Kế Hoạch Dụ Dỗ
Chương 19
Qua hơn nửa tháng sinh hoạt không yên lòng, Tô Lâm rốt cuộc không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, vội vàng phân phó trợ lý Trương tạm thời thay mặt xử lý công việc, sáng sớm đã ngồi máy bay đi tới tỉnh A.
Vừa mới xuống máy bay, Tô Lâm liền gọi xe chạy thẳng đến công ty rượu vang, trước đó anh cũng không thông báo cho bên giám đốc công ty, lúc tới dưới công ty bị tiếp tân ngăn lại mới giật mình than thở chính mình sơ sót.
Tô Lâm gọi điện cho tổng giám đốc công ty rượu vang, khi đàm phán hợp đồng bọn họ đã từng gặp mặt, đối phương chắc là vẫn nhận ra được mình.
Trần Vĩ Phong hoảng loạn chạy tới sảnh lớn lầu một, rất nhanh đã thấy được Tô Lâm đang ngồi dựa trên ghế sô pha.
Đã sang mùa thu, thời tiết chuyển lạnh, ngoài một thân áo sơ mi quần dài, Tô Lâm còn khoác một cái áo gió dài, cả người có vẻ linh hoạt giỏi giang. Không biết vì sao, Trần Vĩ Phong lại nhớ đến lần mình gặp Tô Lâm kí hợp đồng nửa tháng trước.
Trần Vĩ Phong không thể không thừa nhận, Tô Lâm xác thật là vô cùng ưu tú, lời nói đĩnh đạc, giỏi sắp xếp chu toàn, biết tiến biết lùi, là một người can đảm lại có mắt nhìn, càng khó có được chính là Tô Lâm vô cùng xinh đẹp.
Đối với một người tài mạo song toàn như vậy, Trần Vĩ Phong rất khó không động tâm. Trong lòng có ý định muốn theo đuổi đối phương, nên đã vài lần Trần Vĩ Phong muốn lén lút liên lạc với Tô Lâm, nhưng đều bị trực tiếp cự tuyệt, tuy rằng Tô Lâm từ chối vô cùng khách khí, nhưng Trần Vĩ Phong vẫn nhận ra sự lãnh đạm của đối phương.
Từ đó Trần Vĩ Phong mới biết được tính tình Tô Lâm vô cùng cứng rắn, không ôn hòa giống như lúc bàn bạc chuyện làm ăn.
Tuy rằng rất có hảo cảm với Tô Lâm, nhưng Trần Vĩ Phong cũng có lòng tự trọng, bị Tô Lâm thẳng thắng cự tuyệt như vậy, y cũng không muốn dây dưa thêm nữa, sắp xếp công việc thỏa đáng xong đã quay về tỉnh A.
Trần Vĩ Phong cho rằng trừ bỏ việc liên quan đến hợp tác thì Tô Lâm sẽ không liên lạc riêng với mình, cũng khó trách lúc hắn nhận được điện thoại của Tô Lâm lại hoảng loạn khẩn trương như vậy.
Trần Vĩ Phong đi đến trước mặt Tô Lâm, Tô Lâm vẫn chưa phát hiện, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sáng sớm đã phải lên máy bay, Tô Lâm thật sự rất mệt.
“Tô Lâm?”
Trần Vĩ Phong thử thăm dò mà nhẹ nhàng mở miệng.
Tô Lâm ngủ không sâu lắm, nghe thấy tên của mình liền tỉnh, lại chờ đến khi thấy rõ người trước mặt, trên mặt anh liền treo lên tươi cười tiêu chuẩn lúc bàn công việc, anh đứng lên vươn tay: “Giám đốc Trần, đã lâu không gặp. Không nghĩ tới lúc gặp lại thì để anh thấy được bộ dáng mệt mỏi chật vật của tôi như vậy, làm anh chê cười rồi.”
Trần Vĩ Phong cong cong khóe môi, muốn xé ra một ít tươi cười, nhưng khóe mắt cứng đờ đã bán đứng y, y lịch sự mà nắm lấy tay phải của Tô Lâm: “Ha hả, không sao. Lần này cô tới chắc là vì phương án hợp tác phải không, hợp đồng xảy ra vấn đề gì sao?”
“Hợp đồng tất nhiên là không có vấn đề gì, tôi rất tin vào giám đốc Trần. Lần này tôi tới là muốn nhìn tiến độ huấn luyện của công nhân một chút.”
Tô Lâm đi song song bên người Trần Vĩ Phong, rất tự nhiên trả lời.
“Thì ra là thế, vậy cô…”
“Bây giờ tôi muốn xem thử luôn, không biết là giám đốc Trần có tiện hay không?”
Không chờ Trần Vĩ Phong nói xong, Tô Lâm đã lên tiếng.
Trong mắt Trần Vĩ Phong, Tô Lâm luôn bình tĩnh trấn định, nhưng vừa rồi lại sốt ruột cắt đứt lời người khác như vậy, Trần Vĩ Phong trước nay chưa từng thấy qua, y không khỏi tò mò, dùng khóe mắt liếc nhìn Tô Lâm một cái, nhưng trong lúc nhất thời y cũng không thể nhìn ra tâm tư của đối phương.
“Tất nhiên rồi, xưởng trưởng Tô tự mình tới, tôi đây sao có thể không tiện. Bây giờ tôi sẽ dẫn cô qua nhìn xem.”
Trần Vĩ Phong lại khôi phục vẻ mặt mới vừa rồi, y mang Tô Lâm đến gara ngầm, sau đó hai người cùng đi đến căn cứ huấn luyện ở ngoại thành. Dọc đường, hai người đều không nói chuyện.
Tới nhà xưởng, Trần Vĩ Phong rõ ràng phát hiện Tô Lâm càng thêm vội vàng, y thật sự rất tò mò, căn cứ này có gì hấp dẫn như vậy?
Trần Vĩ Phong tất nhiên sẽ không hiểu được suy nghĩ của Tô Lâm, sao y có thể tưởng tượng được Tô Lâm vội vã muốn đến đây là để gặp một người chứ.
Trương Thiết Trụ lớn lên cao to, đặt trong đám người rất dễ dàng phân biệt, càng không nói đến việc Tô Lâm vô cùng quen thuộc với hắn.
Trong nháy mắt tiến vào phòng học thì Tô Lâm đã lập tức nhận ra Trương Thiết Trụ đang nghiêm túc nghe giảng. Tuy Trương Thiết Trụ học hành chăm chú, nhưng đầu óc có hơi chậm một chút, hắn một bên ngửa đầu nghe giảng bài, một bên cúi đầu nhanh chóng viết ghi chú lên sổ tay.
Trương Thiết Trụ nghiêm túc học tập như vậy, Tô Lâm càng nhìn càng thích, trừ bỏ cái đầu đỏ tươi chướng mắt bên người nam nhân ra.
Thầy huấn luyện đối diện với Trần Vĩ Phong và Tô Lâm, anh ta thấy tổng giám đốc đã đến liền ngừng giảng bài, nhóm công nhân viên chức theo ánh mắt của thầy giáo cũng tò mò xoay người lại nhìn.
“Tô Lâm?”
Thân ảnh quen thuộc mà hắn đã liên tục nhớ mong trong suốt một tháng rưỡi này bỗng nhiên xuất hiện phía sau mình, Trương Thiết Trụ hưng phấn đứng lên, cũng không màng tới Liễu Mi đang nhướn mày dậm chân bên người, cùng với ánh mắt kinh ngạc của đồng sự quanh mình.
“Tô, Tô Lâm, sao em lại tới đây?”
Trương Thiết Trụ chạy đến trước người Tô Lâm, trong nháy mắt khi nhìn thẳng vào người trong lòng lại trở nên xấu hổ, hắn cười ngây ngô, sờ sờ cái đầu đinh của mình, nhưng ánh mắt lại trước sau không rời khỏi Tô Lâm.
Hành động của Trương Thiết Trụ lấy lòng Tô Lâm, sự tức giận bởi vì nữ nhân kia tới gần nam nhân cũng xẹp xuống một nửa. Tô Lâm mỉm cười với nam nhân, nhưng khi nhìn đến nữ nhân với cái đầu đỏ chói kia, trong lòng lại bốc lên ngọn lửa nóng rực, nếu không bóp tắt, chỉ sợ là lửa sẽ cháy lan đồng cỏ.
“Xưởng trưởng Tô, cô không sao chứ?”
Trần Vĩ Phong cẩn thận đánh giá Trương Thiết Trụ một phen, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng y biết, vừa rồi lúc Tô Lâm nhìn thấy nam nhân trước mắt, thật sự đã cười lên, không phải là nụ cười có lệ ôn hòa mà là phát ra từ nội tâm, nụ cười chân thật nhất, là cảm giác vui sướng ngạc nhiên khi gặp lại người thương.
Nghĩ đến Tô Lâm một đường này sốt ruột như vậy đều là vì nam nhân to con trước mặt này.
Trần Vĩ Phong thật sự rất tò mò cái người to con có vẻ chậm chạp này đến tột cùng là có chỗ nào hấp dẫn Tô Lâm. Trong lòng Trần Vĩ Phong có chút ghen tức, nhưng y lại không có tư cách gì.
Thấy Tô Lâm đã thật lâu mà không trả lời mình, Trương Thiết Trụ liền xấu hổ mà thu lại nụ cười ngây ngô, mới vừa rồi nhìn thấy Tô Lâm hắn thật sự là quá mức vui sướng, thế cho nên đã quên Tô Lâm là xưởng trưởng, Tô Lâm tới công ty chưa chắc đã là vì muốn gặp mình.
Vẻ mặt Trương Thiết Trụ có chút cô đơn.
“Giám đốc Trần, bây giờ có thể tan học không?” Tô Lâm đột nhiên mở miệng hỏi.
Trần Vĩ Phong nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã sắp đến 11 giờ, cách thời gian tan học còn nửa tiếng.
“Hôm nay tan học sớm nửa tiếng đi.”
Tô Lâm cảm kích mà gật gật đầu với Trần Vĩ Phong, sau đó kéo Trương Thiết Trụ ra khỏi phòng học.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!