Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y - Chương 18: 18: Bắt Đầu Hợp Tác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y


Chương 18: 18: Bắt Đầu Hợp Tác


Là trung tâm kinh tế, văn hóa và chính trị của cả nước, thành phố B rất thịnh vượng.

Trận tuyết lớn vừa rơi xuống, thành phố bị tuyết bao phủ nhưng không cản trở được dòng người vội vã, xe cộ qua lại vô cùng náo nhiệt.
Sau khi xuống máy bay, Niếp Duy An bất giác rụt cổ lại trước cơn gió lạnh buốt độc nhất vô nhị của phương bắc thổi tới.
Cũng may có người đến đón, Niếp Duy An và Nguyên Soái lên xe, hệ thống sưởi trong xe đã được bật hết công suất, so với bên ngoài quả thực khác biệt một trời một vực.
Người lái xe đến đón bọn họ cười hiền lành: “Trời vừa mới có tuyết rơi, hai ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, hai người nên mặc thêm đi!”
Niếp Duy An và Nguyên Soái mang theo một số quần áo dày, nhưng họ không ngờ nhiệt độ chênh lệch nam bắc lớn như vậy nên hoàn toàn không mặc trước.
Niếp Duy An mỉm cười nói: “Đúng vậy, ở phía nam gió không to như thế!”
“Ha ha…” Tài xe nói rất nhiều, “Miền Bắc gió to, không đội mũ được đâu!”
Xe đi xuyên qua khu đô thị náo nhiệt, rất nhanh đã đến nhà quan chức cấp cao kia.
Niếp Duy An và Nguyên Soái được cảnh vệ dẫn vào nhà, trong phòng khách đã thấy vị quan chức đó và vợ của ông ta đang ngồi đợi họ.
Hai người hành lễ chào, sau đó bắt tay với họ: “Xin chào Lâm tiên sinh.

Xin chào Lâm phu nhân.”
Lâm tiên sinh vừa bước qua tuổi trung niên, trông ông rất trẻ, nụ cười thân thiện, không có chút kiêu ngạo của người đã có địa vị lâu năm.
“Hai vị thiếu tá, lần này cảm tạ hai người nguyện ý giúp đỡ! Làm phiền các vị, thật xin lỗi!”
Lâm tiên sinh vội vàng mời họ ngồi xuống, Lâm phu nhân tự mình bưng trà đến, hai người không chút khách khí nhưng lại khiến Nguyên Soái và Niếp Duy An vốn quen vô tư lự lại có chút không được tự nhiên.
“Lâm tiên sinh khách khí rồi, đây là nhiệm vụ của chúng tôi!”
Lâm tiên sinh thở dài, ông bận rộn với sự nghiệp và kết hôn nhiều năm mới có được một cô con gái, thật đáng tiếc con gái ông từ khi sinh ra đã yếu ớt và được chẩn đoán mắc bệnh tim khi chưa tròn một tuổi.
Niếp Duy An mở miệng hỏi: “Không biết bệnh tình của tiểu thư thế nào? Nếu không ngại, tôi muốn xem qua bệnh án của cô bé.”

“Đương nhiên không ngại!” Lâm tiên sinh sớm đã chuẩn bị, đưa cho cô một tập hồ sơ bệnh án dày cộm, “Mấy ngày nay làm phiền bác sĩ Niếp rồi.”
Niếp Duy An mỉm cười: “Lâm tiên sinh quá khách khí, tôi là bác sĩ, đây là việc tôi nên làm.”
Niếp Duy An nhanh chóng lướt qua hồ sơ bệnh án, bệnh nhân năm nay mới mười sáu tuổi nhưng đã trải qua nhiều ca phẫu thuật tim, biên bản ca phẫu thuật cuối cùng cho thấy cô bé đã được ghép tim…
Niếp Duy An không khỏi nhíu mày, tiếp tục xem xuống dưới bệnh án.
Phản ứng sau mổ rất lớn, bệnh nhân bị đào thải tim nặng, đã thử nhiều phương pháp nhưng tình trạng đào thải vẫn nghiêm trọng.
Niếp Duy An thầm thở dài, khép lại bệnh án và nói: “Lâm tiên sinh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Lâm tiên sinh cười khổ, lắc đầu nói: “Con gái tôi… vì sức khỏe từ nhỏ không tốt nên cả nhà đều chiều chuộng con bé! Nếu như nó mạo phạm gì, xin hai người rộng lòng tha thứ…”
Cô gái nhỏ này có thể coi là thiên chi kiêu nữ, ngoại trừ thể chất không tốt, sinh ra đã ngậm thìa vàng, đoán chừng sẽ có chút ương bướng.
Niếp Duy An và Nguyên Soái tự nhiên nói rằng họ sẽ không so đo với tiểu hài tử.

Bọn họ khách sáo một phen.

Lâm tiên sinh biết bọn họ bôn ba mệt nhọc một ngày, vì vậy ông kêu người đưa họ sang căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.
Niếp Duy An vừa đặt ba lô đồ xuống, Nguyên Soái đã gõ cửa bước vào.
“Về nhiệm vụ lần này, tôi muốn bàn với cô trước.” Nguyên Soái không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống nói thẳng vào vấn đề: “Tôi không giỏi giao tiếp với phụ nữ, an nguy của Lâm phu nhân và con gái họ sẽ làm phiền cô rồi… Tôi tập trung vào việc bảo vệ Lâm tiên sinh.”
Họ đều là phụ nữ nên đối với sự sắp xếp này Niếp Duy An không có ý kiến.
Nguyên Soái trầm mặc một lát, thản nhiên mở miệng, trong giọng nói lộ ra vẻ quan tâm không dễ phát hiện.
“Nếu… Lâm tiểu thư khó đối phó, cô có thể giao con bé cho phụ huynh giáo huấn!”
Niếp Duy An ‘phốc’ cười ra tiếng, trêu ghẹo nói: “Anh đây là quan tâm tôi sao?”
Nguyên Soái không được tự nhiên quay mặt đi, không cho là đúng nói: “Tôi chỉ muốn bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ thôi!”
Niếp Duy An đột nhiên đưa tay sờ sờ mặt anh, Nguyên Soái hơi kinh ngạc mở to hai mắt, khó hiểu nhìn cô, cau mày hỏi: “Cô làm gì vậy?”

Niếp Duy An nhún vai: “Ồ, tôi chỉ muốn xem anh có đỏ mặt hay không thôi… Mà da anh đen quá không nhìn ra được, vì vậy tôi phải kiểm tra nhiệt độ.”
Nguyên Soái nghe vậy, khuôn mặt trầm xuống, đứng lên xoay người rời đi, lạnh lùng nói: “Nhàm chán!”
Niếp Duy An phá lên cười, cười đến mức Nguyên Soái thực sự cảm thấy mặt mình nóng lên một chút
Niếp Duy An đắc thắng búng ngón tay, cuối cùng cũng giành được chiến thắng trước mặt Nguyên Soái!
Bữa tối không phong phú lắm, nhưng món ăn rất tinh tế, thịt và rau kết hợp mang đến cho người ta một cảm giác rất thân thuộc.
Niếp Duy An cũng không thể không thầm khen ngợi vị quan chức cấp cao này và vợ của ông, họ đứng vững trong giới chính trị trong nhiều năm nên rất am hiểu lòng người.
Trong bữa ăn, Niếp Duy An cuối cùng gặp được Lâm tiểu thư, người mà cô sẽ phải chăm sóc và bảo vệ.
Lâm phu nhân kéo cô gái nhỏ, cười tủm tỉm nói: “Hữu Ninh, chào hai anh chị đi con!”
Lâm Hữu Ninh trực tiếp cho Niếp Duy An ăn quả bơ, nhưng hai mắt to phát sáng nhìn chằm chằm Nguyên Soái, không kiêng nể gì đánh giá một phen, cười hì hì kêu: “Anh thật đẹp trai!”
Lâm phu nhân yêu thương vỗ cô bé một cái, cười trách mắng: “Thực không lễ phép!”
Lâm Hữu Ninh hừ một tiếng không tình nguyện mở miệng: “Xin chào anh chị!”
Niếp Duy An không chút nào để ý cười cười: “Lâm tiểu thư rất đẹp, thật sự rất giống Lâm phu nhân!”
“Nói xạo!” Lâm Hữu Ninh cười nhạo, “Mọi người đều nói em giống ba, chị lại nói em giống mẹ…”
“Hữu Ninh!” Lâm tiên sinh thản nhiên nhìn con nhóc một cái, rốt cục khiến cô im miệng.
Niếp Duy An dường như không nghe thấy lời giễu cợt của con bé, cười nói: “Không biết Lâm tiên sinh có thể nói cho chúng tôi biết hành trình để chúng tôi sắp xếp trước được không?”
Lâm tiên sinh cười rộ lên: “Đương nhiên! Đây là lần đầu tiên con gái tôi tham dự sự kiện, sự kiện năm trước có vẻ hơi loạn, nên lần này mới làm phiền tới hai người rồi!”
Lâm Hữu Ninh mười sáu tuổi, vì bệnh tật nên chưa bao giờ cùng cha mẹ tham gia các sự kiện cộng đồng, bữa tiệc tổ chức ở thành phố B mấy năm trước thực ra tương đương với một buổi tụ tập của giới thượng lưu, cũng là cơ hội cho nhiều người nổi tiếng xuất hiện.
Lâm Hữu Ninh cắn đũa, đôi mắt to không chớp nhìn chằm chằm Nguyên Soái, mặc dù anh có tinh thần vững vàng nhưng khi bị cô gái nhỏ nhìn như vậy, cũng cảm thấy có chút sởn gai ốc.
Nhưng Nguyên Soái là ai cơ chứ? Anh bình tĩnh ngước mắt lên, ánh mắt như tia chớp, nhìn thẳng vào Lâm Hữu Ninh, bình tĩnh hỏi: “Lâm tiểu thư, em cảm thấy tôi có vấn đề gì sao?”
Nguyên Soái là một người đã từng xông pha chiến trường giết địch, là bộ đội đặc chủng bước ra từ làn mưa bom bão đạn, một cái liếc mắt lộ ra sát khí nhàn nhạt khiến cô gái nhỏ không khỏi run rẩy, vô thức cúi đầu xuống.

Lâm phu nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì dưới sự ám chỉ của chồng.
Lâm tiên sinh dường như không có việc gì nói: “Nào nào, nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Lâm Hữu Ninh không cam lòng cắn cắn môi, trừng mắt, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Anh trai có bạn gái sao?”
“Hữu Ninh!” Lâm phu nhân giận tái mặt, “Không được hồ nháo!”
Lâm Hữu Ninh mất hứng mân mê miệng: “Con không có hồ nháo! Anh trai thật soái, em thích anh!”
Nguyên Soái cười nhẹ: “Anh không có bạn gái, nhưng đã có người trong lòng.”
Tiểu nha đầu buồn bực bĩu môi: “Anh à, anh không phải bịa ra cái cớ để gạt em đi?”
Nguyên Soái lắc đầu, dùng ngữ khí nghiêm túc nói: “Anh không lừa em, đời này nếu không phải cô ấy thì không cưới!”
Lâm tiên sinh ha ha cười rộ lên: “Thiếu tá Nguyên không cần quan tâm đến con bé, đứa nhỏ này bị tôi chiều hư rồi!”
“Con không phải con nít!” Lâm Hữu Ninh phồng má tức giận nói, “Con đã mười sáu! Ba mẹ đừng xem con là con nít nữa!”
Nói xong, Lâm Hữu Ninh ném chiếc đũa, tức giận đứng dậy chạy về phòng.
Lâm phu nhân lo lắng thở dài, áy náy nói: “Thực xin lỗi, làm trò cười rồi …”
Niếp Duy An xem vở kịch một lúc lâu, ăn một cách thích thú, cô cười và an ủi: “Không sao đâu, tôi thấy Lâm tiểu thư hoạt bát và khá dễ thương!”
Vừa nói cô vừa liếc nhìn Nguyên Soái bên cạnh.
Lâm tiên sinh cười lắc đầu: “Cô kêu nó là Hữu Ninh là được rồi! Nếu con bé có gì mạo phạm thì cô không cần khách khí, cứ việc thay tôi dạy bảo nó!”
Lâm phu nhân rốt cuộc không đành lòng, vợ chồng bà chỉ có mỗi đứa con gái sức khỏe yếu ớt, lúc này cũng không có tâm trạng ăn cơm, có chút ngồi không yên.
Niếp Duy An nhìn ra lo lắng của Lâm phu nhân, cười khuyên nhủ: “Đứa nhỏ tính tình nhanh tới cũng nhanh đi… Hữu Ninh thân thể không tốt, đừng để con bé đói bụng! Lâm phu nhân hãy đi dỗ dành và đem đồ ăn cho cô bé đi!”
Lâm phu nhân áy náy đứng dậy: “Vậy xin lỗi… Mọi người ăn nhiều một chút, tôi đi xem nó một chút!”
Vất vả lắm mới kết thúc bữa ăn, Nguyên Soái lấy cớ muốn đi xung quanh để xem xét và bố trí một số thứ nên từ chối uống trà nói chuyện phiếm sau bữa ăn
Đêm ở phương bắc cũng giống như ngày, gió rít làm cây cối hai bên xào xạc, cảm giác khô lạnh, không giống như khí hậu mà anh quen thuộc.

Doanh trại lạnh lẽo, nhưng lại phá lệ nhiệt liệt kích t.ình vì huấn luyện không ngừng mỗi ngày.
Nguyên Soái thở ra một hơi, sương trắng nhàn nhạt làm mờ tầm nhìn của anh, anh khởi động tay chân, đơn giản chạy vòng quanh tiểu khu.
Người chưa từng phục vụ trong quân ngũ sẽ không hiểu được cảm giác này, khi huấn luyện trở thành trọng điểm của cuộc sống hàng ngày, đã sớm trở thành thói quen.

Ngày nào không vận động sẽ cảm thấy mỗi đốt xương trên người đều ngứa ngáy.
Nguyên Soái chạy vài vòng, cảm thấy khá hơn nhiều, chậm rãi đi bộ trở về.
Trời đã tối, khu phố được thắp sáng rực rỡ.

Dưới ánh đèn đường, Niếp Duy An đang ngồi nghịch điện thoại trên chiếc ghế dài cạnh cửa.
Khi rời doanh trại, Niếp Duy An đã lắp lại thẻ SIM nhưng do dự không gọi về nhà.
Nguyên Soái ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn màn hình điện thoại, nhẹ giọng thuyết phục: “Muốn gọi thì gọi đi, quay về sẽ không dùng được!”
Niếp Duy An cất điện thoại, chớp mắt và cười nham hiểm với anh.
Nguyên Soái nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Niếp Duy An không nhịn được cười trêu chọc: “Anh à, anh đẹp trai quá, em gái nhỏ rất thích anh!”
Nguyên Soái ánh mắt lóe lên, nhàn nhạt nói: “Nói lại lần nữa? ”
Niếp Duy An phản ứng lại, tức giận đẩy anh một phen: “Định gài tôi à!”
Niếp Duy An cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến những gì đã xảy ra trên bàn ăn vừa rồi: “Tâm tư của tiểu cô nương vừa mới nảy mầm, anh cũng nhẫn tâm thật đấy, ba mẹ cô bé ngồi đó mà cũng không cho con gái người ta một chút mặt mũi.

Nhưng cũng không nhìn ra a, Đại Soái anh thực sự là có sức hấp dẫn, còn có cái gì mà ‘không phải cô ấy thì không cưới’, nghe được thiếu chút nữa tôi nuốt không trôi!”
Nguyên Soái không cho là đúng mở miệng: “Ăn ngay nói thật thôi!”
Niếp Duy An ngạc nhiên: “Ai ôi, tiểu cô nương bộ dạng không tệ, anh một chút cũng không thương hương tiếc ngọc… Thật không biết là do ánh mắt anh cao hay vẫn là không hiểu phong tình!”
Nguyên Soái bỗng nhiên cười cười, nhìn chằm chằm cô chậm rãi nói: “Cô nói như vậy… Tôi nghĩ là cô đang ghen đấy!”
— Hết chương 18 —
 
 
——oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN