Kẻ Hai Mặt
Chương 16
Bởi vì Chu Duy Ân còn chưa nuốt thuốc xuống, cho nên phát hiện bây giờ trong miệng toàn là vị đắng.
“Cho tôi một chén trà.” Nói xong thì dừng lại một chút, “Ấm ấm thôi.”
Chu Chính Hiến cười rất “hiền lành”: “Bây giờ chưa ấm đâu.”
Chu Duy Ân nhìn anh với ánh mắt khó chịu, lại xoay người nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, “Cô pha cho tôi chén trà đi, tôi không muốn uống trà của anh ta.”
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh ta, “Sao cậu lắm vấn đề thế?”
Khuôn mặt Chu Duy Ân lạnh xuống không nói gì nữa, đúng lúc này Chu Chính Hiến vỗ vỗ vị trí bên cạnh anh, “Qua đây.”
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, ngước mắt nhìn, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm và gương mặt dịu dàng của Chu Chính Hiến đang nhìn cô.
“Còn chưa qua à?” Chu Chính Hiến cong ngón tay gõ gõ cái bàn gỗ một cái, “Tôi nhớ là tay nghề pha trà của cô rất tốt mà.”
“À.” Thì ra là gọi cô.
Lâm Tẫn Nhiễm không nhìn nữa, đứng lên đi tới. Cô ngồi xuống chỗ chủ vị, Chu Chính Hiến liền lùi lại, chống cằm nhìn.
Cảnh xuân trong vườn hoa vô cùng đẹp, làn gió ấm áp thổi tới làm cho người ta hơi buồn ngủ. Nhưng lúc này Lâm Tẫn Nhiễm lại không muốn ngủ, mà là… hoảng hốt.
Bởi vì hình ảnh này quen thuộc biết bao.
Từng có lúc, cô cũng ở bên cạnh Chu Chính Hiến pha trà, lúc đó cô pha còn chưa tốt nên anh cầm tay hướng dẫn cô, Chu Duy Ân cũng giống như bây giờ vậy, rõ không biết tí gì về nghệ thuật pha trà nhưng vẫn ở đây uống chùa.
Có lẽ là bởi vì nhớ tới chuyện xưa tốt đẹp, khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm thấp thoáng nụ cười, đơn thuần, ấm áp, không mang theo bất kì tâm trạng nặng nề nào. Cô thu lại tất cả ngụy trang và nanh vuốt, khiến người ta cảm thấy như ngày xuân nắng ấm, chói mắt nhưng lại rất thoải mái.
Ánh mắt trong trẻo của Chu Chính Hiến rơi trên người cô, đôi mắt luôn luôn yên tĩnh hơi gợn sóng. Mà Chu Duy Ân thì lại chớp chớp mắt nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, không giống như sự mờ mịt của Chu Chính Hiến, ánh mắt của anh ta là sự ham muốn trần trụi.
Phụ nữ bên cạnh anh ta rất nhiều, nói thích thì cũng có rất nhiều, nhưng những người đó không thể làm cho anh ta dừng mắt lại được. Anh ta cũng không biết tại sao, chính là thích thân thiết với Lâm Tẫn Nhiễm thôi.
Chẳng lẽ anh ta có khuynh hướng thích bị ngược đãi? Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì khóe miệng Chu Duy Ân giật giật.
Lâm Tẫn Nhiễm đang nghiêm túc pha trà, rót nước, cho nên cũng không phát hiện ánh mắt của hai người bên cạnh được.
“Lâm Tẫn Nhiễm, tay của cô nhìn đẹp thật đấy.” Chu Duy Ân nói thẳng.
Quả thực, đôi tay này của Lâm Tẫn Nhiễm lúc cầm dao mổ thì rất lạnh lẽo vô tình, lúc cầm chén trà lại dịu dàng tinh tế, tay của cô thon dài trắng nõn, sẽ làm cho người ta nhớ tới mấy cô gái của vùng sông nước Giang Nam.
“Cảm ơn.” Lâm Tẫn Nhiễm tùy ý đáp một tiếng.
Chu Chính Hiến liếc Chu Duy Ân một cái, đột nhiên nhíu mày ho khẽ mấy tiếng. Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh không thoải mái sao?”
Chu Chính Hiến lạnh nhạt đáp, “Không phải.”
Lâm Tẫn Nhiễm không tin, cô nhìn quần áo của anh.
Lúc ở nhà anh ăn mặc rất nhàn nhã, áo len màu trắng cổ tròn, quần đen đơn giản. Thế nhưng giờ phút này anh lại không khoác thêm một chiếc áo khoác nào cả.
“Áo khoác đâu?” Cô nhíu mày hỏi.
Chu Chính Hiến nhìn cô một cái, “Tôi không lạnh.”
“Đừng tưởng rằng thời tiết hôm nay tốt, ấm áp một chút thì anh muốn làm gì cũng được.” Dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm vẫy tay với một cô bé đứng cách đó không xa, “Đi lấy áo khoác của Chu tiên sinh đến đây.”
Cô bé gật đầu đồng ý, mấy phút sau cầm một cái áo khoác màu đen lớn đến.
Lâm Tẫn Nhiễm nhận lấy, tiện tay khoác lên người của Chu Chính Hiến, “Đừng để bị lạnh, nếu không phiền phức lắm.”
Chu Chính Hiên cong môi, “Trong mắt cô, tôi yếu đuối như vậy à?”
“Cũng không phải, đại thiếu gia Chu gia kiên cường cứng rắn sao có thể yếu đuối được.” Lâm Tẫn Nhiễm cười nói, “Chỉ là bất kể người có lợi hại như thế nào thì phải biết tự chăm sóc mình chứ.”
Nụ cười Chu Chính Hiến hơi dừng lại, vừa muốn nói cái gì thì thấy người phụ nữ trước mắt lại bá đạo nói tiếp, “Hơn nữa, tôi là bác sĩ do anh mời tới, tôi phải chịu trách nhiệm với sức khỏe của anh.”
Vẻ mặt Chu Chính Hiến rất dịu dàng, ừ, chịu trách nhiệm, xưa nay bác sĩ đi theo anh vẫn không có ai tùy tiện làm bậy như vậy đâu.
“Vậy tôi thì sao?” Chu Duy Ân không thể chịu nổi cảnh bọn họ “liếc mắt đưa tình” nên khó chịu nói chen miệng vào, “Sức khỏe của tôi cô có chịu trách nhiệm không?”
Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh ta một cái, “Ngoan ngoãn ăn cơm, uống ít rượu thôi.”
“Vậy thôi hả?” Chu Duy Ân hừ lạnh một tiếng, “Cô biết khoác áo cho anh ta, sao không nghĩ xem tôi có lạnh hay không?”
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu, “Chu tam thiếu gia, cậu mặc nhiều như vậy rồi, còn muốn mặc thêm sao?”
Chu Duy Ân: “…”
Chu Chính Hiến nhìn Chu Duy Ân một cái, khẽ cười, anh bình tĩnh khép áo khoác lại.
Chu Duy Ân trừng mắt nhìn anh, thấy ánh mắt “khiêu khích” và động tác như vậy thì lửa giận trong lòng bùng lên.
Không nhường bác sĩ tư đúng không, một ngày nào đó ông đây sẽ cướp người cho mà xem!
Ngâm trà xong, Lâm Tẫn Nhiễm xếp chén theo hình tam giác, bắt đầu rót trà. Cô vòng qua vòng lại dọc theo chén trà, rót trà theo một vòng tuần hoàn, sau ba vòng, cô rót tất cả trà còn lại trong ấm vào mỗi chén, phân chia rất đều, động tác nhẹ nhàng liền mạch.
“Sao cô phải đổ đi nhiều như vậy?” Chu Duy Ân nhìn thấy thì rất khó hiểu.
“Thứ đổ đi là thứ phẩm, còn lại mới là tinh hoa.” Lâm Tẫn Nhiễm nói.
Lông mày Chu Duy Ân nhíu lại, “Không phải đều nằm trong cùng một ấm à, phiền phức như vậy làm gì?”
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, “Nghệ thuật pha trà vốn là như vậy, động tác vừa rồi gọi là…”
Chu Chính Hiến, “Quan Công (1) tuần tra thành, Hàn Tín (2) điểm binh.”
(1) Quan Vũ, cũng được gọi là Quan Công, biểu tự Vân Trường hoặc Trường Sinh là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị.
(2) Hàn Tín, còn gọi là Hoài Âm hầu, là một danh tướng bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch, được Hán Cao Tổ Lưu Bang ca ngợi là “Nắm trong tay trăm vạn quân đã đánh là thắng, tiến công là nhất định lấy thì ta không bằng Hoài Âm Hầu.” thời Hán Sở
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, quay đầu nhìn sang Chu Chính Hiến, lúc này anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, đột nhiên trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm hơi run rẩy.
Rất lâu rất lâu trước đây, anh cũng nói như vậy với cô, mấy kiến thức và điều cần chú ý trong nghệ thuật pha trà này đều do anh dạy cô. Cô nhớ, lúc đó cô cũng thấy phiền phức, nhưng anh lại cười nói, lao động khổ cực mới đổi lấy kết quả ngọt ngào nhất…
“Để tôi uống thử xem cô khống chế như thế nào.” Ngón trỏ của Chu Chính Hiến gõ gõ trên bàn, Lâm Tẫn Nhiễm lấy lại tinh thần, dùng kẹp đưa chén trà tới trước mặt anh.
Chu Chính Hiến cầm lấy chén trà, lúc cầm lên, đầu tiên ngửi một chút, sau đó hơi mím môi uống một ngụm. Anh không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng những động tác tao nhã sang trọng của anh khiến người khác không thể rời mắt.
Lâm Tẫn Nhiễm nhận ra anh rất vừa lòng, quả nhiên, Chu Chính Hiến đặt chén trà xuống, khẽ nói, “Không tệ.”
Chu Duy Ân chẳng muốn làm mấy dáng vẻ như vậy, anh ta trực tiếp lấy một chén uống một hơi hết sạch, “Vẫn là trà của cô uống ngon, người nào đó không sánh được với cô.” Thực ra anh ta không phân biệt được trà của Lâm Tẫn Nhiễm và Chu Chính Hiến pha có gì khác nhau, ngược lại chỉ muốn khen ngợi Lâm Tẫn Nhiễm để Chu Chính Hiến tổn thương.
Lâm Tẫn Nhiễm lắc lắc đầu, “Ba ngụm mới biết mùi vị, ba lần mới động lòng. Tam thiếu gia, uống cái này phải uống ba ngụm mới cảm nhận được.”
Chu Duy Ân cười hì hì nhìn cô, “Được rồi, vậy nghe theo cô, lại uống thêm chén nữa.”
Ánh mắt Chu Chính Hiến hơi nheo lại, “Cô hiểu biết khá nhiều, cái này cũng là người cô nói dạy cô à?”
Động tác trong tay Lâm Tẫn Nhiễm hơi chậm lại, cô biết người anh nói là người đã chết trong miệng của cô, lần đó ở phòng làm việc của Bao Thuần Bân, có nói người dạy trà đạo đã chết rồi, không ngờ là anh còn nhớ.
“Đúng, là anh ấy dạy tôi.” Lâm Tẫn Nhiễm tự rót cho mình một chén, cũng không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa.
Chu Chính HIến cũng không hỏi nhiều, chỉ là khi ánh mắt lơ đãng rơi trên môi cô, hình ảnh đêm đó lại xuất hiện trong đầu.
Đôi môi mềm mại, mang theo sự tinh khiết và ngọt ngào…
Anh cầm chén trà trong tay quơ qua quơ lại, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng sâu sắc.
Món nợ này, có vẻ anh nên tính toán một chút nhỉ.
Ba người ngồi trong đình một lúc, Chu Diễn bước từ ngoài vào, anh ta gật đầu với Chu Duy Ân và Lâm Tẫn Nhiễm nói với Chu Chính Hiến, “Giám đốc Quý tới rồi.”
Chu Chính Hiến hơi bất ngờ, “Sao ông ta lại đến vào lúc này, có chuyện gì không thể đến công ty rồi nói sao?”
Chu Diễn ho nhẹ một tiếng, “Không riêng giám đốc Quý, mà Quý tiểu thư cũng tới rồi, mang theo khá nhiều quà cáp, có vẻ… không phải là bàn việc công.”
“Hả?” Lông mày Chu Chính Hiến hơi nhướng lên, “Bà nội cũng ở bên đó à?”
“Vâng, là bà bảo tôi đến gọi cậu mau qua đó một chút.”
Dường như Chu Chính Hiến hơi mất kiên nhẫn, “Cậu đi đối phó trước đi, lát nữa tôi sẽ qua.”
“Vâng.” Chu Diễn gật đầu đi ra khỏi đình.
Đột nhiên Chu Duy Ân bật cười khó hiểu, “Xem ra, bà nội lại chọn một đóa hoa đào nữa cho anh rồi.”
Chu Chính Hiến nhấp một ngụm trà, không đáp.
Lâm Tẫn Nhiễm, “Lại?”
“Phải.” Chu Duy Ân liếc nhìn người nào đó đang bình tĩnh một cái, “Vợ chưa cưới của Chu Thời Uẩn cũng đã đưa về rồi, nhưng thân là anh cả, đại thiếu gia Chu gia lại chưa có ý định kết hôn, cô nói xem, đám người Chu gia có thể không sốt ruột sao?”
Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm hơi hồi hộp, “Chu tiên sinh không hài lòng mấy đóa hoa đào đó sao?”
Chu Duy Ân cười giễu, “Người ta bị lão tăng nhập rồi, có thể hài lòng ai chứ?”
Lâm Tẫn Nhiễm sờ sờ cằm, “Ngứa mắt phụ nữ, chẳng lẽ anh ấy mê cái khác rồi?”
Chu Chính Hiến khựng lại, ánh mắt hơi kỳ quái nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, mà bác sĩ Lâm của chúng ta lại đang đắc ý với suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không phát hiện ra được.
“Fuck, cô nói như vậy…” Chu Duy Ân trừng mắt nhìn Chu Chính Hiến, “Đúng là cũng có lý.”
Lâm Tẫn Nhiễm cong môi cười, cô nhìn Chu Chính Hiến với ánh mắt đầy hàm ý.
Trong ánh mắt đầy hàm ý của hai người, Chu Chính Hiến bình tĩnh đứng lên, “Lâm Tẫn Nhiễm, đi theo tôi.”
Lâm Tẫn Nhiễm khó hiểu, “Anh tiếp khách thì tôi đi theo làm gì?”
Chu Duy Ân tiếp lời, “Phải đấy, Lâm Tẫn Nhiễm, cô ngồi đây tiếp tục pha trà cho tôi đi.”
“Lâm Tẫn Nhiễm.” Chu Chính Hiến khẽ cười, anh gọi tên cô, nhưng Lâm Tẫn Nhiễm lại cảm thấy gương mặt dịu dàng như ngọc kia đang giấu độc.
Trong lúc cô còn đang do dự có nên đi hay không, đột nhiên Chu Chính Hiến cúi xuống. Một tay anh chống lên bàn trà, một tay kéo vai cô, giọng nói hơi u ám vang lên, “Đi theo tôi, đừng để tôi nói lần hai.”
Lâm Tẫn Nhiễm: “…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!