Nguyên Tự: “….” Hẳn là còn nhỏ.
Lâm Liên lại quay đầu, vẻ mặt hòa ái nói với Nguyên Tư Lập: “Cục cưng ngoan nha! Nếu chú nhỏ đã muốn chúng ta gọi thím, vậy thì chúng ta cứ gọi thím nha! Gọi thím xong, bà ngoại sẽ mua kẹo que cho cháu ăn được không?”
Nguyên Tư Lập rất không tình nguyện mà nhìn thoáng qua Tạ Manh, nhưng vẫn cố gắng gọi: “Thím nhỏ.”
“Ai, bảo bối nhà chúng ta thật là ngoan.” Lâm Liên liền hướng về phía phòng bếp gọi: “Lão Tạ à! Gà rán đã có chưa, Tư Lập muốn ăn nè. Còn nữa, con rể tới rồi! Ông mau ra đây đi.”
Ba của Tạ Manh tên là Tạ Hưng Chí, tính tình cũng rất giản dị chất phác. Nghe xong câu này cũng vui vẻ mà nói to: “Được rồi! Hỏi Tư Lập xem còn thích ăn món gì nữa không? Tôi sẽ làm thêm cho nó. Tôi rửa tay xong sẽ ra ngay, bà dẫn con rể đến phòng khách ngồi chơi đi, tôi tiện tay gọt đĩa trái cây đã.”
Lâm Liên liền quay đầu hỏi Nguyên Tư Lập: “Bảo bối còn thích ăn món gì không?”
Nguyên Tự: “…” Trời ạ, nếu cứ lại buông thả như vậy, không bao lâu nữa cháu trai anh sẽ bị chiều đến không còn phép tắc gì mất. Lớn lên dưới hoàn cảnh thế này, vậy mà Tạ Manh vẫn có thể căn chín miêu hồng¹, đúng thật là không thể tưởng tượng được.
Căn chính miêu hồng¹(根正苗红): hình ảnh ẩn dụ chỉ những người kiên quyết, vững vàng, tử tế, thận trọng từng bước,… Nghĩa của cụm từ này hoàn toàn khác với căn hồng miêu chính (根红苗正). (Nguồn: diepholy.wordpress.com)
Tuy trước đó đã lên kế hoạch sẵn, ý định ban đầu chỉ là muốn dẫn theo Tạ Manh đi ăn tối nay. Nhưng Nguyên Tư Lập đã nhắc đến hai ông bà Tạ, nếu anh còn không chịu mở miệng, nói không chừng địa vị của anh sẽ bị Nguyên Tư Lập giẫm lên mất!!!!
Như vậy liệu có ổn không?
Nguyên Tự lập tức cản Lâm Liên lại, nói: “Mẹ, không cần nấu đâu, ra ngoài ăn đi! Gọi cả ba nữa, cả nhà chúng ta cùng đi.”
Lâm Liên vốn định cự tuyệt, kết quả nghe Nguyên Tự nói xong câu “cả nhà chúng ta”, lập tức bị làm cho cảm động rớt nước mắt.
“Con rể, con tốt như vậy, sao mẹ có thể từ chối được chứ! Được rồi, con đợi xíu ha! Bây giờ mẹ sẽ rủ lão Tạ đi cùng.” Lâm Liên vui vẻ đồng ý, trong lòng lập tức cao hứng không thôi, đây là lần đầu tiên cả nhà bọn họ cùng con rể ra ngoài ăn cơm đấy!
Lâm Liên nói xong, Tạ Hưng Chí cũng vui vẻ đi ra nói với Nguyên Tự hai câu, sau đó lại vui vẻ cùng Lâm Liên vào trong thay quần áo.
Nguyên Tư Lập đắc ý mà ngồi trên sô pha, chân nhỏ bắt chéo, liếc mắt ánh khinh bỉ nhìn Tạ Manh và Nguyên Tự một cái, sau đó tiếp tục ngồi chờ ông bà ngoại của nhóc.
Nguyên Tự có một loại cảm giác gặp phải kình địch rất mãnh liệt, loại cảm giác này đột ngột xuất hiện, nhưng cũng rất nhanh biến mất.
Tuy cũng không rõ lý do, nhưng Nguyên Tự cũng lười suy nghĩ. Anh gửi tin nhắn cho Hoàng Hải Mỵ, nhờ cô hủy bỏ chỗ đã đặt sẵn tối nay. Vốn anh đã chọn một nhà hàng kiểu Pháp lãng mạn, dù dẫn theo một đứa nhóc thì vẫn ổn, cũng không tính là phá hỏng bầu không khí.
Hiện tại còn dẫn theo hai vị trưởng bối, chỗ ngồi chắc chắn không đủ rồi. Cũng không thể nhờ phục vụ ở đó chuẩn bị thêm hai ghế, sau đó cả nhà quây quần ăn uống được… Như vậy quá phá hỏng bầu không khí rồi, vẫn là nên tìm một nhà hàng khác thích hợp để gia đình cùng ăn cơm.
Nguyên Tự suy nghĩ, quyết định dẫn bọn họ đến Tương Tịch. Tương Tịch là một nhà hàng lớn, danh tiếng trong giới rất tốt, đảm bảo sẽ có bàn trống.
Đợi khoảng vài phút, Lâm Liên mặc một chiếc váy đen ôm sát người bước ra, bên ngoài còn mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ, nhìn rất vui vẻ. Tạ Hưng Chí tuy giản dị nhưng dáng người rất tốt, cho dù mặc một bộ vest rẻ tiền cũng khiến cho bộ vest đó nhìn cao cấp hơn hai phần.
Hai vợ chồng họ đứng khép nép trước mặt Nguyên Tự, hỏi: “Con rể, con nhìn xem chúng ta mặc như vậy có ổn không?”
Nguyên Tự còn chưa kịp trả lời, Nguyên Tư Lập liền nhảy vào nói: “Rất tuyệt, mặc như vậy đẹp lắm ạ.”
Nguyên Tự: “…” Không phải, sao cháu lại nói trước chứ? Câu này phải để chú nói mới đúng mà…
Tuy rằng trong lòng khó tránh khỏi muốn mắng Nguyên Tư Lập một chút, nhưng dù sao đây cũng là con trai duy nhất của anh mình, nên cũng không làm gì được nó.
Một đám người cùng đi xuống lầu, xe Nguyên Tự đậu ở đối diện cửa, Lâm Liên nhìn thấy chiếc xe liền nói: “Xe này nhìn đẹp thật đó, Manh Manh à! Chắc là chiếc này đắt lắm đúng không?”
Tạ Manh tùy tiện nhìn một cái, sau đó gật đầu nói: “Chắc là vậy đó! Con cũng không rành về Maybach lắm, hình như là trên dưới 10 triệu gì đó nhỉ?” (~33 tỷ)
Lâm Liên nghe xong vội vàng rút lại bàn tay đang định sờ chiếc xe. Thật là khủng khiếp mà! Lỡ trầy xước một cái có khi phải tốn đến mấy chục vạn đó. Chậc chậc!
Tạ Manh ngồi vào ghế phụ, hai ông bà và một đứa nhỏ cùng ngồi ở ghế sau.
Lâm Liên ngạc nhiên mà nói với Tạ Hưng Chí: “Lão Tạ à! Chiếc xe này tới 10 triệu đó!”
Tạ Hưng Chí quả nhiên rất phối hợp, giật mình nói: “Cái gì? Cái xe này tới 10 triệu lận sao???” Sau đó ông kính sợ mà nhìn Nguyên Tự nói: “Con rể của chúng ta cũng quá đỉnh rồi!”
Vẻ mặt Nguyên Tự lạnh nhạt, nói như vậy là giá trị của anh hiện tại chỉ bằng chiếc xe này thôi sao…
Nguyên Tư Lập muốn tìm chút cảm giác tồn tại, nhóc vui vẻ nói: “Cháu biết nè, chiếc xe này có giá 14 triệu đó.” (~46 tỷ)
Hai ông bà nghe xong lại dùng vẻ mặt ngưỡng mộ mà nhìn về phía Nguyên Tư Lập, sau đó khen ngợi nhóc: “Bảo bối, cháu giỏi thật đó nha!”
Nguyên Tư Lập đắc ý.
Suốt đường đi Nguyên Tự cũng không mở miệng, chỉ im lặng lái xe đến Tương Tịch. Đến lúc xuống xe anh mới phát hiện, suýt chút nữa anh đã bị tên nhóc Tư Lập kia làm cho nghẹn đến chết rồi.
Lâm Liên thấy mình đã đến một nhà hàng lớn, nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng mà nói: “Con rể à! Hay là chúng ta đến nhà hàng lão Tạ làm để ăn cơm đi.”
Nguyên Tự ngơ ngác hỏi: “Đồ ăn ở nhà hàng đó tuyệt lắm hả mẹ?” Có thể so sánh được với cả Tương Tịch, xem ra tay nghề nấu nướng của ba vợ cũng cực kỳ lợi hại đây.
“Không phải như vậy.” Nói tới đây, Lâm Liên lại càng đau lòng: “Lão Tạ đến đó ăn có thể được giảm 30%, haiz, thật là lãng phí mà.”
Tạ Hưng Chí cũng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, ba làm ở đó nên có phúc lợi của nhân viên.”
Tạ Manh liền nói: “Ba mẹ khỏi phải lo, nếu không có tiền trả, chúng ta sẽ lấy chiếc xe 14 triệu kia của anh ấy đem cầm.”
Nguyên Tự: “…”
Trong phút chốc, Nguyên Tự cũng không biết mình nên nói gì nữa, bởi vì mấy lời bọn họ nói ra có phải là lời của người bình thường nên nói đâu chứ…
Tương Tịch chính là nhà hàng cao cấp nhất Phụ Thành, bên trong được trang trí rất xa hoa lộng lẫy.
Lầu 1 của nhà hàng là khu vực dùng để tiếp khách, đợi bàn và nghỉ ngơi. Cho nên ngoại trừ bàn lễ tân và quầy bar, ở đây còn có vài chiếc ghế sô pha và bàn trà để khách hàng thư giãn.
Cầu thang để đi lên lầu hai có dạng hình tròn, lúc đi lên có thể nhìn thấy những chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy tuyệt đẹp được treo ở sảnh lầu một. Lên đến lầu hai, trên lầu cũng có vài nhân viên lễ tân như cũ, đập vào mắt chính là những nhân viên phục vụ mặc đồng phục ngay ngắn sạch sẽ.
Bởi vì không đặt bàn trước, phòng bao đã hết nên phải ngồi ở bàn rời có sẵn bên ngoài.
Nguyên Tự cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà. Bàn rời ngoài sảnh vẫn còn trống, bởi vì khách hàng chủ yếu của Tương Tịch là khách đi theo nhóm, cho nên ở Tương Tịch luôn có sẵn bàn rời nhưng luôn thiếu phòng bao.
Đa số khách đến đây đều không thích ngồi bàn rời, nếu nghe nhân viên nói đã hết phòng bao đều sẽ dứt khoát đổi một nhà hàng khác.
Nguyên Tự quyết định chọn bàn ở cạnh cửa sổ, sau khi mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, Nguyên Tự cầm bút cúi đầu chọn đồ ăn. Quanh năm anh đều gọi đồ ăn ở đây, cho nên ít nhiều gì cũng biết món nào ngon, món nào không ngon.
Phật nhảy tường chính là món quý tộc trong quý tộc, quyết định chọn một phần lớn. Lại chọn thêm vài món đặc sắc, sau đó đem thực đơn chuyển tới trước mặt Lâm Liên, nói: “Ba mẹ, hai người xem thử có cái gì muốn ăn nữa không ạ.”
Lâm Liên mỉm cười gật đầu nhận lấy thực đơn. Sau đó, nụ cười trên mặt thì không thay đổi, nhưng tay lại run rẩy. Thực đơn trực tiếp rơi xuống trên mặt bàn, giọng nói Lâm Liên có chút gì đó không đúng: “Hay là để cho lão Tạ xem đi! Ha ha ha…”
Tạ Manh liền nghiêng người đến gần Nguyên Tự, nói: “Nhìn xem, anh dọa mẹ tôi sợ rồi kìa.”
Nguyên Tự sửng sốt, cũng hiểu ra vấn đề, chắc là mẹ vợ cảm thấy đồ ăn quá đắt nên cảm thấy ngại ngùng đây mà. Nhìn thấy ba vợ phía đối diện cầm thực đơn cũng lộ ra vẻ mặt xót ví tiền, Nguyên Tự mỉm cười nói với hai người: “Ba mẹ cứ chọn món mà mình thích đi! Con là khách quen ở đây nên sẽ được giảm giá.”
Nụ cười này của Nguyên Tự làm cho hai ông bà cảm thấy phía sau con rể mình như có trăm hoa nở rộ, nở thành cả một vườn hoa.
Một cười trăm vẻ thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.²
²: một câu thơ được trích trong Trường Hận Ca, có nghĩa là chỉ cần nàng liếc mắt lại, mỉm cười một cái là đã tỏa ra trăm vẻ đẹp, (khiến cho) các phi tần trong cung dù có son phấn thì nhan sắc cũng thua xa.
A! Thì ra bài thơ hai ngày trước con gái bà đọc là có ý này?
Sao đứa nhỏ này cười lên lại có thể đẹp như vậy chứ? Đẹp có, ngoan ngoãn có, làm người khác chỉ hận không thể moi tim đào phổi ra cho.
Nhưng mà tuy là rất đẹp, con rể cũng có nói không cần khách sáo, hai ông bà cuối cùng vẫn không nỡ xuống tay, chỉ dám chọn một đĩa rau xào 180 tệ (~60k), sau đó vội cầm thực đơn như thể cầm thánh chỉ trả lại cho Nguyên Tự.
Thật ra, tuy là các món ăn ở Tương Tịch khá đắt đỏ, nhưng nếu gia đình không quá đông, chỉ cần không chọn những món ăn quá mức xa xỉ thì trong khoảng 1 vạn cũng đủ để ăn uống thoải mái rồi. Chỉ là không có quá nhiều người sẵn sàng bỏ ra 1 vạn để đổi lấy mấy món ăn có giá trị vài nghìn mà thôi. (33 triệu thì em ăn sang được cả tháng đó ạ QAQ)
Nhưng nếu cắn răng chịu đựng, cũng không phải là không thể xa xỉ một lần.
Cho nên Lâm Liên cũng đã tình cờ gặp được hàng xóm ‘cắn răng chịu đựng’ —— Dương Thu Tâm.
Vị hàng xóm này ở cách bọn họ một dãy nhà, bình thường không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng vì Lâm Liên hay xuống lầu chơi mạt chược, nên đã gặp được Dương Thu Tâm cũng thích chơi mạt chược.
Nguyên Tự đang gắp thức ăn cho 2 ông bà, chợt thấy phía đối diện có bốn người đi vào, một người phụ nữ trong đó đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Liên vui vẻ gọi: “Ồ, đây không phải là Tiểu Lâm sao?”
Lâm Liên liền quay đầu nhìn về phía người nọ, nụ cười cứng đờ: “Chị Dương.”
Dương Thu Tâm kia vừa thấy Lâm Liên, lập tức liền lộ ra vẻ khoe khoang mà nói: “Em nhìn xem, đây là con trai của chị. Thi đậu vào trường đại học hàng đầu trong thành phố đó, còn đây là bạn gái nó.”
Dương Thu Tâm và Lâm Liên không hợp nhau, hai người lại thường chơi cùng một bàn, lại cùng sinh hai gái một trai, cho nên Dương Thu Tâm hay thích lấy con trai ra để hơn thua với Lâm Liên.
Cứ so sánh với nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng mấu chốt ở chỗ Lâm Liên chưa từng thắng lần nào.
Lâm Liên liều chết cũng muốn cho ba đứa con của mình cùng học đại học chính quy, nhưng bởi vì điểm của Tạ Manh quá thấp nên chỉ có thể đậu vào trường đại học gà rừng.
Ba người con của Dương Thu Tâm đều học ở trường đại học trọng điểm, đúng thật là không so sánh thì không có đau thương mà!
Lâm Liên cũng không muốn đem con mình ra so sánh, nhưng Dương Thu Tâm lại muốn, vừa chạm mặt nhau liền hỏi: “Ai, con gái lớn của em khi nào thì kết hôn? Sao chưa bao giờ thấy con rể thứ hai của em đến đây vậy? Con trai út của em đã tìm được công việc ổn định chưa?”
Bạn trai của Tạ Giai, con gái lớn Lâm Liên, là một người chỉ có hai bàn tay trắng, không nhà, không xe, không ba mẹ, vẫn chưa biết được khi nào thì sẽ kết hôn, đứa con gái này cũng đã gần 30 rồi. Con lớn của Dương Thu Tâm gả cho một người có đầy đủ nhà cửa xe hơi, có ba mẹ, con cái người ta còn được ba mẹ chồng giữ, mỗi ngày đều trang điểm đẹp đẽ đi làm. Lâm Liên đã đủ ngưỡng mộ rồi, Dương Thu Tâm còn mỗi ngày ở trước mặt bà so sánh, bạn nói xem có tức hay không?
Con gái thứ hai của Lâm Liên chính là Tạ Manh, rốt cuộc cũng được gả cho một người có tiền, Lâm Liên cũng không biết con rể của mình giàu tới mức nào, dù sao vợ chồng của con gái thứ hai cũng không hợp nhau, con rể suốt hai năm cũng chưa từng tới. Con gái thứ hai của Dương Thu Tâm cũng gả vào hào môn, vợ chồng người ta tình cảm thắm thiết, vài ba bữa lại về đây một lần. Lâm Liên chẳng những hâm mộ mà còn đau lòng cho con gái mình muốn chết, Dương Thu Tâm còn so với bà, bạn nói xem có tức hay không?
Con trai út của Lâm Liên thật vất vả mới tốt nghiệp, lần đầu tìm việc đã bị lừa mất 3 vạn, hiện tại còn phải trả nợ. Mọi người ai cho tiền cũng không chịu lấy, đều nói như vậy mới nhớ kỹ bài học lần này. Kết quả là đi theo ba mình làm phụ bếp. Con trai út Dương Thu Tâm người ta vừa mới tốt nghiệp đã phỏng vấn vào được công ty lớn, đi làm lại được giám đốc xem trọng. Lâm Liên thấy con trai mình cũng đã đến tuổi lấy vợ mà 3 vạn còn chưa trả xong. Sầu càng thêm sầu, Dương Thu Tâm lại còn so, bạn nói xem có tức hay không?
Lâm Liên cứ thấy Dương Thu Tâm là đau đầu. So cái gì mà so? So thắng tôi rồi có giúp chị trường sinh bất lão hay được lợi lộc gì không?