Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - The Will Of Unlimited - Chương 20: Nỗi lòng kotori & quyết định của takuto
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - The Will Of Unlimited


Chương 20: Nỗi lòng kotori & quyết định của takuto


Trong phòng bây giờ chỉ còn có hai anh em, Takuto bắt đầu mở lời

– Anh biết câu hỏi này cũng là hỏi cho có thôi, nhưng có phải ngay từ đâu em đã không muốn anh can dự vào chuyện này đúng không.

– Vâng! Nếu có thể. Em hoàn toàn không muốn anh dính tới chuyện này. Đây là chuyện riêng của em, hoàn toàn do em quyết định

Nghe câu khẳng định như dao chém đá của em gái mình, Takuto cảm thấy tim mình như nghẹt lại.

– Anh có giận không, khi nghe câu trả lời như thế.

– Rất giận chứ

Takuto nói như muốn thét lên.

– Cho dù em nói đây là quyết định riêng của em, nhưng anh làm sao có thể để yên cho em gái mình làm chuyện nguy hiểm được chứ. Anh chắc chắn sẽ bảo vệ em cho dù phải đối mặt với thứ gì hoặc phải chỏ mũi vào thứ gì cho dù em muốn hay không đi chăng nữa.

Nghe cậu nói ánh mắt Kotori trở nên sắc lại

– Ngay cả nếu anh làm vậy em sẽ từ mặt anh vĩnh viễn?

Thái độ của Kotori khiến cậu giật mình nhưng sau đó trả lời như chém đá.

– Bị em gái từ mặt vẫn đỡ hơn rằng ngắm em gái trên bàn thờ hoặc bệnh viện đúng không

Câu nói trên không chỉ nói Kotori nghe đồng thời cũng là câu để nhắc nhở bản thân cậu, hơn nữa là dành cho cái thứ đang trú ngụ bất hợp pháp trong cánh tay trái của cậu. Sự quyết tâm bảo vệ người thân bất chấp hậu quả mà takuto đã hai lần trải qua, một vào đêm hôm qua, hai là khi xolo với con u linh ở thế giới tinh thần.

– Này Onii chan…

Đột nhiên Kotori lên tiếng với thái độ khác hẳn, Takuto có thể nhận rõ sự đau thương trong vẻ mặt cô bé.

– Anh có biết tại sao em có thể làm chủ nhiệm câu lạc bộ khi chỉ mới lớp 7 không.

Một câu hỏi mà không quá liên quan được đưa ra, nhưng Takuto vẫn suy nghĩ một chút rồi trả lời

– Vì kiến thức, hoặc khả năng lãnh đạo.

– Một nửa thôi, về kiến thức em không thua bất kì ai…. Nhưng khả năng hoạch định kế hoạch cho câu lạc bộ thì em không thể hơn Riyumi được. Nếu ai đó hợp với vị trí đó nhất thì hẳn là cậu ấy. Dù sao kỹ năng người đứng đầu cần phải có chính là khả năng lãnh đạo, kiến thức chỉ là quan trọng thứ 2 và nếu em là hội phó em sẽ hoàn toàn hợp với công việc đó.

Điều đó thì Takuto không chối, đã chứng kiến năng lực của Riyumi trong suốt quá trình tìm kiếm Kotori, cậu nhận ra rằng cô bé tuy còn nhỏ nhưng đã rất bình tĩnh vững vàng đưa ra các quyết định trợ giúp cậu và những người khác.

– Thế nhưng….. Em đã có được vị trí đó không phải do người đi trước chỉ định. Mà là em đã…. Van xin mọi người…..

“Cái gì cơ….. Van xin để làm chủ nhiệm câu lạc bộ ư.”

Takuto gần như muốn thét lên kinh ngạc, cậu không thể ngờ Kotori lại làm điều đó. Tuy cô bé yêu động vật là thật nhưng cậu không nghĩ tình yêu đó lại có thể biểu hiện qua cách van xin những thành viên khác để được giữ cái vị trí đó. Kotori cố gắng rất nhiều trong vị trí đó, phải chăng để mọi người có thể yên tâm để cô bé nắm giữ câu lạc bộ. Nhưng mục đích của Kotori là gì cậu hoàn toàn không biết.

– Nhưng tại sao…. Em lại phải làm như thế…..

Giọng Takuto bắt đầu run run, cậu có linh cảm rằng mình đang đào bới một trong những sự kiện quan trọng nhất của em gái cậu và là người đã lắng nghe Takuto càng phải có trách nhiệm gánh vác những gì nó đem lại.

– Có một việc em phải làm dưới cương vị là chủ nhiệm câu lạc bộ.

Takuto nuốt một ngụm nước bọn căng thẳng lắng nghe sự thật được phơi bày.

– Đó chính là…. Trả thù cho chủ nhiệm thế hệ trước và cũng là người sáng lập ra câu lạc bộ Maria Kushihara

Khi nghe đến đây, mặt Takuto dại ra không biết phải nói gì đối với cái lý do cậu tuyệt không ngờ tới

– Không như anh nghĩ đâu, chị ấy mất không phải do bất kì ai cả, chủ nhiệm Maria bị một căn bệnh lạ không thuốc chữa cho dù là với giới thượng lưu. Vì căn bệnh ấy nên cơ thể chị ấy rất yếu.

Khi nghe đến đây, Takuto chợt nghĩ đến Cl*nn*d N*gi*a người cũng bị căn bệnh lạ hành hạ không thuốc chữa, và bất giác tỏ ra chút ưu tư đau buồn cho người cùng cảnh. Và rồi Kotori nói tiếp giọng điệu trở nên u buồn hẳn

– Chị ấy đã mất vào hè năm ngoái, ngày 23/7, trong bệnh viện.

Khi nghe đến đây, Takuto sững sờ, mã số điện thoại của Kotori là 2307, chẳng lẽ là để kỉ niệm cùng nhắc nhở bản thân. Nếu vậy con bé nhà cậu quả là mạnh mẽ khó tưởng tượng được. Tuy Takuto không dám khẳng định nhưng thông thường pass được đặt dành cho sự kiện quan trọng nhưng phần lớn là kỉ niệm vui hoặc hạnh phúc, thế những nếu một người đã sử dụng một thứ như ngày mất của một người để làm pass thì phải là người có quyết tâm cao độ để thực hiện một điều gì đó và trong trường hợp của Kotori là như cô bé nói “trả thù”.

Thế nhưng rõ ràng đối phương mất là do bệnh lạ mà, có liên quan đến ai đâu, vậy hẳn trong này còn nguyên nhân khác.

– Cũng giống như em, chị ấy rất yêu động vật, đặc biệt là mèo. Thế nhưng do hồi nhỏ sức khỏe yếu nên gia đình chị ấy không cho nuôi.

Takuto cũng hiểu điều đó, Kotori yêu động vật như vậy nhưng nhà cậu lại không nuôi chó mèo vì mẹ cậu bị dị ứng với lông thú vật. Thế nên mỗi khi được đưa chơi nơi có những con thú đặc biệt là công viên hưu Nara, Kotori trở nên phấn khích lạ thường.

– Nhưng khi vào cấp 2, lớp 8, chị ấy đã có vẻ khỏe hơn nên gia đình đã cho chị ấy nuôi một chú mèo scottish tai cụp. Tuy chú mèo ấy theo giới chuyên môn gọi là mèo tai cụp bị lỗi nhưng chị ấy rất thương nó, coi nó như em gái ruột chăm sóc tận tình và chú mèo ấy cũng đáp lại tình cảm của cô chủ nó. Em cũng đã thấy nó, đúng là một con mèo dễ thương, tuy hơn hoang dã một chút.

Tới đây Kotori trở nên dịu lại, có thể cô bé đang chìm đắm trong những trải nghiệm của mình với con mèo và người chủ nhiệm kia.

– Khi ấy gia đình chị ấy ai cũng mừng và cảm thấy vui vì điều đó, nhưng không ai có thể ngờ được, chỉ nửa năm sau thì con mèo bị đổ bệnh, mặc dù đã đi khám bệnh nhiều lần nhưng cũng không khá hơn là bao. Sau một thời gian sau thì con mèo ấy cũng đã qua đời.

KHi nghe đến đây, Takuto đã gần như đoán được những sự việc xảy ra sau đó nhưng cậu vẫn im lặng nghe Kotori kể tiếp

– Khi đó khỏi nói cũng biết chị Maria cảm thấy thế nào, và dường như căn bệnh quái ác hành hạ chị ấy dường như cũng đã bắt đầu tái phát một cách mạnh mẽ, tựa như là….

Giọng điệu của Kotori bắt đầu gắt lên giống như muốn quát vào số phận nghiệt ngã của đàn chị, mắt cô bé đã hoàn toàn trở nên ướt át.

– Đúng… Nó giống như là muốn một lần quật ngã chị ấy vậy. Và….. Nó đã thành công, gần 3 tháng sau khi con mèo chết, chị ấy cũng đã…. Tại sao…. Tại sao chứ…..

Cô bé nấc từng tiếng trong sầu thảm. Nếu bây giờ không phải tay chân không cử động được hẳn Takuto sẽ giơ tay giúp em cậu lau đi nước mắt. Một đàn chị và cũng là một người đồng sở thích, cậu có thể hiểu được bây giờ cô bé cảm thấy ra sao, nhưng cậu biết sự việc không chỉ có như vậy thôi, hẳn có gì đó ẩn sau chuyện này nữa, và như cậu đoán, Kotori nói tiếp.

– Anh biết không onii chan… Loài mèo nói chung là loài có sinh mệnh rất dài và rất khỏe. Thế người ta mới có câu “Mèo Chín Mạng” để diễn tả điều đó. Và mèo của chị hội trưởng thuộc giống mèo Scottish, và đặc điểm của loài mèo này chính là nó rất khỏe mạnh, thế nên nếu không phải bệnh bẩm sinh thì sẽ không thể chết chỉ mới nửa năm như thế

– Nhưng…. Tại sao em lại nói về chuyện đó…. Nó có liên quan gì

Ánh mắt của Kotori khi nói đến vấn đề đó bắt đầu trở nên nghiêm trọng và tỏ vẻ tức giận

– Con mèo của hội trưởng mua về chính là nạn nhân của một kiểu lừa đảo và ngược đãi thú vật tàn ác nhất trong xã hội hiện đại.

– Lừa đảo…. Ngược đãi thú vật…..

Takuto ngớ người trong sững sờ không nghĩ đến sự việc lại đi đến sự thật này.

– Onii chan, nếu muốn nuôi thú vật thì anh sẽ làm thế nào

– Tất nhiên là anh sẽ ra tiệm thú cảnh rồi.

Kotori gật đầu sau đó cô bé hỏi tiếp

– Nếu là anh, anh lựa chọn trên tiêu chí nào

– Tất nhiên là cảm giác thích hay không rồi.

– Đúng như anh nói, nếu một người muốn nuôi thú cảnh thì họ hầu hết sẽ chọn trên ý thích của mình là đầu tiên, ai chẳng muốn có một con thú dễ thương ở nhà mình đúng không. Chị ấy cũng vậy đó. Thế nhưng Onii chan này…. Nếu một người không chuyên như anh liệu có thể biết được con nào bị bệnh bẩm sinh hay không, hoặc anh có nghĩ đến rằng tiệm thú cảnh sẽ mang những con thú như vậy ra bán?

Takuto lắc đầu, cậu đúng là không bao giờ nghĩ đến chuyện đó, cậu có thể nghĩ tới việc bán hang hóa kém chất lượng nhưng cậu lại chưa từng nghĩ đến việc bán thú cảnh cũng lại như vậy.

“Lỡ như họ không biết về những con thú họ bán….”

Đó là ý nghĩ của Takuto để biện hộ cho những người đó. Nhưng ngay lập tức cậu đã tự hoàn toàn phủ định khả năng đó.

“Đừng có đùa, bất kì buôn bán cái gì đều phải có kiến thức về chất lượng của cái đó. Hẳn họ cũng phải có kinh nghiệm chuyên môn để phân biệt.”

Nghĩ như vậy giọng Takuto bắt đầu có chút kinh ngạc pha với phẫn nộ

– Chẳng lẽ….

– Đúng vậy đó, Onii chan… Bọn ở tiệm bán thú cảnh vẫn bán cho khách hàng những con thú như vậy.

Đến đây thì takuto cũng đã dần dần nắm được sự việc, hẳn vì nỗi đau buồn cùng cái chết của hội trưởng nên Kotori đã khẳng định rằng đó phần lớn là do sự ra đi của con mèo cô gái đó nuôi. Thế nên khi biết được sự thật con mèo đó là nạn nhân do ngược đãi thì chắc chắn Kotori hẳn phải căn hận bọn buôn bán thú cảnh đó tận xương tủy. Nhưng vẫn có điều cậu không hiểu.

– Nhưng không phải nếu những con thú mua về bị bệnh sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cửa hàng sao, như thế việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng.

Kotori gật đầu

– Anh nói đúng lắm, nhưng đối với bọn chúng, cái chúng lo lắng chính là việc lừa đảo của mình bị bại lộ và dẫn đến rắc rối. Thế nên chúng hay nói với khách hàng rằng, nếu trong một thời gian nhất định mà thú cưng có bị bệnh thì sẽ được khám chữa bệnh miễn phí nếu đem lại chỗ chúng.

Thế thì cũng có chút lương tâm đó chứ. Takuto nghĩ như thế, tuy bọn chúng bán thú kém chất lượng nhưng nếu chịu khó chạy chữa chăm sóc thì hẳn không đến nỗi nào.

– Anh có phải là đang nghĩ rằng chúng cũng còn chút lương tâm khi đưa ra hậu đãi như thế đúng không

Kotori đưa cho Takuto cái nhìn khinh thường, không biết dành cho cậu hay là cho bọn buôn bán bất lương kia.

– Anh biết rằng tiền khám chữa bệnh cho thú nếu xét trên phương diện nào đó còn mắc hơn cả chữa cho người không. Bởi vì nó rất khó khăn. Anh biết không Onii chan, động vật không biết nói, thế nên việc chữa trị cho chúng cần phải có sự kiên nhẫn, trực giác và lòng yêu thương thấu hiểu. Thế nên công việc của bác sĩ thú y nếu làm tận tâm thì rất vất vả nên họ đòi phí chữa trị rất cao. Anh thật sự nghĩ rằng mấy tên lừa đảo đó sẵn sàng bỏ tiền ra cho việc chữa lành những con thú bệnh đó sao.

Nói tới đây, cô bé dừng một chút sau thở dài nặng nề nói tiếp

– Trường hợp 1: Chúng chẳng làm cái gì cả, chúng không thừa hơi để lo cho con vật bị bệnh. Và khi trả lại khách hàng, chúng nói rằng căn bệnh là do sơ xảy trong quá trình nuôi của người mua. Quá sức vô lương tâm đúng không Onii chan. Trong khi mua rẻ bán đắt những có thú bị bệnh.

Tuy đáng phẫn nộ nhưng điều này vẫn trong phạm vi phán đoán của Takuto, ngay từ đầu đối phương là kẻ lừa đảo nên việc làm như thế cũng không gây ngạc nhiên cho lắm

– Vậy thì còn về trường hợp 2 thì sao

– Trường hợp 2 chính là trong trường hợp khách hàng kỹ tính muốn gặp trực tiếp bác sĩ thú y để chăm sóc con bệnh. Và trường hợp này thì tiệm sẽ giới thiệu cho họ những chỗ bác sĩ để được chăm sóc miễn phí. Đây đúng là thứ……

Kotori nói tới đây thì cơ thể cô bé run lên, Takuto có thể cảm nhận được sự phẫn nộ trong em gái mình

– Đây là thứ vô lương tâm đứng hạng 3 trong những tội ác mà bọn khốn này đã gây ra cho các con vật bất chấp mang trên mình bốn chữ “bác sĩ thú y.” Đã mang tiếng là bác sĩ mà những người đó lại móc nối với việc làm tàn ác của tiệm thú cảnh, nhận tiền của chúng, rồi bao che cho tiệm trong trường hợp những căn bệnh gây ra do sự thiếu trách nhiệm bên tiệm thú cảnh. Và họ cũng sẽ không chữa trị gì cả hoặc chữa rất qua loa sau đó đổ hết cho người mua đã không chăm sóc cẩn thận.

Khi nghe đến đây, Takuto chỉ im lặng không nói gì nhưng cậu đã thật sự phẫn nộ trước một đường dây lừa đảo con người và coi rẻ thú cảnh như thế này.

– Và một trường hợp cuối cùng… Này Onii chan…. Em nhớ rằng cái điện thoại của anh hiện đang xài có được là do đổi với cửa hàng khi phát hiện cái trước đó bị lỗi trong thời gian nhất định đúng không.

Takuto gật đầu, nhưng chuyện đó có liên quan gì đến cái này.

– Và trường hợp 3 cũng như vậy đó, nếu khách hàng thật sự làm dữ, đòi lại tiền thì họ sẽ đưa ra đề nghị đổi một con thú cưng khác thay cho con bị bệnh. Với lý do rằng bên sai là bên khách hàng nên chỉ có thể đổi chứ không thể hoàn tiền.

– Cái……. Quái…….

– Onii chan…..?

– BỌN KHỐN ĐÓ NGHĨ CÁI KHỈ GÌ KHI DÁM NÓI NHƯ THẾ.

Takuto gầm lên bất chấp cái cơ thể còn uể oải nằm trên giường, hai tay cậu đã nắm chặt lại. Nếu một người thông thường khi nghe qua lời đề nghị này hẳn sẽ nghĩ cũng hợp lý. Nhưng Takuto thì không.

– Bọn khốn đó ngay từ đầu đã coi thú vật như là một món hàng không hơn không kém, thế nên mới dễ dàng đưa ra yêu cầu như vậy chứ. Và thật sự không hiểu nổi những người nào lại có thể chấp nhận đề nghị như thế chứ

Takuto nói trong phẫn nộ, và nếu nhìn từ phương diện đó hẳn cũng sẽ nghĩ như vậy. Nếu người nào mua thú cảnh mà chấp nhận những lời nghị như thế thì họ cũng là loại người không coi thú cảnh là động vật mà chỉ là một thứ hàng hóa biết cử động biết kêu nhằm mua vui cho con người thôi. Và nếu nó hư trong thời gian đổi trả thì có thể có cái mới một cách dễ dàng.

– Anh nói đúng Onii chan….. Anh nói đúng…

Giọng cô bé đã pha lẫn trong tiếng nức nở, tuy cô bé đã cố gắng kiềm chế nhưng có vẻ nó vẫn lộ ra ngoài.

– Nhưng Onii chan. Đối với những thứ hàng hóa như điện thoại thì cho dù anh đổi thì cái cũ của anh vẫn còn được quan tâm và sửa lại một cách đàng hoàng rồi bán cho người khác. Nhưng đối với những con thú đã được mang trả lại thì chẳng được quan tâm gì hết và cứ thế qua tay những người chủ khác và thành một vòng luẩn quẩn không hồi kết.

– Ý em là…. Những con được đổi cho khách cũng là những con bị bệnh do người khác trả lại ư

Kotorri gật đầu sau đó nói tiếp

– Đề nghị đó chỉ dành cho những người nửa vời không thật sự quan tâm đến thú vật thôi. Chứ như chị hội trưởng thì vì quá yêu thương con mèo nên đã không chấp nhận đổi lại và cố gắng tìm cách chữa, nhưng mà anh biết rồi đó, bệnh bẩm sinh mà đâu thể dễ dàng chữa được. Khi anh thật sự muốn nuôi một con gì đó, thấy nó từng ngày lớn lên trong nhà mình, thì hẳn sẽ phát sinh tình cảm, không nỡ đổi lấy một con khác. Thế nhưng như những nạn nhân rơi vào bàn tay bọn lừa đảo, lựa chọn cho bọn họ chính là đổi hoặc chấp nhận nhìn những con thú mà họ yêu thương qua đời.

Em gái cậu dừng lại nhìn thẳng vào cậu

– Onii chan…. Liệu nếu anh là em, anh có thể tha thứ cho những kẻ có hành vi lừa đảo và tàn nhẫn với động vật như thế không.

– Không… chắc chắn là không rồi.

Mắt đối mắt với em gái, takuto trả lời một cách dứt khoát sau đó cậu hỏi

– Nhưng mà Kotori, em đã nói rằng con mèo bị bệnh bẩm sinh như vậy hẳn cho dù có được chăm sóc và cố gắng cứu thì khả năng sống cũng không nhiều hay sao.

Kotori gật đầu nhưng cô bé lại nói tiếp với giọng điệu còn phẫn nộ hơn lúc nãy

– Nếu chỉ đơn thuần là thế thì không ai nói làm gì, chỉ là sự bất hạnh không tránh khỏi thôi. Nhưng Onii chan, sự việc không đơn giản là vậy đâu.

Takuto im lặng nghe em gái mình nói tiếp và đoán rằng mình lại chuẩn bị nghe được thêm một tội ác không thể tha thứ trong sự việc này.

– Ne! Onii chan… Anh có biết những nguyên nhân nào gây nên căn bệnh di truyền không.

– Hẳn là do gien đúng không, nếu gien của bố mẹ tiềm ẩn bệnh thì khi động vật mang thai thì con con sẽ bị nhiễm ngay còn trong bụng

Kotori gật đầu

– Đúng như anh nói, nhưng chưa đủ đâu Onii chan. Bệnh bẩm sinh còn bị gây ra bởi những nguyên nhân tác động từ bên ngoài.

– Như là….?

– Trước khi nói tới vấn đề này, Onii chan, anh có biết đối với những người có thú vui nuôi động vật thì họ quan tâm đến cái gì nhất không

Takuto lắc đầu, cậu không phải là loại đó nên không thể trả lời được

– Chính là sự thuần chủng, thú thuần chủng luôn có sự cầu nhiều hơn so với thú lai. Vậy nếu anh là một người bán hàng nếu cầu nhiều hơn cung anh sẽ làm thế nào.

– Tất nhiên anh sẽ tìm cách tăng nguồn cung lên….. Nhưng chúng ta đang nói tới động vật mà.

Tới đây Takuto dừng lại

– Không lẽ…..

– Đúng vậy đó Onii chan. Thúc giục sinh sản, chính là việc hoàn toàn lờ đi quá trình phục hồi sức khỏe sau khi sinh của động vật và tiếp tục cho phối giống nhằm tăng sản lượng để tăng lợi nhuận. Điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến đời sau. Người ta thường nói rằng Mẹ không yên thì sinh con ra cũng không được ổn mà.

– Thế nhưng không phải rằng động vật cũng có kì sinh sản sao, hay em nói là bọn chúng đi xa đến mức dùng thuốc để kích thích phối giống. Không phải những thứ thuốc đó cho dù đối với con người cũng là con dao hai lưỡi sao, huống hồ chi động vật…

Kotori gật đầu ánh mắt ngập trong ngọn lửa phẫn nộ

– Anh nắm bắt nhanh đấy Onii chan, bọn chúng cái gì cũng có thể làm, dùng thuốc là một chuyện ngay cả để làm giảm chi phí tới tận đáy, môi trường của những con thú cũng không bao giờ được quan tâm tệ hại ra sao hay thú vật bị ngược đãi ra sao, chỉ cần mang lại lợi nhuận cho chúng thì cái gì cũng làm. Tội ác đứng thứ 2: phối giống động vật bất nhân gây hậu quả nghiêm trọng cho đời sau.

– Cái chó gì…. Bọn khốn đó không có lương tâm hay sao

Giọng Takuto bây giờ cũng đã ngập tràn phẫn nộ, cậu không phải là người yêu thú vật như Kotori mà cũng còn thấy xót xa, huống chi là

– Phối giống bất nhân, bán thú lừa đảo, bác sĩ thú y vô trách nhiệm, 3 bộ phận đó liên kết với nhau tạo thành một vòng tròn không gian địa ngục với các con thú. Ngay cả con mèo của hội trưởng…..

Kotori bây giờ không còn cầm được những giọt nước mắt của mình, cô bé gào lên ngã vào ngực Takuto

– ONII CHAN….. BỌN KHỐN ĐÓ ĐÃ LÀM HẠI CON MÈO CỦA HỘI TRƯỞNG….. GIÁN TIẾP LÀM HẠI LUÔN CẢ HỘI TRƯỞNG…. ANH NÓI ĐI, NẾU EM KHÔNG OÁN HẬN CHÚNG THÌ EM NÊN OÁN HẬN AI ĐÂY…..

Cảm nhận cái cơ thể run lên từng chập cùng những giọt lệ nóng bỏng rơi xuống ngực cậu, trong Takuto bắt đầu xuất hiện một cỗ phẫn nộ không chỉ dành cho việc làm tàn ác của bọn kia với những con thú mà còn việc vì bọn khốn đó mà em gái cậu phải trở nên như thế này, tuổi con bé đàng lẽ không nên nói đến những chuyện trả thù rửa hận. Nhưng chỉ vì những sự tình cờ mà lại khiến con bé trở nên như vậy.

– Vậy nên khi nãy chiếc xe tải em chụp hình có liên quan đến chuỗi phạm pháp tàn nhẫn này?

Kotori gật đầu

– Không chỉ có liên quan, mà theo em đoán nó chính là hành vi tội ác nặng nhất trong chuỗi tội ác tàn độc này.

– Tội ác nặng nhất…. Nhưng hai tội kể trên đã là quá tàn ác rồi liệu có thể còn thứ gì ác hơn nữa chứ.

– Anh biết không Onii chan… Khi em nhìn vào chiếc xe tải đó, em đột nhiên nghe rất nhiều tiếng thú vật gào rú trong thống khổ và đau đớn

Takuto giật mình khi cậu nghe được chuyện đó, không thể nghi ngờ được đây hoàn toàn là một chuyện kì lạ nhưng hãy tạm thời gác nó qua một bên. Korori ở bên cạnh tiếp tục giải thích

– Như khi nãy em nói những con vật bị khách đổi lại, nếu không một thời gian dài không có ai mua, hoặc những con xấu khó bán trở nên quá lớn hoặc là không thể phối giống được nữa thì những kẻ đó sẽ không để ý và cho chúng đồ ăn thức uống nữa.

– Anh không biết liệu còn phẫn nộ hơn được nữa không khi tiếp tục nghe em nói đây.

– Vậy thì nghe nốt điều này đi Onii chan. Nếu trường hợp những con thú bị bệnh quá rõ ràng không mang lại lợi nhuận thì bọn chúng sẽ bẻ cổ ngay để cho khỏi phí chỗ không gian và công chăm sóc. Ngay cả một liều thuốc chết không đau đớn cũng không được cấp cho nữa. Và còn chưa hết đâu Onii chan, đôi lúc bọn chúng vì muốn thu hồi chút tiền vốn mà tàn nhẫn quăng những con thú không bán được vào máy xay thịt nghiền ra thành thức ăn cho những con thú khác. Thử hỏi cách làm như vậy có thể gọi bọn chúng là con người hay không

Khi nghe tới đây vẻ mặt phẫn nộ của Takuto bắt đầu chuyển sang màu tái. Cậu không thể tưởng tượng số phận của những con thú đó. Khổ từ trong bụng mẹ, lớn lên cũng khổ đau vì bệnh tật và nếu không thể giúp bọn ác nhân kia kiếm lời thì sẵn sàng bị giết một cách tàn nhẫn như vậy để thu hồi vốn

– Không thể…. Tuyệt đối không thể…. Tha thứ cho bọn súc sinh đó.

Takuto nghiến răng rít lên qua cổ họng, nếu lúc trước ở siêu thị cậu biết bọn chúng là những kẻ ngay cả súc vật cũng không bằng như vậy thì hẳn cậu đã không ngần ngại hạ sát, hai người phụ nữ đó sở hữu thuốc mê dành cho hổ hẳn thuộc loại bác sĩ thú y vô trách nhiệm, và còn bọn bặm trợn kia thì không rõ nhưng hẳn là bọn tay chân chuyên làm những việc không cần dùng nhiều não.

– Giờ anh hiểu em cảm thấy ra sao rồi chứ Onii chan. Chừng nào bọn khốn đó còn, những con thú sẽ không được bình yên, và sẽ có thể tồn tại những người như chị hội trưởng đau đớn nhìn thú cưng của mình ra đi chỉ trong thời gian ngắn mà không làm gì được. Thế nên em mới cương quyết nắm giữ lấy vị trí hội trưởng nhằm để phá tan những loại tội ác không thể tha thứ này. Em phải thay mặt hội trưởng để trả thù cho chị ấy và con mèo đáng thương ấy.

Nghe tới đây thì Takuto trầm mặc, tuy bị lửa giận trong lòng thiêu đốt nhưng là anh trai của Kotori cậu cần phải bình tĩnh phân tích mọi chuyện từ đã xảy ra. Cậu không thể để Kotori làm chuyện nguy hiểm này một mình được.

Nếu như cô bé nói và những hành động của bọn kia thì rất có thể đó là sự thật, nhưng rõ ràng chúng đã cũng đã khẳng định rằng chỉ bằng những tấm ảnh và thế lực của Saint Ishiyama thì vẫn chưa thể gây áp lực được. Nhưng nếu như vậy thì bọn chúng việc gì phải dốc lực cản. Vậy thì chỉ có một đáp án duy nhất là đường dây cơ bản sẽ không nguy hiểm nhưng bản thân bọn chúng lại gặp nguy hiểm. Nói một cách dễ hiểu là khi dính vào Saint Ishiyama thì sẽ do cấp trên của bọn chúng giải quyết và những tay cậu gặp hôm nay thì không muốn chuyện đó xảy ra.

Nhưng điều đó lại chứng tỏ một điều rằng, cấp trên bọn đó là một tay không dễ chơi, nghĩ đến đây, Takuto bắt đầu lo lắng cho những việc sắp xảy ra, hai lựa chọn cho cậu.

Cản lại hành động của em gái cậu bằng mọi giá. Nếu cậu lo lắng cho em gái một cách ích kỷ và áp đặt quan điểm của bản thân lên cô bé thì đây hẳn là hành động cậu sẽ làm. Và nếu cậu chọn cái này thì hẳn việc cô bé từ mặt cậu suốt đời đã là ván đóng thành thuyền. Nhưng hẳn sẽ kéo em ấy ra khỏi nguy hiểm

Thế nhưng sau khi thấy được quyết tâm và những dòng nước mắt đau thương của cô bé dành cho người đã khuất và cũng dành cho thực tại nghiệt ngã, Takuto lại càng muốn giúp em gái cậu, không biết bây giờ sau khi kể cho cậu xong thì cô bé liệu có chấp nhận để cậu xông vào không, hay là vẫn kiên quyết đẩy cậu ra muốn đối phó với bọn kia một mình. Việc cậu cố gắng tham dự cũng có thể dẫn đến cái kết em gái từ mặt cậu.

“Từ mặt thôi mà, có gì đâu, với lại đã nghe chuyện thì phải có trách nhiệm góp sức làm những gì có thể.”

Nghĩ vậy đầu óc Takuto trở nên thoáng hơn nhiều, cậu nhìn thẳng vào em gái sau đó khẽ lắc đầu

– Kotori….. Chuyện này quá nguy hiểm…..

– Onii chan…. Nhưng…..

– Thế nên cho dù em có nói gì đi chăng nữa thì anh vẫn phải chỏ mũi vào thôi. Thế nhưng anh không chắc mình có thể giúp được nhiều đâu.

– Đúng là Onii chan a…. Sao cũng được, vì sự bất cẩn của em mà hôm nay anh đã vất vả rồi, cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi sau chúng ta sẽ bàn tiếp việc này

Kotori lên tiếng trong sự thở dài miễn cưỡng nhưng cô bé cũng đã đưa ra một lời ngầm tán thành đối với sự cương quyết của Takuto.

– Anh hiểu rồi… À mà này Kotori, bây giờ hình như là chiều rồi thì phải, em đã nói gì với gia đình chưa.

– Onii chan, anh đừng lo, em và Riyumi đã lo chuyện đó rồi, nhưng xem ra chuyến đi tập huấn của anh sẽ không thể tham gia được rồi a… Tuy chỉ một lát nữa anh có thể đứng lên rồi nhưng sẽ không kịp phục hồi cho việc tập huấn đâu

Giọng của Kotori có chút hối hận, cô bé nghĩ vì cô mà anh mình đã bỏ lỡ sự kiện mà anh ấy mong chờ.

– Nếu mấy ngày đó được kawaii imouto chăm sóc hẳn sẽ khiến anh vui hơn đó

– Onii chan là siscon á. Anh không sợ em nói với Suzuno chan sao.

– Cái đó thì cho anh xin đi a.

Kotori lè lưỡi làm mặt quỷ trêu chọc anh mình rồi quay bước tính ra khỏi phòng, nhưng

– A ne Kotori… Cho anh hỏi nếu em không bị truy đuổi thì em sẽ làm gì với những bức hình được chụp đó.

– Em nghĩ anh nên hỏi là em có sự giúp đỡ nào không nhỉ.

Cô bé mỉm cười, Kotori cũng rất thông minh khi hiểu được điều Takuto muốn nói tới, rõ ràng cậu rất hiểu là nếu thật sự chỉ có một mình Kotori thì cho dù có được mấy tấm hình cũng chẳng thể làm gì, con bé không nói cho gia đình biết thì hẳn chỉ có thể nhờ bạn bè mà thôi. Nói tới đây Kotori ưỡng ngực tự hào

– Hội phó của em là người rất giỏi đấy nhé, khi em dùng điện thoại của cậu ấy chụp hình sau đi trốn thì cậu ấy đã bắt đầu cho tiến hành điều tra về nó rồi. Đã có biển số xe thì Riyumi sẽ cho tiến hành điều tra những tuyến đường nó đi qua và biết được những nơi liên quan đến hành vi phạm pháp tàn ác đó, thậm chí chúng ta có thể biết được nơi chúng giết hại những con thú nữa kìa. Nếu thành công chúng ta có thể cứu được rất nhiều, và thậm chí có thể đánh một đòn mạnh vào việc làm ăn của chúng nữa kìa.

Nghe tới đây Takuto có chút yên tâm khi em gái mình có trợ lực to lớn như vậy, Riyumi rất giỏi là việc mà cậu đã chứng kiến tận mắt, nên nếu có cô be giúp đỡ hẳn Kotori sẽ an toàn hơn.

– Nhưng khi nãy vì sơ suất của em nên đã khiến bọn chúng cảnh giác, không biết nhóm điều tra của Riyumi đã có kết quả chưa. Thế nên Onii chan, anh hãy nghỉ ngơi đi, có tin tức gì em sẽ báo

Nhưng khi cô bé vừa bước tới của thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Riyumi, Kazuma, Shouko, người hầu gái khi nãy và thêm một ông bác mặc y phục mà Takuto đều phải thốt lên “Quản Gia đời thật a.”

– Kotori chan, có chuyện này mình cần phải nói cho cậu biết

Thái độ trên mặt cô bé đột nhiên khiến Takuto cảm thấy bất an rồi người quản gia đứng bên cạnh tiến lên phía trước sau đó cúi chào rồi lên tiếng

– Xin chào mọi người, tôi xin giới thiệu bản thân, Kannou Hirasaka Tổng Quản của gia tộc Hoshimiya. Tôi được tiểu thư mời tới đây để báo cáo kết quả điều tra về chiếc xe được chụp lại hồi trưa.

Nói rồi và ông ấy bắt đầu kể lại quá trình điều tra của mình

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN