Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới - Chương 37: Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới


Chương 37: Chương 37


Tôi cố gắng biểu hiện thật tốt, kiểm soát cảm xúc của mình để không bốc đồng hay nổi nóng với bất kỳ ai.

Bình tĩnh nghĩ về hệ quả của việc này, nếu tôi không thể xuất viện thì sẽ không thể đón giao thừa cùng với Đường Phong Hành.
Bác sĩ tâm lý hỏi gì tôi đáp nấy, cho dù mỗi lần nói chuyện với tên bác sĩ đáng ghét thì tôi sẽ càng buồn bực hơn nhưng ít ra thì nó cũng có những lợi ích nhất định, cuộc nói chuyện giúp tôi giải tỏa bớt cảm xúc và không còn những suy nghĩ tuần hoàn ác tính nữa.
Tôi được thực hiện liệu pháp sốc điện vài lần, có đau đớn cũng có nôn mửa.

Phương pháp trị liệu này giống như một con dao hai lưỡi, tôi không thể phủ nhận hiệu quả nó mang lại, nó thực sự giúp cho cảm xúc trong tôi ổn định hơn rất nhiều, đáy lòng như mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng.

Hơn nữa sốc điện còn có tác dụng rất nhanh, thế nhưng nó cũng hình thành bóng ma trong lòng người bệnh, ngoại trừ những khó chịu về mặt si/nh lý thì còn ảnh hưởng đến cả tâm lý và tính cách nữa.

Điểm khác biệt lớn nhất của con người so với động vật chính là sau khi sinh ra thì con người giống như một miếng đất nặn, bàn tay vô hình của thời gian lặp đi lặp lại kéo duỗi rồi xây đắp mỗi người, biến chúng ta thành vô vàn hình dạng muôn màu muôn vẻ.
Sốc điện giống như một con dao cắt đi phần dư thừa trong tâm trí tôi và những người bệnh khác, cắt bỏ triệt để như một cái máy được khôi phục về cài đặt gốc khi vừa mới xuất xưởng.

Tôi bị nhồi ép vào bên trong khuôn đúc, cái nào cũng giống y hệt nhau, sẽ trở thành cùng một kiểu người với những bệnh nhân đã từng thực hiện liệu pháp sốc điện.
Tôi cũng từng kháng cự tiếp nhận loại trị liệu này, nhưng rồi sau vài lần thực hiện thì tôi lại dần dần chấp nhận nó, chỉ cần có thể nhanh chóng xuất viện là được, đây chính là cách nhanh nhất để tôi có thể gặp lại Đường Phong Hành.
Đúng như dự đoán, tôi được anh đón về vào đêm 30, nhưng không phải vì tôi đã khỏi bệnh mà là do đợt trị liệu chúng tôi đăng ký đã kết thúc, tôi đã có thể rời khỏi nơi đây.

Đợt điều trị kéo dài hai mươi ngày, tôi không thể kiên trì thêm được nữa.

Sốc điện rất rất đau, tôi đã đau đến mức đầu óc chết lặng.

Có một lần Đường Phong Hành gọi cho tôi đúng lúc tôi vừa tiếp nhận sốc điện xong, tôi ngắc ngứ gian nan nói chuyện cùng anh, hơn nữa còn im lặng rất lâu, chóng mặt nhức đầu, cả cuộc điện thoại đều là ông nói gà bà nói vịt.
Nhưng bây giờ tôi không còn bị giám sát theo phân mục người dễ dàng có hành vi tự sát vì rối loạn cảm xúc, bởi đầu óc tôi đã chẳng thể suy nghĩ về kế hoạch ấy nữa rồi.
Tôi không thể bảo mình không sợ đau chỉ vì tôi là một thằng đàn ông được.
Hôm nay Đường Phong Hành ăn mặc chỉnh tề, khoác chiếc áo màu xanh đen mà tôi mua cho anh, ở bên trong thì mặc áo len cao cổ của tôi, còn xịt cả keo vuốt tóc nữa.

Nhìn anh không giống như đến bệnh viện đón tôi về nhà mà như là đến đón tôi đi hẹn hò vậy.
Tôi cũng mặc áo khoác màu xanh đen, tay ôm túi quần áo, cố gắng cười một chút để làm cho không khí giữa chúng tôi tốt hơn.

Anh mượn xe của bạn để đến đây đón tôi, sau khi cất hành lý thì anh không đợi tôi lên xe mà đã nắm lấy tay tôi, ấn tôi dựa lên cốp xe hôn môi.
Anh vuố.t ve mặt tôi, dịu dàng và tỉ mỉ vẽ lại từ hàng mi đến sống mũi, tôi sờ lên vành tai của anh, nho nhỏ vẫn mềm mại như cũ.
Đầu lưỡi quấn quýt, triền miên không rời, giống như mở một chai vang đỏ với hương nho ngọt tràn, vị cồn thấm đẫm ái tình làm say đắm lòng người.
Chúng tôi như hai người chạy trốn khỏi thế giới, vứt bỏ chốn này để đi tới nơi hoang vu không người, mải miết chìm đắm vào nụ hôn ngọt ngào, không có ốm đau, không có bệnh tật, chỉ có hơi ấm từ da thịt kề cận và hai linh hồn hòa hợp vào nhau.
Không biết đã hôn bao lâu, anh bế tôi với đôi chân mềm nhũn ngồi vào ghế phụ, chạm nhẹ mặt tôi nói: “Sao mới qua mười tám ngày mà đã gầy thế này.”
Không phải câu nghi vấn, chắc hẳn anh đã đoán trước đợt trị liệu này sẽ rất khó khăn với tôi, thế nhưng không ngờ rằng tôi lại thay đổi nhiều đến thế.

Tôi cho rằng uống thuốc điều trị cũng giống như uống các loại thuốc chứa kí/ch thích tố khác, có người sẽ béo lên, có người sẽ gầy đi, cơ địa mỗi người thì mỗi khác.

Anh đắp cho tôi một tấm chăn mỏng, bảo tôi ngủ một chút rồi cùng về nhà ăn cơm tất niên.

Anh còn trả lại tai nghe và máy mp3 bị vứt ở sàn phòng tắm lại cho tôi, nhìn tôi thật lâu nhưng không nói lời nào.
Cho đến tận khi tôi sắp ngủ thì anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Lúc tự sát, tại sao em lại nghe bài 《Đom đóm》 mà anh từng hát vậy?”
—————
*Liệu pháp sốc điện: là thủ thuật truyền dòng điện cường độ nhỏ đã được kiểm soát chặt chẽ qua não bộ nhằm tạo nên một cơn co giật ngắn để điều trị trầm cảm.

Liệu pháp này về cơ bản là tốt nhưng đi kèm khá nhiều tác dụng phụ, mọi người có thể tìm hiểu thêm trên google..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN