Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược - Chương 18: Giải thích đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược


Chương 18: Giải thích đi


Kỳ Vân gõ cửa ba tiếng, đợi một lát bên trong vẫn im lặng. Cô đành mím chặt môi đẩy cửa bước vào. Dù sao hôm nay sống chết gì cũng phải bước vào. Đánh liều một phen vậy.

Trần Kha Nghị rõ ràng là đang ngồi ở bên trong cô gõ không lẽ không nghe? Còn không thèm lên tiếng.

Ngoài trời đang nắng gắt vậy mà sau cánh cửa này cô lại thấy nhiệt độ hạ xuống thật thấp, không khí lạnh phả vào người lạnh ngắt.

Kỳ Vân muốn bùng nổ, anh lên tiếng mời cô vào sẽ chết sao? Làm cô gõ cửa sưng hết tay. Cô hít thật sâu. Phải bình tĩnh. Ai biểu bây giờ số phận của cô là nhất định phải nịnh bợ người này sống qua ngày chứ. Anh ở thế chủ động, còn cô ở thế bị động cũng không thể làm gì khác được. Toàn bộ điểm quá trình của cô, chính xác là “đậu” “rớt” do người này quyết định.

Kỳ Vân theo đúng nghi thức đầu tiên bước vào là cúi chào Trần Kha Nghị, anh vẫn không ngẩng đầu lên, đang tập trung nhìn tập hồ sơ trên bàn, cứ như cô không hề tồn tại vậy. Thái độ thờ ơ này của anh cô sớm được trải nghiệm rồi, cho nên cảm thấy đây là chuyện bình thường như cơm bữa.

Kỳ Vân nhẫn nại chờ đợi. Đến khi cô sắp chịu không nổi định lên tiếng trước. Trần Kha Nghị mới gấp tập hồ sơ lại nhìn vào Kỳ Vân cười như không cười: “Tôi nên gọi em là Anh Thu hay Kỳ Vân đây?” Anh làm bộ dạng như bừng tỉnh ra một vấn đề quan trọng “À!” lên một tiếng: “Là Kỳ Vân trường đại học T, khoa R phải không? Hửm?”

Trần Kha Nghị, anh muốn mắng cứ mắng, muốn nói cứ nói thẳng tại sao nở nụ cười lạnh lẽo như vậy, còn ánh mắt lạnh thấu xương nữa chứ, Kỳ Vân bất giác rùng mình.

Nhất định phải bình tĩnh ứng phó.

“Dạ em chào thầy em xin được giới thiệu lại em là Kỳ Vân trường đại học T, khoa R.” Cô lặp lại lời vừa rồi của Trần Kha Nghị. “Đến đây làm giảng viên thực tập, rất vinh hạnh được làm học trò của thầy mong sau này được thầy tận tình chỉ dạy, em nhất định sẽ chăm chỉ.” Bộ mặt như không có gì xảy ra, cô và anh là người xa lạ, đây là lần đầ họ gặp mặt. Hơn nữa cô và cô gái Anh Thu* kia không hề liên quan tới nhau. Một lời nói phủi bỏ sạch sẽ mọi chuyện.

Cô gái này quên cũng nhanh quá đó. Nhưng còn anh không dễ quên. Anh cứ nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm, không di chuyển cũng không lên tiếng.

Không khí ở đây sao bí bách quá. Kỳ Vân biết lời nói của cô chẳng đáng tin chút nào, đến cô còn chẳng cảm nhận được tính chân thực trong chính lời nói của mình mà. Nhưng biết làm sao được! Cô đến đây không hề chuẩn bị trước.

Trần Kha Nghị im lặng một hồi thật lâu mới nhướng mày tiếp tục cười nhẹ nói: “Vậy sao?” Người này ngày nào cũng có một bộ dạng nhưng hôm nay sao thích cười như vậy.

“Tôi hoài nghi phẩm chất đạo đức và tính trung thực của em, không biết có nên báo sự thật này cho trưởng khoa, à không thầy hiệu trưởng hay không?” Phối hợp với lời nói, Trần Kha Nghị đẩy ghế đứng dậy.

Kỳ Vân từ đầu đứng cách xa Trần Kha Nghị một đoạn, hận không thể rời khỏi đây, thấy anh đứng dậy, gấp gáp “liều mạng” mặt dày lao đến ôm cánh tay Trần Kha Nghị kéo anh ngồi xuống ghế.

Mà Trần Kha Nghị cũng rất phối hợp, anh không dùng sức, tùy tiện để Kỳ Vân mặc sức kéo mình. Hay nói cách khác anh không có ý định rời đi.

Trần Kha Nghị anh còn chiêu gì cứ dỡ ra hết đi, Kỳ Vân cô sẽ tiếp hết.

Trần Kha Nghị nhìn xuống cánh tay bị Kỳ Vân giữ chặt, Kỳ Vân mới nhận ra mình hơi thất thố vội buông ra.

“Bây giờ giải thích đi!”

Kỳ Vân thường ngày mày rất thông minh lanh lẹ mà. Mau suy nghĩ đi, làm sao phải vừa hợp lý vừa tự nhiên.

“Chuyện là vầy, em biết được trường mở đợt đợt tuyển chọn giảng viên, mà còn được thực tập ở đây. Nên em muốn đến tìm hiểu trước tình hình, à không là đến tập thích nghi trước với môi trường.” Trong lúc nguy kịch nhất cô lại nảy ra một ý tưởng tuyệt vời. Cô âm thầm khen ngợi chính mình.

“Tiếp tục.” Trần Kha Nghị nhìn Kỳ Vân bằng ánh mắt sắc bén. Nghĩ vậy là xong rồi sao?

“Thầy cũng biết, em có một đứa em họ, là cô gái thầy gặp ở phòng y tế đó, qua lời của em ấy em biết được danh tiếng của thầy, từng đi du học về, kiến thức chuyên môn sâu rộng, cách giảng dạy rất đặc biệt, làm cho người khác dễ tiếp thu, được nhiều sinh viên yêu mến, nên em rất muốn đến học tập kinh nghiệm từ thầy.”

Kỳ Vân mặt không đổi sắc, nhìn Trần Kha Nghị trôi chảy nói. Trông vô cùng tự nhiên. Câu chuyện của cô rất “hay” vì có thật giả đan xen, khéo léo mà nịnh nọt anh là người tài giỏi. Ánh mắt cô còn toát ra vẻ “Trần Kha Nghị thầy là thần tượng của em.”

“Tôi khi nào lại được xem trọng như vậy? Còn tên Anh Thu nên nói thế nào đây?”

“Vì Anh Thu học trường này, nên lấy cái tên này sẽ không dễ phát hiện, nếu lỡ thầy biết nhất định sẽ không cho em theo học ở đây nữa.” Mắt cô ngấn nước trở nên long lanh, mũi sụt sùi hết sức đáng thương: “Em biết thầy công tư phân minh nên sẽ không chấp nhất lỗi lầm nhỏ trước đây của em đâu phải không?”

Trần Kha Nghị im lặng.

Kỳ Vân nuốt nước bọt. Đã nói rát họng rồi có thể tha cho cô không? Cô hết chiêu để sử dụng rồi. Ngàn vạn lần đừng làm khó cô nữa, cô chống đỡ không nổi nữa đâu!

Kỳ Vân nuốt nước bọt nói, một tay giơ lên cam kết: “Em cam đoan sẽ không có lần sau.”

“Giữ lại để xem xét.” Trần Kha Nghị vẫn thích tiết kiệm lời, chỉ nói đúng mấy câu.

Đuổi thì đuổi nhận thì nhận. Còn giữ lại để xem xét là ý gì? Là cô nếu biểu hiện không tốt sẽ đuổi đi bất kỳ lúc nào phải không? Cuộc sống sau này của cô luôn phải sống trong lo sợ dè chừng rồi.

Ai cứu cô với!

Rất tiếc chuyện ày không ai có thể cứu được cô! Là do chính cô gây ra nên bây giờ bắt đầu nhận hậu quả đây mà. Hồi đó cao hứng chạy đến trường đại học A làm gì! Đúng là tự chuốc hoạ vào thân.

“Cảm ơn thầy! em thành thật muốn theo thầy làm học trò, nhất định sẽ cố gắng học tập không than vãn một câu.” Cô đúng là dối lòng quá đi.

“Sẽ không có ý kiến với cách dạy của tôi chứ?”

Kỳ Vân gật đầu hết sức khẳng định.

Nghe câu này vẻ mặt của Trần Kha Nghị biểu đạt sự hài lòng. Anh đi tới tủ sách lấy mấy cuốn sách dày cộm, ước chừng mỗi cuốn nặng khoảng hơn một ký. Đưa cho Kỳ Vân.

“Đem về nội trong năm ngày tóm tắt hết ba cuốn sách này và viết báo cáo cho tôi. Nhớ kỹ mỗi cuốn không được quá mười mặt giấy.”

Kỳ Vân cảm thấy một đàn quạ bay qua đầu mình. Phong ba bão táp đến rồi. Là đang chỉnh cô đây mà! Cách thức cũng thật thâm độc. Xem ra việc chép phạt lần trước vẫn còn rất nhàn hạ sung sướng.

Ông trời ơi ngó xuống mà coi con đã tạo nghiệp gì để bị hành hạ như vậy!

Mỗi cuốn sách dày phải hơn bốn trăm trang, cô đọc một tuần chưa chắc đã xong, nói gì thấu hiểu nội dung và tóm gọn lại được.

“Có thể cho em thêm chút thời gian không?”

“Không được.” Trần Kha Nghị trả lời vô cùng dứt khoát.

“Dạ em biết rồi.” Hình tượng Trần Kha Nghị trong lòng cô thành công giảm xuống còn một nửa.

Nhớ lần đầu tiên cô gặp anh, bị anh hỏi bài liên tục, hết câu này đến câu khác. Sau đó còn bị chép phạt hết chương trình học. Nghĩ lại lúc đó còn rất may mắn, chép phạt chỉ là sự sao chép y nguyên, chỉ hơi mỏi tay, não không cần phải hoạt động nhiều.

Còn bây giờ thì sao lần thứ hai gặp lại với thân phận khác, anh cũng chỉnh cô hết cả buổi, mức độ làm khó người khác tăng lên vượt bật, tóm tắt ba cuốn sách, là ba cuốn sách dày cộm đó. Lần này cô chắc phải thức trắng năm đêm liên tiếp mới hy vọng hoàn thành.

Ôm chặt sách trong người Kỳ Vân cảm thấy “lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa”. Cô thảm rồi!

Một bầu trời u tối, giông bão sắp kéo đến, bao lâu mới kết thúc?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN