Kẻ Hùn Vốn - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Kẻ Hùn Vốn


Chương 2


Những nét đau khổ hiện ra trên mặt khiến Esther Dilmeyer già hẳn đi.

Xung quanh cô, rì rầm những vui vẻ giả tạo của hộp đêm, cần phải có một lượng rượu nhất đỊnh để giữ mình đủ tỉnh táo mà làm việc.

Dàn nhạc đang chơi một điệu Swing êm dịu. Bằng phấn khởi có sẵn, chủ nhiệm nghi lễ hớn hở liệt kê qua micrô các trò vui. Người quản lý rượu thì đang ca ngợi giá trị két rượu với những khách chơi có bộ mặt đưa ma. Hầu bàn đon đả xúm quanh các bàn ăn, thận trọng không đưa thức ăn ra sớm quá, sau món cocktail và thêm nước vào rượu cho những kẻ đã quá chén.

Đối với những khách quen có đảm bảo chắc chắn thì ở tầng trên còn có các trò giải trí ít ồn ào và đứng đắn hơn. Ban giám đốc tỏ ra rất thận trọng trong việc lựa chọn những ai được qua một cái cửa nằm tận trong cùng phòng gửi áo phía trên có đề chữ “riêng” và đi lên cầu thang tới những phòng khách mà từ đó nghe rõ tiếng lăn của những viên tròn hòa trong tiếng rì rào của những câu chuyện kín.

Nếu bên dưới, người ta cố ép khách uống thì phía trên lại khác hẳn. Ban giám đốc cho biết họ “mong” khách chơi ăn mặc kiểu dạ hội và dùng mọi cách để thuyết phục các đệ tử Thần Tài về sự cần thiết của lối xử sự tinh tế.

Tấm thảm lát sàn dày đã nuốt hết tiếng chân đi. Những bức trướng phủ kín tường, ánh đèn mờ ảo, không khí đượm mùi ăn chơi thượng lưu, giàu có và xa hoa. Tất cả đã góp phần tạo nên sự yên tĩnh lịch sự.

Trong một góc ồn ào đầy kích thích, nơi rượu chảy tràn trề, một kẻ cháy túi có thể đánh liều làm một việc tai tiếng. Nhưng cũng chính người đó, nếu sống trong môi trường khác thì sẽ buộc phải khoác một chiếc áo lễ bao quanh bằng tất cả các dấu hiệu giàu sang và sẽ biết cách chịu đựng một cách xứng đáng sự mất mát của mình và ra về lịch sự. Chỉ tới lúc dưới ánh sáng ban ngày không thương xót, khi đã cởi bỏ lẽ phục và làm mồi cho sự hối hận, dằn vặt thì con người đó mới giác ngộ được rằng mất mát bao giờ củng là mất mát vì ngộ nhận minh là gentleman 1 hắn đã rơi vào bẫy do chính những kẻ đã thu lợi trên sự mất mát kia giăng ra. Nhưng khi ấy thì đã quá muộn.

Dĩ nhiên Esther Dilmeyer không bao giờ đi tới ngọn nguồn môn tâm lý học này. Cô chỉ biết vừa đủ để hiểu rằng khi người ta đột ngột gọi cô thay thế một nữ nghệ sĩ vắng mặt thì cô cần phải đung đưa thân mình đúng điệu; trực tiếp khêu gợi khách để họ quên đi tất cả và bị dẫn vào cuộc.

Khi được yêu cầu lên tầng một, cô phải xử sự như một quý bà lịch thiệp: không cười to, không đánh mông. Nói chung, các bà thường nhìn cô với ánh mắt thiếu độ lượng; nhưng cô có thể tin ở đám đàn ông khi họ giành cho cô cái nhìn thứ hai thuận lợi hơn và sẵn sàng tán tỉnh cô khi có một dấu hiệu khích lệ nho nhỏ.

Bây giờ Esther đang ngồi trước một cốc rượu – bia Inglân pha nước gừng có ga. Đối với một người không thông thạo thì có thể coi đấy là Sâm banh – Cocktail.

Thói quen định hình môi cô bằng một nụ cười máy móc, tâm trạng u sầu của cô tương phản với bề ngoài quyến rũ đầy ham muốn.

Cô đã phải trải qua biết bao nhiêu thời gian như vậy để chờ đợi những gã thộn? Luôn luôn chỉ có một kịch bản dành cho bao kẻ nối đuôi nhau. Những ông có vợ đi kèm nhìn cô đầy thèm muốn và thầm tự hứa sẽ trở lại một mình. Những ông đi một mình thì dùng một trong năm chiến thuật chuẩn để đặt vấn đề một cách đột ngột và khó trả lời. Esther đã học được cách phân loại họ ngay lần đầu gặp mặt sao cho khi đối thủ đi quân cờ đầu tiên thì cô đã có thể nắm trọn đấu pháp của họ.

Dù sao, cô nghĩ, mình chỉ nhận được những gì xứng đáng được nhận. Lẽ ra, cô cũng có thể đã làm những việc khác trong đời; nhưng ỷ vào tuổi trẻ và nhan sắc, cô đã lao mình vào cuộc sống hiện tại: làm vui lòng những người đàn ông. Cô đã cho phép họ mời cô uống. Nếu họ chỉ có một mục đích là sờ soạng thì cô sẽ lơ đễnh nhìn đồng hồ tay và nói:

– Chồng tôi sắp đến đấy, chỉ mười phút nữa…

Hoặc cô ra hiệu cho một người hầu bàn và một lát sau tay này sẽ tới báo rằng có người gọi cô ở máy điện thoại.

Nếu khách sẵn sàng tiêu tiền thì cô khích lệ. Nếu ông ta có vẻ thỏa mãn được các điều kiện cần có, cô sẽ nói bóng gió về các hoạt động ở tầng trên, và khi điều đó gây hứng thú cho ông khách, cô sẽ kiếm cho ông ta một thẻ vào và theo ông ta đến bàn cò quay.

Đám hồ lỳ đã xếp loại khách ngay từ cái nhìn đầu tiên: người sẵn sàng nhảy xuống nước, người thận trọng, ngưới hà tiện, cột trụ của phòng chơi, người sợ thua và tưởng rằng nhà băng nợ mình tiền…

Giữa Esther và những người hồ lỳ, có cả một bộ luật dấu hiệu. Nếu con cừu có nhiều lông thì cô ở lại giám sát việc xén lông. Nếu không, cô lại xuống quầy rượu tìm những con cừu khác có thể gặp.

Cô ngước mắt lên khi Milderth Faulkner đến bàn mình. Bắt gặp cái nhìn của cô, Mildreth mỉm cười. Esther đanh mặt lại: Cô rất cần điều đó! Chắc lại là một người vợ có ông chồng đã ngã quỵ và kể lể tất cả: gặp cô gái tóc vàng ở hộp đêm, ghé sòng bạc và cuối cùng thua bạc… Esther ghét hạng người hám những điều mạo hiểm như vậy rồi sau đó về nhà than vãn với vợ, đấm vào ngực, tuôn ra một lít nước mắt cá sấu và hễ có dịp là hấp tấp bắt đầu lại.

– Hellô – Mildreth lên tiếng, tay với một chiếc ghế. Một cậu bồi đang lượn lờ xung quanh chờ ám hiệu của Esther nhưng không thấy một dáng điệu, một cử chỉ nào báo trước một vụ cãi cọ ồn ào đang được sắp đặt cả.

– Chào chị! – Esther lạnh nhạt đáp.

Mildreth thở dài.

– Tôi thấy chị cũng chỉ có một mình như tôi. Tệ hơn là tôi luôn luôn cảm thấy cô đơn. Cho tới vừa rồi, quanh tôi còn có đám đàn ông: tôi thử lấy lại sức bằng một bữa cocktail nhưng khi mới uống được một nửa thì ba gã đã liếc tình tôi. Cho phép tôi mời chị một cốc chứ? Sau đó tôi sẽ đi.

Esther thở ra. Đây không phải là một vụ tai tiếng đáng sợ. Cô gọi một gã hầu bàn.

– Một sâm banh – cocktail chứ? – Mildreth đề nghị. Esther nhận lời.

– Cho hai sâm banh – cocktail. – Mildreth gọi.

– Mang cái này đi – Esther nói với gã hầu bàn – Nó ấm quá. – Cô vừa cười vừa giải thích cho Mildreth – Chỉ nghĩ tới việc uống nó, tôi cũng đủ chán…

Hoàn cảnh bắt buộc phải có một cử chỉ xã giao nào đó. Rõ ràng Esther không thể có một cuộc gặp gỡ có lợi nào nữa khi Mildreth còn ngồi ở bàn cô. Nhưng mặt khác, nhận một chầu đãi thì chẳng có hại gì…

Esther nhìn đồng hồ tay:

– Ông bạn tôi đến muộn rồi.

– Ồ, chị đã có cuộc hẹn. Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra điều đó. Tôi không nên quấy rầy…

– Không hề gì. Chúng ta có thì giờ để uống đôi chút. Đây không phải là lần đầu tiên hắn bắt tôi phải đợi, đồ đểu…

– Hình như chúng ta gặp nhau rồi thì phải. Trông chị quen quen.

Esther lắc đầu:

– Tôi không nghĩ thế. Tôi không nhớ chị.

– Tôi đã gặp chị ở đâu đó… chờ một chút… Hình như chị đã gặp tai nạn trên một chiếc Buick… vâng bây giờ tôi nhớ ra rồi, tôi đã nhìn thấy chị ở trong xe…

– Chị cũng dính vào vụ va xe đó à?

– Không, tôi là khách qua đường. Nếu đấy là một người bạn trai của chị lái, thì ông ấy lái giỏi đấy…

– Chị thấy thế à? – Esther nói một cách khinh thường – Thực ra tay ấy cũng khá nhưng hơi ngốc. Bạn trai tôi là một người khác, Sindler. Anh ấy đẹp trai nhưng biết hơi nhiều… Chị làm nghề gì, nếu tôi không tò mò?

– Ồ, tôi làm một nghề bình thường: Điều khiền các cửa hàng. Tôi có ba cái…

– Trời! Thật dễ chịu khi có công việc riêng và không phụ thuộc vào ai – Esther thở dài – Nếu bây giờ mới bắt đầu vào đời thì tôi sẽ chọn một nghề khá hơn cái trò lươn lẹo này.

– Trò gì?

– Gái bar.

– À, tôi biết…

– Không, chị không biết gì hết. Chị không thể hiểu được nếu không thử. Đây là một công việc bẩn thỉu.

– Tại sao chị không bỏ đi mà làm việc khác.

– Làm gì? Tôi không biết tốc ký, cũng không biết đánh máy. Tôi không biết một nghề gì cả. Vậy thì làm nội trợ ở nhà những bà giàu có để họ giữ tay cho sạch mà ngồi chơi bài ư? Không, cám ơn, thà chết còn hơn.

– Có hàng đống việc cho một người xinh đẹp và duyên dáng…

– Ái chà, tôi biết. Người ta thường thấy các dòng chào hàng trên báo hàng ngày. Tôi đã tìm tới vài ba nơi: ở đó còn tồi hơn những gì tôi làm ở đây.

Mildreth quan sát cô gái và nhận ra những nếp nhăn nhẹ đầu tiên do đau khổ hằn trên khóe mắt và môi.

– Đấy không phải là loại công việc mà tôi muốn nói. Có những việc lương thiện. Thỉnh thoảng tôi mướn các cô gái vui vẻ, trẻ trung, biết giữ mình và chiều khách…

Trong khóe mắt Esther ánh lên một tia hy vọng rồi vụt tắt.

– Vâng, tôi biết. Cũng có những người trúng xổ số, ảnh được in trên trang đầu… Điều đó có xảy ra…

– Chị có cái áo dài thật đẹp. – Mildreth lên tiếng sau một lúc im lặng.

– Chị thích à?

– Rất thích.

– Không đắt đâu. Trong nghề này, cần phải mặc cho dễ coi, nhưng khi người ta không có đủ tiền để sắm các kiểu áo dài thì cần phải học cách chọn áo.

– Hoa phong lan rất hợp với màu này.

– Có lẽ thế. Nhưng phải nói thật rằng, thường thường người ta không biếu tôi phong lan còn chính tôi thì không mua…

– Tôi có đấy – Tôi sẽ gửi cho chị.

– Chị có phong lan à?

– Vâng, những giò phong lan mà tôi chờ đưa đến cho một bà khách bị cúm và người đó không lấy nữa. Chị ở đây à? Nếu vậy tôi sẽ gửi phong lan cho chị.

– Thế thì tuyệt. Cảm ơn chị ngàn lần. Song điều đó sẽ không làm phiền chị đấy chứ?

– Không, tôi rất thích. Tôi phải ghi gì lên gói hàng?

– Esther.

– Chỉ Esther thôi à?

– Ở đây, ai cũng biết tôi. Nhưng tùy chị, chị có thể ghi Esther Dilmeyer. Còn chị, gọi chị là gì nhỉ?

– Mildreth.

– Đấy là một cái tên đẹp.

– Cảm ơn.

Bồi bàn mang sâm banh – cocktail đến.

– Chúc may mắn. – Mildreth nói, miệng kề cốc rưựu.

– Tôi cần may mắn. – Esther nói.

Mildreth hỏi đột ngột:

– Thực sự chị có muốn ra khỏi nơi đây không, Esther?

– Chị muốn nói: lôi tôi ra khỏi cái hộp đêm này à?

– Đúng thế.

– Ồ, bằng bất cứ giá nào! Chị hiểu rằng tôi đã ở đây năm năm! Đứng suốt đêm. Uống nhiều, hút nhiều, không có đủ không khí. Điều này bắt đầu thấy rõ…

Mildreth nghiêng đầu xuống.

Esther nói tiếp:

– Chị nhận thấy những người khác già đi nhưng chị không hề nghĩ điều đó sẽ đến với chị. Và rồi, một ngày kia người bạn trai thân mến sẽ quẳng chị đi để tìm một cô gái khác, trẻ hơn. A, đúng lúc đó tôi sẽ giương buồm đi tức khắc, nếu người ta dành cho tôi một công việc thích hợp.

– Hình như chị đau khổ lắm.

– Chị biết tại sao không?

– Không.

– Bạn trai tôi – người mà chị đã thấy ngồi cùng tôi trong ô- tô – là bạn của ông chủ ở đây. Gần đây, hắn đã quyến rũ một cô gái khác. Hắn giấu, nhưng tôi đã biết hồi chiều nay. Hiện giờ, hắn muốn xóa tên tôi khỏi danh sách và giao việc cho con bé kia. Hắn vẫn tin rằng tôi không biết gì cả. Trong khi tôi đang làm ở đây, chúng nó dám buôn bán trên lưng tôi.

Lúc này, Sindler đang đú đởn với con kia. Một lão chủ ở đây, Harvey Lynk đã đến nhà nghỉ ở Lilac Canyon. Tới một hoặc hai giờ sáng, mọi việc sẽ được giải quyết. Chị ngạc nhiên khi thấy tôi đau khổ à… Nếu chị bày được cho tôi cách chi phối chúng nó và kiếm cho tôi một công việc lương thiện thì tôi sẽ ra khỏi đây nhanh đến nỗi chị phải chóng mặt!

– Chị có thích làm việc ở nhà một người bán hoa không?

– Đó là một công việc tuyệt diệu. Chính chị đang làm việc đó phải không?

– Đúng, tôi điều khiển các cửa hàng hoa Faulkener.

Đang đưa cốc rượu lên môi, Esther đột ngột đặt xuống bàn.

– Vậy ra, chị là… em vợ Bob. Và suốt thời gian vừa rồi chị biết rõ… Tai nạn…

Mildreth nhìn thẳng vào mắt cô gái:

– Đúng, tôi đến đây để thử tỉm cho ra manh mối. Thú thật, tôi có ý định tra vấn chị. Nhưng sau khi gặp gỡ, tôi hiểu rằng, chị không phải là kẻ thù mà là một phụ nữ như tôi đang cố gắng tự xoay xở trong cuộc sống.

– Có nghĩa là chuyện chào hàng vừa rồi chỉ nhằm để sai khiến tôi, phải không?

– Đừng có ngốc thế, Esther ạ…

– Ai chứng minh rằng đây không phải là một mẹo làm cho tôi tin tưởng và nói những chuyện vừa rồi ra?

– Nếu nghĩ như vậy thì quả là ngốc. Tôi đã cho chị biết tên đúng không?

– Đúng. – Esther thừa nhận, tay vầy vò điếu thuốc lá một cách bực dọc.

– Chị có muốn làm việc cho tôi không?

– Sẽ phải làm gì?

– Làm vui lòng khách để họ còn trở lại.

– Không, không phải thế. Tôi muốn nói: chị muốn tôi thuật lại cái gì?

– Không có gì hết, trừ phi chị muốn nói.

Esther suy nghĩ rồi quyết định:

– Không, không thể được… Tôi đã dính vào một trò bẩn thỉu mà họ dùng để chơi khăm chị. Tôi sẽ không bao giờ có thể làm việc cho chị nếu tôi không kể lại toàn bộ câu chuyện và nếu khi tôi kể xong, chị không nói gì với tôi về công việc nữa thì cũng chẳng sao.

– Chỉ sợ công việc không thích hợp.

– Việc đó chẳng làm cho tôi sướng hơn lên đâu nhưng đó là lối thoát độc nhất.

– Chị sẽ có việc làm, còn có nói hay không là tùy chị.

– Không, tôi sẽ nói hết với chị.

– Được. Chị có biết hiện giờ Lynk ở đâu không?

– Tôi đã nói rồi, hắn ở tại nhà nghỉ mát của hắn, đang chờ đợi con đĩ rạc…

– Chị có biết nơi đó không?

– Tất nhiên là có! Tôi đã đến đấy. Tất cả các cô gái làm việc ở đây đều đã đến đấy…

– Tôi phải gọi điện thoại – Mildreth nói – Trong lúc đó, chị hãy ghi cho tôi địa chỉ nhà nghỉ mát, được không?

Esthpr đồng ý. Mildreth liền tới buồng điện thoại và lại quay số máy đêm của Mason.

– Tôi nghĩ rằng cô sẽ gặp ông Mason ở bàn giẩy của ông ấy – Người ta trả lời cô – Ông ấy nói rằng sẽ ở đó khoảng hai tiếng và chỉ còn một tiếng nữa thôi…

Mildreth gọi tới bàn giấy và nhận ra giọng Della Street.

– Cô Street, vẫn là tôi, Faulkner đây. Tôi đang ở trong một tình thế rất khó xử. Tôi hết sức cần gặp ông Mason ngay tối nay.

– Tối nay?

– Vâng.

– Tôi rất tiếc cô Faulkner ạ. Nhưng ông Mason đang có việc rất quan trọng và không thể xong trước nửa đêm. Ông ấy không thể tiếp ai cả.

– Thế sau nửa đêm? Ông ấy có thể gặp tôi không?

– Tôi sợ rằng không. Ông ấy cần nghỉ, cô biết đấy.

– Xin cô nghe tôi, cô Street – Đây là một việc rất quan trọng tôi sẵn sàng trả bất cứ một giá hợp lý nào, sợ rằng để đến mai thì chậm quá mất…

– Tại sao? Điều gì đã xảy ra thế!

– Tôi vừa được biết chị gái tôi, đang ốm đã giao tất cả cổ phiếu cho chồng. Mà hình như anh ấy đã dùng những cổ phiếu ấy để bảo đảm số nợ đánh bạc. Trong những cổ phiếu ấy có một giấy chứng nhận cổ phần công việc mà tôi đang điều khiển… Tôi sẽ nói nhiều hơn vào nửa đêm. Cô có thể thuyết phục ông Mason…

– Xin chờ cho một phút – Della nói – Tôi sẽ xem xem có thể làm được gì.

Sau ba mươi giây. Della trở lại máy điện thoại:

– Ông Mason chỉ đọc xong vào nửa đêm. Tiếp theo, ông ấy sẽ uống một tách cà phê. Nếu cô có thể đến vào lúc một giờ thì ông ấy sẽ tiếp.

– Cám ơn, cám ơn nhiều… Chờ một chút: tôi đang làm việc với một nhân chửng… Tên cô ấy là Esther, Esther Dilmeyer – Cô hãy ghi đi, tôi yêu cầu đấy. Tôi sẽ thử dử cô ấy đến chỗ cô. Nếu cô ấy đến hãy giữ cô ta lại và đề nghị đối xử tử tế. Cô này biết rõ tất cả. Tôi ngờ về việc người ta có thể làm bất cứ cái gì mà không có cô ấy.

– Cô có đến không? – Della nói – Tôi phải ghi chép cuộc gặp gỡ này – Cô có thể nhắc lại tên và địa chỉ của mình không?

Mildreth thông báo, rồi đặt máy. Cô trở lại bàn ăn, vẻ quyết đoán. Esther đưa cho cô một mẩu giấy gấp lại.

– Bao giờ chị xong việc? – Mildreth hỏi.

– Sau một giờ nữa, tôi có thể đi lúc nào muốn.

– Tôi muốn chị làm giúp một việc.

– Việc gì?

– Đến văn phòng Perry Mason. Đấy là luật sư của tôi.

– Perry Mason. Người đã giải quyết vụ Tidings 2 à?

– Chính ông ấy.

– Một người cao, mảnh khảnh. Tôi luôn nghĩ rằng, nếu mình giết một người nào đó đồng thời ăn trộm nhà băng hay muốn được trắng án thì phải nhờ Perry Mason.

Cô cười.

– Vậy thì – Mildreth nói – chị có thể gặp tôi tại nhà ông ta vào một giờ không?

– Vào giờ ấy ông ta đâu còn ở văn phòng?

– Có, tôi đã hẹn.

– Tại sao chị lại muốn tôi đến đấy?

– Vì tôi cần sự giúp đỡ của chị để loại Bob Lawley ra khỏi công việc của tôi.

– Được, đồng ý. Nhưng có lẽ tôi sẽ đến chậm vài phút.

– Đồng ý. Tôi sẽ gửi phong lan cho chị.

– Ồ, đừng bận tâm về việc ấy…

– Việc ấy không làm phiền toái chút nào. Tôi thực sự có phong lan trong tay. Chúng rất hợp với cái áo dài của chị.

Esther cúi xuống phía Mildreth.

– Chị nghe này… Nếu chị nói chuyện với Lynk thì phải hết sức cẩn thận. Và chớ nói rằng tôi đã cho chị biết. Tôi đã thề không lộ bí mật nhưng chị lại mới từ trên trời rơi xuống trong khi tôi ở thấp hơn mặt đất, rồi chuyện việc làm… Tóm lại, đây là một trong những lần hiếm hoi trong đời có một người cho tôi cơ may… làm thế nào mà chị biết Lawley bị vặt lông và định dính vào vụ đó?

– Tôi đã yêu cầu anh ấy cho xem một số chứng thư… Ồ chẳng có gì quan trọng. Bây giờ hãy quên tất cả đi. Không ai biết rằng tôi đã gặp chị.

– Chị hãy bình tâm, nhưng về phía chị, đừng nói với Lynk là tôi biết rõ những dự án của hắn. Tôi muốn làm cho hắn tưởng rằng tôi bỏ chủ. Vả lại, hắn không muốn tiếp khách tối nay đâu trừ Sindler Coll và con chó cái có bộ mặt bé con của hắn…

– Tôi phải đi đây – Mildreth vừa nói vừa xem đồng hồ – Tôi có nhiều việc phải làm trong một giờ đồng hồ, kể từ bây giờ, chủ yếu là với ông Lynk.

– Chị hãy đè chừng, hắn sẽ trở nên độc ác khi bị người ta lấn quyền đấy… Nếu hắn không muốn nói thì đừng đe dọa bằng Perry Mason.

Mildreth mỉm cười:

– Cám ơn, tôi sẽ hết sức tế nhị.

Giữa lúc cô rời đi thì Esther gọi lại.

– Chị nghe này, tôi muốn chơi thật thà với chị! Khi làm việc cho ai, tôi sẽ làm đến nơi đến chồn.

– Tôi tin chứ.

– Lynk tưởng rằng hắn sắp vượt tôi trong đời tư của tôi và tôi phải chủ tâm sao cho hắn không lừa được mình…

– Đấy mới là công bằng, Esther ạ. Nhưng cho tôi trả lại lời khuyên của chị: phải thận trọng với Lynk.

Esther nở một nụ cười thay đổi hẳn nét mặt.

– Tôi biết rằng tất cả những điều ấy nguy hiểm biết chừng nào và Lynk sẽ nghi ngờ tôi. Nhưng tôi biết cách để thoát ra được. Những bực mình cá nhân có nghĩa gì đâu… Chị đi đi, tôi sẽ gặp chị lúc một giờ, có lẽ chậm một chút.

Chú thích

(1)Bậc hào hoa phong nhã.

(2)Xem “Vụ chiếc lưỡi câu có móc mồi”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN