Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - The Will Of Unlimited - Chương 25: Arc 2 prologue 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - The Will Of Unlimited


Chương 25: Arc 2 prologue 2


– Sắp chết rồi á. Ông có chắc mình đã qua cái tuổi 65 không thế, hay là ông đã lỡ cộng thêm vào tuổi thật 20 năm nhỉ

Thở hồng hộc và nằm dài trên sàn võ đường chỗ ông nội, Takuto không thể không cho ông mình mấy ngàn like vì sung mãn quá nhiều so với tuổi. Chẳng là sau khi nghĩ mình sắp phải học làm zunda mochi bởi một cái lý do gì không rõ, Takuto quyết định nghiên cứu một chút về món ăn truyền thống này, mà nhà cậu, người rành nhất chuyện này chỉ có bố cậu và ông cậu. Cho nên Takuto quyết định chạy qua đây hỏi, tại sao cậu không hỏi bố cậu, bởi rằng cậu nghĩ, những thứ truyền thống thì những người cao tuổi sẽ rõ ràng hơn nhiều.

Và Takuto cũng còn một mục đích khác đó là cậu muốn tập luyện lại cách chiến đấu để phòng trường hợp bất trắc xảy ra. Ừ thì cậu đã từng đánh nhau với quỷ trong không gian tinh thần, suýt đụng độ chục tên côn đồ nơi siêu thị, lần nào cậu cũng rơi vào tình trạng suýt bị ăn hành hoặc là suýt nữa là đồ sát người khác.

Chưa kể có thể sau này cậu phải làm những việc liên quan đến chiến đấu khi đã quyết định giúp Kotori giải quyết bọn buôn bán thú cảnh bất lương, khi đó có cả Shouko và Kazuma tham gia cùng thế thì Takuto phải nâng cao khả năng chiến đấu của bản thân lên mơi được. 

Nếu nói về khả năng chiến đấu, vì đã được bố rèn luyện từ nhỏ cộng thêm khả năng vận động bẩm sinh nên Takuto nghĩ rằng nếu mình dây vào những trận mâu thuẫn học đường phải giải quyết bằng nắm đấm thì cậu vẫn có thể đối phó với 8 – 9 người đồng lứa cùng lúc. Nhưng bây giờ đối thủ có thể là người trưởng thành hoặc thậm chí là yakuza, nên nếu không rèn dũa lại bản thân thì sẽ gặp rắc rối.

Dựa trên những suy nghĩ đó Takuto đã đến đây đề nghị cùng luyện tập với ông cậu. Và kết quả của những suy nghĩ đó chính là việc Takuto nằm đo sàn thở hồng hộc như người sắp chết, trong khi ông cậu thì cứ vẫn từ tốn ngồi uống trà như chưa có việc gì xảy ra

– Cái đó là do cháu hăng tập luyện sau một thời gian dài từ bỏ quá đấy, hăng hái cũng tốt thôi nhưng để cảm xúc chi phối có thể dẫn đến việc động tác thừa thãi, không sử dụng đúng lực, dẫn đến kiệt sức nhanh.

Nói rồi ông cậu đứng dậy xuống tấn tung mấy đường quyền trong khi di chuyển những bộ pháp gọn gàng

– Khiến tinh thần trở nên thông thoáng chính là bước quan trọng để có được sự di chuyển và cú đánh tốt. Được rồi, cho cháu nghỉ thêm một chút nữa rồi chúng ta tiếp tục. Ta nghĩ nội trong buổi sáng hôm nay sẽ giúp cháu nhớ lại cái cảm giác cơ thể bị ăn đòn nó như thế nào. Đừng có khóc rồi bỏ trốn giống khi còn nhỏ nhé.

Takuto rít lên khi nghe ông mình nói thế với một nụ cười không thể tỉnh hơn

– Cháu nghĩ học võ để tránh bị ăn đòn mới đúng chứ.

– Thế trong quá trình học cháu không đối luyện với bạn bè để rèn luyệnkhả năng chống chịu đau đớn sao. Cái đó không gọi là ăn đòn chứ là gì

– Ặc…. Cái đó thì ông đúng đi

– Vậy nên thà đau vì luyện tập với người nhà còn hơn là bị người ngoài tổn thương đúng không.

Nói rồi Takuto và ông cậu tiếp tục luyện đối kháng tay không. Và cũng nhờ nhờ điều đó, Takuto bắt đầu cảm thấy khả năng di chuyển của mình cũng tốt hơn nhiều và cậu càng thấy khó tin rằng ở tuổi ông cậu lại có thể làm những động tác xoay người mấy vòng trên không rồi tung liên hoàn cước như mấy bộ phim vậy.

– Ông có thật là bị thương ở chân hồi chiến tranh không thế, nhìn mấy động tác đó e rằng thanh niên hip hop cũng phải lé mắt đấy chứ

Xoay xoay hông mấy cái và kéo chân cao đến mức đầu gối đụng ngực một cách dẻo dai không hợp tuổi ông cậu trả lời

– Cháu quên rồi à, ta có nói rằng nhờ đeo chiếc nhẫn mà ta đưa cháu mấy hôm trước mà chân ta đã hồi phục và rất khỏe hay sao. Thế cháu đeo mấy ngày rồi thế có gì xảy ra không, có gặp con quỷ nào trong đó chưa

“Có con quỷ nào trong cái nhẫn đó không thì cháu chưa biết, thế nhưng cái đống đồ của ông nhờ mang ra hôm trước thì có chục con quỷ và cháu đã thấy một con rồi còn đánh với nó một trận nữa.”

Nghĩ như vậy nhưng Takuto không thể nói, cậu chỉ lắc đầu.

– Bộ ông muốn cháu gặp quỷ thật đấy hả.

– ừ…. Gặp để nhờ cháu chuyển lời cám ơn nó giùm ông cái.

– Vâng để cháu chuyển lời, ngoại trừ cám ơn ông còn muốn nói gì khác nữa không.

Ông nội Takuto suy tư một chút sau đó nói

– À vẫn còn một điều ông cần cháu nói nguyên văn với nó nhé

Nói rồi ông cậu hít lấy một hơi sau đó nói như đang chửi vào mặt thằng nào đó vậy

– Con quỷ kia, mày tưởng giúp người mà không hiện thân là ngầu lắm hay sao, có ngon thì ra đây cạn với tao mấy chén coi.

“Vô tận like cho ông nội khi dám nói một câu như vậy với con quỷ đã giúp mình. Mà quỷ cũng uống rượu á, bữa nào chắc mình cũng đưa cho con quỷ mochi đó mấy bình rượu mới được.” 

Takuto nghĩ vậy trong khi đang muốn sặc mớ nước tưởng tưởng trong mồm mình ra.

……

Gần tới trưa sau khi luyện tập xong thì Takuto cũng đi vào vẫn đề chính yếu nhất. Cả ông nội và cậu đều đang ở phòng khách thưởng trà và Takuto cũng bắt đầu

– Hôm nay cháu tới đây ngoại trừ việc luyện tập ra thì còn có một việc đó là cháu muốn biết những chi tiết lịch sử liên quan đến Zunda Mochi.

– Tại sao cháu lại hỏi ông, giới trẻ của cháu bây giờ muốn thông tin thì có thể lên mạng kiếm được mà

Takuto gật đầu

– Đúng vậy, bây giờ thuận tiện là như thế….. Nhưng…..

Cậu nhẹ nhàng xoay ly trà nóng trong tay như để nó mau nguội sau nhìn vào ông cậu rồi nói

– Thế nhưng có một số chuyện xưa như những sự tích thì chỉ có những người lớn tuổi bám theo truyền thống lâu đời như ông mới biết mà thôi. Những cái đó chỉ sợ nếu không biết cách tìm thì cho dù dùng mạng cũng kiếm không ra đâu. Ông và bố cháu đã có truyền thống làm Mochi năm mới thậm chí từ trước khi cháu ra đời thế nên cháu nghĩ ông biết rất rõ về nó.

Nhấp một ngụm trà vẻ mặt thể hiện sự trầm tư ông nội cậu lên tiếng

– Cái đó đúng là ông có biết chút ít, nhưng cháu vẫn chưa nói tại sao cháu lại quan tâm đến vấn đề này.

Tất nhiên là Takuto không muốn đề cập đến mấy vị khách trọ không mời mà đến cư trú trong tay trái của mình cho ông cậu biết thế nên cậu chỉ trả lời lấp liếm

– Cháu có chút việc muốn tìm hiểu thôi mà, không có gì to tát đâu.

Nghe vậy ông nội nhìn cậu như dò xét gì đó, sau đó đứng lên nhìn ra ngoài cửa.

– Ông từng nói rằng ông có vết thương ở chân hồi chiến tranh và được con quỷ trong chiếc nhẫn chữa lành đúng không

Takuto gật đầu mặc dù không tin con quỷ đó là loại hiền lành gì khi tự dung giúp đỡ người khác.

– Vâng cháu từng nghe ông kể rằng vì đánh lạc hướng kẻ thù để bảo vệ gia đình mà ông đã chạy đường khác sau đó đã bị trúng đạn ngay chân và bị chia cắt với họ một thời gian.

ông cậu gật đầu sau đó nói tiếp

– Cháu có biết rằng, vào thời điểm chạy nạn đó chính là gần lúc giao thời. Khi đó ta đã quyết định rất dứt khoát không chút chần chờ rằng mình sẽ chạy đi hướng khác đánh lạc hướng kẻ thù. Ta nghĩ rằng khi ta làm vậy sẽ thập tử vô sinh nhưng vẫn không chút do dự mà chạy đi bởi ta muốn mọi người sẽ có được một nơi an lành để hưởng năm mới.

– bộ ông không nghĩ rằng không có ông mọi người sẽ đau khổ hay sao

Không phải Takuto trách gì ông, cậu chỉ hỏi vậy, có vẻ như cái tính này đã xuất hiện trong con người của ông từ khi còn nhỏ rồi, cũng như ông chấp nhận đeo chiếc nhẫn huyền bí đó.

– Thời chiến mà cháu, cho dù đau đớn cho người chết thì người sống vẫn phải cô gắng sống vì ngày mai thậm chí cả người đã chết. Chứ không như bây giờ sinh mạng được đề cao bởi mọi người và báo đài truyền thông nhưng cháu thấy đó con người ta vẫn chết vì những lý do rất ngu xuẩn. 

Nghe ông cậu nói vậy, Takuto cũng chỉ ngẫm nghĩ một chút nhưng sau đó hỏi tiếp

– Vậy chuyện gì đã xảy ra với ông khi đó.

– Chạy về hướng khác một thời gian tới một đoạn dốc thì ông đã bị bắn trúng chân rồi ngã lăn xuống, khi đó ông cảm thấy đầu óc quay cuồng toàn thân như như kiếm chém, tất cả những gì ông cảm thấy được trước khi bất tỉnh chính là sự ẩm ướt toàn thân, khi đó ông cứ nghĩ với một cơ thể mất máu như vậy thì hẳn ông sẽ chết chắc rồi, thế là vào lúc đó ý thức của ông cũng đã tắt lịm. 

Tuy ông cậu nói có vẻ bình tĩnh nhưng Takuto có thể đoán được tình trạng khi đó hung hiểm ra sao, ông cậu nói tiếp sau khi nhấp một ngụm trà đang cầm trên tay

– Và đến lúc ông thức dậy thì phát hiện rằng mình đang ở một thôn nhỏ. Sau đó ông biết rằng một cô gái trong thôn khi đi lấy nước đã tìm thấy ông máu me lênh láng bất tỉnh ở một con suối. Cũng may người tìm thấy ông là người tốt chứ gặp bọn xấu kẻ thù thì….

– Vậy ông đã tịnh dưỡng ở ngôi làng đó một thời gia ư

Ông gật đầu xác nhận

– Với vết thương ở chân đó, thì ông không thể cử động mạnh và phải tịnh dưỡng trong mấy tháng trời, nhưng vào thời gian đó thì chỉ duy nhất 2 loại người mới có thể nghỉ ngơi và đó chính là người chết hoặc là tàn phế toàn thân sống cũng như chết. Còn sống là phải còn làm việc, thế nên tuy cử động khó khăn ông vẫn cố gắng tham gia hòa nhập với cuộc sống mới ngày qua ngày. Thế cháu biết khi đó do đôi chân bị thương, ông đã làm gì không. 

Takuto ngẫm nghĩ một chút, chân bị thương thì muốn giúp đỡ hòa nhập hẳn sẽ phải làm công việc dùng tay nhiều, nhưng công việc bằng tay có quá nhiều, cậu khẽ lắc đầu, ông cậu đang đứng chỗ cửa khẽ nhìn vào bàn tay mình sau đó ngước lên bầu trời

– Khi đó ông đã học nhồi và trộn mochi, do gia đình ân nhân dạy, ông ấy khá trẻ chắc hơn ông 20 tuổi và có một người con gái thua ông vài tuổi, cô bé tên là gì ấy nhỉ…..

Tới đây ông cậu thở dài…… khuôn mặt ông nhăn nhúm giọng trở nên buồn rầu

– Đúng là thời gian đã cướp đi nhiều thứ, tuy ta có vẻ còn khỏe mạnh nhưng kí ức của những tháng năm đó cũng đã bắt đầu mất đi rồi, ngay cả tên của gia đình ân nhân của mình cũng đã quên. Thế nhưng….

Giọng nói ông trở nên bình thản nhưng lại vững vàng như núi cao vậy

– Ông sẽ không bao giờ quên được cái cảm giác khi ăn chiếc bánh mochi của gia đình họ. Mới tỉnh dậy cảnh tượng ông thấy chính là hai cha con họ làm bánh, cha đập, con nhồi, nó cứ như một vũ điệu truyền thống vậy. Và khi ông tỉnh, họ đã đưa cho ông vài chiếc bánh mới làm xong, có vẻ họ làm để cúng trong năm mới. Mà đối với người bị thương tỉnh dậy thì có cái ăn thức uống chính là điều hạnh phúc nhất, ông đã từ bỏ những cái gọi là lịch sự quy cách mà ngấu nghiến những chiếc bánh đó không do dự. Nếu chỉ dùng từ ngon hẳn không đủ diễn tả được sự kì diệu của những chiếc bánh họ làm ra, nếu phải nói nó chính là ánh sáng le lói chốn màn đêm khiến tâm linh con người không bị sụp đổ.

Nói tới đây ông cậu nở một nụ cười đầy hoài niệm

– Những chiếc bánh được chia cho hàng xóm láng giềng trong thôn, những chiếc đem tới nụ cười cho mọi người, mặc dù khi ấy cuộc sống rất khó khăn nhưng vì sự cố gắng của gia đình hai cha con họ mà những người trong thôn ấy vẫn nở nụ cười hạnh phúc trong thời điểm đầu năm, ta nghĩ đó là điều rất đáng quý. Thế nên như cháu đã biết đấy, ta luôn giữ cái truyền thống làm mochi với bố cháu vào dịp năm mới không chỉ là phong tục mà còn là sự nhớ ơn đối với ân nhân của mình.

Đến lúc này thì Takuto mới hiểu tại sao cho dù đã sống hơn nửa cuộc đời mà ông vẫn kiên quyết gìn giữ truyền thống gia đình đó là kỷ niệm, là sự nhớ ơn. Thế nhưng Takuto vẫn chưa biết được điều mình muốn biết, và sau đó cậu nghe ông nói tiếp

– Tuy nhiên, có một chuyện lạ lùng ta cảm thấy ở gia đình người đó, nhưng ta đã không hỏi.

– Đó là chuyện gì vậy hả ông

Takuto linh cảm câu chuyện đã vào vấn đề trọng yếu, nhưng ông cậu chỉ lắc đầu

– Ta không hỏi, vì họ đã không muốn đề cập với ai thì hỏi có ích gì, nhưng giờ nghĩ lại ta có thể chắc chắn được hẳn họ đã trải qua gì đó rất đau thương, có thể là mất đi người thân của mình. Nhưng cái thời đó, nay sống mai chết, chuyện mất đi người thân quá dỗi là bình thường, cho nên ông cũng chẳng muốn đả động đến nỗi đau bọn họ.

Takuto cảm thất hụt hẫng khi nghe điều đó, tuy cậu nhờ ông để biết thêm về zunda mochi nhưng cậu chỉ mong rằng ông có thể kể sự tích gì có thể liên quan đến cái cậu cần, cậu biết được khả năng quá nhỏ để điều tra một sự kiện trong quá khứ xa xôi. Nhưng khi nghe chuyện ông cậu kể, cậu có linh cảm rằng mình đang đi đúng hướng thế mà cái quan trọng nhất thì ông lại không biết.

– Thế nhưng, chuyện đó đã là quá khứ xưa rồi, cho nên ông nghĩ nếu cháu muốn biết thì nên đến tận ngôi làng đó hẳn sẽ tìm hiểu được ít nhiều.

Nghe tới đây, Takuto kinh ngạc

– Ngôi làng đó còn tồn tại sao.

Ông cậu gật đầu sau đó đưa cậu một tờ giấy trong đó ghi số điện thoại

– Người này, 2 năm trước ông đã tới đó thăm lại nơi của ân nhân của mình và đã gặp, ông ấy có thể nói là rất rành lịch sử của vùng quê có đặc sản Zunda Mochi đó. Vùng Tohoku. Cháu tới đó gọi điện rồi nói tên của ta hẳn sẽ được giúp đỡ

Bỏ tờ giấy vào trong tay, Takuto quyết định sẽ tới Tohoku sớm nhất có thể.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN