Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ


Chương 1


“Từ đây, một đường đi thẳng xuống dưới.” Cùng với giọng nữ dịu dàng, không khí xung quanh bắt đầu bị mùi máu tươi bao trùm.

“Cầm dao chắc một chút, đứa bé nghe lời sẽ không khóc, đúng không?”

Nó rùng mình, một dòng chất lỏng màu đỏ âm ấm ướt đẫm hai tay đang cầm dao phẫu thuật, theo đó những giọt màu nâu nhạt trên bàn chậm rãi nhỏ xuống mặt đất, tạo thành một mảng thật lớn.

Vũng máu đỏ sậm phản chiếu đôi chân của đứa nhỏ, chuyển động như sinh mệnh, như có cánh tay kéo người vào cái hồ sâu không đáy.

Khuất Diễn Trọng mở mắt, nghiêng đầu nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, đã là 6:30 sáng. Ánh mặt trời xuyên qua khe màn che chiếu vào, trong không khí mang theo hương vị an tĩnh mà thanh lãnh.

Anh xốc chăn ngồi dậy, cởi bỏ áo ngủ trên người, thay vào bộ đồ vận động rộng rãi, rửa mặt rồi tới phòng khách chạy bộ trên máy.

Mồ hôi làm ướt mái tóc của anh, trên gò má, vùng lưng cũng dần bị mồ hôi làm ướt, từ ngoài có thể nhìn rõ thân hình cường tráng của người đàn ông. Hơi thở của anh chưa từng hỗn loạn, trong căn phòng yên tĩnh mà trống trải chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ.

7:00, đồng hồ đổ chuông. Khuất Diễn Trọng ngừng chạy, lấy khăn lông trắng lau mồ hôi trên mặt, một tay tắt báo thức, vào bếp.

Bánh mì, trứng chiên và một ly sữa. Ăn sáng xong, thu dọn nhà bếp một lần, anh lại vào phòng tắm, rửa sạch mồ hôi và mùi dầu mỡ trên người.

7:40, anh thay chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, thắt cà vạt đen, mặc thêm áo vest bên ngoài. Chuẩn bị xong, anh ra ngoài, lái xe tới bệnh viện trung tâm của thành phố S.

Vào phòng thay áo blouse màu trắng, bình thường anh sẽ bắt đầu giải quyết công việc của mình, nhưng hôm nay lại không giống.

“Cốc cốc cốc…”

“Mời vào.” Khuất Diễn Trọng đang viết thì dừng lại, ngồi trên ghế nhìn ra cửa.

“Chủ nhiệm Khuất, đội trưởng Tống của đội cảnh sát hình sự thành phố tới, đang chờ anh ở phòng chờ.” Nữ y tá vừa nói vừa nhịn không được mà nhìn sắc mặt của anh.

“Tôi biết rồi.” Khuất Diễn Trọng đóng nắm bút, đứng dậy ra ngoài.

Nữ y tá kia thấy thế liền đi theo, cô chạy tới gần Khuất Diễn Trọng để nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng thì nghe anh lên tiếng: “Cách xa tôi một chút.”

Y tá cứng đờ, nhớ tới chứng ưa sạch sẽ của người này thì bản thân lập tức lui ra sau. Người xung quanh thấy cảnh tượng như vậy cũng không trách móc, dù sao mọi người cũng làm việc chung trong một đoạn thời gian, bác sĩ và y tá đều biết vị chủ nhiệm trẻ tuổi này có thói ưa sạch sẽ nghiêm trọng, bình thường ngay cả tiếp xúc với người khác cũng không chịu nổi.

Khuất Diễn Trọng không chờ cô, tiếp tục đi nhanh để kéo dài khoảng cách. Y tá chỉ biết bất lực đuổi theo, còn phải cẩn thận duy trì khoảng cách. Đều do cô tối qua xịt nước hoa lên người quá nhiều, mùi hương trên quần áo hôm nay cũng chưa kịp tan, mà nó đương nhiên không thoát khỏi cái mũi nhanh nhạy của chủ nhiệm Khuất.

Theo lý thuyết, vị chủ nhiệm Khuất này đúng là con rể quốc quốc dân, khi trẻ du học ở M, ngôi trường nổi tiếng đào tạo người tài, năng lực xuất chúng, học viên trong trường còn thường hợp tác với các tổ chức an ninh, trên người đeo không biết bao nhiêu vinh dự. Ba năm trước bỗng nhiên về nước, bệnh viện trung tâm thành phố của bọn họ không biết phải bỏ ra bao nhiêu sức lực mới mời được anh về, thậm chí còn phá lệ mời anh làm chủ nhiệm.

Các bác sĩ bình thường trong nước, 28, 29 tuổi sao có thể ngồi được vị trí chủ nhiệm của bệnh viện thành phố S? Tuy nhóm chủ nhiệm toàn trên bốn mươi, chủ nhiệm Khuất nhỏ tuổi nhất nhưng không ai dám khinh thường anh, trong ba năm nay chỉ có mình anh không mắc sai lầm trong phẫu thuật, đôi tay kia không biết đã cải tử hồi sinh cho bao nhiêu người. Bởi vậy, anh dần trở thành trụ cột của bệnh viện này.

Đó cũng chưa tính là gì, anh có gương mặt tuấn tú, tính cách ổn trọng đáng để tin cậy, có xe có nhà có tiền gửi ngân hàng, không hút thuốc không rượu bia cũng không bài bạc, nghe nói còn biết nấu ăn, quả đúng là nam chính hoàn mỹ trong tiểu thuyết ngôn tình bước ra đời thật.

Nhưng, cho dù toàn bộ nữ y tá trong bệnh viện có động tâm thế nào thì cũng không ai dám tơ tưởng tới anh, tất cả đều vì chứng ưa sạch nghiêm trọng kia.

Không chỉ không được chạm vào người, ngay cả nói chuyện cũng phải cách xa hơn ba bước, giống như trên người các cô đều dính virus vậy, cho dù là mùi nước hoa cũng có thể khiến anh nhíu mày. Người đàn ông cho dù có tốt đến đâu, các cô gái cũng không thể chịu nổi. Bởi vậy anh liền biến thành nam thần lạnh lùng không ai dám tới gần của bệnh viện.

Mỗi năm đều có thực tập sinh không rõ tình hình bị diện mạo của anh hấp dẫn, muốn giữ làm của riêng, cuối cùng đều bại trận trở về, bị anh dùng ánh mắt ghét bỏ đả kích tâm hồn. Điều an ủi duy nhất chính là, bất luận nam hay nữ, anh cũng đối xử như vậy.

Nữ y tá là người từng té ngã, cũng từng như quân đội tiến công dồn dập, nhưng chỉ mới một ngày, toàn bộ hi vọng đều bị anh dập tắt. Cô bất giác nghĩ tới tương lai nếu thật sự sống cùng người như vậy, chi bằng đi mua tượng sáp hình người vẫn còn tốt hơn, dù sao tượng sáp cũng sẽ không kêu cô cách xa ra, cũng không có thói quen ưa sạch sẽ.

“Đội trưởng Tống chờ trong phòng phía trước, đi theo còn có một nữ pháp y, nghe nói trước kia là học sinh của anh.” Y tá nói xong, thấy Khuất Diễn Trọng gật đầu, lập tức xin chỉ thị, “Vậy em đi làm việc trước?”

“Ừ.”

Nữ y tá như nhận được đặc ân, nhanh chóng rời đi. Khi nãy cô còn cảm thấy tò mò, không biết học sinh kia và nam thần cao lãnh này có chuyện xưa khó nói gì không, nhưng dù sao y tá bọn họ cũng đã hết hi vọng, cũng không thể ngăn cản tất cả các gái không được yêu anh.

Cánh cửa kia đóng chặt, Khuất Diễn Trọng đứng bên ngoài, nhìn tay cầm, trên mặt có chút mồ hôi ngưng tụ. Anh chớp mắt, từ trong túi lấy ra một bịch khăn giấy, lúc này anh mới mở cửa, sau đó thuận tiện vứt khăn giấy vào thùng rác.

Trong phòng có hai người chờ, một nam một nữ, thấy anh tiến vào liền lập tức đứng lên. Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, trông còn trẻ tuổi, bộ dáng nghiêm túc. Người còn lại, Khuất Diễn Trọng vẫn nhớ đó là nghiên cứu sinh học lên thạc sĩ của học viện y khoa S, anh có đứng tiết dạy cô mấy lần.

“Giáo sư Khuất.” Phương Tĩnh vốn đang nói chuyện, thấy Khuất Diễn Trọng tới liền cung kính chào hỏi.

Bộ dáng tôn kính mà sợ hãi của cô khiến đội trưởng Tống Ly Nguyên không khỏi kinh ngạc. Cấp dưới của anh anh biết rất rõ, trong mắt Phương Tĩnh chỉ có công việc, đối với ai cũng bày ra dáng vẻ pháp y lạnh lùng, nhưng cô ấy đứng trước người đàn ông này lại biến thành con cừu non sao? Chẳng lẽ người đàn ông thoạt nhìn gần bằng tuổi anh thật sự đáng sợ vậy sao?

“Giáo sư Khuất, em là Phương Tĩnh, không biết thầy còn nhớ em không?”

“Nhớ.” Khuất Diễn Trọng đút tay vào áo, đứng đó quan sát căn phòng. Thấy trên mặt ghế dính chút bụi, anh dứt khoát không ngồi, hai người kia thấy vậy cũng chỉ đành đứng cùng anh.

Phương Tĩnh biết rõ cá tính của người đối diện, cũng không mong cùng anh hàn huyên chuyện cũ, nên trực tiếp nói: “Là thế này, đây là đội trưởng đội cảnh sát của bọn em Tống Ly Nguyên, hiện tại em là pháp y làm việc trong đó. Lần này bọn em tìm được một thi thể của nhiều năm trước, với khả năng của em thì không thể tìm ra nhiều manh mối, cho nên em muốn nhờ thầy giúp đỡ giám định.”

Nói xong, cô mới giới thiệu Khuất Diễn Trọng với Tống Ly Nguyên: “Đội trưởng, đây là người tôi từng nhắc, giáo sư được học viện y khoa S đặc biệt mời về, mỗi tháng đều tới trường giảng dạy, tôi may mắn có dịp được giáo sư chỉ giáo vài lần. Giáo sư Khuất có học vị tiến sĩ, hiện tại là chủ nhiệm của bệnh viện trung tâm thành phố S, các lĩnh vực liên quan tới y khoa đều có đọc qua, vụ án này nếu được thầy hỗ trợ chắc chắn sẽ có tiến triển.”

Tống Ly Nguyên đã nghe Phương Tĩnh giới thiệu trước, thời điểm nghe tới thành tựu của Khuất Diễn Trọng thì không khỏi chậc lưỡi. Trong đó, Phương Tĩnh có nhấn mạnh chuyện anh ta có thói ưa sạch sẽ, kêu anh tuyệt đối phải cẩn thận. Thiên tài thường có chút chuyện kỳ quái, Tống Ly Nguyên có thể thông cảm, cho nên không theo phép lịch sự bắt tay với anh ta, chỉ cười nói: “Giáo sư Khuất, mạo muội quấy rầy, như Phương Tĩnh nói, chúng tôi tới đây là muốn nhờ anh trợ giúp…”

Tống Ly Nguyên đang khách sáo nói chuyện thì bị hành động đẩy cửa của một người cắt ngang. Từ bên ngoài đi vào là một cô gái khoảng hai mươi tuổi. Giống như vừa vận động mạnh, đồng phục cảnh sát đã bị cởi bỏ, lộ ra áo sơ mi trắng đã tháo hai nút thắt bên trên. Gương mặt cô đỏ ửng, mồ hôi ướt đầy trán, bím tóc đuôi ngựa cũng trở nên lộn xộn.

Cô cầm mũ cảnh sát quạt quạt, tự nhiên tươi cười nhìn bọn họ, vừa nhìn liền biết đây là cô gái hào phóng.

Tống Ly Nguyên vừa thấy cô, bộ dáng ổn trọng không còn phân nửa, mày kiếm nhíu chặt, quát: “Tống Sanh, em lại làm sao vậy? Không chỉ đến trễ, nhìn bộ dáng này của em đi! Còn nữa, giày em sao thế hả?”

“À, khi nãy bắt một tên cướp, gót giày vô tình bị gãy.” Cô gái bị mắng tên Tống Sanh giật mình nhìn giày cao gót màu đen, nhấc chân cởi ra đưa cho Tống Ly Nguyên xem, giải thích, “Em cũng không muốn tới trễ, lúc đang đứng mua sữa đậu nành thì xuất hiện tên cướp giật túi người khác, em thấy vậy liền đuổi theo, chạy qua tám con phố, kết quả biến bản thân thành bộ dáng này.

Tống Sanh cười hi hì đẩy bả vai đụng Tống Ly Nguyên, làm nũng: “Anh trai, đội trưởng Tống, em hăng hái làm việc nghĩa, anh đừng mắng em nữa.”

Lúc này, hai y tá dẫn một thanh niên đang la hét đi vào, vừa thấy Tống Sanh bên trong liền co rúm lại.

Tống Ly Nguyên quay đầu nhìn em gái của mình: “Là em làm?”

Tống Sanh vẫn cười, dùng sức đánh một cái lên lưng hắn: “Lúc truy bắt, em không cẩn thận nặng tay bẻ gãy chân hắn.”

“Lát nữa mới nói với em.” Tống Ly Nguyên trừng mắt nhìn cô, sau đó lại bày ra bộ dáng nghiêm túc nhìn Khuất Diễn Trọng, “Giáo sư Khuất, để anh chê cười rồi, đây là thành viên mới của đội cảnh sát chúng tôi – Tống Sanh.”

Tống Sanh nhìn Khuất Diễn Trọng, hai mắt sáng ngời, cầm cái mũ đang quạt gió đội lên đầu, sau đó duỗi tay bắt lấy tay phải đang đút trong túi của anh, lắc lắc: “Anh là vị giáo sư lợi hại mà chị Phương Tĩnh nói sao? Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!”

Phương Tĩnh nhìn tình cảnh như vậy, không khỏi hít một hơi thật sâu, hai mắt trợn lớn. Cô sốt ruột nhìn cánh tay trái của Khuất Diễn Trọng, chỉ sợ anh sẽ lập tức lấy ra dao phẫu thuật xử lý Tống Sanh.

Phương Tĩnh lo lắng như vậy cũng có nguyên nhân, trước kia lúc cô còn học lấy bằng thạc sĩ, trong lớp có một bạn nữ bị giáo sư Khuất mê hoặc, mỗi ngày đều đưa thư tình cho anh. Có lần lúc tan học, cô ấy chạy theo kéo áo để ngăn cản anh, kết quả vị giáo sư Khuất lạnh lùng này lập tức lấy dao phẫu thuật trong túi ra, một miếng da trên người bạn gái đó bị cắt xuống.

Điều thần kỳ chính là, sau khi miếng da kia bị cắt bỏ, cánh tay cô ấy không chảy máu, cũng không thấy đau đớn. Có điều cảnh tượng như vậy thật sự dọa sợ cô sinh viên kia, từ sau lần đó, mỗi lần gặp giáo sư Khuất, hai chân cô ấy liền mềm nhũn, cuối cùng liền dứt khoát chuyển trường.

Chỉ mới tiếp xúc như vậy đã khiến anh ra tay cắt một miếng da, hiện tại Tống Sanh trực tiếp dùng bàn tay đầy mồ hôi cầm tay anh ấy, Phương Tĩnh cảm thấy đây không còn là chuyện đơn giản nữa rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN