Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ


Chương 12


Nam thần cao lãnh cuối cùng cũng biết hái hoa!

Cô may mắn lắm đấy, khi nãy nghe giáo sư Khuất đột nhiên gọi tên, tôi thật sự sắp bị hù chết, còn tưởng cô cũng sẽ bị thầy đuổi ra ngoài.” Từ Hoan Hoan vuốt ngực.

Tống Sanh nhìn biểu cảm phong phú của Từ Hoan Hoan thì nhịn không được mà bật cười, lập tức đẩy đĩa BBQ đã nướng chín ra trước: “Mau ăn để lấy lại bình tĩnh đi.”

Tống Sanh và Từ Hoan Hoan vừa ăn vừa trò chuyện, hi hi ha ha, chờ ăn xong bàn thịt nướng tới bụng tròn xoe, cô trên cơ bản cũng nghe xong mấy tin đồn về Khuất Diễn Trọng.

Ví dụ như nữ sinh khoa nào đó thích giáo sư Khuất, hay gửi thư tình, kết quả trong tiết học thứ hai, giáo sư kêu cô ấy đọc thư tình một lần trước lớp.

Toàn bộ quá trình gương mặt giáo sư Khuất không chút biểu cảm, sau khi cô gái đáng thương kia đọc xong, anh chỉ nói: “Tôi không hi vọng chuyện này lặp lại lần nữa, tôi chỉ phụ trách giảng bài, không phụ trách tô màu hồng vào ảo tưởng của mọi người.”

Ví dụ khác, một trong ba hoa khôi của trường lần đó tới nghe giảng, trong lớp không ngừng dùng cách phản bác để thu hút sự chú ý của giáo sư Khuất, kết quả anh không chỉ không thưởng thức “dũng khí” của cô, còn trực tiếp chỉ ra lỗi sai, một chút mặt mũi cũng không chừa lại. Hoa khôi kia sau khi hết tiết còn lén tìm giáo sư nhờ dạy kèm, cuối cùng bị anh từ chối. Sau đó, thói quen ưa sạch sẽ của giáo sư bị nữ sinh này khui ra.

Ngay tại thời điểm nữ sinh kéo tay anh, giáo sư Khuất lập tức lấy khăn giấy ra cẩn thận lau đi lau lại chỗ bị đụng vào, tựa như tay nữ sinh kia dính cái gì đó không sạch sẽ. Cuối cùng, giáo sư Khuất lãnh đạm vứt lại một câu: “Mùi quá nặng, cách xa tôi một chút.” Hoa khôi giảng đường xinh đẹp mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt trên người kia khóc lóc chạy đi.

Chuyện này lần nữa trở thành chủ đề cho nữ sinh trường y bàn tán. Từ đó, ngoại trừ danh hiệu “Nam thần giống cục đá”, giáo sư Khuất lần nữa đạt danh hiệu “Người đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc nhất”.

Lại thêm một ví dụ khác, giáo sư Khuất từng dạy dỗ nữ sinh vì bạn trai ngoại tình mà có ý định nhảy lầu tự tử, đám người vây một chỗ vừa khuyên vừa gọi 110, kết quả cảnh sát còn chưa tới, giáo sư Khuất chuẩn bị có tiết vô tình đi ngang qua đó, lạnh lùng nói một câu: “Muốn đi học, vì sao còn ở đây? Lên lớp.” Sau đó nữ sinh kia bị dọa sợ, lập tức chạy xuống lầu vào lớp. Tiết học đó không biết vì sao giáo sư Khuất lại bổ sung chút kiến thức đặc biệt – Bộ phận nào trên con người sẽ đau đớn khi bị tấn công nhưng không được đánh giá là thương tổn.

Kế tiếp, nữ sinh có bạn trai ngoại tình kia bị bạn bè kéo vào một góc, nói lại các phương pháp giáo sư Khuất giảng dạy một lần. Cuối cùng, tên bạn trai mỗi lần thấy cô đều phải đi đường vòng.

Nhưng điểm khiến Tống Sanh kinh ngạc nhất là nữ chính bên trong câu chuyện, nữ sinh bi phẫn mà nỗ lực học tập, người từng vì bạn trai cũ mà quỷ khóc sói gào lại chính là chị Phương Tĩnh.

Tống Sanh dường như có thể hiểu được vì sao chị Phương Tĩnh cho dù sợ hãi nhưng vẫn tôn sùng giáo sư Khuất như vậy. Lúc này, cô không khỏi lo lắng cho tương lai của ông anh trai, cảm thấy sau này nếu anh ấy và chị Phương Tĩnh tới với nhau, dù cãi vã hay đánh lộn, ông anh của cô đừng hòng có cơ hội chiến thắng.

Yên lặng thương tiếc cho anh trai, Tống Sanh cuối cùng cũng uống hết ly trà sữa. Dạ dày cô lúc này vô cùng no nê, tinh thần cũng vì mấy chuyện vừa rồi mà cảm thấy thỏa mãn. Sau khi tạm biệt Từ Hoan Hoan, Tống Sanh ôm bụng chậm rãi xuống lầu, ngồi trên ghế đá ven đường chờ Khuất Diễn Trọng.

Tiết học kết thúc, Khuất Diễn Trọng còn phải tham gia buổi giao lưu của các giáo sư. Vì biết điểm này, Tống Sanh mới có thể vui vẻ đi ăn với Từ Hoan Hoan.

Nhớ lại “công tích vĩ đại” của giáo sư Khuất, Tống Sanh nhịn không được mà cười ra tiếng. Lúc này, cô phát hiện từ cửa lầu một có mười mấy người ba mươi bốn mươi tuổi đi ra, giáo sư Khuất cũng trong số đó. Tuy mọi người đều đang giao lưu, nhưng ai nấy đều duy trì khoảng cách, không tới gần anh.

Thời điểm Tống Sanh thấy Khuất Diễn Trọng, anh cũng nhìn thấy cô. Mấy giáo sư kia sôi nổi rời đi, còn anh lại đi về hướng này.

“Chào.” Khuất Diễn Trọng chào hỏi như khuôn mẫu định sẵn, sau đó hỏi một câu ngắn gọn, “Chuyện gì?”

Tống Sanh mơ hồ phát hiện bản thân có chút tâm tư với anh, cho nên nhất thời cảm thấy ngượng ngùng. Có điều nhớ lại mục đích tới đây, cô liền đứng dậy dò hỏi chuyện của Tề Quan Hà.

“Cô có thể đi cùng tôi.”

“Thật sao? Cảm ơn anh, lại phiền anh rồi, nếu sau này giáo sư Khuất có yêu cầu gì cần tôi hỗ trợ thì cứ việc nói, đừng khách khí.” Tống Sanh định lên tiếng mời cơm, nhưng nhớ anh từng nói không ăn đồ bên ngoài thì lập tức nuốt lời muốn nói vào, thay đổi cách nói chuyện.

Nhưng cô quả thật muốn cảm ơn anh thật tử tế, hai người bọn họ không thân không thích, nhưng không hiểu sao lại vì vài chuyện kỳ quái mà dính vào nhau, nói không chừng đây là duyên phận. Trong đầu Tống Sanh đột nhiên lóe ra ý niệm lấy thân báo đáp, nhưng sau đó lại bị chính mình nhanh chóng gạt đi.

Cô như vậy là muốn chiếm tiện nghi của giáo sư Khuất, không tốt cho lắm, cô không muốn làm nữ lưu manh.

“Đúng rồi, tôi muốn mua mấy thứ cho Tề Quan Hà. Nghe nói cô nhi viện đó do bạn của giáo sư Khuất mở, anh có biết nơi đó có bao nhiêu đứa trẻ không? Tôi cảm thấy mình nên mua ít đồ cho bọn nhỏ.” Thời điểm Tống Sanh ở thủ đô dưỡng thịt dưỡng mỡ cũng không hề nhàn rỗi, lúc rảnh rỗi cô thường đọc tin tức, tìm hiểu cuộc sống của mấy đứa trẻ sống trong cô nhi viện. Nhìn mẹ cô bị bệnh, ngay cả ngủ cũng không được sâu, cô liền cảm thấy phải yêu thương những đứa trẻ này.

“Tôi muốn mua đồ chơi cho Tề Quan Hà, được không? Mấy đứa trẻ khác, bé gái chắc là thích búp bê, con trai thì chắc thích bóng, tôi có thể mua cho bọn chúng tập thể dục.”

“Ừ.”

“Còn thức ăn nữa, tôi mua được không? Dù sao bọn chúng cũng là trẻ con, tuổi thơ không có đồ ăn vặt thì không còn là tuổi thơ hoàn chỉnh.”

Khuất Diễn Trọng trầm mặc một lúc, mới nói: “Được.”

Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng vừa đi vừa nói chuyện.

Những giáo sư khác khi nãy chưa rời đi cùng nhau đưa mắt về hướng này. Con người trước nay kiệm lời không thích nói chuyện, càng không thích người khác tiếp cận thế mà đang ở cùng một cô gái trẻ sao? Hơn nữa hai người tựa hồ đang giao lưu gì đó. Đám người đều nhịn không được mà lộ ra thần sắc kinh ngạc và tò mò. Trên đời này lại có người tới gần mà không bị giáo sư Khuất lên tiếng nhắc nhở tránh xa, chẳng lẽ đây là bạn gái anh ấy?

Không chỉ nhóm giáo sư, những chỗ Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng đi qua, đám sinh viên đều nhìn tới ngây người. Nhìn Tống Sanh không chút ngại ngùng đi gần anh, có người còn sợ hãi tới rớt cuốn sách đang cầm trong tay, có người lại nhịn không được mà nhìn chằm chằm bọn họ. Giờ phút này, đặc biệt là nữ sinh, trái tim của họ tựa hồ đang tan vỡ, trong lòng chấn động với thiên ngôn vạn ngữ – Nam thần cao lãnh cuối cùng cũng biết hái hoa!

Tống Sanh đắm chìm vào suy nghĩ nên làm gì cho bọn nhỏ nên không chú ý tới ánh mắt kỳ dị xung quanh, mà Khuất Diễn Trọng xưa này đều không để ý tới người khác, cho nên mãi tới thời điểm lên xe, hai người vẫn không phát hiện có người đang dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.

Vì thích trẻ con, trước đây Tống Sanh thường xuyên dẫn mấy đứa trẻ thân thích trong nhà và hàng xóm đi mua đồ, cho nên chúng cần cái gì, cô biết. Trên cơ bản, Khuất Diễn Trọng chỉ đi theo cô, nhìn cô dùng tốc độ lốc xoáy càn quét khu đồ ăn vặt, khu văn hóa phẩm, khu đồ chơi, khu đồ dùng vận động và kệ thú nhồi bông.

Nghe Tống Sanh giải thích vì sao trẻ con lại thích những thứ này, Khuất Diễn Trọng bỗng dưng phát hiện bản thân chưa từng mua chúng cho bọn trẻ. Bởi vì anh không biết một đứa trẻ bình thường khi nhỏ thích cái gì, cũng không biết bọn chúng cần những gì.

Tuổi thơ của anh tràn ngập mùi máu, tràn ngập những cơn ác mộng đáng sợ dài vô tận, nếu không có Tống Sanh, những chiếc xe hơi, các loại cờ, mấy món ăn vặt tuy không dinh dưỡng nhưng lại rất ngon,.. anh căn bản không biết. Anh hi vọng có thể giúp bọn trẻ có một tuổi thơ thật hạnh phúc, hi vọng chúng có thể có những món đồ mà khi trước anh không có được, nhưng hiện tại anh lại phát hiện bản thân có làm thế nào cũng không đủ, và anh không biết chính mình cần làm những gì.

“Trẻ con đều thích những thứ này sao?”

Tống Sanh đang mãi mê chọn robot, bỗng nghe Khuất Diễn Trọng hỏi liền gật đầu: “Đúng vậy, trẻ con bình thường đều thích chúng.” Cô dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Khuất Diễn Trọng, thấy anh nhìn chằm chằm mô hình đặt trên kệ thật lâu, cô không khỏi sẽ nghĩ, chẳng lẽ giáo sư Khuất cũng thích? Cũng đúng, đàn ông trưởng thành cũng có người thích mấy món này, cho nên cô có thể lý giải.

Tống Sanh lấy thêm một con. Thời điểm Khuất Diễn Trọng chở cô tới cô nhi viện Ánh mặt trời, Tống Sanh lặng lẽ để một con robot nhỏ vốn định tặng anh ở lại trên xe.

Đây là lần đầu tiên Khuất Diễn Trọng dẫn người ngoài tới thăm bọn trẻ, cũng là lần đầu tiên anh mang nhiều đồ bọn trẻ thích tới như vậy.

Hai viện trưởng đang chơi đùa cùng bọn trẻ ngoài sân đều dùng ánh mắt tò mò nhìn họ. Khuất Diễn Trọng đi tới, giới thiệu: “Cô ấy là Tống Sanh, đồ là do cô ấy mua cho bọn trẻ.”

Trong cô nhi viện hiện tại chỉ có mười mấy đứa nhỏ, nhiều nhất là khoảng hai đến năm tuổi, ngoại trừ một thiếu niên đang ngồi xe lăn, những đứa nhỏ khác còn đang đi học chưa về, trong đó bao gồm Tề Quan Hà mà Tống Sanh luôn nhớ thương.

Đám trẻ này tuy còn nhỏ nhưng vô cùng hiểu chuyện, thấy Tống Sanh mang đồ chơi tới, tuy ánh mắt nhìn không dứt nhưng vẫn không lên tiếng đòi, chỉ ngoan ngoãn đứng một chỗ nhìn Khuất Diễn Trọng.

“Nếu là đồ của bạn tiên sinh, mọi người có thể nhận.”

Nghe viện trưởng cười đồng ý, đám trẻ kia đều lộ ra nụ cười vui sướng trên mặt. Tống Sanh cho rằng bọn chúng sẽ chạy tới chia đồ chơi và đồ ăn, nhưng không ngờ bọn chúng lại dùng ánh mắt trông mong nhìn thiếu niên lớn tuổi nhất đang ngồi trên xe lăn.

Cậu cũng mỉm cười gật đầu: “Quà có thể nhận, nhưng có phải các em quên nói tiếng cảm ơn rồi không?”

“Cảm ơn!” Lập tức, những thanh âm non nớt đồng loạt vang lên.

Nghe giọng nói giòn giã của đám trẻ, nhìn mấy cô bé chỉ cao ngang đùi dùng ánh mắt long lanh nhìn mình, Tống Sanh chậm rãi đưa tay che ngực, cô cảm thấy trái tim mình như vừa bị một mũi tên bắn vào. Đối với người không có khả năng dỗ trẻ con như cô, nơi này đúng thật là thiên đường!

Giờ phút này, thậm chí quên luôn Khuất Diễn Trọng đứng cạnh, Tống Sanh nở nụ cười thật lớn, lúm đồng tiền trên má khắc càng sâu khiến anh không khỏi nhìn mấy lần.

“Chị là Tống Sanh, hôm nay tới thăm các em, chị có mua rất nhiều đồ chơi và thức ăn, các em lại đây xem mình thích thứ gì? Thích thì chị tặng các em hết, nếu không thích thì cứ nói với chị, lần sau chị sẽ mua cái khác.” Tống Sanh chờ mong nhìn bọn nhỏ, nhưng chúng vẫn không cử động.

“Phải đợi anh chị trở về, bọn em sẽ cùng xem.” Một đứa nhỏ lên tiếng nói.

Tống Sanh bị đứa nhỏ ngoan ngoãn làm cho mềm lòng, phần lớn trẻ con cô gặp nào biết nghe lời như thế, cho nên cô chủ động tới gần, sờ đầu, sờ khuôn mặt đứa nhỏ: “Được, chờ anh chị các em về chúng ta sẽ cùng xem. Trong khoảng thời gian này, chị chơi với các em được không?”

“Chơi cái gì?” Đứa nhỏ nghiêng đầu.

“Diều hâu bắt gà con? Cảnh sát bắt cướp? Xây lâu đài cát?”

“Em muốn xây lâu đài cát!”

“Được được được.”

Tống Sanh trời sinh đã được trẻ con yêu thích, đám trẻ khi nãy còn sợ sệt lúc này đều vây cạnh cô, chơi đùa náo nhiệt. Bọn họ nhanh chóng di dời trận địa.

Về phần Khuất Diễn Trọng, con người bị Tống Sanh lãng quên, anh nhìn thiếu niên đang ngồi trên xe lăn, hỏi: “Chuyện gì?”

“Em muốn bán căn nhà đối diện phòng của tiên sinh, tiên sinh có thể giúp em tìm người mua không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN