Kế Hoạch Liên Hôn Của Gia Tộc
Chương 14: Chương 14
Đêm hôm đó sau khi kết thúc Trần Qua không ngủ thẳng như trước kia mà lại ôm Diệp Tri Cẩn nói về rất nhiều chuyện.
Anh kể chuyện hồi mình đi du học, chuyện gây dựng sự nghiệp, còn hỏi Diệp Tri Cẩn đã làm gì trong suốt mười năm qua.
“Đi học, làm việc…” Diệp Tri Cẩn nằm trong lòng, áp má vào ngực anh.
“Còn gì nữa không?”
Thật ra anh muốn hỏi Diệp Tri Cẩn có từng thích người khác không, nhưng Diệp Tri Cẩn không biết chuyện anh đã phát hiện, anh cũng không muốn để cho hắn biết nên chỉ có thể vòng vo dò hỏi.
Diệp Tri Cẩn có hơi nhát, thích một người cũng không dám biểu hiện ra ngoài, thậm chí còn làm ra vẻ sao cũng được khiến Trần Qua cảm thấy hắn không có cảm giác an toàn.
“Không có.” Diệp Tri Cẩn nói.
“Không có à,” Trần Qua cười sờ mặt hắn, nhân tiện hỏi, “Chưa từng yêu đương luôn à?”
Diệp Tri Cẩn nằm im không động.
Anh đang cảm thấy có hơi hối hận khi hỏi vấn đề này, tỏ ra thận trọng, lại nghe thấy hắn khẽ nói: “Em chưa yêu bao giờ.”
Trần Qua nhớ tới chuyện hồi cấp ba, khi đó anh kết luận Diệp Tri Cẩn với mình là một loại người, thậm chí ba tháng trước anh cũng nghĩ như thế.
Nhưng bây giờ anh không dám chắc nữa, thậm chí việc Diệp Tri Cẩn luôn trùng hợp xuất hiện cùng anh ở quán bar anh cũng không nhịn được mà tự mình đa tình suy nghĩ nhiều thêm.
“Còn anh chi?” Anh hỏi.
Diệp Tri Cẩn ngẩng đầu nhìn anh không lên tiếng, nhưng lại bám lấy cổ anh nhích tới gần trao môi hôn.
Anh cười ôm lấy hắn, mút hôn đôi môi hồng nhuận ấy, ngọn tay vén sợi tóc bị thấm ướt mồ hôi trên trán hắn, nói nhỏ: “Em không cần yêu đương với anh, kết hôn với anh là được rồi.”
Hôm sau là ngày nghỉ, Diệp Tri Cẩn bị Trần Qua dày vò kịch liệt, đến tận giữa trưa vẫn không có ý muốn rời giường.
Lúc tám giờ hơn Trần Qua đã dậy rồi, đi một chuyến siêu thị về mà vẫn thấy Diệp Tri Cẩn còn nắm ngủ nên không nhịn được lại cởi quần áo nằm xuống ôm hắn đánh một giấc nữa, đến giờ cơm trưa mới cẩn thận nâng cánh tay hắn đè lên bụng mình ra, dậy nấu cơm trưa.
Anh cắt nhỏ thịt bò rồi xào cùng với ớt trái và hành tây, mùi thơm bay tỏa làm Diệp Tri Cẩn để chân trần chạy từ phòng ngủ ra, sau khi thấy cảnh tượng ở phòng bếp thì mở tròn đôi mắt.
Trần Qua vừa thấy hắn liền cười, cứ như gọi chó mà gọi hắn tới.
Diệp Tri Cẩn cười chạy tới, đột nhiên như nghĩ tới gì đó, xoay người chạy trở về phòng.
Qua mấy phút, Trần Qua đã bưng đồ ăn đặt hết lên bàn hắn mới quay lại, hệt cái đuôi nhỏ theo sau anh đi về phía bàn ăn.
“Đi đâu vậy?” Trần Qua đặt đĩa thức ăn lên bàn, nhón một miếng thịt bò đút cho hắn.
Diệp Tri Cẩn có chút ngượng ngùng, nói nhỏ: “Đi đánh răng…”
Miếng thịt anh chọn có hơi lớn, Diệp Tri Cẩn phồng hai má nhai nhai tựa một chú hamster nhỏ.
Anh véo mặt hắn một cái, buông đũa bảo hắn ăn trước còn mình thì đi vớt mì đã nấu chín trong nồi ra, xào trên lửa nhỏ với các nguyên liệu khác.
Mới xào được nửa chừng thì bên eo cảm thấy nằng nặng —— Diệp Tri Cẩn ôm lấy anh từ phía sau.
Một tay anh phủ lên cái tay Diệp Tri Cẩn đặt bên eo mình, một tay đảo đũa.
Diệp Tri Cẩn áp chiếc má mềm mại vào cần cổ anh, lẩm bẩm hỏi: “Anh đi mua đồ ăn khi nào vậy nè?”
“Em nói mà không biết xấu hổ,” Trần Qua ậm ừ nói, “Còn bảo không muốn anh nuôi em, kết quả mở tủ lạnh ngoài sữa chua ra thì chẳng có gì cả, em định nuôi mình như thế à?”
Diệp Tri Cẩn chỉ cười, ôm anh chặt hơn nữa, lúc anh đi lấy đĩa đựng đồ ăn còn quấn lấy anh không chịu buông, giống như một bé lười nhỏ cuối cùng cũng tìm được nhà.
Trái tim Trần Qua như tan chảy, anh nắm bàn tay thon của Diệp Tri Cẩn, chỉ hận không thể biến hắn nhỏ lại để bỏ vào túi mang theo bên người mọi lúc.
Trước giờ anh chưa từng có loại cảm giác này, bất cứ làm việc gì cũng muốn ở cùng một chỗ với người này.
Cho nên dù lo lắng thời cơ chưa tới, nhưng giờ khắc này bầu không khí quả thực rất tốt, anh chần chừ mãi rồi cuối cùng vẫn hỏi ra: “Em có muốn dọn về sống với anh không?”
Nói xong lại sợ Diệp Tri Cẩn không đồng ý, lập tức bổ sung: “Anh chuyển tới cũng được.”
Diệp Tri Cẩn nằm trên lưng anh, hời hợt trả lời: “Được thôi.”
Ba ngày sau Diệp Tri Cẩn dọn về chung cư Trần Qua.
Đồ hắn mang tới không nhiều, Trần Qua chỉ cần lái một chuyến xe là đã có thể chở hắn lẫn tài sản của hắn về nhà, nhưng khi hắn vừa bước vào nhà, gian phòng trống rỗng ấy thế mà lại như được lấp đầy một cách kì diệu.
Trần Qua phụ hắn sắp xếp đồ, Diệp Tri Cẩn xếp quần áo ở phòng ngủ, bảo anh giúp hắn để sách lên giá sách ở phòng làm việc.
Trần Qua cầm sách đi mãi mà không quay lại, lát sau Diệp Tri Cẩn nghe thấy tiếng mở cửa, hắn đi ra nhìn một cái thì không thấy Trần Qua đâu, chốc sau cửa lại vang lên tiếng động, Trần Qua thần thần bí bí gọi hắn ra ngoài.
Hắn đang xếp quần áo của mình vào cùng chỗ với Trần Qua, tới phòng khách nhìn một cái thì thấy Trần Qua đang xách một cái lồng nhựa hình bán cầu màu hồng nhạt, bảo là quà tặng cho Diệp Tri Cẩn, muốn hắn đoán xem là vật gì.
Anh mang vẻ mặt thắng chắc, hệt như biết trước Diệp Tri Cẩn không đoán ra được, kết quả Diệp Tri Cẩn còn chưa đi đến bên cạnh thì trong hộp đã truyền tới tiếng kêu meo meo.
Trần Qua giận điên lên, giơ mặt trong suốt của cái lồng về phía mình, cáu giận nói: “Sao mày tỉnh rồi!”
Diệp Tri Cẩn vừa mừng vừa sợ, chạy tới đưa tay nhận cái lồng thú cưng từ tay anh, nhìn vật nhỏ bên trong cách lớp nhựa trong suốt.
Hắn không thèm để ý đến quần áo của mình, đặt cái lồng lên trên thảm rồi mở ra, nằm rạp trên đất dụ bé mèo bên trong bước ra ngoài.
Bé mèo có hoa văn đồi mồi, Diệp Tri Cẩn hỏi Trần Qua đặt tên gì thì hay, Trần Qua thuận miệng bảo gọi nó là Hoa Nhỏ đi, không ngờ Diệp Tri Cẩn lại không dị nghị gì.
Từ khi có Hoa Nhỏ, địa vị trong nhà của Trần Qua rơi xuống không ngừng.
Vì lắp khung leo núi cho mèo mà máy chạy bộ của anh bị Diệp Tri Cẩn dời vị trí, tủ lạnh chất đầy thức ăn đóng hộp cho mèo, khắp nơi trong nhà đều là đồ chơi cho mèo.
Mà Diệp Tri Cẩn vừa về đến nhà là lại ôm mèo không rời tay, Hoa Nhỏ ăn đồ ăn hắn cũng ở bên cạnh nhìn; vất vả lắm hai người mới ở cùng nhau mà đề tài trò chuyện đều xoay quanh Hoa Nhỏ, Hoa Nhỏ không thích ăn loại đồ ăn này hay Hoa Nhỏ học cách dùng cát mèo.
Trần Qua muốn giao lưu linh hồn với hắn như một người trưởng thành dù chỉ một lần nhưng cũng không được.
Bực nhất là có một lần anh với Diệp Tri Cẩn đang hôn nhau trên ghế sô pha, đang muốn như này như kia thì Hoa Nhỏ bỗng nhảy lên sô pha tò mò nhìn chằm chằm bọn họ, Diệp Tri Cẩn thấy thế bèn đẩy anh ra để chơi với mèo, làm Trần Qua nổi cơn tam bành tuyên bố sẽ đem mèo đi cho người khác.
Diệp Tri Cẩn căn bản không sợ anh, nắm vuốt mèo của Hoa Nhỏ gãi gãi lòng bàn tay anh, nhõng nhẽo: “Con mau cầu xin baba đi, nói baba là tốt nhất, đừng đem con đi cho được không?”
Trần Qua nghe mà nhũn tim đành giơ tay đầu hàng, chỉ cẩn Diệp Tri Cẩn làm nũng với anh thì mọi cơn giận đều bay biến, sang hôm sau lại tiếp tục cho mèo ăn tắm cho mèo, còn phải tranh giành người yêu với mèo, buồn ơi là sầu.
Cũng may Hoa Nhỏ lớn nhanh như thổi, nhanh chóng không cho Diệp Tri Cẩn kề cận nữa, cứ thoắt ẩn thoắt hiện, vất vả lắm mới ôm được trong ngực thì chưa được mấy phút đã vùng vằng rồi chạy biến như một làn khói, Diệp Tri Cẩn không thể ôm được tử tế lấy một lần.
Trần Qua mừng thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại giả vờ quan tâm an ủi, bảo con cái rồi cũng lớn lên em mau nhìn anh đây này lại đây chồng ôm, an ủi một hồi liền an ủi đến tận trên giường.
Diệp Tri Cẩn bị anh đè xuống chịch mà thi thoảng vẫn thoáng buồn bã: “Có phải em dành thời gian cho con ít quá không?”
Trần Qua nắm mắt cá chân kéo chân hắn gác lên vai mình, ra sức thúc hắn.
Diệp Tri Cẩn “A” một tiếng, rốt cuộc không còn hơi sức đâu mà suy nghĩ đến mấy chuyện này nữa.
Cứ như vậy Diệp Tri Cẩn lại trở về trong vòng tay Trần Qua, một nhà ba người chung sống hết sức hài hòa.
Một ngày đầu hè nào đó, Diệp Tri Cẩn đang nằm trên ghế sô pha xem tivi thì nghe Trần Qua đang ở phòng bếp gọi mình: “Cục cưng, hình như anh nghe tiếng Hoa Nhỏ ở ban công đấy, em ra xem con có phải chạy ra ngoài rồi không, anh đang canh bếp nên không đi được.”
Diệp Tri Cẩn đứng lên, lại nghe thấy anh la: “Mang dép vào!”
Hắn bất đắc dĩ xoay người mang dép vào, lịch bà lịch bịch chạy ra ban công, quả nhiên thấy cái đầu nho nhỏ của Hoa Nhỏ lộ ra sau chậu hoa, hướng về phía hắn kêu meo meo như đang xin giúp đỡ.
Hắn bước qua ôm nó ra khỏi chậu hoa, phát hiện trên dây xích mảnh ở cổ nó có một chiếc nhẫn.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Trần Qua đang đi về phía hắn, ngang hông còn quấn tạp dề, chân mang dép, trên tay cầm một bó hoa tươi, bộ dáng có hơi khôi hài.
Diệp Tri Cẩn ngồi xổm dưới đất, ôm Hoa Nhỏ trong ngực, ngẩng đầu lên cười nói với anh: “Anh cũng nhiều trò quá nhỉ.”
【Hoàn chính văn】.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!