Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp - Chương 62: Phiên ngoại 3: Lễ tình nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp


Chương 62: Phiên ngoại 3: Lễ tình nhân


Trải qua nửa năm hậu kỳ, bộ phim điện ảnh “Bay qua núi” do Dung Hạ cđóng vai chính đã thành công rực rỡ, thuận lợi bắt kịp chương trình Tết âm lịch. 

Là một bộ phim điện ảnh ấm áp và truyền cảm hứng, nên doanh thu phòng vé rất khó để tạo ra hiệu ứng nổi bật trong một loạt các bộ phim hot hit, nhưng so với các bộ phim cùng thể loại, thì thành tích này cũng đáng được chúc mừng, trên một nền tảng sách điện ảnh nổi tiếng cũng được chấm 7.5, đối với Dung Hạc Lai, đây là một khởi đầu khá suôn sẻ. 

Với bộ phim này, Dung Hạc chính thức bước chân vào ngành công nghiệp điện ảnh, giấc mơ nhiều năm qua cuối cùng cũng trở thành sự thật, sự nghiệp phát triển ngày càng thăng hoa, bởi vì tác phẩm và nhân khí vẫn còn hiển hiện ở đó, nên khi tham gia các loại hoạt động, sẽ được gọi một tiếng “anh”. 

Còn người diễn viên nhỏ từng lăn lộn khắp chốn, mặc cho người ta đá, đã biến mất vĩnh viễn.

Lục Tiêu Viễn năm nay bắt đầu công việc khá sớm, tết âm lịch còn hết đã phải tiến tổ. 

Hôm nay, không khí trên phim trường có chút nghiêm trọng. 

Nguyên nhân là do một trong những diễn viên chính có lưu lượng gần đây do thời tiết lạnh chơi lớn, để toàn bộ đoàn làm phim phơi trong gió tuyết dưới 0 độ khoảng một tiếng đồng hồ. 

Và thứ còn lạnh hơn cả gió bắc, chính là vẻ mặt của Lục Tiêu Viễn. 

Lưu lượng(1) kia mới nổi không được bao lâu, bởi vì nổi quá nhanh, thoáng cái đã được fan hâm mộ nâng niu đến mức không biết trời cao đất dài là gì, cho dù cố tình đến trễ cũng không hề có nửa phần áy náy, chỉ để trợ lý bịa bừa một cái lí do qua mặt mọi người. Mãi đến khi đối diễn với Lục Tiêu Viễn, cậu ta mới giật mình phát hiện mình đang thả bồ câu(2) ai, đáng tiếc đã quá muộn. 

(1): những minh tinh có đội ngũ fan hâm mộ hùng hậu, làm gì cũng được quan tâm, đi đến đâu cũng được chú ý. (ví dụ như Địch Lệ Nhiệt Ba, Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác…)

(2): thả bồ câu: cho leo cây

Kết thúc cảnh quay, Tề Hòa Tiểu chạy đến bên cạnh Lục Tiêu Viễn, nhỏ giọng nói: “Anh, có người đến tham ban.”

Nghe vậy, Lục Tiêu Viễn quay đầu lại, nhìn thấy người đang đứng bên ngoài phim trường, băng tuyết dày ba thước trên mặt bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang tản đi gần hết.

Trong nháy mắt đó, bao gồm cả đạo diễn, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy mình được cứu rồi. 

Tháng hai gió bắc lạnh thấu xương, xen lẫn từng tầng tuyết mỏng. 

Mái tóc hơi dài của Dung Hạc bị thổi rối lên, cả người nhìn qua trông vô cùng bụi bặm, mệt mỏi. 

Trong mưa tuyết, Lục Tiêu Viễn duỗi tay giúp Dung Hạc vén tóc lên, nói: “Sao em lại đến đây?”

Trước khi đến, Dung Hạc cũng không nghĩ nhiều, cậu chỉ cảm thấy Lục Tiêu Viễn sẽ rất vui khi gặp mình, cho nên mới trèo núi lội suối tới, mãi sau khi đến phim trường, mới lo mình đột nhiên xuất hiện có ảnh hưởng đến công việc của Lục Tiêu Viễn hay không. 

Nhưng ngoài dự liệu của cậu, mọi người trong đoàn làm phim hình như rất hoan nghênh cậu đến, ánh mắt nhìn cậu thậm chí còn lóe ra một loại hào quang nào đó. 

“Nhớ anh nên đến thôi.” Cậu nói, “Em hỏi Tề Hòa rồi, cậu ấy nói hôm nay sau năm giờ là anh kết thúc công việc.”

Lục Tiêu Viễn giật mình, “Ừ” một tiếng, ngược lại nói: “Nhưng anh nhớ hôm nay em cũng có lịch trình mà.”

Dung Hạc chớp mắt: “Ủa, thật hả? Anh nhớ sai rồi!”

Lục Tiêu Viễn thuận theo vẻ mặt giả bộ giả vờ của Dung Hạc cười cười: “Có lẽ vậy/”

Hôm nay, là  ngày 14 tháng 2, Lễ tình nhân. 

Đây cũng là kỷ niệm một năm ngày kết hôn của bọn họ. 

Buổi sáng hắn đã nhờ người giúp chuyển quà ngày lễ tình nhân cho Dung Hạc, Dung Hạc nói cũng có quà muốn đưa cho hắn, ai mà ngờ Dung Hạc lại đưa bản thân tới. 

Lục Tiêu Viễn mang theo gió xuân tháng tư ấm ấm trở lại trường quay tiếp tục quay phim, một lúc sau, cảnh quay kết thúc.

Hắn bước ra khỏi đám đông, nhìn xung quanh, thấy Dung Hạc đang ngồi ngủ gật trên chiếc ghế ở trong góc trường quay. 

Dung Hạc hôm nay mặc một chiếc áo lông ngắn màu trắng tinh khiết, lúc ngồi xuống, nửa người trên  phồng lên giống như một viên gạo nếp, nửa khuôn mặt rụt vào trong cổ áo, mái tóc đen dài xõa ở tai, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Lục Tiêu Viễn sải bước đi tới, không nhịn được, ban ngày ban mặt hôn một cái lên cái bánh bao này, hôn đến mức đánh thức người ta tỉnh. 

Dung Hạc đứng lên, lau nước miếng không tồn tại trên khóe miệng, trên người vẫn là bộ dạng ngái ngủ. 

Lục Tiêu Viễn bỏ bàn tay mát lạnh của Dung Hạc vào trong túi áo khoác của mình, hỏi: “Anh xong việc rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”

Dung Hạc nói, “Đi khách sạn, em đặt phòng rồi.”

*

Ngay sau đó, cả hai đến khách sạn được xếp hạng năm sao gần trường quay nhất.

Xung quanh khách sạn rất vắng vẻ, dường như không có người nhàn rỗi chờ đợi, nhưng tài xế vẫn tận tâm hỏi: “Có cần đi từ cửa sau vào không?”

Dung Hạc vừa định gật đầu, lại nghe Lục Tiêu Viễn nói: “Không cần.”

Tài xế nhận lệnh, lái xe vào cổng chính cách đó mười mét.

Sau khi mang theo hàn khí bước vào phòng, Lục Tiêu Viễn đóng cửa lại,đầu tiên là đè Dung Hạc lên cửa tiếp nhận một nụ hôn dài, khuấy động đến hai đôi môi đang lạnh thành nóng rực, sắp lau súng cướ cò, bị Dung Hạc nhẹ nhàng đẩy ra, lúc này mới thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng. 

Bàn ăn ở trung tâm phòng ngoài được phủ một tấm khăn trải bàn ấm áp rực rỡ, phía trên có mấy cái lồng giữ nhiệt, đĩa cơm, dao nĩa được sắp xếp gọn gàng ở hai bên, còn có thêm rượu vang đỏ và ly chân cao. 

Trong mắt Lục Tiêu Viễn lóe lên kinh ngạc, nhìn về phía Dung Hạc nói: “Bữa tối dưới ánh nến sao?”

“Không có ánh nến, chỉ có bữa tối.” Dung Hạc nói xong, nghĩ đến cái gì lập tức bổ sung nói, “Nếu như anh muốn ánh nến, em sẽ gọi điện thoại cho khách sạn mang đến.”

Cuối cùng, họ không thực sự yêu cầu khách sạn mang nến lên.

Loại nến sáp này dùng để hâm nóng bầu không khí, nhưng bầu không khí trong phòng lúc này căn bản không cần phải hâm nóng, chỉ cần hai người ở cùng nhau, đã là chuyện rất tốt rồi. 

Sau khi hai người ngồi xuống, việc đầu tiên là chạm vào ly rượu vang đỏ. 

Lục Tiêu Viễn phát hiện Dung Hạc vẫn luôn len lén nhìn thời gian, liền đoán ra Dung Hạc có thể là đang chờ gì đó, cho nên cũng không hỏi. 

Quả nhiên, mười phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. 

Dung Hạc giống như một con chim nhỏ từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, nhanh như chớp bay qua mở cửa, chưa đến nửa phút đồng hồ, liền chắp tay sau lưng, quay lại bàn. 

Cánh hoa đỏ tươi từ một bên thân thể lộ ra, cỗ hương thơm độc đáo cũng bị không khí ấm áp trong phòng lặng lẽ khuếch tán vào không gian.

Nhìn dáng vẻ vụng về giấu hoa của Dung Hạc, Lục Tiêu Viễn mỉm cười, nhưng vẫn làm bộ như cái gì cũng không thấy, chờ Dung Hạc từng bước mang một bó hoa hồng tinh xảo, ướt át đến cho hắn. 

Dung Hạc đỏ mặt nói: “Có hơi vội vàng, nhưng chúc anh có lễ tình nhân vui vẻ, chúc mừng kỷ niệm một năm ngày kết hôn.”

Lục Tiêu Viễn nhận hoa hồng, thuận thế nắm lấy tay Dung Hạc, đặt lên môi mình. 

Nụ hôn ấm áp rơi trên chiếc nhẫn ở gốc ngón áp út, đáp lại lời chúc phúc của Dung Hạc. 

Bữa tối tinh tế vẫn chưa bắt đầu, chỉ có rượu vang đỏ ít đi một chút.

Hai người hôn nhau dưới ánh đèn.

Hoa hồng nằm ngổn ngang ở góc bàn, một vài cánh hoa đã rơi xuống.

Dung Hạc choàng tay qua cổ Lục Tiêu Viễn, choáng váng nghĩ: Cũng may mà mình tùy hứng, gạt mấy lịch trình không quan trọng qua một bên, bôn ba mấy ngàn dặm chạy tới gặp Lục Tiêu Viễn. 

Mặc dù tình yêu của họ, thực ra không cần một ngày cụ thể nào đó để chứng minh, mỗi ngày của cậu, đều tràn ngập tình yêu. 

Dùng xong bữa ăn, hai người ai cũng không thèm để ý thức ăn thừa trên bàn, đầu tiên đi nhìn tình hình trong phòng ngủ, kết quả sau khi kéo rèm che trên giường lớn ra, Dung Hạc trợn tròn mắt. 

Cậu chỉ nhờ trợ lý Tiểu Văn hỗ trợ đặt một phòng tình nhân mà thôi, tại sao trên giường lại có một đống đồ dùng tình dục? Thậm chí còn có cả đồ trang sức và mấy bộ quần áo kỳ lạ…

Đối mặt với ánh mắt trêu chọc của Lục Tiêu Viễn, sắc mặt đỏ bừng vì hơi say lập tức lan đến vành tai, vẻ mặt Dung Hạc viết mấy chữ “Anh nghe em giải thích”, nhưng mở miệng ra, lại nói năng lộn xộn, một câu giải thích hữu dụng cũng không nói được rõ ràng, ngược lại giống như mưu đồ đã lâu, muốn che giấu mọi chuyện. 

Lục Tiêu Viễn bình tĩnh cúi người xuống, đầu ngón tay thon dài kéo lên một dải ruy băng màu đen dùng để buộc cổ tay, lại cầm lấy một cái bờm tai mèo ren màu hồng nhạt, sau đó từ trong hộp niêm phong lấy ra một vật nhỏ hình bầu dục, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang cẩn thận nghiên cứu từng loại công dụng của những thứ này. 

Ngay sau đó, hắn đưa ra một câu nhận xét khiến Dung Hạc hận không thể bùng nổ tại chỗ: “Xem ra khá hữu dụng.”

Sau khi kết hôn với Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc càng ngày càng thấy đối phương có vẻ khác xa với những gì mình tưởng tượng.

Rõ ràng có vẻ ngoài vô cùng cẩn trọng, nhưng trong một số chuyện lại rất hay phạm quy, thỉnh thoảng sẽ cho cậu một loại cảm giác, hắn là một sói đuôi to chỉ cần cầm được giấy chứng nhận kết hôn, hắn sẽ làm tất cả mọi thứ để đạt được mục đích. 

Nhưng cậu sẵn sàng để Lục Tiêu Viễn làm bất cứ điều gì hắn muốn.

Một giờ sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, một chuỗi tiếng nước ướt át lan từ phòng tắm đến cạnh giường. 

Màn che mềm mại buông xuống, chỉ chốc lát sau, từ bên trong truyền đến thanh âm khiến người ta đỏ mặt tim đập. 

*

Vài giờ sau, Dung Hạc quấn áo ngủ, kiệt sức tựa vào đầu giường. Lục Tiêu Viễn đi rót nước, nửa ngày sau vẫn chưa thấy trở về. Dung Hạc cầm điện thoại di động lướt weibo, kết quả tình cờ nhìn thấy ảnh cậu và Lục Tiêu Viễn xuống xe ở cửa khách sạn: Góc chụp lén còn rất táo bạo, tất cả đều là ảnh mặt chính diện. 

Fan CP trong siêu thoại đã bắt đầu chúc mừng năm mới –

[ Fuck, Tiểu Hạc ngầu quá xá, ngàn dặm truy phu, trực tiếp giết đến trường quay!!!]

[Thay thầy Lục nêu cảm nhận một chút nè, ngày lễ tình nhân đang tịch mịch nhớ bà xã, kết quả vừa quay xong, người trong lòng tâm tâm niệm niệm thế mà lại xuất hiện ngay trước mắt… Hihi, tụi tui không thể tưởng tượng nổi vẻ mặt thầy Lục vui vẻ đâu.]

[Buổi sáng bọn tui còn đang lo lắng bọn họ trải qua lễ tình nhân ở những phương trời khác nhau, buổi tối đã thấy hai người họ đi chung với nhau, tui muốn hét thật to, quan tâm vô ích mà!]

[Đôi chồng chồng lanh trí, sẽ luôn có cách giải quyết!]

[Huhuhu, tôi chỉ muốn nói, có thể đu Lộc Nhung là phúc đức ba đời của tui đó!]

[Mọi người sẽ mãi mãi tin vào Lộc Nhung!]

[Vậy thì các con vợ có muốn xem cảnh vẽ đoạn sau không! Haha, cảnh play trên chiếc giường king size của khách sạn!!!]

Xem đến đoạn này, Dung Hạc đỏ mặt, đúng lúc nhìn thấy Lục Tiêu Viễn đang bưng cốc nước đi tới. 

Lục Tiêu Viễn mặc áo ngủ màu đen, rõ ràng bên hông có dây áo, nhưng lại không buộc vào, cứ thế để lộ ra cơ ngực và cơ bụng gợi cảm, nhìn không biết là ai đang dụ dỗ ai.

Hầu kết Dung Hạc khẽ động, ngẩng đầu nhìn Lục Tiêu Viễn nói: “Chúng ta bị chụp rồi.”

Lục Tiêu Viễn đưa nước cho Dung Hạc, nói một câu: “Anh biết rồi.”

“Anh biết á?”

“Anh thấy paparazzi mà.” 

Dung Hạc nhìn nơi bọn họ bị chụp, nghĩ đến cái gì, mở to hai mắt nói: “Anh cố ý để tài xế không đi cửa sau vào khách sạn đúng không?”

Lục Tiêu Viễn nhướng mày không nói, đáp án đã rõ như ban ngày. 

Mặc dù bọn họ là chồng chồng hợp pháp, bị chụp ảnh ngày lễ tình nhân đi vào khách sạn cũng không phải chuyện gì lớn, thậm chí còn có thể dùng làm bằng chứng chứng minh tình cảm bọn họ rất ổn định, nhưng Lục Tiêu Viễn là một người ngay cả weibo hàng ngày cũng chẳng thèm chia sẻ, sao có thể nguyện ý bị đông đảo cư dân mạng nhìn thấy cuộc sống riêng? 

Dung Hạc khó hiểu hỏi: “Vì sao ạ?”

Lục Tiêu Viễn ngồi bên cạnh giường, giống như một động vật cỡ lớn, đầu dựa vào vai của Dung Hạc, cọ cọ vài cái, một lúc sau mới chỉ vào bình luận của fan CP trên điện thoại di động, thản nhiên nói: “Ngày lễ mà, phát kẹo mừng cho fan xíu thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN