Kế Hoạch Của BOSS: Lừa Vợ Về Nhà - Chương 4: Thần Y (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Kế Hoạch Của BOSS: Lừa Vợ Về Nhà


Chương 4: Thần Y (3)


– Vậy cô cũng lột mặt nạ đi chứ.

Từng từ từng chữ từ bạc môi mỏng của Mặc Khanh thoát ra khiến Henry không khỏi run lên.

Chột dạ.

Làm sao hắn biết được. Hắn không thể biết được. Điều này quá bất khả thi! Không thể, không thể! Đầu Henry hiện tại quay mòng mòng, hàng tá câu hỏi và suy nghĩ lộn xộn đè lên nhau. Tuy nhiên cậu vẫn miễn cưỡng ngẩng mặt lên, đôi mắt ẩn chứa sự lo âu:

– Tôi thật sự không hiểu ý anh, Mặc lão đại.

Mặc Khanh rướn người. Đôi tay hắn đan vào nhau đặt trên đùi. Động tác từ từ chậm rãi này khiến Henry thoáng sợ hãi. Cậu không hẹn mà lùi một bước về phía sau. Con người Mặc Khanh, tuyệt đối không kẻ nào tường tận mà nắm được!

– Cần tôi làm hay cô tự mình làm?

Lần này Henry run rẩy thực sự, tại sao ông trời lại cho kẻ đang đứng trước mặt cô đây một loại khí chất nguy hiểm trấn áp như vậy!

Câu hỏi này của hắn làm Henry đấu tranh dữ dội hơn nữa, bây giờ thực sự đầu óc cậu đang rối tinh rối mù, không nghĩ được điều gì.

Một lần nữa, lấy hết can đảm, cậu nhìn vào đôi mắt Mặc Khanh.

Thật đáng sợ! Đôi mắt vậy mà không hề có tí cảm xúc! Cô những tưởng hắn phải lườm mình hay thể hiện sự tức giận. Nhưng dường như một chút, cũng không có. Tất cả quyền uy và tính cách của hắn được thể hiện chỉ qua những câu nói ngắn gọn và phong cách hành động.

Mà thôi, dù sao cậu cũng không phải người nhu nhược. Tốt nhất lộ mặt sớm, dây dưa với hắn lâu la kẻo hắn điên lên thì khốn!

Đôi tay nhỏ nhỏ thon dài từ từ đưa lên mặt.

Henry tháo chiếc bịt mồm, rồi lại đến cái mũ trắng, sau cùng, lôi xuống bộ tóc giả màu vàng được làm rất tinh tế.

Mái tóc đen dài lập tức phủ xuống. Mái tóc mềm mại mượt mà đen tuyền ôm trọn vai cô. Hoà vào đó là ngũ quan hài hoà của một thiếu nữ. Đôi mắt đẹp khỏi nói. Sống mũi thẳng, bờ môi anh đào đỏ mọng, hai gò má phớt hồng. Cô có một vẻ đẹp không quá hoàn mỹ nhưng lại rất thuần khiết!

Mặc Khanh hít khan một ngụm khí lạnh, chỉ là hắn, chưa tiếp xúc qua một người phụ nữ nào thanh thuần lại nhỏ xinh như vậy, nhìn thật chỉ muốn ôm vào lòng, suốt đời bảo vệ. Nhưng hắn lập tức gạt bỏ tất cả những suy nghĩ ấy, khoé môi khẽ nhếch lên:

– Làm bác sĩ riêng cho tôi. Thế nào?

Hả? Hả? Hả??!!!! Làm bác sĩ riêng cho hắn ư? Cho lão đại Mặc Khanh ư? Khoan khoan, mọi việc tiếp diễn nhanh quá, cô thực sự xoay không kịp. Bây giờ đồng ý cũng không xong, mà từ chối cũng không được, huhuhu, sao hôm nay ông trời hại tim cô quá vậy!

– Tôi… tôi… thực sự cần suy nghĩ một chút…

Nói một câu mà mồ hôi Henry chảy ròng ròng, cô thận trọng quan sát nét mặt của Mặc Khanh, thật sự, cô nghĩ có thể hắn chỉ cử động nhẹ một cái thôi là cô gật đầu lia lịa đồng ý rồi!

– Tôi có thể đảm bảo cho cô ăn no một ngày ba bữa, quần áo mỗi ngày một bộ. Ở lại biệt thự Mặc Gia, thế nào?

Đầu Henry vô thức gật xuống. Điều kiện tốt như vậy, có ai lại không muốn chứ! Chưa kể người đó lại là cô, kẻ coi trọng tiền nhất quả đất!

Nét mặt Mặc Khanh thoáng xuất hiện tia hài lòng, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Cô lon ton chạy theo sau.

Mặc Khanh vừa mở cửa, Phong và Âm vội vội vàng vàng đứng thẳng dậy, miệng nở nụ cười cứng nhắc, âm mưu nghe trộm bất thành, mà còn bị lão đại bắt gặp, híc, vụ này khó sống.

Chẳng ngờ Mặc Khanh chỉ khẽ nhướn mày rồi phất tay ra hiệu bọn họ chuẩn bị xe, hắn còn quay lại đánh mắt với Henry một cái.

Cô quay người đi theo lũ Phong và Âm.

Thấy lão đại vừa đi khuất về hướng ngược lại, Phong giở ngay cái tật mau mồm mau miệng:

– Nè nè, ra em là con gái thật hả?

-… vâng…

– Ban nãy em nói chuyện gì với lão đại thế?

– Lão đại bảo em làm bác sĩ riêng cho Mặc Gia, từ mai đến đó sống.

– Woaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, hay nha, cuối cùng lão đại cũng để lại một nữ trợ thủ! Chẹp chẹp, tôi còn tưởng phải ăn chay suốt phần đời còn lại ý chứ.

Henry cười trừ, dù sao cô cũng không có ác cảm với hai người này lắm, nói cách khác là hai ngừoi này rất dễ gần đi.

Ra trước khuôn viên bệnh viện, Henry đứng đợi Phong và Âm vào khu đỗ lấy xe. Đang đứng đó cô bỗng thấy trên nền cỏ phía trước mặt có một cục tròn tròn đen đen trắng trắng, tò mò, cô tiến lại gần xem xét.

Oa, là một chú chó, nhưng của ai thế nhỉ, thôi mặc kệ, đẹp vậy thì chơi với nó một lúc đi.

Chú chó có bộ lông đen phủ toàn thân, trừ bốn chân màu trắng và vùng cổ, bộ lông nom rất mượt, đen trắng đan xen hài hoà. Nó đang cuộn người lim dim, chắc là phơi nắng. Tò mò, Henry hơi khom người giơ tay sờ thử.

Ai ngờ nó lập tức đứng dậy sủa to ba tiếng, cô giật mình ngã ngồi xuống đất. Chú chó kia trông thấy bộ dạng sợ sệt của cô cũng đắc ý lắm, nó ngửi ngửi người cô, rồi như không cảm thấy nguy hiểm, nó dụi dụi vào lòng cô như làm nũng. Cô gượng gạo giơ tay lên, khẽ luồn vào trong bộ lông của nó, nhẹ nhàng vuốt ve, nó rùng mình mấy cái rồi ngoan ngoãn nằm xuống, mặc cô thích thú vỗ đầu.

Cảnh này thu hết vào mắt Mặc Khanh, hắn vừa mới đi kiểm tra sổ sách bệnh viện một lát thôi mà cô gái này đã thu phục được chó của hắn rồi, không biết là chó ngu hay cô thông minh đây. Nhưng nhìn cảnh nét mặt có chút ngây thơ của cô dịu dàng vỗ vỗ đầu chú chó trong lòng, hắn không cảm thấy khó chịu.

Nhác thấy Mặc Khanh quay lại, Henry ẩy ẩy một cục mềm mại trong lòng ra, đứng thẳng dậy, cũng vừa lúc Phong lái xe đến. Nhìn thấy cái xe, tế bào não của Henry như chết hết, cô phát hiện ra một vẫn đề to lớn!

Mặc Khanh lên xe mà thấy cô cứ đứng mãi đó, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn liếc Âm ở ghế trước. Âm toát hết cả mồ hôi hạ cửa kính xe xuống:

– Này, lên xe đi chứ!

– Em, em… hay là các anh lái xe chở lão đại đi trước đi, lát em đi sau…- Henry lắp bắp.

– Không thể, xe ngoài không được vào Mặc Gia!

Thấy biểu tình hỗn loạn trên mặt cô gái như đang trốn tránh, Âm ‘A’ một tiếng, ra là thế:

– Em bị say xe à?

– Vâng…

Henry lúng túng đỏ mặt, thời nay chả ai còn bị say xe như cô cả, nhưng biết sao được… Âm thấy thế cười hì hì:

– Đi có một lát thôi, không phải sợ, nào, em nhanh lên xe đi.

Henry lên xe, cô ngồi cạnh Mặc Khanh. Ngồi sát vậy, cô mới nhận ra, trên người anh ta có một mùi hương nhàn nhạt mà lại sạch sẽ rất dễ ngửi, là mùi oải hương… Mùi hương nam tính dễ khiến người ta trầm mê.

Tỉnh táo được một lúc cô lại cảm thấy choáng váng, chết thật! Lại bắt đầu say rồi… Lúc này cô bỗng thấy ngoài cửa sổ, là chú chó ban nãy, đang chạy song song với xe.

– Nó là một trong những vệ sĩ của tôi.

Henry ngẩn tò te một lúc mới tiêu hoá hết câu nói. Cô lặng lẽ quan sát nét mặt Mặc Khanh, vẫn không có cảm xúc, người này, từ bấy đến giờ mới chịu phát biểu một câu. Cô bỗng nhận ra giọng của người đàn ông này, trầm trầm, lại rất dễ nghe, khiến cô thấy dễ chịu, cô cười:

– Nó rất đẹp, hơn nữa cũng thông minh. Tên chú chó là gì vậy?

– Là Mèo.

– Hả?

Henry ngớ người, mèo sao? Không phải chứ, đó rõ ràng là một con chó mà, ơ ơ…

Cô phồng má quay ngay sang nhìn Mặc Khanh:

– Rõ ràng nó là chó mà!

Phong đang lái xe, qua kính chiếu hậu thấy khuôn mặt của cô thì phì cười:

– Ý lão đại là, chú chó đó tên Mèo.

Ơ…….

Sao chó lại tên là Mèo chứ! Tên gì không đặt lại đặt là Mèo? Thật là, lão đại Mặc Khanh này đúng là đến cả suy nghĩ cũng không giống người bình thường…

Cử chỉ của cô khi nãy thu hết vào mắt hắn, ở bên cạnh, Mặc Khanh khẽ nhếch môi. Cô gái này, tính tình như trẻ con.

Lúc này, cô phụng phịu hỏi tiếp:

– Giống chó gì vậy?

-Border Collie.

Lần này mắt Henry sáng lên, trời ơi! Là Border Collie đấy! Hàng thật từ Scotch Land kìa, thảo nào nó đẹp thế, lại còn thông minh nữa! Cô cười tít mắt ngắm chú chó đang chạy ngoài cửa sổ.

Ánh mắt Mặc Khanh nhìn cô dịu dàng thấy rõ, hắn tiếp thêm một câu:

– Về biệt thự cô có thể chơi với nó!

– Thật sao?

Giọng Henry lộ rõ thập phần vui sướng, rõ ràng câu hỏi này không cần Mặc Khanh trả lời, hay đúng hơn hắn quen nói sự việc một lần duy nhất, người nghe có tiếp thu không hắn cũng kệ.

Lúc sau, bỗng nhớ ra gì đó, thanh âm trầm thấp của hắn lại vang lên lần nữa:

– Tên của cô là gì? Henry là cái tên cho nam mà.

Mắt vẫn dõi ra ngoài cửa sổ, cô trầm trồ dõi theo từng hàng từng hàng cây đẹp lung linh mấy màu cam rồi đỏ, xe đã tiến vào Mặc Gia. Cô lơ đễnh đáp lời hắn:

– Tên tôi là Dạ An…

– Thế thôi?

– Không… tôi còn họ nữa, nhưng lại không biết nó là gì, thứ duy nhất từ khi sinh ra tôi biết về mình, là được nhận nuôi với cái tên Dạ An. Tôi cũng tò mò lắm chứ, rốt cuộc ba mẹ tôi là ai, họ tôi là gì…? Có lẽ họ Vương? Hay họ Triệu? …..

Mặc Khanh trầm mặc không đáp, gương mặt góc cạnh anh tuấn của hắn dường như đang trầm tư, không biết nghĩ về gì…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN