Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp
Chương 11
————-Editor: Mèo——–
Lục Tiêu Viễn nói xong bèn đi lên lầu.
Dung Hạc ngồi trên ghế sô pha, nhấm nháp ly cà phê Lục Tiêu Viễn pha cho.
Đây là món cà phê latte cậu thích, lượng sữa và đường đều vừa đủ.
Uống xong cà phê, cậu vẫn ở phòng khác đợi một chút.
Nhìn thấy bộ dáng vội vã lên lầu vừa nãy của Lục Tiêu Viễn, thì có thể hắn sẽ ra ngoài sớm thôi. Vốn dĩ cậu muốn nói câu chào tạm biệt với Lục Tiêu Viễn trước khi hắn ra ngoài, nhưng Lục Tiêu Viễn mãi vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu, cậu đành phải rửa sạch cốc cà phê rồi đi lên tầng hai.
Cửa phòng ngủ của cậu được lắp đặt một ổ khóa điện tử bằng mật mã mới tính, tấm phim trong suốt vẫn còn dán trên mặt phím, cùng một tờ giấy viết cách nhập và đổi mật khẩu.
Cậu không đổi mật khẩu mà trực tiếp đẩy cửa bước vào, hương thơm trái cây tươi mát và dễ chịu thoang thoảng tràn vào khoang mũi.
Đập vào mắt đầu tiên là lớp rèm màu trắng sữa, đằng sau là khum cửa sổ cao từ sàn lên đến trần, tình cờ lại còn đặt đúng hướng cậu thích.
Lúc này trời sắp tối, nhưng nếu như sáng sớm, vị trí này rất thích hợp để lấy ánh sáng.
Bên cạnh cửa sổ, đặt một chiếc giường đôi rất lớn, gồi và chăn màu xanh đậm được trải ngay ngắn trên giường, trong góc còn đặt một chiếc gối ôm mềm mại.
Cậu bước đến sờ soạng một chút, là đệm cứng.
Năm ngoái lúc cậu đóng phim, không cẩn thận bị thương khi diễn cảnh đánh nhau dẫn đến phần eo lưng có chút thương tổn, tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày nhưng thỉnh thoảng vẫn bị đau nếu mệt mỏi kéo dài, bác sĩ khuyên cậu không nên ngủ trên một chiếc đệm êm ái như đệm của Simmons.
Cậu vốn lo lắng đệm ở nhà Lục Tiêu Viễn sẽ là loại đệm êm, cậu không ngủ được, nhưng hiện tại thì không cần lo nữa.
Dung Hạc ngồi xổm xuống, đặt vali, vừa mở khóa kéo đã nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài cửa sổ, chắc là Lục Tiêu Viễn rời đi.
Tính toán thời gian một chút thì có lẽ cậu vừa vào phòng không lâu thì Lục Tiêu Viễn cũng xuống tầng.
Thật trùng hợp.
Cậu nói trong lòng.
Kỳ thật, cậu chỉ cần chờ dưới tầng thêm khoảng năm phút nữa thì có thể chào tạm biệt Lục Tiêu Viễn rồi.
Nhưng bọn họ dường như vẫn luôn bỏ qua nhau.
Dung Hạc đứng dậy, mở tủ quần áo, xếp ngay ngắn vài bộ quần áo vào, cũng không lấp đầy được một góc, nhìn qua trông rất trống trải.
Giống hệt như tâm trạng cậu đang đứng ở đây bây giờ vậy.
Dung Hạc nhìn sự trống trải trước mặt, nhất thời cảm thấy có chút không chân thật.
Đời người như biển, núi liền sông.(1)
(1): Mình cũng không biếc edit câu này có đúng không. Nguyên văn là “人生海海,山山而川。”nên bạn nào biết nghĩa tiếng Việt thì comment cho mình nhé. Nhưng mà câu này thì hiểu như sau: tất cả những điều hối tiếc trong cuộc sống là điều khó tránh khỏi, dù vậy, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, vẫn phải vận hành theo quy luật tự nhiên.
Nếu như trước kia, cậu sẽ không bao giờ tin có một ngày, mình sẽ gặp lại Lục Tiêu Viễn, ma xui quỷ khiến kí bản thỏa thuận với nhau, sau đó thì sống chúng.
Nhưng liên quan đến việc gặp lại, cậu và Lục Tiêu Viễn lại chẳng có ai nói câu “Đã lâu không gặp.”
Ngay cả một câu “Xin lỗi” muộn màng cậu cũng không dám nói với Lục Tiêu Viễn.
Trước mặt Lục Tiêu Viễn, cậu biến thành kiểu người mà bản thân ghét nhất, nhát gan, đê tiện, ẩn sau đó là sự “im lặng” và “không nhắc đến chuyện đó”, lén lút gom nhặt cảm giác an toàn đáng xấu hổ.
Mặt trời đã ngả về Tây, căn phòng trở nên ảm đạm hơn.
Dung Hạc thở dài, đóng cửa tủ lại, bật đèn lên.
*
Buổi tối 8 giờ.
Người nào đó ngoài miệng nói có việc vào buổi tối, lái xe trong tuyết lạnh, đi một vòng quanh thành phố, sau đó quay lại, đi đến nhà Tôn Duệ.
Mặc dù Tôn Duệ là người đại diện của Lục Tiêu Viễn, nhưng anh ta cũng là bạn thân của hắn, có thể coi là Bá Lạc(2) thứ hai của hắn, người thứ nhất là thầy của hắn, đạo diễn Trương.
(2):Bá Lạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài
Tôn Duệ cảm thấy rất vinh dự khi được làm việc với một người xuất sắc như Lục Tiêu Viễn, đồng thời còn phát triển thành quan hệ bạn tốt, vì vậy lúc nói chuyện cũng không kiêng dè nhiều.
Anh ta khoanh tay dựa vào tường, nhìn Lục Tiêu Viễn ở trên sô pha vừa lướt điện thoại, vừa trêu chó, nói không nên lời: “Tôi thật không hiểu nổi đại minh tinh như cậu, người thương của cậu ở trong nhà cậu, cậu không ở nhà, chạy sang đây chen chúc một ổ chó với tôi làm gì không biết.”
Lục Tiêu Viễn nghe vậy, vẫn duy trì từ thế nửa nghiêng nửa ngả, nhìn chằm chằm thông báo trên weibo của Dung Hạc, ngón tay thon dài luồn qua bộ lông trắng mềm của Tiểu Bác Mỹ xoa nắn, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Tôi chán sống trong ổ vàng ổ bạc.”
Nhưng sự thật là, đại minh tinh vẫn không biết đối mặt như thế nào —— người trong lòng bỗng chốc trở thành người sống chung một mái nhà.
Hơn nữa còn dùng lọa phương thức mất kiểm soát này nữa chứ.
Lúc thêm điều khoản sống chung, hắn không nghĩ đến Dung Hạc sẽ đồng ý. Hiển nhiên, Dung Hạc đối với sự tiếp cận của hắn vẫn có chút khoảng cách. Hắn có thể cảm nhận được sự khó chịu của đối phương.
Tôn Duệ xoa mũi, nói không nên lời.
“Hơn nữa, Đô Đô cũng nhớ tôi mà.” Lục Tiêu Viễn không nặng không nhẹ bóp chân Tiểu Bác Mỹ.
Đô Đô rất phối hợp dùng đầu lưỡi liếm láp tay Lục Tiêu Viễn, đuôi vẫy vẫy liên hồi.
Tôn Duệ trừng mắt nhìn bé cún của mình ăn cây táo rào cây sung, nói: “Thằng nhóc con, cứ ton hót với tên quái gở này đi, bố không muốn nuôi mày nữa.”
Đô Đô nghe vậy dường như hiểu ra, vui vẻ chạy vào còng tay Lục Tiêu Viễn.
Tôn Duệ tức đến râu tóc dựng thẳng, trừng lớn mắt: “Không chỉ có người thích cậu, ngay cả chó cũng thích cậu là sao, ông trời ơi, ngài có mắt không vậy.”
“Thật à?” Lục Tiêu Viễn cười tủm tỉm, “Bất kể có nhiều người thích tôi đi chăng nữa, nhưng vẫn có người không thích tôi.”
Ban đầu Tôn Duệ tưởng Lục Tiêu Viễn đang nói về đám anti fan, nhưng lại nghĩ một đại minh tinh như căn, vốn kiêu căng, ngạo mạn sao lại quan tâm đến sự tồn tại của antifan cớ chứ, nhìn ánh mắt Lục Tiêu Viễn lộ ra vẻ cô đơn, Tôn Duệ nhận ra hắn đang ám chỉ ai đó.
Hắn vẫn nhớ buổi sáng hôm đó, khi bức ảnh được tung lên.
Toàn bộ đoàn đội đều bận trước bận sau, chỉ có Lục Tiêu Viễn bình tĩnh quá mức, đưa ra kế hoạch yêu nhau kinh hãi thế tục.
Nhưng anh ta lại cảm thấy ý tưởng của Lục Tiêu Viễn không khả thi, cho nên dẫn đoàn đội họp nguyên một ngày.
Tuy nói hành vi đó tương đối dễ dàng giải thích thành tình anh em, hơn nữa Lục Tiêu Viễn cũng có kế hoạch công khai xu hướng tính dục trước 30 tuổi, chẳng bằng nhân cơ hội này, đắp nặn hình tượng có trách nhiệm với tình yêu, xoay chuyển tình thế “Hải vương” lúc trước.
Sau khi kế hoạch sơ bộ được vạch ra, tất cả cấp dưới của Lục Tiêu Viễn đều cảm thấy ông chủ mình như một thiên thần giáng thế, lâm nguy không loạn, đầu óc minh mẫn.
Chỉ có Tôn Duệ nhìn thấy Lục Tiêu Viễn dựa vào cửa sổ, nhìn hai tấm ảnh “thân mật” được paparazi chụp trộm, xuất thần hồi lâu.
Tôn Duệ nhìn Lục Tiêu Viễn đang chơi với chó, không nhịn được thở dài: “Thế sự vô thường, ban đầu chỉ muốn tặng cho người ta một cơ hội mở mạng lưới, tiện thể tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt một lần, ai ngờ thiên thời địa lợi nhân hòa lại bị paparazi quấy rối. Nhưng cậu đừng có nản lòng, có câu trong họa ắt có phúc, chuyện đều do người, cậu xem hai người lần này không phải cũng bị ràng buộc với nhau vì lợi ích chung đó sao? Dù sao cũng chẳng ai trốn đi mất, cậu phải nắm bắt cơ hội này mà bù đắp tình cảm.”
Lục Tiêu Viễn nhướng mắt, bắt gặp ánh mắt thông cảm của Tôn Duệ, lười biếng nói: “Tôn Duệ, hình như nhà bếp của anh có mùi khét.”
Tôn Duệ còn chưa thoát khỏi trạng thái quan tâm bạn bè, mờ mít một lúc, đối mắt đột nhiên trợn lên: “Má nó, đồ ăn của tôi!”
Ba giây sau, có tiếng leng keng truyền ra từ phòng bếp.
Sau đó, Tôn Duệ mang ra hai bát mì trừng chiên phiên bản cao cấp với hành lá được xắt nhỏ, cùng với đủ loại rau và tôm tươi.
“Đây là công thức bí mật mà bếp trưởng truyền thụ cho tôi, tôi mưới học xong, cậu đến trước Tư Tư, hời cho cậu rồi.”
Tôn Duệ nói Tư Tư là bạn gái anh ta.
Trên bàn ăn, Tôn Duệ ăn say sưa ngon lành, sau khi huênh hoang còn không quên hỏi Lục Tiêu Viễn: “Sao, ăn ngon không?”
Lục Tiêu Viễn hỏi: “Muốn nghe lời thật lòng à?”
Tôn Duệ tự tin gật đầu.
Lục Tiêu Viễn nói: “Bình thường.”
Tôn Duệ: “…”
“Mì trứng hành lá vẫn là ngon nhất.”
Lục Tiêu Viễn nhẹ giọng nói, nhưng giọng điệu lại có một tia dư vị xa xưa.
Khi cùng Lục Tiêu Viễn tán gẫu, cần phải chuẩn bị tốt việc sẽ bị đối phương làm cho tức chết, Tôn Duệ đã quá quen.
Anh ta bĩu môi, ăn hai miếng mì rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Cậu kể chút chuyện giữa cậu và Tiểu Dung đi.”
Lục Tiêu Viễn không mặn không nhạt liếc mắt nhìn hắn, bộ dáng không quá đồng ý.
Tôn Duệ giả vờ bị tổn thương, thở dài: “Tôi lúc nào cũng bận trước bận sau, cậu xem trong cái giới này có người đại diện nào thuận theo cậu hơn tôi không.”
“Tôi với em ấy học cùng trường cấp ba.”
Cạch ——
Tôn Duệ đặt đũa xuống, ngồi thẳng lưng, bày ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Lục Tiêu Viễn tiếp tục nói: “Em ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, bởi vì chút chuyện mà hai bọn tôi quen nhau.”
“Vì vậy nên bắt đầu yêu sớm?”
“Vì vậy mà trở thành bạn của nhau.”
“…”
“Lúc sinh nhật mười tám tuổi của tôi, em ấy nói muốn tổ chức sinh nhật cho tôi, bọn tôi hẹn nhau, nhưng hôm ấy em ấy không đến.” Lục Tiêu Viễn cau mày, từ trong bát gắp ra một miếng lòng trắng cháy khét, ném sang bên cạnh, “Sau đó tôi hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp em ấy mới biết em ấy chuyển đến nơi khác rồi.”
Nghe đến đây, tâm hồn hóng drama của Tôn Duệ đã bùng cháy, anh luôn cảm thấy sẽ đón được thứ gì đó kinh tâm động phách, dây dưa không dứt, ngươi chạy ta đuổi.
Kết quả đợi nửa ngày, nhận ra Lục Tiêu Viễn lại bắt đầu ăn mì, bèn hỏi: “Sau đó thì sao?”
Kết quả hắn đã chờ nửa ngày, phát hiện Lục Tiêu Viễn lại bắt đầu ăn mì, liền truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lục Tiêu Viễn nói: “Sau đó thì không gặp lại.”
Tôn Duệ không tin: “Đơn giản như vậy?”
Mặt Lục Tiêu Viễn không đổi sắc: “Hay là anh tự mình cầm bút viết tiếp?”
Tôn Duệ chưa từ bỏ ý định: “Tuổi trẻ thường hay bốc đồng, cậu chưa tỏ tình à?”
“Cách đây không lâu tôi mới biết em ấy là Gay.” Lục Tiêu Viễn mở điện thoại di động, trên màn hình là ảnh chụp bài đăng trên weibo ba tháng trước của Dung Hạc.
Tôn Duệ hoàn toàn chết lặng.
Anh từng nghĩ cho cảnh Lục Tiêu Viễn và Dung Hạc gặp lại nhau mười nghìn kịch bản người yêu cũ gặp lại nhau các kiểu, ai mà ngờ bọn họ ngay cả người yêu cũ cũng không phải.
Sống một đời, bao nhiêu người đến rồi đi, không ngoa khi miêu tả cái loại chấm dứt mối quan hệ lãng xẹt này bằng một từ “thái độ bình thường nhất trong cuộc sống.”
Chẳng trách Dung Hạc luôn tỏ ra bình tĩnh như thế, mà Lục Tiêu Viễn lại làm những chuyện vòng vo tam quốc như vậy, cho dù cùng nhau mở cuộc họp, đều phải lặng yên mà đổi trà của đối phương thành nước lọc, chỉ vì đối phương không uống được trà.
Trong bụng Tôn Duệ có thiên ngôn vạn ngữ những cuối cùng chỉ đọng lại thành câu: “Hóa ra cậu yêu đơn phương người ta à?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!