Kẻ cấp trái tim (Jungkook BTS)
Chương 1:Cướp
Con đường ấy vắng tanh không một bóng người
yên lặng như một tờ giấy nhẹ rơi
Trắng xóa màu của tuyết trắng lạnh giá
cứ tưởng là sẽ như vậy nhưng bỗng có 7 con người đi lại cười nói trong đêm đông lạnh giá
họ cười nói vui vẻ, tự do đi lại đôi lúc còn rượt nhau cả đoạn dài. Họ là BTS một nhóm nhạc hàng đầu của Hàn Quốc- là người của công chúng và chỉ có về đêm lúc mà con người chìm vào những giấc ngủ họ mới có thể tự do đi lại
\”Đi ăn thịt nướng ddee~~~em đói đến mức sắp nhìn thấy mặt trời giữa đêm đông rồi\” Jungkook kêu lên trong tình trạng mặt ngửa lên trời
\”thì đi mày làm như bọn anh không đói ấy \” Jin già lên tiếng. Từ sáng tới giờ cả bọn có kịp ăn cái gì đâu. đói quá~
\”Nhưng tụi này chẳng mang tiền đâu, cưng chi đi\” V Ranh ma nhắc nhở. Giờ cả bọn mới nhớ ra mình làm méo gì mang tiền đâu
Thế mà bao nhiêu con mắt cũng đổ dồn hết về phía jungkook
\”Được rồi em bao là được chứ gì\” nhìn mấy ánh mắt đầy trìu mến của mấy ông anh mà jungkook thấy nổi hết cả da gà. cũng may mình là người tốt bụng không thì mấy người kia chết đói lâu rồi
Đang tự luyến đến mức bị các ông anh bỏ lại một đoạn thì…
Trong màn đêm tối tăm chỉ có ánh trăng
một cái bóng chạy lướt qua. Nhỏ bé như một hạt bụi giữa dòng đời và cũng nhẹ nhàng như cánh hoa anh đào rơi. nó mờ nhạt, dù không bị màn đêm nuốt chửng thì nó cũng như có như không…
Và đó là một cô gái, nhỏ bé nhưng thật âm u, mỏng manh nhưng lại khó vỡ. Đó là ai? Không ai cả, một con người mà không ai biết được
Chỉ biết một điều rằng khi chạy lướt qua Jungkook, cái bóng nhỏ bé mà nhanh nhẹn ấy đã giằng lấy cái điện thoại cùng với cái ví mà jungkook đang cầm trên tay
Nhanh như cắt
Jungkook chẳng kịp phản ứng mà giằng co với bóng đen ấy, chỉ kịp gọi to \”YA, MAU ĐỨNG LẠI\”
Nghe thấy tiếng jungkook có vẻ tức giận đã vậy còn to như đang quát tháo mấy ông anh kia chạy lại
\”Chuyện gì thế?\” Rapmon hoảng hốt hỏi, đêm hôm như vậy mà chẳng chịu cho nhà người ta ngủ gì cả
\”Có kẻ cướp mất ví với điện thoại của em rồi, mọi người về KTX trước đi em đuổi theo rồi mua đồ ăn về KTX cho\” Anh khẩn trương nói rồi chạy vụt đi luôn. Chết tiệt! Nhất định jungkook này sẽ bắt được ngươi, cứ chuẩn bị ngồi đếm ngày trong ngục đi là vừa
Bóng đen ấy cuống quýt chạy, lo lắng khi tốc độ của mình ngày càng bị chậm đi trong khi đó Cái con người xa lạ đang đuổi theo lại ngày một gần hơn với nhỏ
Chân chảy máu mất rồi, nhỏ cắn răng chạy mặc cho cơn đau về thể xác đang hành hạ và máu vẫn không ngừng chảy nhuộm đỏ cả tuyết trắng
Một con hẻm ngay trước mắt , chắc chắn tên kia sẽ không nhìn thấy nhỏ mà chạy thẳng cho mà xem. Cuối cùng những cái kẻ yếu đuối ấy vẫn luôn luôn thua mà thôi
Ha tất nhiên là vậy rồi
Nhưng nhỏ đã nhầm mà chính xác hơn là nhỏ đã tính toán sai lệch rồi. Trước khi nhỏ ẩn mình vào trong con hẻm tối ấy anh đã kịp cầm lấy tay nhỏ mà kéo
Hai người giằng co nhau cái điện thoại đời mới cùng với cái ví da đắt tiền. Nghe thì có vẻ quá lời cho jungkook phải không vì nhỏ là con gái và anh là một người đàn ông trẻ vừa mới trưởng thành( Jungkook năm nay 21 tuổi rồi, trưởng thành được một năm rồi chắc cũng được gọi là mới nhỉ)
và có cả cơ bắp nữa( Có sao?). Nhưng… anh không thể nào giằng được khi chỉ dùng một chút sức lực như mọi khi cả. Nhỏ nắm chặt lấy những thứ mà mình vừa cướp được, cắn răng dùng hết sức lực để giữ lấy chúng. Những thứ này vô cùng quan trọng với nhỏ, rất quan trọng. Kể cả nếu nó chỉ trị giá 1000Won thôi nhỏ cũng đủ để sống được 1 tuần rồi. Nhưng nhỏ làm sao đấu lại sức của một người đàn ông được chứ đã vậy 2 ngày nay nhỏ chẳng được ăn gì rồi. Sức nhỏ ngày một yếu dần đã vậy jungkook còn khẩn trương mà dùng thêm chút sức nữa làm cho nhỏ mất đà ngã nhào xuống nền tuyết lạnh ngắt nhưng tay nhỏ vẫn cầm khư khư hai vật ấy. Nhỏ cố gắng chống tay dậy, chết tiệt nhỏ kiệt sức rồi
Haizz…thế thì sẽ bị tên kia bắt vào tù nhỉ. Nhưng như thế có khi cũng tốt, chắc nhỏ chẳng cần phải đi trộm cướp thế này mà vẫn sống được…thế nào cũng được miễn là vẫn sống tiếp, nhỏ đã hứa thế rồi…
Đôi mắt nhỏ nặng trĩu dần, có lẽ phải ngủ dưới nền tuyết này thôi, nếu may mắn chắc nhỏ sẽ sống nhỉ?
Trong mơ màng nhỏ nhìn thấy một người con tai, rất cao đi đến…chỉ có thế
********************
Jungkook đang tính đi đến để lôi tên cướp đồ của mình đứng dậy, có vẻ như con nhỏ này không đứng dậy nổi nữa rồi. Anh nhớ anh có dùng sức mạnh đến mức đấy đâu mà sao nằm im vậy nè hay là…vén mái tóc dài che đi hết khuôn mặt, đôi mắt của người ấy đã nhắm nghiền vào rồi, hơi thở cũng đều đều chìm vào giấc ngủ. Anh biết ngay mà, ngất rồi
Thôi đành bế con nhỏ phiền phức này đi vậy. haizz…ARMY còn chẳng được thế này con nhỏ biết cách chọn người mà cướp thật
dùng đôi bàn tay trần của mình bế nhỏ lên anh ngạc nhiên. Lạnh ngắt…đã vậy còn nhẹ bẫng nữa. như một hạt tuyết vậy
Chẳng biết Jungkook tò mò kiểu gì mà lấy luôn cái điện thoại bật đèn pin lên. OMG khuôn mặt trắng bệch luôn, đã vậy còn hốc hác. Có ánh đèn rồi anh mới nhận ra rằng tay chân nhỏ gầy guộc như chỉ có da bọc xương vậy. kinh khủng hơn là trên người nhỏ chỉ mặc một cái áo hoodie màu đen mỏng. Kinh thật một thằng khỏe mạnh như anh đang mặc tới mấy lớp áo thêm cái áo khoác dài đến đầu gối đôi lúc vẫn còn thấy run rẩy giữa cái thời tiết âm mấy độ của seoul thì không biết chỉ mặc như thế này sẽ như thế nào nữa. Chân còn chảy máu rồi kìa, tất chẳng có mà giày dép gì gì đấu cũng không. Haizz…lòng thương người của Jungkook nổi lên rồi, thôi mình là một con người lương thiện mà( Be like kook)
Thế là anh cởi cái áo khoác dày cộp của mình ra cuộn nhỏ vào rồi chạy về KTX. Thế là thành ra người ta nhìn thấy(thực ra chỉ có mình tui thôi) một tràng trai cao to chạy trong tuyết trắng tay ôm chặt một bóng đen nhỏ bé có mái tóc dài bồng bềnh xõa
Ấm! Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cả chục năm qua nhỏ cảm nhận được hơi ấm. có lẽ chẳng thể đẩy lùi cơn lạnh trong đêm hay làm cho nhỏ bớt run rẩy nhưng dù sao nó vẫn thật là ấm áp. Vòng tay ấy thực sự êm hơn cái nơi gầm cầu mà nhỏ luôn nằm kia. Thật thoải mái!
Nhỏ được như thế là nhờ có anh. Chẳng biết tại sao Jungkook anh lại đi bế một con nhỏ chẳng quen biết rồi còn nhường áo khoác cho nữa chứ. Hic giờ thì anh thấy lạnh thấu xương rồi này
\”ashiiii, chết tiệt!\”
cái lạnh đáng ghét làm jungkook phun luôn một câu chửi thề. Anh muốn vứt thẳng con nhỏ này xuống đất lắm rồi đấy. Lý trí của jungkook là thế nhưng anh vẫn cứ ôm lấy nhỏ chạy trong đêm mặc cho tuyết bay thẳng vào mặt lạnh buốt và đôi bàn tay của anh dần tím tái vì lạnh cho đến khi hai người đã ở trước cái KTX
\”RẦM\” Cái chân jungkook đạp thẳng cái cửa mà vào nhà làm mấy ông anh trong kia giật nảy hết mình
Đặt ngay nhỏ xuống cái ghế sofa còn mình thì chạy vội vào bếp làm cho mấy ông anh kia ngu ngơ chẳng hiểu cái đếu gì cả
Bưng ra một bát canh gừng nóng hổi( Hổng biết ăn vào có chết không) Anh nhẹ nhàng mướn cho nhỏ từng muỗng . cũng may nhỏ không đến nỗi nước rơi vào tân mồm rồi mà vẫn nhè ra
Ăn xong cả cái bát canh rồi mà mấy cái con người kia vẫn chưa hoàng hồn lại. chậc
\”Ai đấy\” Cũng may là lịt đờ tỉnh sớm mà hỏi ra không thì còn lân la dài dài
thế là cả đám cùng tỉnh tranh nhau hỏi lắm điều làm jungkook như muốn nổ luôn cả cái đầu ra. Haizz mang nhỏ về đúng thật là rắc rối mà
\”Nè đừng nói với anh là chú mày đi bắt cướp bắt được luôn cả bạn gái về nha, nhìn bé này cũng không đến nỗi nào\” jimin chọc ngay vào thằng em của mình mà chẳng cần quan tâm gì nhiều đến tương lai mai sau ( Au: Ngu người)
Jungkook bực rồi nha. sao mấy con người này trí tưởng tượng bay cao bay xa thế nhở, tâm hồn cũng chẳng có tí ánh sáng nào soi vào cả =.=
Thở dài…phải giải quyết nhanh gọn lẹ thôi, thế nào cũng sốc cho mà xem
\”Thì đây chính là tên cướp đó\”
\”MỐ?\”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!