Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y - Chương 29: 29: Giác Ngộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y


Chương 29: 29: Giác Ngộ


Niếp Duy An khó hiểu bĩu môi tiễn Ngụy Triết đi, quay người lại liền nhìn thấy Nguyên Soái đứng sau lưng, vẻ mặt ủ rũ nhìn cô chằm chằm.
Niếp Duy An lập tức hiểu được, trong lòng cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười vì hành động cố ý vừa rồi của Ngụy Triết.
Niếp Duy An dừng một chút, giả vờ như không biết gì hỏi: “Làm sao vậy?”
Nguyên Soái không trả lời, híp mắt liếc nhìn Ngụy Tuyết đang đứng một bên, ánh mắt hung dữ khiến cô gái nhỏ sợ rụt cổ lại.
Nguyên Soái lạnh lùng mở miệng: “Muốn gặp ai thì ra ngoài mà gặp.

Quân doanh là nơi nghiêm trang, người không phận sự thì không được tùy tiện ra vào!”
Thật sự là nằm không cũng trúng đạn!
Ngụy Tuyết ở trong lòng trợn mắt há mồm, trên mặt lộ ra vẻ thành thật, ngoan ngoãn gật đầu.
Nguyên Soái nhíu nhíu mày: “Còn đứng nơi này làm gì?”
Ngụy Tuyết thương cảm nhìn Niếp Duy An, thực không nghĩa khí xoay người nhanh như chớp chạy đi.
Niếp Duy An không đợi Nguyên Soái mở miệng, cô lên tiếng trước: “Tôi sẽ đi tìm Dương Diệp nói chuyện, nhưng phải chờ thời điểm thích hợp, tôi với anh ta không thân quen, tùy tiện đi khuyên nhủ anh ta sẽ không nghe.”
Nguyên Soái há miệng định nói, nhưng Niếp Duy An căn bản không cho anh cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: “Chuyện này không thể vội vàng, thúc giục tôi cũng vô dụng… Được rồi, được rồi, dù sao chiều mai chúng ta mới rời nông trại, đêm nay tôi tìm anh ta nói chuyện!”
Nguyên Soái không có ý này!
Nguyên Soái trong lòng buồn bực cào tường, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng…
“Tìm anh ta nói chuyện thì cần gì chờ buổi tối?” Nguyên Soái vẻ mặt không đồng ý trừng mắt nhìn cô, “Ban ngày nhiều thời gian như vậy!”
Niếp Duy An thậm chí không thể phàn nàn, một lúc sau mới yếu ớt xua tay: “Được… Tôi sẽ đi nói chuyện với anh ấy ngay!”
Dương Diệp ngồi trên vách tường của chuồng heo, một chân co lại, một tay đặt trên đầu gối, tay kia cầm nhánh cây chọc ghẹo những con heo con đang ăn vui vẻ.

Bộ đồ rằn ri hơi cũ được khoác lên người một cách tùy tiện, khuy áo trên cổ mở rộng, ống tay áo xắn cao, lộ ra cánh tay rắn chắc gầy guộc nổi rõ gân guốc.
Nhìn thế nào cũng thấy giống một tiểu binh cà lơ phất phơ.

Niếp Duy An đi đến bên chuồng heo, cười rộ lên nói: “Ai ôi, nuôi mát tay thật đấy… Một đồng nghiệp của tôi từng nuôi một chú lợn nhỏ, cứ tưởng rằng nó là một chú lợn nhỏ ngọt ngào, ai dè sau này nó càng ngày càng lớn.”
Dương Diệp mỉm cười, trong mắt có chút hiểu rõ, thở dài nói: “Là Mặt than kêu cô tới à?”
Lời tuy là câu hỏi nhưng thực ra lại là câu khẳng định.
Niếp Duy An cũng không phủ nhận: “Anh ấy rất quan tâm đến anh.”
Dương Diệp thở dài: “Tôi biết… Cậu ta nhìn bề ngoài thì có vẻ bất cận nhân tình, có đôi khi làm việc rất hà khắc, nhưng lại rất thật lòng quan tâm mọi người bên cạnh.

Đừng nhìn cậu ta đối xử với cấp dưới nghiêm khắc, nhưng thật ra cũng vì cậu ta muốn tốt cho lính của mình thôi.

Trên chiến trường không được phép có một chút sơ sẩy, hiện tại đối với bọn họ nghiêm khắc, sau này bọn họ mới tốt lên được.”
Niếp Duy An gật đầu: “Tôi biết… Mặc dù có thời điểm tôi với anh ấy cũng bất đồng quan điiểm, nhưng tôi không cho rằng anh ấy làm sai!”
Niếp Duy An dừng một chút, quyết định không nên vòng vo nữa, mỉm cười đi thẳng vào vấn đề: “Nếu anh đã biết lý do tôi đến đây rồi thì tôi nói thẳng luôn… Anh vì sao không muốn trở về bộ đội đặc chủng? Với bản lĩnh của anh, ở nông trường là lãng phí nhân tài a!”
Dương Diệp thản nhiên cười nói: “Đại đội đặc chủng cũng không phải thiếu người như tôi.”
“Nhưng Quốc gia huấn luyện anh không dễ dàng.

Quân đội đã đầu tư bao nhiêu công sức cho anh? Chẳng lẽ để anh ở đây cả ngày chỉ để nuôi heo thôi sao?” Niếp Duy An lắc đầu, “Đội trưởng của anh có lẽ chưa bao giờ dạy anh làm một người trốn tránh trách nhiệm với nhân dân đi!”
Dương Diệp trầm mặc không nói, trong ánh mắt toát ra áy náy và hối hận vô tận.
“Đó không phải lỗi của anh, nhưng nếu anh lãng phí mạng sống mà ông ấy đã ban cho anh, đó là một sai lầm lớn!” Niếp Duy An thở dài, “Nếu đội trưởng của anh biết rằng ông ấy đã cứu một kẻ đào ngũ, tôi không biết liệu ông ấy có hối hận về quyết định của mình hay không.”
Dương Diệp lắc đầu, sắc mặt thống khổ nói: “Là tôi hại chết anh ấy, nếu không phải vì cứu tôi, anh ấy sẽ không chết… Anh ấy vừa mới vừa có con, đứa bé còn chưa tròn tháng, còn chị dâu…”
“Nhưng ở lại nơi này, anh có thể bù đắp cái gì?” Niếp Duy An nhìn anh, “Anh ở nông trường này xem như tự trừng phạt mình… Anh tới đây chỉ là để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.

Suy cho cùng thì anh cũng như một kẻ đào ngũ phản bội Tổ quốc, từ bỏ niềm tin của mình chỉ vì sự bình yên trong tâm hồn thôi.

Anh có lỗi với đội trưởng của mình, cũng có lỗi với đứa con không được ở bên cha của anh ấy!”
Dương Diệp sắc mặt tái nhợt, mím chặt môi lộ ra trong lòng đau đớn.
Niếp Duy An nhìn kỹ vẻ mặt của anh, bỗng nhiên thả chậm giọng nói: “Anh có thể dùng một phương thức khác để bù lại… Dương Diệp, anh nhớ rõ đội trưởng của mình không? Tôi tin ông ấy là một quân nhân tốt hiếm có.

Ông ấy không chút do dự lựa chọn cứu anh, vì sao anh không tiếp tục học tập tinh thần của ông ấy và trở thành một người giống như ông ấy?”
Niếp Duy An thở dài: “Quân nhân là một thiên chức, khó tránh khỏi đủ loại hy sinh… Nhưng chúng ta không bao giờ có thể vì những hy sinh đó mà dừng lại! Tổ quốc cần chúng ta, nhân dân cần chúng ta, và linh hồn của những anh hùng đã qua đời cũng cần chúng ta đi bảo vệ hòa bình cho Tổ quốc và gia đình của họ.”
Dương Diệp trong mắt như nổi lên gió lốc, lóe lên rồi biến mất không ai thấy, chỉ để lại nỗi đau khôn tả và cảm giác tội lỗi không bao giờ có thể bù đắp được.
Niếp Duy An đồng cảm nhìn anh, cô biết loại hối hận không thể buông bỏ này dày vò thế nào và cô cũng có thể hiểu được cảm giác chỉ muốn chết đi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống.
“Dương Diệp, tôi biết cho dù không có ai trách anh thì trong lòng anh cũng sẽ không khá hơn.

Anh sợ những anh em từng kề vai sát cánh năm xưa không ai tiếp nhận anh… Nếu như anh thật sự không thể tha thứ cho chính mình, vậy anh hẳn là nên dùng sinh mạng của mình để tiếp tục sự nghiệp của đội trưởng, chứ không phải vì muốn bình yên trong tâm hồn mà trốn ở chỗ này lừa mình dối người cả đời.”
Dương Diệp dáng người cao ngất gầy gò, so với Nguyên Soái uy vũ kiên cường thì đây là hai phong cách khác nhau.

Trong khi Nguyên Soái nghiêm khắc tàn nhẫn, Dương Diệp hoàn toàn là một lão binh ôn hòa dễ mến.
Dương Diệp trầm mặc hồi lâu, ngước mắt nhìn Niếp Duy An, trong mắt giống như lộ ra tia cầu cứu của người sắp chết đuối, một lúc sau đột nhiên không ngừng nức nở.
Người đàn ông cứng rắn đã trải qua vô số lần thử thách, bất kể khó khăn như thế nào trong thời khắc sinh tử vẫn kiên quyết và ngoan cường không rơi nước mắt, nhưng giờ phút này, ngồi ở một góc hẻo lánh của trang trại, che mắt và khóc nức nở .
Niếp Duy An không nói thêm gì nữa, cho anh ta không gian riêng tư để bộc lộ cảm xúc, lẳng lặng xoay người tránh đi.
Niếp Duy An vừa quay người chỗ khúc cua thì thấy một người ngồi xổm, cắn mu bàn tay yên lặng rơi lệ.

Niếp Duy An sờ sờ đầu cô gái nhỏ, nhẹ giọng thở dài: “Sao em ở đây vậy?”
Ngụy Tuyết lau nước mắt, nghẹn ngào mở miệng: “Em đều nghe được…”
Niếp Duy An sửng sốt, không nghĩ tới những gì nói với Dương Diệp bị Ngụy Tuyết vô tình nghe được, thở dài nói: “Nghe được cũng tốt… Tiểu Tuyết, quân đội không phải chơi đùa như em tưởng tượng đâu, bộ đội đặc chủng cũng không anh hùng và bí ẩn như em nghĩ.

Nếu em chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống, nơi này không thích hợp với em.”
Ngụy Tuyết lắc đầu: “Chị, em hiểu ý của chị… Quả thực lúc ban đầu em có ý định đến đây là để chơi đùa, nơi này nhiều trai đẹp như vậy, cũng không cần phải làm việc mệt chết khiếp như ở Tổng viện… Chị, em sai lầm rồi, hiện tại em nghiêm túc, em không phải ở đây chỉ để vui chơi…”
“Vậy em vì cái gì?”
Ngụy Tuyết trầm mặc, hồi lâu mới lắc đầu nói: “Em cũng không biết vì cái gì… Ở đây em nhìn thấy mỗi người đều tích cực hướng về phía trước, dũng cảm cố gắng, có lý tưởng có mục tiêu… Em cảm thấy mình đã phát triển rất nhiều.

Em cũng nhớ nhà và ba mẹ anh trai, nhưng em cảm thấy rằng nếu em rời đi bây giờ… Em không muốn.”
Niếp Duy An gật đầu hiểu ý, Ngụy Tuyết hiện đang trong giai đoạn bối rối và không có kế hoạch cũng như mục tiêu rõ ràng cho tương lai.

Trên thực tế, những người trẻ tuổi như Ngụy Tuyết có điều kiện gia đình tốt và công việc ổn định, rất ít khi nghĩ đến tương lai, từng bước sống cuộc sống yên bình trước mắt.
Nếu không phải tâm huyết dâng trào, Ngụy Tuyết có lẽ cả đời đều trôi qua êm đẹp như vậy.
Cuộc sống như vậy không phải là không ổn, chỉ là sau khi trải qua cuộc sống đẫm máu trong quân đội và nhìn thấy rất nhiều người vì niềm tin của mình mà hy sinh, Ngụy Tuyết tự nhiên không còn an phận thủ thường như trước nữa.
Ngụy Tuyết khóc, có lẽ không chỉ là vì thương cảm quá khứ của Dương Diệp, mà có lẽ là khóc cho chính mình.
Niếp Duy An vỗ vai cô gái nhỏ và nhẹ nhàng nói: “Chị hiểu rồi, tiểu Tuyết, em đã tiến bộ rồi, em đang làm rất tốt!”
Ngụy Tuyết sụt sịt: “Em thì cảm thấy em một chút tiến bộ đều không có a…”
“Sao lại như thế?” Niếp Duy An nhịn không được cười lên tiếng.
“Thật sự…” Ngụy Tuyết đôi mắt ướt át nhìn đối phương, giống như xuyên tường nhìn người khác.
“Em vẫn như cũ muốn tìm một quân nhân làm chồng a… Hơn nữa, em cảm thấy em tìm được rồi…”
Nụ cười Niếp Duy An đông cứng trên mặt.
Ngụy Tuyết thu hồi tầm mắt, thật cẩn thận nhìn cô, yếu ớt hỏi: “…Được không chị? Dù sao chị có Đại Soái rồi, em có thể theo đuổi Dương Diệp sao?”
Niếp Duy An: “…”
Cái gì kêu là cô, có, Đại, Soái, !

Niếp Duy An lỗ tai ửng đỏ, trên mặt mang theo một tia xấu hổ mất tự nhiên, trừng mắt nhìn cô một cái: “Em thích ai theo đuổi ai đều không liên quan đến chị!”
Ngụy Tuyết chớp mắt vô tội nói: “Chị, hạnh phúc của chị rất quan trọng, em không tranh đàn ông với chị.”
Niếp Duy An quả thực không biết nên đáp như thế nào, trợn tròn mắt sau đó bỏ đi.
Cô cảm thấy vừa rồi mình không nên dừng lại an ủi xú nha đầu đó, Ngụy Tuyết là con nhóc tinh ranh chuyên giả heo ăn thịt hổ, làm sao cần người khác an ủi chứ!
Niếp Duy An tức giận xoa ngực, nghĩ rằng người nên được an ủi bây giờ là chính mình mới đúng!
Nguyên Soái đang chờ, nhìn thấy cô sắc mặt không tốt hùng hổ trở về, không khỏi nhíu mày, đứng lên tiến ra đón.
Niếp Duy An trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận nói: “Tôi đã nói những gì cần nói rồi, anh ta có thể vượt qua được rào cản hay không thì không phụ thuộc vào tôi.

Hiện tại đừng quấy rầy tôi!”
Nguyên Soái bị rống đến sửng sốt, ngơ ngác hỏi: “Cô bị sao vậy?”
Niếp Duy An bỗng cảm thấy khó chịu không thể giải thích được khi nhìn thấy anh như bây giờ.

Nghĩ đến việc có biết bao nhiêu người biết được tâm tư của anh, nhưng bản thân anh thì lại không nói lời nào, khiến cho hết người này đến người khác chạy đến chỗ cô thay anh bày tỏ tình cảm, tự dưng cô cảm thấy rất tức giận.
Niếp Duy An hất tay anh ra, trừng mắt: “Kỳ sin.h lý!”
Nguyên Soái sắc mặt bỗng nhiên không được tự nhiên, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, anh mím môi cố gắng bình tĩnh nói: “Vậy… Cô nghỉ ngơi nhiều một chút!”
Niếp Duy An nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy hết giận không ít.
Ngày hôm sau trở về doanh trại, Niếp Duy An tắm rửa xong trở lại ký túc xá, liền phát hiện trên bàn có một gói đường đỏ…
Cô nói mình đến kỳ si.nh lý chỉ là thuận miệng nói bừa, nào có nghĩ đến Nguyên Soái cư nhiên để bụng, còn vụng trộm đưa tới một gói đường đỏ.
Niếp Duy An không biết vì cái gì, chỉ nhìn túi đường đỏ kia liền cảm thấy ngọt ngào, vui vẻ cười rộ lên…
— Hết chương 29 —
 
 
——oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN