Kế Hoạch Bao Dưỡng Bạch Ngọc Đường - Ba ba lạp lạp mà xuyên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Kế Hoạch Bao Dưỡng Bạch Ngọc Đường


Ba ba lạp lạp mà xuyên



“Bao thính, dạo này ngươi thu thập được tin gì mới?”

“Lão nhân gia, giang hồ hiện tại đang nổi tiếng một cô nương, cô nương này lai lịch không nhỏ, là người trời giống Kim hộ vệ, là đồng môn của nàng, tính cách cô nương này lạnh lùng, không thích cùng người khác tiếp xúc, còn lại ta không biết gì nữa.”

Vũ Thuần Hi năm nay 24 tuổi, chính là cô nương thần bí vừa được nhắc đến. Thuần Hi thực chất cũng chẳng bí ẩn gì, cô chỉ lười ra ngoài thôi.

Cô là bác sĩ thuộc bệnh viện Y.

Cô là người đến từ hiện đại, đúng thế, nếu không tại sao cùng một một thời không đã có bao thính rồi lại có cả bác sĩ?

Cô chính là xuyên không. Xuyên vào quyển sách yêu thích.

Quyển sách này tên: [Đến Khai Phong Phủ Làm Nhân Viên Công Vụ], là bộ tiểu thuyết xuyên không nổi tiếng.

Câu chuyện kể về một cô gái tên Kim Kiền, người cũng như tên, rất ham tiền. Cô gái này là người của thế kỉ 21 xuyên về thời cổ đại, nơi có Khai Phong Phủ. Sau đó bla bla, kết cục là Kim Kiền và Triển Chiêu thành một đôi.

Ừm ừm, Thuần Hi xuyên không nơi đầu tiên đáp mông là Vân Ẩn Sơn, cũng là bối cảnh đầu tiên trong truyện. Kim Kiền xuyên đến nơi này gặp được hai người Y Tiên, Độc Thánh, bái hai người làm sư phò, học nghệ của hai người, sau đó xuống núi phá án, bla bla. Cô lười nhắc đến.

Thuần Hi học 7 năm với lớp F không hẳn là uổng phí, tình huống phát sinh cỡ nào cũng có thể bình tĩnh đối mặt. Cô có thể đoán ra tình hình hiện tại là một trong những phân cảnh quan trọng, Kim Kiền xuống núi. Chờ đến lúc nhị vị sư phò kia đang chuẩn bị trốn đi, cô một tay đem người bắt trở lại. Sau khi Kim Kiền xuống núi, Thuần Hi cười nhàn nhạt, Y Tiên Độc Thánh không bao lâu lại phải thu thêm một cái đồ đệ. Nhưng vị đồ đệ này là rất thông minh, tất nhiên, dù gì Thuần Hi cũng là một bác sĩ. Cái cô quan trọng chính là khinh công.

Khác với Kim Kiền cần một năm mới học nghệ xong, Thuần Hi chỉ cần ba tháng, cô là có kiến thức sẵn. Là một độc giả có tâm, cô nhanh chóng đá hai vị sư phò xuống núi.

Toàn bộ thời gian còn lại cho đến kết cục của câu chuyện, Thuần Hi quyết tâm học thành tài!

Buổi sáng dậy sớm chạy bộ 30 phút, luyện khinh công trong 2 giờ, tiếp đó tìm hiểu về các loại thảo dược cho hết ngày, đã lược bỏ thời gian ăn ngủ nghỉ.

Làm những việc này trong 1 năm, y thuật của cô có lẽ đã có thể sánh ngang với nhị vị sư phò rồi, khinh công có khi còn có thể so với Như Ảnh Tùy Hình của Triển Tiểu Miêu rồi a (~^_^~)

Là một công dân chăm chỉ với 5 tốt, cô xuống núi tìm Kim Kiền.

Trước của thành Biện Lương là một nữ hài tử khoảng tầm 16, 17 tuổi. Khuôn mặt và vóc dáng thực bình thường, điều đáng chú ý là đôi mắt to tròn như mắt mèo của cô. Nhưng cũng chẳng có mấy ai quan tâm, điều quan trọng bây giờ là chuẩn bị một cái lễ vật cho hỉ sự của Triển đại nhân và Kim hộ vệ.

Thuần Hi chính là nữ hài tử đó. Lạ lẫm với thành Biện Lương phồn hoa, ngoài mặt vẫn là một vẻ đạm mạc mà nhìn. Cô nhẹ nhàng bước tới Phủ Khai Phong. Ừm, bây giờ tầm 7 giờ tối đi. Trên đường chật kín người. Ta ta ngươi ngươi nói chuyện hòa hợp, đa phần là chuyện về tân lang tân nương. Thuần Hi vẫn giữ nguyên vẻ mặt không quan tâm nhìn xung quanh.

Kim Kiền yêu tiền như mạng. Hôm nay là hỉ sự, lễ vật nhiều như nước, cảnh vệ cũng rất nghiêm. Cô nương họ Vũ này trên người ngoại trừ y phục và một số thứ dược linh tinh ra thì chẳng có cái gì quý giá. Lễ vật ư? Dùng cái gì thay thế được nhỉ?

Cô nương Thuần Hi vừa đi vừa nghĩ thì đã bước vào Phủ Hộ Vệ từ bao giờ từ bao giờ. Thôi, phó mặc cho số phận. Việc cô là người hiện đại đã là một sự kinh hỉ không nhẹ rồi.

Nhìn nhìn ngó ngó một lúc, cô phát hiện hai vị sư phò của mình, nhẹ nhàng bước lại gần hai người, cô nhỏ giọng:

“Sư…phụ…cứu con…có kẻ giết con, con…quay về …Á á á”

Thuần Hi chưa nói hết câu liền hét lên, hai vị thần y bị giật mình sặc trà. Quay lại thì thấy đồ đệ ngoan của mình đang cố nhịn cười.

“Thuần Hi? Con đến đây làm gì?” Y Tiên mở miệng trước.

“Chẳng lẽ con không được đến? Hai người kì thị con?” Thuần Hi nhăn mặt trực khóc, đôi mắt mèo vô cảm nhìn hai người.

Nhị vị sư phò im lặng, họ đúng thật là không muốn giới thiệu, để Thuần Hi ở Vân Ẩn Sơn thì còn có lí do để lôi Kim Kiền về chứ. Thuần Hi cũng chỉ có thể -_-

Đang định tiếp tục trêu hai người kia, một nhóm người phi vào phá tan hứng thú của Thuần Hi.

….

[Tiếng gió rít khẽ, tiếng người náo loạn, một phòng kinh hoàng.

Trong tân phòng của Phủ Hộ Vệ do Thiên tử ngự tứ là bầu không khí im lìm tĩnh mịch.

Triển Chiêu mặc hỉ phục, đứng thẳng ở trong phòng, tuấn nhan tái nhợt, mắt sâu mất hồn, vẻ mặt sợ hãi.

“Tiểu Miêu, ngươi đừng hoảng sợ!” Môi mỏng của Bạch Ngọc Đường xanh mét, mắt hoa đào kinh loạn, tuy đang an ủi Triển Chiêu nhưng giọng nói của mình cũng hơi run run.

“Bùi thiếu trang chủ, ngươi nhanh chóng mang một nhóm người bao vây bốn phía Phủ Hộ Vệ, kiểm tra những người khả nghi!” Tưởng Bình nghiêm nghị, tiến lên một bước bắt đầu bố trí, “Nhị ca, huynh dẫn một nhóm người kiểm tra kỹ tất cả các gian phòng trong Phủ Hộ Vệ.

“Được!” Bùi Mộ Văn và Hàn Chương lên tiếng.

“Vũ Mặc, ngươi nhanh chóng tới chính sảnh mời ân sư và Công Tôn tiên sinh tới đây!” Nhan Tra Tán nghiêm túc ra lệnh.

Vũ Mặc lập tức chạy đi.

“Tại hạ cảm thấy việc này thật là kỳ quặc!” Trí Hóa bước vào cửa nhìn khắp phòng, cau mày nói,

“Trong phòng không có dấu vết đánh nhau…. Mà hôm nay trong ngoài Phủ Hộ Vệ đều là cao thủ võ lâm và quan sai, nếu muốn im hơi lặng tiếng bắt Kim hộ vệ đi… Không thể nào! Hôm nay tất cả các nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ đều đến, không thể có người nào có võ nghệ cao siêu như thế!”

“Trí Hóa nói rất đúng, trừ phi là….” Tưởng Bình dừng một chút, nhìn áo đỏ cứng ngắc trong phòng, “Kim hộ vệ tự nguyện đi theo người ta…”

Lời vừa nói ra, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng run lên.

“Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường khàn giọng, “Chẳng lẽ là…”

Nói xong, môi mỏng phát ra khẩu hình miệng “Thiên nhân…”.

Triển Chiêu đột nhiên nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, đôi mắt đen không thấy đáy mơ hồ lấp lánh ánh đỏ, mở miệng lên tiếng, đắng như hoàng liên:

“Không…”

Giọng nói khẽ run tan trong bầu trời đêm, giống như một cây kim nhỏ, đâm vào trái tim của tất cả mọi người.

Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường ửng hồng, điên cuồng hét to: “Đi tìm! Cho dù phải đào sâu ba thước cũng…”

“Vàng năm mươi thỏi, bạc tám mươi nén, tơ lụa một trăm hai mươi cuộn, châu báu hai mươi rương, dược thảo trân quý hai xe, còn có…”

Đột nhiên, một thanh âm không lớn không nhỏ chen vào.

Bốn phía thoáng chốc yên tĩnh.

Mọi người trợn mắt, thình lình nhìn về phía giọng nói.

Một thân hình mảnh gầy lách ra từ trong khe cửa phòng kế bên, vừa cúi đầu lật một quyển sổ, vừa lảm nhảm đi về phía tân phòng.

“Oa, riêng đồ cưới là đã đủ cho ta ăn chơi mấy đời rồi, nếu cộng thêm đồ Hoàng Thượng ban cho, chậc chậc, ta có nên đầu tư cái gì…. A?”

Người tới đụng phải Ngải Hổ đang hóa đá ở ngoài cùng, ngẩng đầu lên, nhìn đội hình, lập tức luống cuống tay chân nhét sổ sách vào ống tay áo, nheo mắt nhỏ đưa tay chào mọi người: “A! Mọi người tới nhanh vậy à? Không phải nên ở bên ngoài uống thêm vài chén nữa sao?”

Gió đêm thê lương thổi vèo vèo qua thân hình cứng ngắc của mọi người.

Ngay sau đó, hai bóng người một đỏ một trắng hoảng sợ lóe lên như điện, cùng lao ra khỏi tân phòng đứng trước mặt Kim Kiền, mắt hoa đào nổi lên tơ máu, con ngươi đen tỏa ra màu máu.

Kim Kiền run rẩy ngẩng đầu, nhìn biểu tình của hai người, co rụt cổ lại, gượng cười hai tiếng: “Hắc hắc, ta nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, chi bằng bớt chút thời giờ đi kiểm kê của hồi môn hạ lễ một chút…”

“Tiểu Kim Tử!”

“Kim Kiền!!”

Hai tiếng quát tức sùi bọt mép mang theo gió lạnh rét thấu xương phóng tới bầu trời đêm…]

Thuần Hi nghĩ đến phân cảnh Kim Kiền mất tích trong đêm tân hôn mà phụt cười, trái ngược với cô là khuôn mặt ngưng trọng của tất cả những người khác trong Khai Phong. Cũng vì thế mà tiếng cười thanh thúy vang lên rất rõ ràng. Độc Thánh quay người nhìn cô, khẽ mấp máy môi:

“Thuần Hi…Kim Kiền là sư tỷ của con mà…”

“Có gì đáng sợ đâu chứ…Con nói xong câu này thì tỷ ấy cũng về…”

Dứt lời, thanh âm không lớn không nhỏ vang lên. Mọi người trợn mắt, nhìn về nơi phát ra giọng nói. Kim Kiền vừa đi vừa đếm tiền bước đến. Thuần Hi tiếp tục cười không ngừng nghỉ, đến lúc hô hấp bắt đầu khó khăn thì dừng lại. Phát hiện ra tất cả đang nhìn mình, mỗ Vũ ngơ ngác hỏi:

“Nhìn ta làm gì? Ta chưa có ăn tối, cơm không dính lên mặt được” Nhưng vẫn thuận tay xoa xoa mặt mấy cái.

“Sao ngươi biết?” Thanh niên áo đỏ đứng cạch Kim Kiền ngờ vực hỏi.

Thuần Hi phẩy phẩy tay, cười không nói gì, thời gian trôi qua một nén hương, hai đôi mắt mèo vẫn trừng nhau. Thuần Hi không chịu nổi hướng Kim Kiền mở miệng:

“Kim Kien, self introducing, my name is Vu Thuan Hi, the second pupil of Y Tien and Độc Thánh and I am from the 21st century.” Cô hiểu không?”

Tiếng anh của Thuần Hi rất tốt, xổ ra mấy câu này cũng không phí sức mấy.

Kim Kiền nghe được câu này thì đồng tử có chút giãn ra, ngạc nhiên mà nhìn Thuần Hi, lắp bắp:

“Cô…là người đến từ tương lai? Trương Tam sai cô đến đúng không?” Kim Kiền kích động lắc lắc bả vai cô.

Thuần Hi cười nhẹ. Từ tốn nói:

“Kim Kiền, không, Trương Tam không hề liên quan đến tôi, cô ấy đúng là có đưa người đến tìm cô, nhưng người ấy lại được đưa nhầm thời không…Còn tôi, tôi đến từ một thời không khác, không hề có liên kết gì với thế giới này cả…” Thuần Hi không thể nói tiếp, có một thứ chặn họng cô lại, mà thôi, tiết lộ nhiều thứ không tốt, cô xuất hiện đã là một lỗi, để cho họ biết sự thực thì sẽ tệ đến nhường nào.

Đến lượt Thuần Hi nắm bả vai Kim Kiền. “Thứ cô nên lo bây giờ là Tiểu Miêu kia kìa, hàn khí đang được thả rông đấy, cô xác định rồi, sư tỷ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN