Kế Hoạch Liên Hôn Của Gia Tộc - Chương 8: Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Kế Hoạch Liên Hôn Của Gia Tộc


Chương 8: Chương 8


Trời vào đông nên mặt trời lặn sớm, lúc hai người ra khỏi khu thắng cảnh thì mặt trời đã ngả về tây.

Trên đường về có đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi nên Trần Qua muốn vào mua nước, Diệp Tri Cẩn cũng đi vào theo.

Trần Qua đi lấy nước suối, hắn lượn lờ trước tủ mát toan lấy một chai sữa chua mang về để tối uống thì Trần Qua bỗng xuất hiện sau lưng, thầm thì vào tai hắn: “Diệp Tri Cẩn, em nhìn nhân viên kia xem có giống em hay không?”
Diệp Tri Cẩn nhìn theo thì thấy một cậu bé mặc áo ghi lê đồng phục màu đỏ đang sắp xếp lại kệ hàng, da trắng mắt to, nhìn qua thoạt trông cũng hơi giống Diệp Tri Cẩn nhưng khí chất hai người lại khác nhau hoàn toàn.

Diệp Tri Cản cao ngạo lạnh lùng, luôn mang dáng vẻ bề trên, còn người trẻ tuổi kia lại mang theo vẻ nhút nhát trên mặt, có loại cảm giác thuần phục trời sinh.

Diệp Tri Cẩn nhìn một cái liền hiểu, đó mới là loại hình Trần Qua thích.

Hắn không tỏ ý kiến quay đầu lại, chọn cho mình một chai sữa chua rồi bước đến quầy thu ngân mà không nói một lời.

Trần Qua vốn chỉ muốn trêu hắn một chút nhưng lại không nhận được bất kỳ phản ứng nào, sắc mặt thay đổi liên tục đứng nhìn hắn từ phía sau.

Cửa hàng tiện lợi không lớn, chỉ có một nhân viên, thấy có người muốn tính tiền liền vội buông việc trong tay xuống chạy về quầy thu ngân.

Diệp Tri Cẩn rũ mắt nhìn cậu khom người trúc trắc quét mã sữa chua, ánh mắt lạnh nhạt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này một cánh tay duỗi ra từ sau lưng hắn, Trần Qua ném hai hộp áo mưa lên trên quầy, khoác tay lên vai Diệp Tri Cẩn bày ra vẻ thân mật, nghiêng người hỏi nhân viên kia: “Em trai, hai loại này cái nào xài tốt?”
Mặc dù hôn nhân đồng giới đã hợp pháp hóa được hai năm rồi nhưng cậu nhân viên kia chưa từng gặp ngoài đời, mặt đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: “Em, em không biết…”
“Ồ…” Trần Qua cố ý kéo dài giọng, khóe mắt liếc nhìn Diệp Tri Cẩn, phát hiện đối phương vẫn rũ mắt, như thể chuyện không liên quan đến mình.

Anh cảm thấy khó chịu với thái độ này của hắn, chỉ cái hộp trên quầy trầm giọng nói: “Vậy lấy hết đi, anh thử hàng giúp chú em.”
Từ cửa hàng tiện lợi đi ra Diệp Tri Cẩn đi phía trước Trần Qua sầm mặt đi theo phía sau.

Dường như hắn hoàn toàn không phát hiện cảm xúc của anh, anh không đuổi kịp hắn mà hắn cũng chỉ chậm rãi bước về phía trước, không chịu quay đầu nhìn anh lấy một cái.

Hai người im lặng quay về khách sạn, lúc quẹt thẻ mở cửa phòng thì điện thoại của Diệp Tri Cẩn reo lên.

Trần Qua mở cửa đi thẳng vào phòng vệ sinh, khi bước ra thì Diệp Tri Cẩn vẫn đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại.

Anh ma xui quỷ khiến bước tới, nghe thấy Diệp Tri Cẩn đang nói: “…!Không có, tối hôm qua đã đi rồi.”
Gã đàn ông ôn chuyện cũ với Diệp Tri Cẩn trên ban công tối qua lập tức hiện lên trước mặt anh, sắc mặt anh u ám đứng sau lưng nghe hắn đáp lại mấy lời vô nghĩa rồi nói tiếp: “Được, đến lúc đó liên lạc.”

Cảm giác chua xót tối qua gần như lại nhấn chìm Trần Qua, anh không kìm được mà lạnh lùng nói: “Sao thế? Mới đó mà đã không nhịn được muốn gặp nhau à?”
Diệp Tri Cẩn đột ngột quay đầu nhìn về phía anh, vội nhỏ giọng khẽ nói vào điện thoại: “Cứ như vậy đi, tôi có chút việc.”
Trần Qua nhìn động tác của hắn mà lòng nổi giận, cảm xúc tiêu cực tích tụ mấy ngày qua rốt cuộc cũng hoàn toàn bùng nổ.

Anh nhếch miệng cười như không cười, túm lấy túi tiện lợi bị anh tiện tay ném lên ghế sô pha rồi lấy ra một hộp ném lên bàn trà cạnh Diệp Tri Cẩn: “Có cần chia cho cậu một hộp không? Dù sao tôi cũng dùng không hết.”
Diệp Tri Cẩn không nói một lời nhìn anh, vẻ mặt kia so với thường ngày càng dửng dưng hơn, thậm chí lạnh như băng, khiến cho trái tim Trần Qua giống như ngâm trong nước đá.

Diệp Tri Cẩn nhìn anh hồi lâu, cầm cái hộp nho nhỏ trên bàn trà kia lên ném trở lại, “Không cần, anh giữ lại tự mình dùng đi.”
Trong mắt Trần Qua thái độ của hắn như vậy xem như ngầm chấp nhận muốn gặp mặt người khác, cảm xúc không tên làm anh kích động, thậm chí khiến anh mất khả năng phán đoán, “Được,” anh giận quá hóa cười, gật gật đầu, nói không lựa lời: “Tôi ra ngoài tìm chuyện vui, vừa hay chừa chỗ cho cậu.”
Nói xong liền vơ lấy đồ trên giường nhét vào áo khoác đạp cửa bỏ đi.

Trần Qua nhất thời xúc động xông ra khỏi khách sạn, sờ túi một cái mới phát hiện không mang điện thoại mà chỉ có hai hộp áo mưa, anh phiền lòng muốn chết, tiện tay ném vào thùng rác.

Anh bực thái độ hờ hững của Diệp Tri Cẩn, cũng bực bản thân mình buồn vui thất thường.

Rõ ràng buổi sáng anh còn vấn vít với Diệp Tri Cẩn ở suối nước nóng, Diệp Tri Cẩn quấn chặt eo anh, lông mi treo giọt nước ngưng động từ hơi nóng, buổi chiều bọn họ còn nắm tay leo núi, chia nhau chai nước ăn cùng bát mì, sao mới có mấy giờ ngắn ngủi mà đã ra nông nổi này?
Anh cảm thấy mình như một người phụ nữ trung niên đang bước vào thời kỳ mãn kinh, nhạy cảm lo âu, mỗi một vẻ mặt mỗi một động tác của Diệp Tri Cẩn đều có thể khiến anh thay đổi cảm xúc.

Màn đêm dần buông, anh bước dọc theo đèn đường, bất tri bất giác lại tới cửa hàng tiện lợi kia, vừa khéo cậu nhân viên kia đã đổi quần áo chuẩn bị tan ca.

Anh nhìn thấy lại nghĩ đến Diệp Tri Cẩn, vừa dừng bước thì cậu bé kia đã ngẩng lên nhìn anh, ngập ngừng chạy tới hỏi anh có phải quên gì hay không.

Mới nãy Trần Qua chỉ vừa nhìn thoáng qua sườn mặt của cậu nhóc đã vội đi trêu chọc Diệp Tri Cẩn, lúc này cậu bé kia ngước đầu nhìn mình anh mới thấy rõ gương mặt của nhóc, phát hiện nhìn từ xa mới hơi giống Diệp Tri Cẩn còn nhìn gần thì không có cửa để so với hắn, chỉ miễn cưỡng gọi là có chút thanh tú mà thôi.

Đứa nhỏ này chắc cũng còn nhỏ, nom dáng vẻ cũng chỉ mười tám mười chín tuổi mà thôi, nhìn vừa nhát gan lại yếu đuối, cũng coi như là loại hình Trần Qua thích lúc trước.

“Không có,” anh trả lời, dừng một chút rồi nói, “Lấy cho tôi chai nước suối đi.”
Cậu nhóc kia chạy đi lấy cho anh chai nước.

Trần Qua ra quầy thu ngân tính tiền chuẩn bị rời đi thì phát hiện cậu vẫn còn chờ ở cửa, đỏ mặt xấu hổ mong đợi nhìn anh, nóng lòng muốn cùng anh nói chuyện.

Trần Qua không để ý tới cậu tiến về phía trước một bước, cậu nhóc kia đi theo phía sau, vừa ra khỏi phạm vi ánh đèn của cửa hàng tiện lợi liền dính sát vào, giọng nhão nhoét hỏi anh: “Thưa anh, lát nữa anh định làm gì thế?”
Trần Qua tức khắc hiểu rõ, cậu nhóc này cũng không đơn giản như vẻ ngoài, tám chín phần mười là trai bao.

Anh không có hứng chơi đùa với trò vặt của tên nhóc không rõ lai lịch này, cũng không quan tâm lắm đến giao dịch tiền tình.

Khi anh muốn từ chối thì ngón tay nhóc con kia đã túm lấy khuỷu tay anh rồi cào nhẹ như một bé mèo con.

Anh cau mày trở tay bắt tay cậu ta lại, cái tay kia vừa nhỏ vừa mềm, nhìn thấy khuôn mặt hơi giống với Diệp Tri Cẩn dưới ánh trăng mờ tối lòng anh khẽ động, giọng nói khàn khàn: “Tôi còn chưa ăn tối, cậu giới thiệu một vài chỗ cho tôi được không?”
Nhóc con kia nhảy nhót vui mừng, mềm nhũn dán tới nói mấy lời dễ thương rồi dẫn anh tới một con hẻm.

Anh ăn chơi đàng điếm nhiều năm như vậy hẳn là dễ dàng xử lý tình cảnh này mới phải nhưng hôm nay càng đi anh càng không được tự nhiên, lại càng phiền lòng hơn.

Cánh tay bị lôi kéo kia như bị một sợi dây trói buộc, ngay lúc cậu nhóc kia sáp tới muốn hôn anh anh không kìm được mà đẩy cậu ta ra xa.

Nhóc con bị anh tóm lấy cổ tay kia nước mắt lưng tròng nhìn anh với vẻ mặt đáng thương.

Trước kia anh thích loại hình này nhất, nhưng giờ phút này trước mắt anh lại chợt thoáng hiện lên gò má Diệp Tri Cẩn đang cuộn tròn ngủ yên trên ghế sô pha trong tiếng mưa rơi.

Đó là khoảng lặng dù cho mưa như thác đổ cũng không phá vỡ được.

Anh rút mấy tờ tiền từ trong ví ra, không thèm đếm mà nhét cho nhóc con kia, vội vàng dọc theo đường cũ trở về.

Anh nhớ Diệp Tri Cẩn còn chưa ăn tối, cũng không biết có còn ở trong phòng giận dỗi anh không, trong lòng đã chuẩn bị sẵn vài lời muốn nói chỉ muốn gặp hắn ngay lập tức.

Nhưng khi anh vội vàng quay lại khách sạn Diệp Tri Cẩn đã không còn ở đó, chỉ có một tin nhắn nói hắn về thành phố A trước được gửi từ một tiếng trước.

Trần Qua ngỡ hắn bị lời nói của mình tổn thương nên lập tức đặt vé máy bay tức tốc trở về trong đêm.

Nhưng khi anh đi đường mệt nhọc trở về mở cửa ra thì đón chào anh chỉ có bóng tồi âm trầm lạnh lẽo.

Anh đứng trước cửa sổ sát đất, gọi đi gọi lại cho Diệp Tri Cẩn nhưng không ai trả lời, cho tới lúc này anh mới nhận ra rằng hiểu biết của mình về Diệp Tri Cẩn thật ít ỏi, khi hắn không muốn trả lời điện thoại anh lại không có phương thức nào khác để tìm hắn.

Anh vỏn vẹn chỉ biết cha của hắn là Diệp Chấn Hoa, những thứ khác, bất luận là gia đình hay bạn bè của hắn, anh không biết gì cả.

Hắn có thể rời khỏi anh bất cứ lúc nào.

Trần Qua không biết mình đã đứng trước cửa sổ sát đất bao lâu, cho đến khi đêm tối mịt mùng, ánh đèn hàng ngàn ngôi nhà phía xa dần tắt, một chiếc ô tô chậm rãi chạy vào tầm mắt anh, dừng lại dưới ánh đèn đường trước khu chung cư.

Một bóng dáng mảnh khảnh bước xuống từ ghế phó lái rồi đi về phía cửa khu chung cư, Trần Qua nhận ra đó là Diệp Tri Cẩn.

Mới vừa mở cờ trong bụng toan xuống đón hắn thì bỗng nhiên cửa bên ghế lái mở ra, một người đàn ông đuổi theo.

Hình như gã gọi Diệp Tri Cẩn một tiếng bởi vì Diệp Tri Cẩn dừng nước, còn xoay người chờ gã đi tới trước mặt.

Hai người mặt đối mặt đứng đó một lúc lâu, gã đàn ông đưa tay thân mật xoa đầu Diệp Tri Cẩn một cái.

Tựa như có một chậu nước lạnh xối thẳng xuống, toàn thân Trần Qua cứng ngắc.

Anh đuổi theo từ thành phố G đến thành phố A suốt cả đêm, mấy lời đã chuẩn bị sẵn trong lòng, hôm nay xem ra là anh tự mình đa tình.

Trong lòng trong mắt anh đều là hình bóng Diệp Tri Cẩn, nhưng Diệp Tri Cẩn vừa xoay người đã lên xe của người khác.

Năm phút sau cửa nhà vang lên tiếng khóa mở, Diệp Tri Cẩn đẩy cửa ra, trong bóng tối một người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa sổ sát đất đối diện với hắn.

“Sao anh lại ở đây?” Hắn không ngờ giờ này lại thấy anh ở đây, buột miệng hỏi.

Người đàn ông không trả lời câu hỏi của hắn, từng bước đi tới chỗ hắn.

Lúc này hắn mới nhìn thấy bão táp trong mắt anh, vô thức lùi về sau một bước.

Trần Qua bước từng bước tới chỗ Diệp Tri Cẩn, quanh thân tản ra hơi thở rét lạnh.

“Tôi không nên ở đây à?” Anh nói một cách u ám.

“Không phải…” Diệp Tri Cẩn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng mới nói được hai chữ đã bị anh thô bạo cắt ngang: “Cậu nghĩ sao tôi lại ở đây? Tôi trở lại chính là để làm cậu, nhưng mà xem ra cậu đã làm với người khác rồi nhỉ?”
Diệp Tri Cẩn chợt ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt lạnh băng giống như ngâm qua trong nước đá.

Không phải thế…!Anh muốn, lời anh muốn nói không phải thế này…!Anh không phải trở về để làm cái này…!
“Diệp Tri Cẩn, cậu thật có bản lĩnh, chưa tới ba ngày đã đổi hai người.”
“Hai người,” anh lặp lại, “Cậu thật có bản lĩnh đấy.”
“Không phải ở thành phố G tôi đã chừa chỗ cho cậu rồi sao, là giường không đủ lớn hay gã đàn ông hôm qua không đủ lớn, khiến cậu phải đặc biệt trở về đổi người khác.”
Diệp Tri Cẩn run rẩy môi nhìn anh, một câu cũng không nói thành lời.

Bọn họ giằng co trong bóng tối, Diệp Tri Cẩn xoay người muốn bỏ đi.

Động tác này rơi vào trong mắt Trần Qua tựa như một mồi lửa đốt lên hết thảy lửa giận của anh, khiến anh lập tức đánh mất lý trí.

Anh bước một bước dài xông lên, nắm chặt lấy cổ tay đang định mở cửa của Diệp Tri Cẩn, lạnh lùng nói: “Tôi cho phép cậu đi chưa?!”
“Cậu làm gì đấy?” Diệp Tri Cẩn không thể tin nhìn anh.

Trần Qua ngó lơ câu hỏi của hắn, sắc mặt u ám, khóa chặt hai cổ tay trắng gầy của hắn kéo về phòng ngủ.

“Buông tôi ra!” Diệp Tri Cẩn nhận ra ý đồ của anh, bắt đầu liều mạng giãy giụa: “Cậu không…”
Nhưng hắn nào phải đối thủ của Trần Qua, lời còn chưa dứt đã bị vứt xuống giường.

Trần Qua chẳng quan tâm đè xuống, ra tay xé quần áo hắn.

“Trần Qua!” Hắn hoảng sợ kêu lên, nâng tay muốn cho anh một bạt tai nhưng lại bị Trần Qua cản lại.

Trần Qua tiện tay lấy khăn chụp đèn ngủ đầu giường buộc hai tay hắn qua đỉnh đầu, sau đó đứng dậy lật người hắn lại, đè lên hắn rồi thô bạo hôn từ phía sau, in những dấu ấn của mình lên làn da tuyết trắng kia không biết mệt.

(*) khăn chụp đèn ngủ đầu giường
Mới đầu Diệp Tri Cẩn còn phản kháng kịch liệt, chẳng hay hắn đã không còn giãy giụa từ lúc nào, yên lặng nằm sấp trên giường mặc anh muốn làm gì làm.

Trần Qua cởi quần dài của hắn, lộ vòng eo thon, anh vói tay vào quần lót xoa nắn cánh mông đầy đặn của hắn, chà đạp đủ rồi mới lần theo khe mông tiến vào, bất ngờ chạm đến một mảnh khô khốc.

Hắn không lên giường với người khác.

Điều này khiến Trần Qua máu nóng sôi trào, dục vọng chiếm hữu của giống đực đánh thẳng vào đầu óc anh.

Anh đè ép Diệp Tri Cẩn như một con mồi, cúi đầu ngậm lấy dái tai xinh xắn nhỏ nhắn của hắn, tàn nhẫn nói vào bên tai: “Sao thế? Không làm à? Là gã không được hay cậu không được?”
Ngón tay anh quanh quẩn nơi miệng huyệt chặt khít, ác ý đè ép vào nếp nhăn xung quanh, nhưng bất luận anh làm gì Diệp Tri Cẩn cũng không phản ứng chút nào.

Hắn chôn mặt vào chiếc gối mềm, tư thế này khiến Trần Qua không thể thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen mềm mại.

Anh vội vã lật hắn lại, lúc này mới nhìn rõ thảm trạng của hắn.

Khuôn mặt hắn đầy nước mắt, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, áo sơ mi bị Trần Qua xé toạc một nửa, bờ vai trần trụi phủ đầy dấu vết mập mờ mới lưu lại, ở nơi quần dài bị cởi ra, khối thịt mềm được bao bọc trong quần lót kia lại nằm rạp, lặng lẽ tuyên bố chủ nhân không có bất kỳ khoái cảm gì trong sự cưỡng bức này.

Trần Qua đột ngột buông hai tay ra.

Anh thở gấp chốc lát, vén chăn đắp lên người Diệp Tri Cẩn, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

– —————————————————————————-
D.: Đang gây lộn nên đổi xưng hô nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN