Kế Hoạch Liên Hôn Của Gia Tộc
Chương 1: Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đã nói rồi hôm nay con có buổi họp lớp…”
Trần Qua tựa vào sau tấm bình phong, nghe thấy người đối diện nói một câu như vậy.
bình phong
“Kỉ niệm tốt nghiệp mười năm…!Con biết…!Ngày mai không được…!Tới lúc đó rồi tính…”
Anh hút một hơi thuốc, nghe người nọ đứt quãng nói chuyện điện thoại, đang cảm thấy có chút thú vị thì gương mặt Diệp Tri Cẩn bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, trong tay còn cầm điện thoại, lạnh lùng nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng: “Nghe trộm người ta nói chuyện điện thoại thú vị lắm à?”
Hắn nói chuyện không có chủ ngữ, khiến Trần Qua nghi ngờ hắn có phải không biết tên mình hay không.
Trần Qua ngàn lần không ngờ có thể gặp Diệp Tri Cẩn ở buổi tụ họp bạn bè.
Không phải anh với đối phương có dây dưa gì, thậm chí ngay giây phút đẩy cửa phòng bao kia anh còn hoàn toàn không nhớ có một bạn học cấp ba tên là Diệp Tri Cẩn.
Nhưng khi anh nhìn thấy gương mặt lạnh lùng xinh đẹp kia, kí ức ùa về, ngay lập tức anh liền nhớ đến sườn mặt Diệp Tri Cẩn anh đã nhìn không biết bao nhiêu lần dưới ánh đèn sáng mờ của quán bar.
Ba năm cấp ba, Trần Qua và Diệp Tri Cẩn vô tình gặp nhau vô số lần ở quán bar đồng tính.
Nếu như đổi lại là người khác, với duyên phận này nói không chừng Trần Qua sẽ có hứng thú phát triển một mối quan hệ khác ngoài quan hệ bạn học với đối phương, nhưng đối tượng là Diệp Tri Cẩn, vậy thì không được.
Dẫu sao Diệp Tri Cẩn cũng nổi tiếng đẹp lạnh lùng sang chảnh, luôn mang dáng vẻ bề trên cao ngạo, đối với ai cũng trưng ra vẻ mặt hờ hững, như một khối băng không bao giờ tan; mà Trần Qua lại thích kiểu người tình khôn khéo nghe lời, tốt nhất là dâm một chút, như vậy chơi mới thú vị.
Khi đó hôn nhân đồng giới còn chưa được hợp pháp hóa, Trần Qua vô tình bại lộ tính hướng của mình, hiển nhiên Diệp Tri Cẩn cũng vậy, hai người nắm giữ bí mật của đối phương nhưng ngầm giữ im lặng, mạnh ai nấy chơi nước sông không phạm nước giếng.
Vì vậy ba năm qua, trong trí nhớ mơ hồ của Trần Qua, lần cùng nhau xuất hiện của anh với Diệp Tri Cẩn dường như chỉ có ở đại hội thể thao nào đó anh cõng Diệp Tri Cẩn bị say nắng lúc thi chạy cự ly dài đến phòng y tế mà thôi.
Khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh trùng với dáng người lạnh lùng trước mặt, Trần Qua kẹp điếu thuốc chỉ ba chữ to “Khu hút thuốc” gắn trên tường, vô tội nhún vai với Diệp Tri Cẩn.
Diệp Tri Cẩn không nói gì, trả lại cho anh một ánh mắt lạnh như băng, sượt vai anh bước qua.
Nhìn từ góc độ này sườn mặt Diệp Tri Cẩn vô cùng quyến rũ, ngũ quan sắc nét tinh xảo, ánh nhìn lướt nhẹ rõ ràng mang theo gió bão lạnh lùng nhưng dưới ánh đèn mờ tối mập mờ nhìn qua càng giống như nửa mời gọi nửa cự tuyệt.
Đột nhiên anh cảm giác Diệp Tri Cẩn có chút ý như thế, chí ít đôi mắt kia rất đẹp, lúc không khóc thì dạt dào tình cảm, không biết lúc lên giường khóc lên sẽ có sắc thái gì.
Điện thoại di động reo một cái, trên màn hình hiện lên dòng tin nhắn ngắn: Gặp mặt đẩy sang ngày mai, thời gian địa điểm như cũ, không tới nữa thì vĩnh viễn đừng về nhà.
Nhìn xem, ngay cả nguyên nhân tới tham gia tụ họp của bọn họ cũng ăn ý như thế.
Anh cất điện thoại di động, hút một hơi thuốc lá, nhả một vòng khói về phía bóng lưng gầy xa xa của Diệp Tri Cẩn.
Hai người một trước một sau trở lại phòng bao, tất cả bạn học cũ có mặt đồng loạt nâng ly rượu, không biết ai hô lên: “Vì thanh xuân!”
Xuyên qua hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu, khóe miệng Trần Qua nhếch thành một nụ cười, hướng về phía Diệp Tri Cẩn ở đối diện, nói theo mọi người: “Vì thanh xuân!”
“Vì thanh xuân!”
Diệp Tri Cẩn hơi nheo mắt lại.
Hai người trao đổi ánh mắt, Trần Qua biết mình đã lấy được một đêm tuyệt vời.
Đêm khuya mười một giờ, trên giường lớn của phòng ngủ chính trong căn phòng cao nhất tại khách sạn, Diệp Tri Cẩn ngồi trên người Trần Qua đưa lưng về phía anh, trong miệng là vật đàn ông mạnh mẽ tanh nồng.
Hắn cúi đầu, ngón tay thon dài trắng như tuyết cầm phần gốc dương v*t, thè ra một đoạn đầu lưỡi đỏ tươi tỉ mỉ liếm mút.
Trần Qua tựa vào đầu giường, hai ngón tay tùy ý khuấy đảo huyệt sau ướt át của Diệp Tri Cẩn, gằn lên theo động tác của hắn, đưa tay vỗ cánh mông tròn trịa của hắn một cái, trầm giọng nói: “Đừng nghịch.”
Diệp Tri Cẩn lớn lên có khuôn mặt bạc tình nhưng không ngờ trên giường lại hợp lòng người như vậy.
Hai người vuốt ve an ủi một trận ở bồn tắm rồi kéo nhau lên giường, không cần Trần Qua mở miệng hắn liền bú cho anh.
Trần Qua bảo hắn đừng “nghịch” hắn cũng thành thật không “nghịch”, ngoan ngoãn nuốt quy đầu to lớn kia vào trong miệng, dùng môi lưỡi bao quanh, khó khăn mút vào, nước mắt bị ép tràn ra khóe mi.
Trần Qua thở dài thỏa mãn, cắm ngón tay vào sâu hơn như ban thưởng, móc ngoáy đè ép nơi nào đó trong cơ thể hắn một cách điêu luyện.
Diệp Tri Cẩn nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, chân mềm nhũn ngồi xuống người Trần Qua.
“Không được hả?” Trần Qua vỗ vỗ eo hắn một cái, “Cục cưng, nào, đứng lên.”
Diệp Tri Cẩn mềm nhũn không động đậy, xoa xoa cùi chỏ vào bụng Trần Qua, quay đầu u oán nhìn anh.
Trong mắt hắn còn vương nước, đôi môi mỏng ửng hồng sưng tấy, khóe miệng dính một ít tinh dịch đục ngầu, cái trừng mắt này càng giống như đang nũng nịu hơn.
Trần Qua bị hắn trừng mà càng cứng hơn, bóp eo rồi bế hắn lên đổi hướng, trở mình đè lên hắn, bảo hắn dạng chân ra.
Diệp Tri Cẩn nhắm hai mắt dồn dập thở gấp, mặt đỏ ửng, hắn nâng một chân lên rồi nắm lấy chân mình, lộ ra huyệt nhỏ đáng yêu ngượng ngùng trong bóng tối.
Trần Qua đeo bao, quẹt gel bôi trơn còn dư lên miệng huyệt của hắn, ác ý ấn hai cái, chọc cho lông mi thật dài giống như cánh bướm của Diệp Tri Cẩn run rẩy, cố ý trêu chọc hắn: “Lâu rồi chưa làm à? Còn chưa cắm vào mà đã kích động vậy ư?”
Mặt Diệp Tri Cẩn càng đỏ hơn, hắn run rẩy mở mắt ra, hơi thở hổn hển nói: “Cậu, cậu có làm được không vậy?”
Trần Qua ghét nhất là có người ở trên giường nghi ngờ năng lực của mình, anh xoay mặt Diệp Tri Cẩn lại để cho hắn nhìn mình, thân dưới đâm vào lút cán không chút xót thương, dùng hành động thay thế lời nói.
Diệp Tri Cẩn hẳn là đã lâu chưa có làm, bên trong vừa nóng vừa chặt, thứ đồ kia của Trần Qua lại quá lớn, anh vừa mới động một tí mà hắn đã rên rỉ lệ rơi ào ào.
Khuôn mặt nhỏ trắng xinh, khóc lên hệt như tưởng tượng của Trần Qua.
“Trời **.”
Trần Qua thoải mái đến nỗi văng tục, đè Diệp Tri Cẩn chịch tơi bời, đã lâu anh chưa kích động như vậy, không thèm để ý gì mà ôn hòa hay dịu dàng, hệt như một tên nhóc lỗ mãng tóc còn để chỏm dập kịch liệt vào người dưới thân.
Bìu dái đập vào da thịt phát ra âm thanh dâm mỹ, vang vọng trong phòng ngủ mờ tối.
Hai chân Diệp Tri Cẩn yếu ớt treo trên bả vai anh, đôi mắt thất thần, nhưng bộ phận xinh đẹp giữa hai chân vẫn cố chấp dựng thẳng, theo nhịp va chạm mà vỗ vào bụng hắn.
Trần Qua rút ra cắm vào hơn trăm cái mới làm chậm lại, anh cũng không muốn mới lần đầu mà đã dày vò con nhà người ta quá, bắt đầu ôm hắn chậm rãi chuyển động, kéo tay vỗ về thân dưới của hắn, kết quả chưa được hai cái Diệp Tri Cẩn đã bắn ra, phun đầy tay hai người.
Trần Qua lau toàn bộ lên ngực hắn, nắn bóp hai đầu v* trước ngực hắn đến mức sưng thẫm, ghé tai hắn cười trêu: “Thật nhiều nha, dạo này chưa làm à? Hửm?” Anh vừa nói vừa thúc vào Diệp Tri Cẩn, “Có phải chờ tôi lên giường *** cậu không?”
Diệp Tri Cẩn mới vừa cao trào lại bị anh chịch như vậy, ngay cả sức để trả lời cũng không có, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn làm bộ tội nghiệp nhìn anh, so với dáng hình lạnh lùng như băng trong trí nhớ của Trần Qua cứ như hai người khác nhau.
Trần Qua bèn bóp cằm hắn rồi hôn lên.
Diệp Tri Cẩn run lên một cái, vòng tay ôm cổ anh, cùng anh trao đổi một nụ hôn ướt át.
Đêm đó hai người làm ba lần, trời hửng sáng mới đi ngủ.
Giấc ngủ này của Trần Qua rất sâu, nếu không phải tối qua vận động tiêu hao thể lực quá nhiều khiến bụng đói cồn cào phỏng chừng đến trưa chưa chắc anh đã tỉnh.
Nào.
Anh trở mình, đối diện với thân thể trần truồng của Diệp Tri Cẩn.
Diệp Tri Cẩn đang trần truồng đứng ở mép giường, hiển nhiên cũng vừa mới tỉnh, một chân còn run run đứng không vững.
Hắn cúi xuống nhặt quần lót rơi ở mép giường lên.
Lòng Trần Qua ngứa ngáy, đưa tay tóm lấy hắn xoa hai cái.
Diệp Tri Cẩn sợ hết hồn, quần lót trong tay rơi lại trên thảm, hắn vừa mới cau mày quay đầu lại đã bị Trần Qua kéo về trên giường.
Tay Trần Qua hướng xuống dưới xoa nắn, sát lại bên tai hắn nói: “Thể dục buổi sáng, làm không?”
Diệp Tri Cẩn vùng vằng quay người đè tay anh lại, chống ngực anh bò dậy, cười nói: “Bây giờ không được.”
Trần Qua khó tránh khỏi có chút bực mình, phía dưới của anh còn cứng rắn thế nhưng Diệp Tri Cẩn lại nói không được, giống như người vừa khóc vừa gào dưới thân anh hôm qua không phải là hắn.
Anh đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa chăm chú nhìn Diệp Tri Cẩn mặc xong từng món quần áo.
Chân Diệp Tri Cẩn còn mềm nhũn, trên người mang theo mùi vị của Trần Qua, chỉ muốn rời đi.
“Này,” Trần Qua vẫn không dằn được lòng mà gọi hắn, “Để lại số điện thoại đi, bạn học cũ.”
Anh cố ý nhấn ba chữ cuối, hệt như bọn họ thật sự quen biết nhiều năm vậy.
Diệp Tri Cẩn dừng bước lại.
Hắn xoay người bước về, nhét một tấm danh thiếp vào mép chăn mỏng khoác ngang hông Trần Qua, sau đó hôn lên môi anh một cái rồi lại rời đi không chút lưu luyến.
Trần Qua rút tấm danh thiếp ra, nheo mắt nhìn ba chữ “Diệp Tri Cẩn” in theo lối chữ Khải (*), liếm môi nhớ lại mùi vị đêm qua.
Anh cảm thấy Diệp Tri Cẩn thật đúng là một người đáng yêu, ngày thường mang bộ dáng hờ hững nhưng không ngờ lúc lên giường lại vừa dâm vừa n*ng như thế.
Trần Qua bắt đầu có hơi hối hận khi không bắt hắn vào tay lúc gặp nhau ở quán bar lần đầu, lãng phí vô ích nhiều năm như vậy.
(*) Khải thư hay chữ khải, còn gọi là chân thư, chính khải, khải thể và chính thư, là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất, do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (Wikipedia)
Đang nhớ lại thì trên giường truyền tới tiếng rè rè, Trần Qua mò mẫm hồi lâu mới tìm được điện thoại trên chiếc giường bị hai người quần nhau kịch liệt, chữ “Mẹ” trên màn hình khiến huyệt thái dương của anh đau râm ran.
Điện thoại cố chấp vang lên ba lần, lần thứ ba mới vừa cúp máy chưa được nửa phút đã có một tin nhắn ngắn gửi tới, lời ít ý nhiều chỉ viết số phòng của một nhà hàng nào đó.
Đầu Trần Qua như muốn phình to ra.
Lúc học đại học vì để có thể chơi bời lêu lỏng anh đã come out với gia đình, không ngờ hai năm trước hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa, mẹ anh cứ như nhìn thấy tia sáng hi vọng, từ đây liền không ngừng giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh, hệt như anh là hoàng hoa khuê nữ để muộn một chút là không ai thèm lấy.
Mẹ anh làm việc cố chấp trước sau như một, hết lần này tới lần khác quan điểm lại một trời một vực với Trần Qua.
Trần Qua thích kiểu dịu dàng ngây thơ trong sáng, mẹ anh thích kiểu cao ngạo lạnh lùng, bà với Trần Qua đi công tác khắp nơi trên thế giới, những lần gặp mặt hiếm có đều ở trên bàn xem mắt—— Bây giờ hễ bà thấy người trẻ tuổi hợp mắt là lại thăm dò nghe ngóng tính hướng con nhà người ta, người biết chuyện thì hiểu bà bận tâm tới việc cả đời của con trai, người không biết còn tưởng bà muốn xuất giá lần hai.
Tuần trước Trần Qua đi Nhật Bản họp, ngày hôm qua vừa mới trở về liền nhận được liên hoàn cuộc gọi từ mẹ.
Bà đã sớm tính toán khi nào anh hạ cánh, chỉ chờ anh chui đầu vào lưới.
Hai người giằng co lâu như vậy, lúc mới đầu mẹ anh còn khuyên giải còn bây giờ thì dứt khoát không thèm nói nhảm với anh nữa, ngay cả tên họ của đối phương cũng không chịu nói, trực tiếp thông báo thời gian địa điểm cho anh, muốn anh sắp xếp cho tốt.
Trước khi thấy tin nhắn Trần Qua còn cứng, sau khi thấy liền mềm nhũn, lửa nóng bừng bừng bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Nếu không phải bây giờ đường sống của anh bị mẹ nắm trong tay thì anh tuyệt đối sẽ không đi ăn bữa trưa quỷ quái này.
Nhưng gần đây công ty của anh lại gặp phải một khách hàng khó tính, nhất định phải nhờ quan hệ của mẹ để làm ăn.
Việc nhỏ không nhịn không nên chuyện lớn, Trần Qua mặc quần vào, lái xe tới nhà hàng tư nhân.
Dọc đường đi anh suy nghĩ vô số đối sách, thậm chí anh còn định nói với mẹ anh đã nhìn thấu hồng trần không trong ngũ hành ra ngoài tam giới (*), nếu mẹ còn ép anh kết hôn thì anh sẽ xuất gia quy y.
(*) không trong ngũ hành ra ngoài tam giới: một câu nói trong giới tu luyện khí công, đại ý là đã vượt khỏi tầm của con người rồi
Nhưng khi anh đến nhà hàng, đẩy cửa ra thấy Diệp Tri Cẩn đang kéo tay mẹ anh chân thành tha thiết nói: “Thật ra con thích phụ nữ.”
Anh cảm thấy thích thanh sắc khuyển mã (*), chính mình vẫn chưa bỏ được hồng trần.
(*) thanh sắc khuyển mã: ý chỉ cách sống ăn chơi dâm loạn
Chợt Diệp Tri Cẩn quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt một chút.
Thành phố A lớn như vậy, bọn họ hết lần này tới lần khác tình cờ gặp nhau, một lần sau bảy năm, lần này là ngày hôm sau sau khi chịch nhau.
(*) đầu chương có bảo là tốt nghiệp 10 năm mà 2 người đã không gặp từ khi tốt nghiệp cấp 3 rồi nên mình nghĩ chỗ 7 năm bị nhầm á.
May thay bọn họ đã quen thói ngụy trang, trước mặt sau lưng, trong ngoài không giống, gần như tức khắc khôi phục lại dáng vẻ không có chuyện gì.
Hai người một nam diễn viên chính xuất sắc nhất, một nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Oscar thiếu nợ bọn họ hai tượng vàng vinh danh.
Trần Qua lững thững bước tới, tao nhã lễ phép: “Thật trùng hợp, bạn học cũ.”
Diệp Tri Cẩn đáp lại một nụ cười mỉm kiềm chế, nắm lấy bàn tay Trần Qua đưa tới, hai người bắt tay: “Thật khéo.”
————————————————————————————–
D.: Mới chương 1 thôi mà đã chịch choạt tơi bời hoa lá ( ఠൠఠ)ノ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!