phần lớn đều là huân quý hào môn lâu năm, có những người nàng ra mặt mời cũng không nhất định sẽ cho mặt mũi tới tham dự.

Vậy mà Nguyên Gia mở yến bọn người này lại đến đông đủ, còn có những người trước kia luôn vây quanh nàng, hiện giờ lại chuyển đối tượng quay qua nịnh nọt Nguyên Gia.

Này quả thực là trần trụi vả mặt nàng.

Đều là trưởng công chúa, dựa vào cái gì mà nàng lại kém một đường.

Mấy người vây quanh Nhạc Bình thấy sắc mặt nàng không tốt, cũng không dám nói chuyện, chỉ có một người không biết suy nghĩ, không biết lựa lời, nói:

Điện hạ người nhìn xem, nữ tử đi sau Liễu Như Trăn, nghe nói bất chỉ là chất nữ của một tên thị lang, phụ mẫu song vong, là tang môn tinh, chỉ dựa vào bộ dáng nhu nhu nhược nhược gả vào Uy Quốc Công phủ, người nói xem, còn có thiên lý hay không?

Sắc mặt Nhạc Bình trầm xuống, lời này chọc trúng chỗ đau của nàng, nàng cùng Phò mã thành thân nhiều năm, tương kính như băng.

Phò mã rất thích các vị nữ tử mảnh mai khả nhân, nàng không thích, loại nữ tử như vậy còn có thể trở thành chính thê, càng khiến nàng không thoải mái.

Vì thế, Nhạc Bình dẫn theo người đi về hướng bọn người Chu thị.

Chu thị muốn tránh nàng, nhưng hiện giờ tránh cũng không thể tránh, nàng cũng không tránh nữa, xoay người không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

Điện hạ có gì chỉ giáo?

– Chỉ giáo thì không dám, chỉ là dù sao cũng là yến tiệc của Nguyên Gia muội muội, không phải cái gì tiểu miêu tiểu cẩu cũng có thể tới, biểu tỷ ngươi nói xem, đúng không?

Thân thể Đào thị run lên, cơ hồ muốn trốn sau lưng Liễu thị, Cố Thanh Ninh nhíu mày, vẻ mặt hiển lộ tức giận.

Nhạc Bình nói xong, lại cảm nhận một cổ hàn ý quen thuộc, lần này, nàng xác định không phải ảo giác.

Vì nàng rõ ràng thấy nam hài đứng bên cạnh Đào thị đang lạnh lùng nhìn nàng.

Nhạc Bình lúc đầu có chút sợ, rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần, này chỉ là tiểu hài tử mới có vài tuổi, sao nàng phải sợ hắn.

Liễu thị đang chuẩn bị nói gì đó, đã bị Chu thị đè lại, nàng đạm thanh nói:

Chúng ta đều nhận thiếp mời của Nguyên Gia trưởng công chúa, không biết điện hạ nói lời này là có ý gì, là chỉ trích Nguyên Gia trưởng công chúa hành sự không thỏa đáng sao?

Lúc này, một ít phu nhân cũng phát hiện tình huống của các nàng, không ít người đều lén nhìn qua bên này.

Uy Quốc Công phủ tam công tử thú chất nữ của thị lang, chuyện này các nàng đều nhớ rõ, tuy Cố lão tam làm người không đáng tin cậy, nhưng cũng không ít người muốn gả vào Cố gia, ai biết bị một người như vậy phổng tay trên.

Đào thị lớn lên nhu nhược động lòng người, này chính là diện mạo mà đám chính thê ghét nhất, hơn nữa nàng không có cáo mệnh, cho nên không có ai ra mặt giúp nàng, họ chỉ đứng ở một bên xem náo nhiệt.

Nhạc Bình không thuận theo, không buông tha:

Biểu tỷ không nên ăn nói bừa bãi, ta đã nói có người không biết lễ nghĩa, còn muốn ở cùng một chổ với các quý nhân tôn thất, không khỏi có chút quá mức…

Vào lúc này, một thanh âm lãnh đạm từ sau lưng truyền đến:

Hoàng tỷ thật uy phong, khách quý mà ta mời đến cũng có thể vô lễ như vậy? Cũng không biết chủ nhân lần yến hội này là ngươi, hay là ta?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN