Ico, Lâu đài trong Màn sương - Chương 03 - Phần 08 (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Ico, Lâu đài trong Màn sương


Chương 03 - Phần 08 (2)


Lượt đấu đã được quyết định. Mọi người trong khán đài nhảy lên. Một đợt sóng vỗ tay tán thưởng quét qua đấu trường, vinh danh người chiến thắng. Yorda cuối cùng để bản thân mình thở ra và dựa lại vào ngai của mình. Cạnh cô, Bộ trưởng Tòa án đang vỗ hai lòng bàn tay rộng với nhau, nhảy một chút trong niềm vui của mình. Yorda phải cười vào điều đó. Sau đó chính cô đứng dậy và vỗ thay tán dương hiệp sĩ có sừng.

Khi Ozuma đối mặt với ngai và quỳ xuống một lần thứ hai, một nụ cười trên mặt ông đáp lại chính nụ cười của cô.

Đêm đó, thậm chí được bọc trong chăn mền lụa của mình, Yorda không thể ngủ được. Sự kích thích của cuộc thi đấu khó mà đuổi ra khỏi tâm trí cô. Thậm chí với cô, kĩ năng của Ozuma dễ dàng nhận thấy được. Ông ấy chắc chắn sẽ thắng hai lượt đấu tiếp theo và nổi bật lên người chiến thắng. Sau đó ông sẽ được chào đón đến lâu đài như tiểu đội trưởng –

“Tôi chỉ là người lính đi trước,” ông đã nói với cô. Tìm một nơi ở lâu đài là mục tiêu đầu tiên của ông. Tiếp theo sẽ là do thám và thu thập thông tin. Ông sẽ tiết lộ lâu đài và nữ hoàng thực sự là gì.

Được trang bị với kiến thức Ozuma đã thu thập được, Đế quốc Zagrenda-Sol Thần thánh và hoàng đế thứ năm đầy tớ của Thần Mặt trời sẽ đến để tấn công sứ giả của bóng tối.

Mình nên giúp họ không? Yorda tự hỏi. Sức mạnh của mình thực sự đủ để chống lại bóng tối ư? Hay mình nên quay lưng lại với Thần Mặt trời, đấng Sáng tạo vĩ đại, và đứng bên cạnh mẹ mình?

Khi đôi mắt cô mở ra lại, căn phòng chìm trong bóng tối. Cô tự hỏi liệu những câu hỏi cô đã hỏi Ozuma ở chiếc xe đẩy thực sự là những câu hỏi cô nên hỏi mẹ mình. Tại sao mẹ lại nói với con những bí mật? Tại sao con được sinh ra trên thế giới này? Vì mục đích gì?

Yorda nhìn chằm chằm vào bóng tối nhưng không không nhận được câu trả lời.

Yorda nhìn một điều quan trọng đáng lo ngại trong sự thật là cô đã biết sự thật về mẹ mình chỉ mười ngày trước khi cuộc thi đấu bắt đầu. Cô tự hỏi liệu giờ cô sẽ tự chất vấn mình cực kì nặng nề không. Và cô sẽ đón chào Ozuma mà không biết về hiểu biết đó như thế nào? Mến một người lạ từ một vùng đất khác đi lại tự do qua lâu đài và nói chuyện với cô, công chúa. Không, cô sẽ gặp ông ấy với sự nghi ngờ, bất kể cho ông ấy chân thành hay tử tế như thế nào, hay ông ấy làm cô nhớ về người cha quá cố của cô như thế nào. Sự khao khát và ham muốn của những người hàng xóm của họ là một bài học Yorda đã học được từ mẹ cô, và gốc rễ của nó đâm sâu vào bên trong cô.

Có lẽ, cô nghĩ, thời gian tò mò của việc phát hiện ra sự thật là kế hoạch của chính Thần Mặt trời. Hãy tin ta, Yorda, ông đang nói. Sự liên kết giữa một con người và vị thần của ông ta mạng hơn sự kết nối giữa mẹ và con. Cuộc sống được tìm thấy chỉ dưới ánh sáng của Thần Mặt trời người chia sẻ lời ban phước của ông với tất cả. Ở đó có phần thưởng đáng đuổi theo duy nhất.

Chúng ta không được phép để cho bóng tối lan ra.

Yorda xoay lại, vùi mặt vào gối và buộc mắt mình nhắm lại. Cha! Tại sao cha lại phải để con lại như thế này, cô độc, thù địch với chính mẹ con? Sau đó cô cảm thấy gì đó – một cảm giác rõ ràng rằng ai đó đang đứng trong phòng, cạnh giường cô.

Yorda ném chăn mền lại và ngồi dậy. Đêm đó trời đầy mây – thậm chí không có ánh trăng xuyên qua cửa sổ. Bóng tối trong không trung cảm thấy nặng nề, biến căn phòng quen thuộc của cô thành một biển sâu im lặng.

Mình đang tưởng tượng ra những thứ này. Mình mệt mỏi. Những lo lắng của mình đã bước ra khỏi cơ thể mình và đứng đó quan sát mình.

Nhưng sau đó, ngoài khóe mắt mình, cô thấy thứ gì đó chuyển động. Nó di chuyển trong màn đêm và hòa tan vào bóng tối.

Yorda xoay lại và thở hổn hển với điều cô thấy. Ngay bên trái giường cô, gương mặt người cha đã mất của cô treo như một mặt trăng nhợt nhạt.

“Cha!” Yorda gọi lớn, mặc dù cơ thể cô đông cứng. Cô thấy gương mặt mỉm cười – ông trông như đã từng trước đây. Cái mũi dài thẳng đó, đôi mắt đó. Mặc dù hai má ông trũng sâu và quai hàm ông nhọn, không có nhầm lẫn gì ông cả.

Ông đội một chiếc vương miện bạc trên đó được khắc gia huy gia đình ông – một con chim thần thánh với đôi cánh sải rộng. Cái móc giữ chiếc áo choàng ngắn của ông trên vai có cùng hình dáng. Đá ngọc thạch màu lam được dệt thành những ống tay áo của chiếc áo choàng dài của ông, và các mép được thêu hoa. Cô nhớ tất cả chúng, mỗi chi tiết. Ông đang mặc cùng quần áo mà ông đã mặc khi họ đặt ông vào quan tài, khi cô hôn tạm biệt gò má lạnh lẽo của ông. Chúng là những thứ quần áo ông đã mặc cho chuyến đi cuối cùng của mình. Ngay cả gương mặt phờ phạc của ông cũng chính xác như thế.

“Người… là cha con, phải không?”

Trượt khỏi giường, Yorda bước lại một bước gần hơn, nhưng cha cô lùi đi, giơ tay phải của ông lên để ngăn cô. Cô nhận ra chiếc nhẫn ấn mang gia huy hoàng gia của cha cô ở giữa ngón tay của bàn tay phải của ông. Chiếc nhẫn của ông chỉ mang một nửa con dấu – nửa kia ở trên chiếc nhẫn do mẹ Yorda đeo.

Những ký ức vụt qua tâm trí Yorda. Khi cha cô được chôn, mẹ cô đã cố gắng tháo chiếc nhẫn từ ngón tay ông, nhưng Thầy Suhal đã ngăn bà lại, nói rằng nó nên ở lại với nhà vua. Điều này không làm nữ hoàng hài lòng, và vì vậy bà đuổi Thầy Suhal đi và từng cố gắng tháo chiếc nhẫn một lần nữa. Tuy nhiên mặc dù những ngón tay của cha cô gầy và xương xẩu, chiếc nhẫn không tháo được ra. Cuối cùng, nữ hoàng đã từ bỏ và cho phép nắp được đặt trên cỗ quan tài. Thực tế, chiếc nhẫn chỉ là một đồ trang sức – con dấu hoàng gia thực sự được giữ riêng. Yorda đã tưởng tượng rằng mẹ cô muốn chiếc nhẫn của cha cô như một vật kỷ niệm.

Nữ hoàng đã tháo nửa chiếc nhẫn của mình.

Yorda, con gái yêu quý của ta.

Cô nghe thấy giọng cha mình trong tâm trí.

Ta không muốn xuất hiện trước mặt con như thế này và quấy nhiễu trái tim con hay làm con đau buồn. Tuy nhiên, ta mong mỏi lần này khi ta có thể gặp lại con.

Yorda nhận ra cô đang khóc. “Con muốn gặp cha từ rất lâu rồi, Cha.”

Một nụ cười dịu dàng nở ra trên gương mặt cha cô, không khác biệt với nụ cười trong ký ức của cô, với một sự ấm áp dường như ôm lấy cô thậm chí qua căn phòng.

Yorda, ta luôn bên con. Ngay cả khi con không thể thấy ta, ta luôn bên cạnh con. Cha cô hạ thấp đôi mắt ông. Ta không rời đi bởi vì ta không thể. Ta là… một người bị giam giữ trong lâu đài. Một linh hồn bị giam giữ.

“Sao cơ?” Yorda gần như hét lên, sau đó cô đặt một tay lên miệng. “Ai đã làm điều này với người, Cha?” cô hỏi dịu dàng hơn.

Ánh nhìn của cha cô lang thang, và Yorda thấy trong đôi mắt ông giống với những lo lắng đặt nặng lên chính trái tim của cô. Cảm giác tiêu tan thành một sự thấu hiểu lạnh lẽo. “Cha có biết mối quan hệ của Mẹ với Thần Bóng tối không? Đó là lý do tại sao cha vẫn còn ở đây ư?”

Đôi mắt cha cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô. Sau đó ông chầm chậm gật đầu, vì vậy không còn sự hiểu lầm nào cả.

Con mắt thực sự của con đã mở. Đó là lý do tại sao bây giờ con có thể thấy ta. Yorda, con gái tội nghiệp, yêu quý của ta. Vợ ta, mẹ con, đúng là một sứ giả của bóng tối, đến để mang sự hủy diệt cho thế giới này. Ta đã cố gắng ngăn bà ấy khi cuộc sống của ta chấm dứt. Khi hơi thở cuối cùng của ta đi qua môi ta, ta đã nghĩ về con người ta đã để lại trong thể giới này, và nỗi lo lắng của ta sâu sắc đến nỗi trái tim ta vỡ tan thành hàng ngàn mảnh. Tuy nhiên chúng không khởi hành đến vùng đất của người chết. Chúng ở đây, nấn ná trong những cái bóng đen – và không để bảo vệ con, mặc dù ta ước nó như thế.

Yorda đứng dậy, đôi mắt mở, quên lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên cằm cô.

“Là mẹ con giữ cha ở lại đây ư?”

Cha cô cay đắng gật đầu.

Ta bây giờ là chủ nhân của Phong Tháp. Ta bị giam giữ ở đó. Mẹ con đã giam cầm ta và dùng sức mạnh của ta.

“Ý cha là gì? Cha có liên quan gì với những cái bóng đen con cả thấy trong ngọn tháp gió không? Những thứ mà Ozuma gọi là những-cái-bóng-bước-đi-cô-độc?”

Phải, cha cô đáp. Đó là hình dáng đích thực của ta bây giờ.

Yorda nhớ lại những cái bóng méo mó cô đã thấy. Đó là cha mình ư?

“Tại sao? Mẹ đã làm gì với Phong Tháp? Sao bà ấy biết cách sử dụng sức mạnh của cha? Làm sao con giúp được cha?”

Yorda dang rộng hai cánh tay, bước gần hơn về phía cha cô. Cô muốn ôm ông. Để xoa dịu đau đớn của ông. Để cảm thấy sự ấm áp của ông.

Cha cô lảo đảo lùi lại. Gương mặt ông, nhợt nhạt như ánh trăng, trở nên mờ đi.

Không! Bà ấy sẽ tìm ta.

“Cha?”

Yorda, ta khiến con phải đau khổ. Xin hãy tha thứ cho ta. Nhưng bây giờ, con là hy vọng của ta. Bởi vì con là hy vọng của lâu đài này và tất cả sự sống trên trái đất này. Con là ánh sáng của chúng ta!

Cha cô bắt đầu mờ đi. Yorda chạy từ giường mình. “Không cha, đừng đi!”

Yorda…

Giọng của ông trở nên xa cách hơn, run rẩy khi ông gọi cô.

Hãy nhìn vào thế giới bên ngoài. Hãy nhìn nó với đôi mắt của con. Thần Ánh sáng sẽ cho con thấy con đường đúng đắn.

Ta yêu con, ông nói, trong một tiếng thì thầm tĩnh lặng hơn tiếng xì xào của gió đêm. Và khi ông biến mất. Yorda chạy, nhưng hai cánh tay cô chỉ ôm được bóng tối.

Im lặng hết sức có thể, Yorda khóc. Cô lau đi những giọt nước mắt với những ngón tay sẽ không bao giờ cảm nhận lại được cái chạm ấm áp của cha cô. Sau đó, bước đi nhẹ nhàng, cô băng qua phòng ngủ của cô đến cánh cửa dẫn ra hành lang.

Cô không cần chạm cánh cửa hay dí tai mình vào nó. Cô có thể cảm nhận được sự hiện diện ở bên kia của cánh cửa với toàn bộ con người mình.

Nữ hoàng. Một sự kết tinh lạnh lẽo của bóng tối. Bóng tối đang thở, bước đi.

Bà ấy đang đứng ngay ngoài cánh cửa.

Bà hẳn đã cảm nhận được sự xuất hiện của cha Yorda. Bây giờ bà đang đứng ngay ngoài cửa, duỗi cánh tay mảnh khảnh để mở nó.

“Bà ấy sẽ tìm được ta…”

Giọng nói hoảng sợ của cha cô. Yorda giữ hơi thở lại, nhìn chằm chằm cánh cửa. Nếu nó mở, mình phải nhìn vào đôi mắt bà ấy, cô tự bảo chính mình. Nếu bà nhìn chằm chằm mình, mình không được nao núng. Mình phải đứng và đối mặt với sự thật, bởi vì nó không thể phủ nhận.

Nhưng cánh cửa không mở. Sau một lúc, cô cảm thấy sự hiện diện của nữ hoàng giảm đi. Yorda cảm thấy một làn sóng choáng váng đánh bại cô, và cô quỳ trên sàn.

Hàm răng cô va lập cập bởi cái lạnh dường như xâm chiếm cơ thể cô. Hai bàn tay mảnh khảnh của cô siết chặt thành nắm đấm. Thứ gì đó đang đến, chảy về phía cô, và nó không thể bị dừng lại. Sự thật đã đợi đến lúc này để được tự do. Nó muốn sự cứu rỗi.

Mình không thể chạy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN