Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược
Chương 69: Cố chấp
Thời gian này tương đối mệt mỏi. Trần Kha Nghị lao đầu vào công việc, chỉ có làm vậy anh mới tạm quên đi mọi thứ. Gần đây có một dự án quan trọng với đối tác, do sơ xuất của một nhân viên mà các bộ phận gần như phải làm lại từ đầu, mặc dù anh là ông chủ cũng không ngoại lệ, đích thân “ra tay” cùng mọi người khắc phục sai lầm. Đã mấy đêm ngủ không ngon giấc khiến gương mặt anh hốc hác hẳn đi. Sợ không kịp tiến độ nên anh ngủ luôn ở công ty, ăn uống cũng qua loa cho xong.
May mắn chuyện cuối cùng cũng giải quyết xong không ảnh hưởng đến tiến độ dự án. Coi như công sức bỏ ra cũng đáng.
Anh đóng laptop, tựa lưng vào ghê nhắm mắt dưỡng thần.
“Tôi nói cậu cố chấp như vậy để làm gì, mau về nghỉ ngơi đi.” Là Phạm Tích Nhân lên tiếng.
Trần Kha Nghị mắt vẫn nhắm nghiền lên tiếng trả lời: “Cậu lo cho mình trước đi, lần này trách nhiệm cũng có một phần của cậu.”
Đúng vậy, là do dạo này Phạm Tích Nhân sao lãng công việc, anh chỉ nhìn sơ rồi giao cho cấp dưới tiến hành dẫn đến sai lầm trong công việc. Mà lý do anh lơ là như vậy cũng vì anh bận để tâm đến việc khác. Cô gái Anh Thu kia cứ chọc tức làm chạm đến giới hạn của anh, mà trốn rất kỹ khiến anh bỏ thời gian ra truy tìm. Khổ nổi tìm không ra vì vậy anh điên tiết lên một giây sai lầm phất tay nói cấp dưới “Cứ như vậy mà làm.”
Được lắm trốn kỹ vào, để anh tìm ra nợ mới nợ cũ cả thiệt hại lần này tính một lần luôn!
“Lại như người mất hồn rồi, cậu có tin ngay lập tức ngày mai có thông báo cậu sang chi nhánh Châu Phi làm việc không?” Phạm Tích Nhân nói anh, chính cậu ấy cũng có việc bận tâm cho nên mới gây ra sai lầm lần này.
“Kha Nghị, không sếp tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm nữa, xin phép về phòng làm việc.” Phạm Tích Nhân tìm cớ chuồng nhanh. Dù là bạn bè nhưng trong công việc Trần Kha Nghị là người nghiêm túc công bằng nên việc anh bị điều đi rất có khả năng xảy ra.
Đến cửa Phạm Tích Nhân còn cố ngoái đầu lại xem tính hình, nhìn Trần Kha Nghị ngoài bộ dạng lạnh lùng cũng không có vẻ gì là quá tức giận: “Đúng rồi việc gặp đối tác chiều nay giao cho tớ cậu về ngủ đi.” Anh tranh thủ nhắc nhở. À không! năn nỉ lần cuối.
Trần Kha Nghị phất tay: “Không cần lo sốc lại tinh thần của cậu trước đi.”
Kế hoạch thất bại Phạm Tích Nhân không níu kéo nữa mà nhanh chóng rời khỏi trả lại không gian yên tĩnh cho ai đó.
Trong phòng làm việc của Trần Kha Nghị có thiết kế thêm một phòng nghỉ nữa, bình thường anh không thường xuyên ở đây, nhưng qua việc lần này thì xem như căn phòng được phát huy công dụng rồi. Mặc dù tiện nghi không bằng ở nhà nhưng vẫn có thể ngủ được.
Chiều nay gặp đối tác lúc hai giờ vẫn còn hơn một tiếng để nghỉ ngơi, tác phong của Tổng giám đốc phải luôn giữ vững thần thái như vậy bàn chuyện làm ăn mới thành công. Trần Kha Nghị xoay người đi vào phòng. Cẩn thận hơn anh cài đặt luôn báo thức phòng trường hợp ngủ quá giờ.
Thật ra anh chỉ chợp mắt chốc lát. Không phải anh lo lắng mình ngủ quên vì cho dù đồng hồ không reo thì cũng có giọng hát mà cả “Chaien” cũng trầm trồ đánh thức anh. Lý do thật sự bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại hình ảnh anh không muốn thấy lại cứ xuất hiện.
Trần Kha Nghị bật dậy đi thẳng vào phòng tắm.
“Ầm!” Cánh cửa đáng thương bị anh đập mạnh xem như chỗ phát tiết. Cũng may là chất liệu cao cấp nên không ảnh hưởng gì, hơn nữa phòng cách âm cực tốt nếu không anh chắc chắn rằng chưa đến ba giây Phạm Tích Nhân lập tức xuất hiện trước mặt anh.
Thư ký nhìn đồng hồ, đúng hai giờ chiều phía bên công ty FK đã đến, đúng là công ty lớn tác phong thật chuyên nghiệp. Có một vài nhân viên nữ che miệng nhìn theo bàn tán: “Người đại diện sao? thật là đẹp trai quá đi!” Nếu không phải là đối tác chắc có lẽ vài cô đã mạnh dạng chạy tới làm quen.
Vui nhất là lễ tân được trực tiếp dẫn đường cho đối tác, đi gần mà tim đập thình thịch cả lên, dù vậy vẫn phải tỏ ra bình tĩnh.
Nhận được tin báo Phạm Tích Nhân nhanh chóng ra đón tiếp, căn dặn thư báo cho Trần Kha Nghị chuẩn bị.
“Không ngờ tổng giám đốc Phạm lại trực tiếp đến, thật là vinh hạnh!”
Phạm Gia Kiệt mỉm cười bắt tay: “Lần trước để trợ lý đi thay đã không phải phép rồi, bây giờ ký hợp đồng tôi đi cũng là đương nhiên.”
“Thật vất vả cho anh quá. Tổng giám đốc của chúng tôi sẽ đến ngay lập tức, mời các vị uống nước, xin lỗi tôi ra ngoài nghe điện thoại.” Phạm Tích Nhân nhanh chóng tiếp đãi đối tác, sau đó đứng dậy ra ngoài.
Phạm Gia Kiệt tranh thủ nhìn xung quanh căn phòng. Công ty AHS quả không hổ danh bất hư truyền, ban đầu anh còn không tin lắm nhưng từ lúc nhìn các khắc phục sự cố thần tốc đã khiến anh có cái nhìn khác, rất ấn tượng. Lần này hợp tác chắc chắn sẽ là bước đệm để anh có thể xâm nhập vào thị trường trong nước.
Anh nhíu mày nhìn bảng chức vụ trên bàn, đúng lúc đó cửa mở ra, Phạm Gia Kiệt có chút không tin vào mắt mình, không phải là Trần Kha Nghị kia sao? Theo lời Phạm Tích Nhân nói Tổng Giám Đốc sẽ đến, như vậy người đó chính là Giáo sư Trần.
Không chỉ Phạm Gia Kiệt bất ngờ mà Trần Kha Nghị cũng ngạc nhiên không kém. Tuy anh biết gia thế Phạm Gia Kiệt không đơn giản nhưng không nghĩ đến lại là người dẫn đầu FK.
Cả hai nhanh chóng bắt kịp nhịp điệu, bắt tay nhau, là Trần Kha Nghị lên tiếng trước: “Xin chào Tổng Giám Đốc Phạm, trái đất thật tròn.”
Phạm Gia Kiệt cũng nở nụ cười khách sáo nói: “Tôi còn đang hiếu kỳ không biết ông chủ AHS là ai, không ngờ lại là người quen, ngưỡng mộ đã lâu lần này được gặp mặt thật vinh hạnh.”
“Không dám, cậu quá lời rồi!”
…
“Được rồi, chúng ta vào việc chính đi, nếu không còn gì thắc mắc thì cậu xem có nên ký hợp đồng luôn không?”
Phạm Gia Kiệt nhấp ngụm trà tiếp lời: “Thực ra, xét về chất lượng thì rất ổn tuy nhiên tôi đã xem xét giá mà các anh đưa ra hơi cao.”
“Vấn đề này không phải hai bên đã thống nhất rồi sao? Chúng tôi cam kết sẽ bảo trì theo quy định, hơn nữa nếu bên công ty cậu cần sửa thì lập tức đội kỹ thuật bên chúng tôi sẽ có mặt.”
Phạm Gia Kiệt là như vô tình nhắc lại sự việc lần trước: “Sự cố lần trước tuy không làm chậm tiến độ nhưng cũng khiến tôi xem xét lại…”
Trần Kha Nghị cười lớn, vô cùng bình thản trả lời: “Về phần đó cậu yên tâm, không phải không có gì xảy ra sao? Tôi không dám chắc suốt quá trình hợp tác thuận lợi 100% nhưng nếu có vấn đề gì chúng tôi đảm bảo khắc phục ngay lập tức, nếu có thiệt hại xảy ra cứ đền như trong điều khoản đi. Còn nếu công ty cậu hợp tác với đối tác khác tôi e là sự cố khắc phục xong cũng làm thời gian hoàn thành cũng bị kéo chậm theo, lúc đó đừng nói là bồi thường mà công trình có khi không hoàn thành được.” Trần Kha Nghị vô cùng chắc chắn về sự chuyên nghiệp cũng như công nghệ của công ty anh.
“Nếu Anh đã nói như vậy, cứ theo hợp đồng mà làm đi, chúng tôi tin tưởng ở AHS.” Nói xong để chứng tỏ thành ý Phạm Gia Kiệt rất sảng khoái đặt bút ký tên vào hợp đồng. Đôi bên quá hiểu rõ nhau, cũng không cần mất thời gian đôi co. Mà hợp tác với AHS chỉ có lợi cho FK, anh tất nhiên phải nắm lấy thời cơ.
Trần Kha Nghị cũng bắt đầu ký tên mình.
“Hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!”
Trần Kha Nghị gấp hợp đồng lại nhìn Gia Kiệt: “Hy vọng ngoài vấn đề công việc cậu sẽ không tiết lộ bí mật của tôi.”
Phạm Gia Kiệt cũng đang muốn nói đến chuyện này, anh gật đầu một cái nói: “Tất nhiên đây cũng là điều tôi muốn nhờ anh giúp!”
Trần Kha Nghị nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn!”
Phạm Gia Kiệt hít sâu, cảm thấy không nói ra thật khó chịu, chi bằng một lần nói cho nhẹ lòng: “Trần Kha Nghị, tôi có thể xin anh một điều không?” Anh nói từ “xin” chứ không phải là “giúp”.
“Không dám, cậu cứ nói.”
Gia Kiệt im lặng một lát mới từ từ nói: “Là chuyện của Vân Vân.”
Nghe đến hai chữ này trái tim Trần Kha Nghị lại vô thức mà nhói lên. Anh điều chỉnh tư thế ngồi lắng nghe.
“Mặc kệ anh biết hay không muốn biết, với tư cách là “Trúc mã” của em ấy tôi nhắc nhở anh, nếu anh không quan tâm xin đừng làm em ấy tổn thương nữa. Một lần nữa tôi sẽ không đứng yên đâu.” Nếu Vân Vân tổn thương một lần nữa cho dù cô ấy có tình nguyện hay không anh cũng sẽ kéo Vân Vân đi thật xa khỏi nơi này.
Trần Kha Nghị nhếch môi từ “Trúc mã” nghe thật chói tai: “Là vậy sao? Xin lỗi vấn đề này tôi không giúp được, nếu cậu không còn vấn đề gì liên quan đến hợp đồng thì tôi cũng không còn gì để nói rồi.” Thái độ rất rõ ràng.
Chuyện muốn nói, anh đã nói, đây là một lời cảnh cáo, cho dù Trần Kha Nghị có làm hay không, anh cũng sẽ đứng ra bảo vệ Kỳ Vân không cho ai làm em ấy tổn thương.
Xem ra đã đến lúc phải đi, Phạm Gia Kiệt đứng dậy: “Đã đến giờ rồi, tôi phải đi đây.”
Trần Kha Nghị gật đầu theo phép lịch sự: “Không tiễn!”
…
Đợi đối tác đi khỏi Phạm Tích Nhân lập có mặt: “Ôi chao Tổng giám đốc của chúng ta ra tay chưa đến ba mươi phút đã ký xong hợp đồng, thật lợi hại!”
Đừng tưởng Phạm Gia Kiệt còn trẻ mà xem thường, trên thương trường đích thị cũng là một con cáo khôn ngoan không thua gì Trần Kha Nghị, lúc nào cũng phải đem về lợi ích cao nhất cho công ty mới được. Mà lần này Phạm Tích Nhân đã chuẩn bị tinh thần sửa lại một vài điều khoản trong hợp đồng, không ngờ Trần Kha Nghị lại có thể nhanh chóng thoả thuận như vậy.
Nhưng mà nhìn sắc mặt của Trần Kha Nghị hình như còn đáng sợ hơn hồi sáng, không phải thành công rồi sao?
“Chuyện còn lại cậu lo giải quyết đi, không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi.” Trần Kha Nghị nới lỏng cà vạt, lấy chìa khóa xe, đi thẳng một đường không một lần nhìn Phạm Tích Nhân, khuôn mặt hớn hở đứng ngay bên cạnh.
Da gà từng lớp từng lớp nổi lên, Phạm Tích Nhân rùng mình ngậm miệng lại.
“E là ai đã chạm đến giới hạn của cậu ấy rồi, tốt nhất biết điều nên im miệng nếu không họa sẽ đổ trên đầu.”
Đúng là ông chủ khó hầu hạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!