Kẻ Chi Phối Tâm Lý II
Chương 26: Quý ông ăn thịt người [7]
Chúng ta mãi mãi không biết được giây tiếp theo đang chờ đợi chúng ta là cái gì?
Đúng như Mộc Cửu suy đoán, trong phòng ngủ của Viên Đình dán đầy tư liệu về hoa hồng ăn thịt người, từ vụ án đầu tiên đến vụ án cuối cùng, cô ta sưu tầm tất cả tư liệu, phần lớn đều cắt trên báo xuống, còn dùng bút đỏ khoanh tròn lên những bức tranh, bên cạnh còn đính những tấm ảnh hiện trường vụ án, toàn bộ đều do cô ta chụp lại.
Hơn mười năm, cảnh sát đang tìm hoa hồng ăn thịt người, cô ta cũng tìm, cảnh sát tìm vì muốn đưa hắn ra công lý, còn cô tìm chỉ vì muốn gặp hắn một lần, thậm chí hy vọng trở thành “thức ăn” của hắn. Chuyện điên khùng khiến người ta khó tin như vầy chỉ vì cô ta đã yêu đến điên cuồng, vặn vẹo mất rồi.
Bên trong tư liệu có một bức tranh, là người đàn ông mặc âu phục khoảng hơn 30 tuổi, mày kiếm, ánh mắt kiên định và dịu dàng, khóe miệng hơi rướn lên giống như một quý ông tao nhã, nhưng hắn chính là hoa hồng ăn thịt người, kẻ biến thái giết bốn mươi lăm mạng người trong vòng bốn năm.
Sau khi cảnh sát đến phòng ngủ của Viên Đình, lấy toàn bộ tư liệu trong tủ quần áo của cô ta, thì cô ta chỉ đứng ở cửa nhìn, nhìn những thứ cô ta sưu tầm suốt mười năm bị bỏ vào trong thùng, cả người cô ta chết lặng. Nhưng khi nhìn thấy bức tranh cô ta vẽ cũng bị tháo xuống, chuyện này đã kích thích cô ta, cô ta nổi điên lên, gào thét muốn xông lên: “Không được đưa anh ấy đi! Trả anh ấy lại cho tôi! Đó là vật thuộc về tôi! Là của tôi đấy!”
Viên Đình bị ngăn lại, nhưng cô ta vẫn gào lên, thậm chí cô ta còn dùng tay ngăn mặt người cảnh sát đã giữ cô ta lại, bức tranh ấy như toàn bộ mười năm của cô ta, cô ta từ bỏ lương tri, từ bỏ bạn bè, là thứ duy nhất còn sót lại, thế mà giờ người ta cũng muốn cướp đi, việc này như có ai đó cầm dao khứa một dao lại một dao trên người cô ta.
Viên Đình nhanh chóng bị cảnh sát khống chế, cô quỳ xuống đất khóc nức nở nhìn bức tranh bị bỏ vào trong gương cuối cùng nắp thùng bị đóng lại.
“Á, á….. Đó là của tôi mà” Cô ta dường như đã tiêu hết sức lực cuối cùng, ngã quỵ trên mặt đất.
Mộc Cửu nhìn người phụ nữ phía sau lưng cô, nhìn người phụ nữ đang điên loạn hoàn toàn, Hoa hồng ăn thịt người đã giết tổng cộng bốn mươi chín mạng người, nhưng những người hắn làm tổn thương đâu chỉ dừng lại ở con số ấy.
Rời khỏi nhà Viên Đình, Tần Uyên với Mộc Cửu mang tư liệu trở về cục, Tần Uyên đưa bức tranh của Viên Đình cho Thạch Nguyên Phỉ đối chiếu với ảnh chụp CMND trong hệ thống.
Thạch Nguyên Phỉ nhận lấy bức tranh, không khỏi sửng sờ, nháy mắt nhìn Tần Uyên: “Đội trưởng đây là hoa hồng ăn thịt người sao?”
Trần Mặc nghe xong cảm thấy kì lạ: “Ai vẽ bức tranh này vậy?”
“Viên Đình.”
Nghe vậy các thành viên trong đội đều kinh hãi: “Nhân chứng?”
Hồng Mai nghi ngờ, cảm thấy khó tin: “Chẳng phải cô ta nói khi đó hung thủ đeo khăn trùm đầu nên cô ta không nhìn rõ mặt sao?”
“Không, cô ta nhìn thấy.” Mộc Cửu móc bút ghi âm trong túi ra, đưa cho Đường Dật.
Mấy người bọn họ nghe quá trình Mộc Cửu thẩm vấn, càng nghe mắt họ càng trừng lớn, Hồng Mai lấy tay bịt miệng, bọn họ không ngờ sẽ có chuyện như vậy, một người được xem là người bị hại nhưng lại yêu kẻ hoa hồng ăn thịt người giết chết bạn mình, vì tên ăn thịt người đó, che giấu suốt mười năm.
Thạch Nguyên Phỉ vừa dùng máy tính đối chiếu với bức tranh, vừa hỏi Mộc Cửu: “Mộc Cửu, cô ta thực sự đã ăn, ăn…?” Anh thật sự không dám tiếp nhận điều này, đó là bạn của cô ta, cho dù là người lạ, nhưng ăn thịt người….
Mộc Cửu nghiêng đầu nhìn anh, nét mặt không đổi, gật đầu.
“Trời ạ.” Thạch Nguyên Phỉ che ngực, cảm thấy buồn nôn, không phải ép buộc mà là tự nguyện, như thế còn là con người sao?
Hồng Mai tức giận nói: “Lúc trước Tống Hiểu Dư từng cứu mạng cô ta, sao cô ta có thể như vậy?”
Mộc Cửu nói: “Bởi vì tâm lý của cô ta đã bị bóp méo rồi.”
Bọn họ tưởng rằng tâm lý hung thủ rất khó hiểu nào ngờ ngay cả lòng người cũng không tài nào giải thích nổi, các thành viên trong đội càng thêm bội phục Mộc Cửu, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp Viên Đình, nhưng chỉ trong thời gian ngắn cô ấy đã dựa vào cặp mắt của mình nhìn thấu người phụ nữ đó, bới móc ra bí mật cô ta che giấu suốt mười năm trời.
Thạch Nguyên Phỉ nhìn cô với vẻ sùng bái: “Mộc Cửu, em…”
Còn chưa dứt lời, Mộc Cửu đã biết anh ta muốn nói gì, gật đầu nói: “Ừ, em biết rồi.”
Đường Dật đi đến bên cạnh Thạch Nguyên Phỉ nhìn bức tranh, mở miệng hỏi: “Nhưng bức tranh của Viên Đình có đáng tin cậy không? Dù sao cô ta cũng đâu nhìn hắn mà vẽ, nhỡ có độ chênh lệch thì sao?”
Mộc Cửu lại nói: “Đây là người đàn ông cô ấy yêu nhất, khuôn mặt của hắn đã khắc sâu trong tâm trí cô ta, cô ta không quên đâu.”
Những người nghe ở đây chẳng ai thấy cảm động, tình yêu dị dạng như thế chỉ khiến người nghe thấy ớn lạnh.
Lúc này, Tần Uyên đột nhiên phát hiện không nghe thấy tiếng của Triệu Cường, vì vậy hỏi: “Triệu Cường đâu rồi?”
Tần Uyên vừa nói, bọn họ mới phản ứng kịp, Đường Dật ồ một tiếng: “Kỳ lạ, đội trưởng, anh không gặp anh ta sao? Lúc anh ta gọi điện về, anh ta đã lái xe đi rồi.”
Tần Uyên nhẩm tính thời gian, bọn họ đã chờ ở đó rất lâu, nếu như cậu ta đi chung với nhóm cảnh sát sau thì phải đến rồi chứ, trừ phi, anh nhíu mày: “Cậu ta lái xe đi một mình sao?”
Trần Mặc gật đầu: “Đúng.”
Đường Dật nghĩ thầm: “Nhẽ nào anh Cường lại bị lạc đường?”
Bọn họ đang nói chuyện thì điện thoại của Thạch Nguyên Phỉ reo lên, anh ta cúi đầu nhìn: “Là Triệu Cường.” Nhanh chóng nhận điện thoại, anh mở loa ngoài ra.
“Alo, Triệu Cường.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp của Triệu Cường: “Thạch Nguyên Phỉ, cậu mau xem giúp tôi bây giờ tôi đang ở đâu thế?”
Thạch Nguyên Phỉ nghe xong suýt nhảy dựng lên, mở to hai mắt nhìn điện thoại di động chằm chằm, còn dùng ngón tay chỉ mình: “Anh đang ở đâu, sao lại hỏi tôi?”
Triệu Cường nói bằng giọng vô tội: “Tôi bị lạc đường rồi, nhưng bên cạnh không thấy cột chỉ đường.”
Thạch Nguyên Phỉ liếc mắt, tiếc là lúc này Triệu Cường không nhìn thấy: “Anh hay thật đấy, trên xe anh có hệ thống chỉ đường đấy, đừng nói với tôi anh không biết dùng nhé?”
Triệu Cường gào lên: “Nhưng vấn đề ở đây là nó đã dẫn tôi đến cái chỗ quỷ quái nào rồi.”
“Tôi phục anh rồi đấy.” Thạch Nguyên Phỉ thông qua định vị xác định vị trí của Triệu Cường, nhưng lại trợn to mắt: “Tôi tìm thấy anh rồi, sao anh lại đến chỗ đấy?”
Rõ ràng ngược hướng với nơi cần đến, Thạch Nguyên Phỉ hết cách, chỉ đành chỉ anh ta: “Anh cứ đi thẳng, sau đó đến phía trước thì quay đầu xe lại.”
“Đúng, cứ đi thẳng, sau đó rẽ sang đường nhỏ bên phải.” Thạch Nguyên Phỉ nhìn chiếc xe Triệu Cường đang phóng nhanh trên màn hình thì gào lên: “Ấy, ấy ấy, là ngã rẽ bên phải, bây giờ anh đang rẽ trái rồi.”
Thạch Nguyên Phỉ nghĩ có lẽ giờ bảo anh chết còn sướng hơn!
Tất cả mọi người trong văn phòng không dám nghe tiếp, Tần Uyên đưa tay xoa xoa mi tâm, lần sau tuyệt đối không thể để Triệu Cường một mình lái xe ra ngoài.
Cuối cùng, Thạch Nguyên Phỉ quả thật mất kiên nhẫn đành giao Triệu Cường lại cho Đường Dật – người vô cùng có kiên nhẫn, khi Triệu Cường còn đang quẹo trái, quẹo phải thì Thạch Nguyên Phỉ đã tìm thấy một người đàn ông có chiều cao tương xứng với bức họa.
Thạch Nguyên Phỉ suy nghĩ, hơi bất dĩ nói: “Chúng ta có lẽ nên cảm ơn bức tranh của Viên Đình nhỉ?”
Tần Uyên nhìn bức ảnh người đàn ông xuất hiện trên màn hình, thấp giọng nói: “Nếu như cô ta chẳng che giấu mười năm, có lẽ hoa hồng ăn thịt người đã sa lưới rồi.”
Thạch Nguyên Phỉ thở dài: “Đúng vậy, người bị hại mới sẽ không xuất hiện.”
“Thạch đầu, mau điều tra tư liệu về hắn.”
Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng điều tra tư liệu về hắn, nhìn những tài liệu xuất hiện trên màn hình, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tần Uyên: “Đội trưởng, hắn chết rồi, tám năm trước đã chết rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!