Kế Hoạch Trả Thù "Tiểu Tam" - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Kế Hoạch Trả Thù "Tiểu Tam"


Chương 4


Lúc Lâm Thanh Phong xuất hiện ở trước cửa nhà tôi thì tôi liền nhào ngay vào lòng anh.

“Anh Lâm, cuối cùng thì anh cũng tới rồi.” Trong giọng nói của tôi còn mang theo tiếng khóc thút thít khe khẽ.

Tay của anh khựng lại đằng sau tôi, nhưng sau đó lại vỗ nhẹ vào lưng tôi, “Sao đột nhiên lại mất điện?”

Tôi lắc lắc đầu.

“Vừa nãy em không cẩn thận làm đổ bình hoa, sau đó nghe thấy tiếng “tách” một cái thì tất cả đèn đều tắt hết.” Đây là lí do thoái thác mà tôi đã nghĩ xong từ trước khi làm chuyện này.

Lâm Thanh Phong nghe tôi nói vậy thì liền đưa tay mở nắp hộp điện ra.

Anh thở dài một hơi.

“Có phải trong bình hoa của cô có nước không?”

Tôi gật đầu.

Khi người chăm sóc khách hàng trong điện thoại nói là nhân viên sửa chữa đã tan làm rồi, phải đến giờ làm việc sáng hôm sau mới cho người tới sửa được thì tôi liền cảm thấy ông trời thỉnh thoảng cũng đứng về phía mình.

Lâm Thanh Phong cúp điện thoại, tôi chớp chớp mắt nhìn anh.

“Anh Lâm…” Tôi cắn môi cẩn thận dè dặt hỏi anh, “Tối nay anh có thể ở cùng em được không?”

Chắc là do tôi biểu hiện trông có vẻ sợ hãi quá nên anh đã do dự một hồi, sau đó vẫn đồng ý ở lại cùng tôi.

Nhưng đáng tiếc là căn nhà tôi thuê chỉ có một phòng ngủ đơn.

Chỉ có một chiếc giường.

Anh hình như không hề do dự gì mà đề nghị: “Tôi ngủ ở dưới đất là được rồi.”

Tôi cười “hì hì” thành tiếng.

“Còn có sô pha nữa mà anh Lâm.”

Theo tiếng cười của tôi, không khí trong căn nhà hình như cũng ấm áp lên đôi chút.

Lâm Thanh Phong cũng thật sự nằm trên sô pha thật.

Tôi nằm lên giường, mắt nhìn trần nhà, giả vờ như chỉ vô ý hỏi anh: “Anh Lâm, nếu chị dâu biết thì có tức giận không?”

Anh không trả lời tôi.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh đến mức nghe được tiếng hít thở giao thoa của tôi và anh.

Ngay khi tôi tưởng rằng anh sẽ không trả lời mình nữa thì anh liền thở dài thườn thượt.

“Cô ấy không chịu ly hôn với tôi.”

Trong lời của anh còn hiện ra sự bất lực không nhỏ. 

Hình như thật sự đã hạ quyết tâm ly hôn bằng được rồi.

Tôi cũng thở dài theo, cố làm ra vẻ như rất hiểu chuyện: “Em nghe các cụ hay nói, thà phá hủy một ngôi đền còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân, nếu chị dâu không muốn ly hôn thì hai người cứ sống với nhau cho tốt đi.”

Sống với nhau cho tốt, mới có thể để tôi đập tan hoàn toàn được.

Lời này của tôi, đổi lại là ai nghe thấy cũng đều sẽ nói một tiếng thấu hiểu lòng người.

Nhưng Lâm thanh Phong đột nhiên lại từ sô pha ngồi bật dậy, anh nhìn phía tôi, lại thở dài.

Có lẽ anh có lời gì đó muốn nói với tôi, cuối cùng lại vẫn chẳng nói gì, lại nằm về chỗ cũ.

Buổi sáng, khi tôi còn chưa mở mắt ra thì đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng rồi.

Tôi ngồi dậy từ trên giường thì nhìn thấy bữa sáng ở trên bàn.

Bữa sáng đơn giản nháy mắt đã làm tôi đỏ cả vành mắt, lần cuối cùng tôi nhìn thấy khung cảnh này đã là năm năm về trước rồi.

Mẹ ở trong phòng bếp quay đầu lại nhìn và quở trách tôi: “Cái con bé lười biếng này, còn không thức dậy nữa thì sẽ muộn mất đấy.”

Khuôn mặt của mẹ và Lâm Thanh Phong như chồng lên nhau một cách trùng khớp.

Tôi cầm ly sữa bò trên bàn lên.

“Sao mà trong tủ lạnh của cô chẳng có gì hết vậy?” Trong giọng điệu của anh còn tỏ vẻ không tán thành, “Không phải là cô không nấu cơm đấy chứ?”

Tôi ngẩng đầu lên, đợi cho cảm giác chua xót nơi sống mũi được xua tan rồi mới kéo lê đôi dép đi đến trước bàn ăn.

“Những thứ này đều là anh đi mua hết à?” Tôi nhìn về phía bữa sáng có vẻ ngoài không tệ ở trên bàn ăn, cất lời hỏi Lâm Thanh Phong đang ngồi trước mặt mình.

Anh đưa cho tôi một cái muỗng.

“Chỉ làm một bữa sáng đơn giản thôi.” Anh vừa bóc trứng vừa nói, “Cố gắng ăn đỡ vài miếng đi.”

Tôi cười không nói gì.

Anh cũng không nói thêm gì nữa.

Tôi chỉ yên lặng ăn cháo, đột nhiên trong tầm mắt lại xuất hiện một quả trứng đã được bóc sạch sẽ.

Trước kia mẹ tôi cũng làm thế này.

Bà sẽ vừa bóc trứng vừa trách mắng tôi.

Sau đó sẽ để quả trứng được bóc vỏ sạch sẽ vào trong bát tôi mà không nói lời nào.

“Anh Lâm.” Tôi cúi đầu nhìn quả trứng trắng bóc sạch sẽ ở trong bát, khàn giọng gọi Lâm Thanh Phong một tiếng.

“Hửm?”

Tôi ngẩng đầu cười với anh: “Ngon thật.”

Sắp bằng được mẹ tôi làm rồi.

Hóa ra cháo trắng trứng gà cũng có thể thơm ngon tới vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN