Isekai Toriwake
Cự Nhân Nanh Kiếm
Cậu đang đứng trong khu rừng và trên tay cậu hiện giờ là 6 bông hoa Gi-Mê, loài hoa này có hình dạng và kích cỡ như hoa đồng tiền.
Cậu nhìn vào trong nơi sâu hơn của khu rừng, vì suốt 1 tiếng nhưng cậu chỉ tìm được có bấy nhiu nên muốn đi xa hơn một chút thử vận may.
“Này, đồ ăn mày, ngươi đang làm gì thế?”
“?!”
Nửa tiếng sau, khi cậu đang chăm chú bước đi và nhìn dưới mặt đất để tìm kiếm, thì bất chợt nghe thấy một giọng nói thốt lên ở phía trước cách cậu 10m.
“….”
Cậu ngước mặt lên thì trông thấy một nhóm 10 người, có vẻ tất cả đều là mạo hiểm giả. Người vừa nói với cậu là một gã đầu trọc có vết sẹo trên đầu, và một tên trong số đó vừa nhổ nước bọt về phía cậu khi vừa ngước mặt lên. Trong mắt cậu, bọn họ giống như là thổ phỉ hơn là mạo hiếm giả.
“Tôi chỉ đang tìm dược thảo.”
Khi họ đi đến thì cậu bình tĩnh nói, và giơ 6 bông hoa trên tay ra.
“Hm? Thủ lĩnh, hình như đó là hoa Gi-Mê!”
Một tên trong số chúng nói với tên đầu trọc. Tất cả mạo hiểm giả đều nhận ra loài hoa này, đó là một trong những thành phần để chế luyện thuốc phục hồi sơ cấp.
“Ngươi tìm hoa đấy làm gì?”
“Nhiệm vụ.”
“Hả?”
“Ngươi đừng nói với ta ngươi là mạo hiểm giả đấy nhé!!!”
Tên đầu trọc nghe thế thì ngạc nghiên nói.
“Vậy Rank của cậu?”
“Rank gì?”
Cậu không hiểu hỏi.
“Là cấp bậc đấy!”
“Hình như là tân binh – sơ cấp.”
“Hahaha!!!”
Bọn họ nghe thế thì cười vang lên. Không thể tin được tên trông như ăn mày này lại là mạo hiểm giả.
“Tốt nhất ngươi nên ra khỏi đây đi.”
“Được rồi, mặc kệ tên lính mới này, chúng ta đi tiếp thôi.”
Tên đầu trọc nói với những người khác rồi sau đó mang họ đi vào sâu hơn trong khu rừng.
Cậu đứng đấy, nhìn họ đi khuất rồi tiếp tục công việc của mình.
★★★
“Haizz!”
Có vẻ trời đang bắt đầu tối nên cậu cần phải quay về bìa rừng. Cậu không biết mình đã đi được bao xa, nhưng chỉ còn vài bông nữa là hoàn thành nhiệm vụ và cậu đành phải gác lại vào ngày mai.
“Áááá!!!”
Khi đang đi được vài bước thì cậu nghe thấy tiếng hét phát ra từ sâu trong khu rừng, nên cậu quay người lại và nheo mắt nhìn.
«Thượng Thiên Thê»
Kỹ năng chạy trên một vật thẳng đứng, cậu lao lên thẳng một thân cây lớn bên cạnh và chạy ngược lên như đang trên mặt đất bằng phẳng.
«Bách Biến Di Hình Bộ»
Bộp
Cậu đạp mạnh vào thân cây và thi triển tuyệt kỹ tiếp theo, cậu lao vun vút đi và để lại tàn ảnh trên các cành cây giữa không gian mờ tối này, trông giống hệt một bóng ma.
“Cái quái gì đây???”
Khi gần đến nơi phát ra tiếng hét thì cậu dừng lại, và đứng đấy trên cành cây với khuôn mặt không thể tin.
Kẻ phát ra tiếng hét chính là ai đó trong nhóm mạo hiểm giả 10 người mà cậu gặp hồi chiều, nhưng chuyện đấy không quan trọng, vì điều làm cậu bất ngờ chính là thứ bọn họ đang chiến đấu.
[Cự Nhân Nanh Kiếm] ‹ Cấp 3 ›
(Hình thể: Như loài người với đầu trọc và chiều cao hơn 3m, có 2 răng nanh trông như hổ nanh kiếm nhưng được mọc lên từ hàm dưới với làn da màu đỏ.
Vũ khí: Không phải là 2 răng nanh, mà chính là thanh kiếm nhọn đỏ dài dính liền vào cánh tay phải từ khi được sinh ra và lớn lên cùng cơ thể chúng theo thời gian.
Sức mạnh: Cấp 2 › 3 không cố định. Ngang với mạo hiểm giả cấp 2 Chiến Binh – cao cấp → cấp 3 Anh Hùng – cao cấp.)
“Chết tiệttt…gã quái nào đã nói con cự nhân này chỉ mạnh ngang với mạo hiểm giả Chiến Binh hảảả???”
Một gã trong nhóm hét lên và sau đó quay người bỏ chạy. Tất cả bọn họ chỉ mới là cấp 2 Chiến Binh – sơ cấp đến trung cấp, chỉ có tên đầu trọc thủ lĩnh của họ là cao cấp duy nhất trong nhóm. Còn chưa kể bọn họ không hề có ma thuật sư nào, mà chỉ là mấy tên vai u thịt bắp thích cận chiến.
“GRÀO!!!”
“Ááááá!!!”
Khi hắn chạy đi thì một tiếng hét khác vang lên sau lưng khiến hắn càng chạy nhanh hơn, có vẻ như một tên đồng đội khác trong nhóm bị xuyên que rồi.
Và, khi một tên bỏ chạy, thì tất cả đều mất đi ý chí chiến đấu.
“Chạy, chạy…chạy mau!!!”
Tên đầu trọc thủ lĩnh quay đầu hét lên bỏ chạy, tiếp theo thì tất cả cũng giống như thế, họ chỉ hận cha mẹ không sinh cho mình thêm đôi chân nữa vào những lúc như thế này.
2 chết, 5 bị thương, họ vô cùng may mắn khi không bị giết sạch và có vẻ như con cự nhân chẳng thèm đuổi theo họ, xem thường, nó đang xem thường bọn họ.
Khi tất cả đều đã chạy mất dạng, thì con cự nhân mới xoay người và chuẩn bị rời đi. Nhưng…
Bộp
“?!”
Khi nó vừa xoay người, thì có ai đó không một tiếng động nhảy lên lưng và ôm chặt lấy cổ nó.
«Thiên Châu Công»
“ẦM!!!”
Tên đầu trọc cùng với 7 tên khác đang hối hả bỏ chạy, thì bất ngờ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang vọng từ xa sau lưng, cùng với chim chóc đang hỗn loạn bay lên từ xung quanh tứ phía.
“C-Chuyện gì vậy?”
Một gã mập thở hồng hộc thốt lên, có lẽ vì cơ thể đấy khiến hắn mệt nhanh hơn trong số bọn họ.
“Có vẻ từ hướng con cự nhân.”
“S-Sao cơ???”
Tên trọc nói ra phán đoán của mình, nếu đúng là vậy, thì chắc chắn đã có chuyện gì đấy xảy ra ở đó.
“Các ngươi rời đi trước, ta sẽ quay lại xem!”
“Hả???”
Tên trọc phất tay nói khiến những tên khác trợn mắt.
“T-Thủ lĩnh!”
“Được rồi…Chúc may mắn thủ lĩnh!”
“Kẻ nào dám động vào một cọng tóc của anh, em sẽ chém hắn!”
Bốp
Trên trọc chạy lại về hướng con cự nhân, nhưng khi chạy được vài bước thì nghe thấy câu cuối cùng từ đám “đàn em” thì khựng lại, và chạy ngược về cho hắn một đấm.
★★★
“Trời ạ, chuyện gì vậy?”
Tên trọc ngây người ra khoảng một lúc, sau đó mới có thể mở miệng nói.
Trước mặt hắn, là tay và chân con cự nhân văng tung tóe ra xung quanh, hắn còn nhìn thấy cả mắt con cự nhân đang rơi trên mặt đất, và cả máu đang vươn vãi ra khắp nơi.
Có thứ gì đấy, đã khiến con cự nhân cao hơn 3m nổ banh xác.
Khi đã nhận định điều đó, thì hắn vội vàng quay người và chạy còn nhanh hơn cả lúc trước.
★★★
Ở một hướng khác cách xa nơi đó, có một chàng trai ăn mặc rách rưới vừa đi vừa vỗ vỗ thanh kiếm của con cự nhân.
“Kiếm tốt!”
Cậu vừa đi vừa thốt lên, đây là thứ duy nhất còn sót lại của con quái thú nên cậu đã nhặt lấy. Thanh kiếm đỏ này dài ngang tầm với chiều cao của cậu, không hề có chui kiếm, cán kiếm chỉ là những đường xoắn để cậu cầm, và lưỡi kiếm thì vô cùng sắc.
Khi cậu vừa đi vừa vung thanh kiếm như đang thi triển một bộ kiếm pháp nào đấy, thì đã đến được mép rừng lúc nào không hay.
Cậu dừng vung kiếm lại, và bỗng nhiên ngớ người ra và buông thanh kiếm trong tay. Cậu giơ hai bàn tay lên và nhìn vào lòng bàn tay mình, miệng cậu hơi giật giật.
Có vẻ, vật phẩm nhiệm vụ đã bị cậu vứt đi ở xó xỉnh nào rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!