Kẻ Đoạt Thiên Mệnh - Phần Mở Đầu (Thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Kẻ Đoạt Thiên Mệnh


Phần Mở Đầu (Thượng)



“Âm Linh Mà, ngươi lần này hại chết hậu nhân của tam trưởng lão, ngươi có biết tội của ngươi không?”

Ở trong đáy cốc, Thiên Ma Môn trưởng lão đại diện ngồi đó, kế bên còn có chín lão già ngồi cùng với khuôn mặt nghiêm túc.

Thái tử đứng kế hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, nam tử mặc hắc y, không nói không cười, đúng chất công tử chân chính.

Nữ thì cả người mặc vải mỏng màu tím, đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn có hơi chút nham hiểm, dậy thì cũng đã xong, lộ ra một trạng thái mê mị.

Chính là giờ phút này, nữ tử kia bày ra một bộ xinh đẹp kèm theo lực hấp dẫn, rơi ra một ít mồ hôi, sắc mặt trắng bệch,

hoàn toàn là bởi vì vấn đề mà lão nhân đứng đầu kia đã hỏi.

“Âm Linh Mà…. biết tội….”

Cuối cùng, cô gái cũng nhận sai nói, trên mặt thì mang theo một ít bất đắc dĩ.

Lần này nàng cùng hậu nhân của tam trưởng lão, phụ trách chiêu đãi một người cùng thế hệ đường xa đi đến, cũng không nghĩ

lại bị người hạ độc, làm cho hậu nhân tam trưởng lão chết.

Hết lần này lần khác tên đó vẫn có chứng cứ chối bỏ, lại đỗ thừa cho Thiên Ma Môn, mà lúc đó chỉ có một người cùng chiêu

đãi tên này là Âm Linh Mà, nên là nàng đã gánh tội thay.

“Buồn cười! Ngươi cũng biết mình đang làm gì!”

Một lúc sau khi Âm Linh Mà thừa nhận, tên trưởng lão cao quý giận dữ nói.

“Ở trước mặt ta hại chết hậu nhân tam trưởng lão, đặt ta ở trong môn phái, chính là một việc chê cười lớn! Việc này

mà truyền ra ngoài, chúng ta làm sao có thể sống yên!”

Tên trưởng lão tức giận vỗ bàn một cái, cái bàn trước tiếp nát vụn, hắn giật giật vài cái, chỉ tay vào cô gái trẻ,

không biết nói gì.

Cuối cùng hắn cũng rống giận lên:

“Cút! Ngươi cút đi cho ta! Từ nay về sau, Thiên Ma Môn không có người nào tên Âm Linh Mà!”

Lời vừa nói ra, bên trong đại điện bỗng im tĩnh, một số trưởng lão đang ngồi uống trà run lên, thiếu chút nữa là đã làm

đổ hết ly trà, mọi người tựa hồ là bị lời nói của đại trưởng lão làm cho ngây người.

Trong đó người có liên quan đến là Tam trưởng lão, vừa cầm ly trà uống vào họng chưa kiệp nuốt xuống bụng, đã bị lời nói

của đại trưởng lão làm cho phun lại vào ly trà.

Nhìn cái ly trà bốc lên nước bọt, bên trong toàn là nước miếng của hắn, tam trưởng lão có chút ghét bỏ lắc đầu.

Hắn trộm ly trà để trong tay nhị trưởng lão, sau đó lấy ly trà của người ta đi.

Mà còn lại vài vị trưởng lão, làm sao có thời gian để ý đến động tác của tam trưởng lão, ai cũng đang nghĩ là đại trưởng lão

sẽ chịu trách nhiệm thế nào cho lời nói của mình.

Đúng vậy, chuyện lần này, xác thực Âm Linh Mà mới là người bị hại.

Sự tình là như vậy, ngày đó ở tiệc rựu một người hầu bị độc chết, mà người hầu đó lại là chắt chai của tam trưởng lão.

Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng mọi người ở Thiên Ma Môn đều rõ ràng, là người khác hạ độc, muốn độc chết chính là độc chết

người có Thiên Phú siêu đỉnh Âm Linh Mà mới đúng.

Nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nào lại làm cho một người hầu chết thay.

Một lúc sau đó, đối phương mới nhận ra không thành, nhưng việc đã làm hoặc không làm, đã làm thì phải làm cho đến cùng, hắn

đem quan hệ giữa người hầu và tam trưởng lão công bố ra ngoài khiến cho việc này trở nên khó coi.

Chưa tới vài ngày, lời đồn bên trong Thiên Ma Môn không ngừng đấu tranh truyền đi rộng rãi, làm cho địa vị của Thiên Ma Môn

bị uy hiếp.

Nếu như bị môn chủ biết, bọn họ có là trưởng lão cũng chịu không nổi, vì thế trong cơn tức giận đại trưởng lão mới trút lên

người Âm Linh Mà, trơ mắt nhìn sự việc xảy ra.

Nói thì nói, nhưng đại trưởng lão vừa nói xong, nhận ra hình như không đúng, chính mình như đang nói xàm.

Rất nhanh, hắn nhìn về phía đại trưởng lão, mặt xấu hổ.

Nhị trưởng lão, là ông nội của Âm Linh Mà, hắn cũng không như Tam trưởng lão ăn chơi, liền trơ mắt nhìn chắt mình.

Luận bối cảnh, chết đi vài người hầu cũng không thể so sánh cùng với Âm Linh Mà.

“Đại trưởng lão, lời này có phải hay không hơi quá lời?”

Nhị trưởng lão tiện tay bưng lên ly trà của mình, hiếp mắt nói.

Nhẹ nhàng hớp trà, hắn thuận tiện nói một câu: (dơ vãi, nãy ông Tam trưởng lão đổi ly rồi)

“Việc này Tam trưởng lão cũng không có để ý, ngài cũng không cần phải làm lớn chuyện này đi?”

Vừa nói, Nhị trưởng lão ánh mắt nhìn về Tam trưởng lão, tựa hồ đang chờ đợi ý kiến của hắn.

Việc này, Tam trưởng lão co rút cổ lại, nói một tiếng:

“Hi hi…..không để ý,không để ý…..”

Nói vòng vo, nhưng Tam trưởng lão chính xác là đang nhìn vào ly trà trong tay của Nhị trưởng lão, bộ dáng của hắn có tật giật giật mình.

Nhìn thấy bộ dáng này của Tam trưởng lão, Nhị trưởng lão còn tưởng là đã bị mình uy hiếp nên sợ hãi, gật gật đầu, tiện tay đem ly trà

trong tay uống hết nửa ly.

Một lát sao, Nhị trưởng lão ngẩng đầu lên, hơi hơi nghi hoặc nói thầm một tiếng:

“Như thế nào mà hôm nay, trà có mùi vị không đúng lắm?”

Nghe tiếng này, Tam trưởng lão quay quay đi làm bộ không nghe được.

Đại trưởng lão ở bên kia cũng là nhẹ nhàng “Khụ Khụ”

Nhị trưởng lão cũng là làm cho mình một cái lối thoát, không đến mức mà phải đem Âm Linh Mà trục xuất, làm cho Thiên Ma Môn

rơi vào hoàn cảnh khó xử.

Ngay sau đó hắn liền làm ra bộ dáng đúng đắng, suy nghĩ nói, liền cấp mặt mũi cho Nhị trưởng lão, thu hồi lại lời nói, rồi chuẩn bị nói tiếp lời mới.

Chính là lời chưa ra khỏi miệng, trong đại điện cũng không có nhiều quá một câu nói, cái tên nam tử mặc Hắc y đứng ở trước

mặt cô gái, bỗng mở miệng nói:

“Tôi cảm thấy được, thương tổn cho mạng của đệ tử bổn môn, trục xuất khỏi sư môn, cũng không sai.”

Lời này vừa nói ra, mọi trưởng lão ở đây đều ngây người.

Lịch ra chương vẫn chưa ổn định, mong các bạn thông cảm!

Hãy ủng hộ bằng cách Donate, Kim Phiếu, Linh Thạch, Tử Linh Thạch, Like, Bình luận!

Xin Cảm ơn !!!

Nhóm Dịch : Tiên Thiên Thần Đạo! (TTTĐ – nhóm mới)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN