Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ
Chương 17
Thời điểm Hạ Hồng Vân đưa bó hoa hồng trắng kia tới, đúng lúc Tống Sanh trông thấy anh đứng đó không xa, một khuất Diễn Trọng đơn độc đứng trong đám người. Tất cả đều náo nhiệt đứng chung một chỗ, chỉ có anh duy trì khoảng cách ít nhất một mét. Xung quanh không chỉ có người cố tình cách xa anh, ngay cả chính anh cũng từ chối người khác lại gần.
Tuy biểu cảm của Khuất Diễn Trọng vẫn lãnh đạm, ánh mắt không quan tâm mọi thứ xung quanh như trước, nhưng Tống Sanh đột nhiên cảm thấy rét run, đáy lòng không lý giải được bản thân vì sao lại có chút chột dạ.
Còn chưa đuổi được người đi thì đã xuất hiện chướng ngại vật! Tống Sanh thật muốn vỗ vai người anh em thẹn thùng này, sau đó trầm giọng nói với anh ta: Người anh em, năm nay anh theo đuổi người khác không dễ dàng đúng không? Xin giơ cao đánh khẽ, đừng ở trước mặt tôi tìm không thoải mái.
Vốn dĩ hôm nay cũng là lần đầu cô gặp người anh em này, cô cảm thấy bản thân không tuyệt diễm xuất thần tới mức khiến người ta nhất kiến chung tình. Hai người chưa từng nói chuyện, chào hỏi cũng không, thế nhưng anh ta lại trắng trợn trực tiếp tặng hoa cho cô, nếu từ chối khẳng định sẽ rất xấu hổ, chẳng lẽ người anh em này không biết suy xét hay sao?
Ba giây, trong đầu Tống Sanh hiện lên bao nhiêu ý niệm, sau đó cô nhanh chóng có phản ứng, hắt xì một cái, cả người lui về phía sau, che miệng, mỉm cười xin lỗi: “Ngại quá, tôi bị dị ứng với mùi hoa hồng.”
Nam Lâu đang lẳng lặng xem tình hình phát triển thế nào, thấy vẻ mặt Tống Sanh chân thành chính trực, suýt chút đã cười ra tiếng. Cũng mất công Tống Sanh nói chuyện mặt không đổi sắc, cô sao có thể không biết bạn mình có dị ứng với hoa hồng hay không? Cô gái này chẳng qua là sợ giáo sư Khuất tức giận, coi như cũng có tiền đồ.
Nhìn cô gái rộng rãi lễ phép nói bản thân bị dị ứng, Hạ Hồng Vân cho dù thất vọng cũng cười lắc đầu: “Là tôi không tốt, không chú ý điểm này.”
Anh ta thu lại bó hoa trong tay nhưng ánh mắt nhìn Tống Sanh vẫn sáng rực. Hôm nay Tống Sanh mặc đồ phù dâu, với áo cưới của Nam Lâu là cùng một bộ, đều xuất phát từ tay nhà thiết kế nổi tiếng SEV. Ngắn gọn mà nói, cô gái trẻ tuổi này thân hình lả lướt, cho dù là bầu ngực đầy đặn hay đôi chân thon dài, hoặc là xương quai xanh gợi cảm, tất cả đều khiến người ta muốn duỗi tay vuốt ve.
Đặc biệt là làn da trắng nõn cùng lúm đồng tiền xuất hiện mỗi khi cười rộ, đôi mắt sáng người khiến cô gái này như ánh nắng mùa xuân, tràn ngập hương vị khiến người ta nhịn không được mà muốn tiếp cận. Không chỉ Hạ Hồng Vân, mấy thanh niên khác thỉnh thoảng cũng trộm ngắm cô, nhưng cuối cùng lại bị người hay xấu hổ là anh đoạt trước.
Có điều đoạt trước thì thế nào, không phải cũng bị từ chối hay sao? Những người không có cơ hội bắt chuyện với Tống Sanh thầm cười nhạo trong lòng. Đang định cười thành tiếng chọc ghẹo Hạ Hồng Vân, một cô gái mặc váy màu đỏ đi tới vỗ vai anh ta.
“Tiểu Vân à, nếu người ta đã dị ứng với hoa hồng, chi bằng bó hoa này tặng chị đi.” Nói xong không chờ Hạ Hồng Vân đồng ý, cô ta trực tiếp giật bó hoa trong tay anh. Mỹ nhân nhiệt tình nhìn khoảng hai mươi lăm tuổi này là chị họ của Hạ Hồng Vân, đóa hoa nổi tiếng của thành phố S – Lương La.
Mọi người đều cho rằng Lương La muốn giúp em họ Hạ Hồng Vân khỏi một phen xấu hổ, ngay cả Tống Sanh cũng nghĩ như vậy, nhưng không ngờ vị mỹ nhân này lại cầm bó hoa rời khỏi đám người, đi tới trước mặt Khuất Diễn Trọng, nói: “Khuất tiên sinh đúng không? Chúng ta đây là lần đầu tiên gặp mặt, mượn hoa hiến Phật, không biết tôi có vinh hạnh mời anh cùng dùng bữa tối hay không?”
Người còn chưa tan cuộc thấy sự tình tiếp theo phát sinh liền đồng loạt dồn ánh mắt lên người Khuất Diễn Trọng và Lương La. Nhìn cách Lương La nói chuyện và nụ cười lộ vẻ ái muội, người trưởng thành đều vô cùng rõ ràng, huống chi mỹ nữ này trước đây qua lại với không ít khách, chỉ cần là người cô ta để mắt thì đối phương chắc chắn không trốn thoát được. Đa số đàn ông đều không từ chối một vưu vật (1) như vậy, dù sao cũng chỉ chơi không cần phụ trách, bọn họ đương nhiên sẽ không thấy ngại.
(1) Vưu vật: Người con gái đẹp, lạ
Khác với tâm trạng xem náo nhiệt của mọi người, nhìn bộ dáng liếc mắt đưa tình của vị tiểu thư kia với giáo sư Khuất, Tống Sanh nhịn không được mà ngứa ngáy tay chân. Hai chị em họ này làm cái gì thế? Mới gặp nhau lần đầu đã có thể tặng hoa rồi sao?
Hứ, dám tranh đàn ông với cô? Tống Sanh thầm đánh giá Lương La, vòng một so với cô không hơn không kém. Ha ha, cô không thèm chơi mấy trò tâm cơ. Nếu không vui, cô sẽ trực tiếp kéo đối phương vào hẻm nhỏ rồi đánh một trận, để xem cô ta có thể làm gì.
Mẹ nó! Chỉ tưởng Lương La muốn tìm cơ hội lại gần người đàn ông của mình, không ngờ tiếp theo, Tống Sanh lại thấy cô gái nhiệt tình to gan Lương La kia trực tiếp dựa vào cánh tay của Khuất Diễn Trọng, đưa đẩy nói: “Một chút mặt mũi Khuất tiên sinh cũng không cho người ta sao?”
Người đàn ông của cô bị người ta nhúng chàm (2)! Phụ nữ như vậy có gì phải thương lượng chứ? Tống Sanh lòng như lửa đốt tức giận đi về phía trước, nhưng vừa đi được một bước, cô gái La Lương dựa vào người giáo sư Khuất kia như con quay xoay mấy cái, ngã nhào xuống thảm cỏ.
(2) Nhúng chàm: làm điều sai trái, cho dù có ăn năn hối lỗi cũng không thể gột rửa vết nhơ
Không chỉ có Lương La bị đẩy ngã xuống đất lộ biểu tình không thể tin được, những người vây xem cũng kinh ngạc, chớp mắt tất cả đều trở nên an tĩnh.
Cho dù không thích hành vi đưa đẩy của Lương La nhưng cũng không tới mức trực tiếp vả mặt đẩy người ta xuống đất chứ?
Lương La chật vật ngồi dậy, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Khuôn mặt xinh đẹp này cô ta dùng được ở nhà lẫn cả công ty, đàn ông được coi trọng ban đầu còn e thẹn rồi cũng sẽ ỡm ờ cùng cô vài lần tình duyên, dường như chưa lần nào bị từ chối, cô ta cũng vì vậy mà cho rằng bản thân có giá. Tóm lại, Lương La chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày ở trước công chúng bị bác mặt mũi không chút khách khí như vậy, tức giận tới cả người run rẩy.
Sự tình tưởng chừng đã kết thúc, ai ngờ vị giáo sư Khuất không biết thương hoa tiếc ngọc kia lạnh lùng mở nút tay áo, trực tiếp cởi áo vest bên ngoài bị Lương La dựa vào ra rồi ném xuống đất, không thèm nhìn cô ta một cái mà xoay người rời đi.
Nhìn một màn như vậy, Lương La cảm thấy má mình bỏng rát, quả thật còn đau hơn mười mấy bàn tay tát qua. Cô ta nhìn chằm chằm theo sống lưng của Khuất Diễn Trọng, nghiến răng nghiến lợi.
Khi trước là cô nhìn trúng gương mặt và dáng người của Khuất Diễn Trọng cùng khí chất toát ra, nhưng hiện tại cô hận không thể trực tiếp giết tên đàn ông làm mình mất mặt này.
Tốt xấu gì vẫn còn nhớ rõ bản thân đang tham dự tiệc cưới, rất nhanh Lương La tối mặt bò dậy.
Khuất Như Vận trước nay không thích Lương La hay diễn kịch này, thấy cô ta trong đám cưới con trai mình gây chuyện càng không cao hứng, nụ cười ôn hòa hiền hậu phai đi vài phần, không chút khách khí mở miệng: “Cô Lương cũng quá không cẩn thận rồi, đang yên đang lành sao lại té ngã chứ? Tôi thấy cô Lương vẫn là tới bệnh viện xem có vết thương gì không đi, nhà họ Du chúng tôi tiếp đãi không chu toàn, không giữ được cô Lương.”
Lương La nghe xong, sắc mặt càng không tốt, cố gắng nặn ra nụ cười rồi đi ra ngoài. Nhà cô không tệ lắm, nhưng so với Du gia có chút thua kém, lúc nãy nghe nói Khuất Diễn Trọng là cháu trai của bà mới muốn làm thân với anh, kết quả trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cô cũng không dám quang minh chính đại ở đây gây sự.
Vừa quay mặt, Lương La liền cau có, cô ta vốn không phải người rộng lượng gì, hiện tại thầm suy nghĩ biện pháp giáo huấn Khuất Diễn Trọng. Cô ta không biết Khuất Diễn trọng là thần thánh phương nào bởi vì anh chưa từng xuất hiện xung quanh cô ta, vì thế liền cho rằng địa vị đối phương không lớn, cảm thấy cẩn thận hành động một chút cũng đủ khiến anh vật vã.
Nghĩ tới cảnh tượng của tương lai, tâm tình của Lương La cũng tốt hơn một chút. Chỉ là vừa lái xe ra khỏi nhà họ Du, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng người gọi mình. Đỗ xe ven đường, cô ta nghi hoặc quay đầu, thấy người đuổi theo chính là cô gái được em họ coi trọng, bạn thân của cô dâu.
Kỳ thật Lương La không có giao tình gì với em họ, hơn nữa cô ta không thích nhìn cô gái trông sạch sẽ này, chỉ nắm tay lái nhìn Tống Sanh đứng ngoài cửa sổ: “Làm gì hả?”
Tống Sanh tươi cười chính trực, mở miệng cũng không nhắc chuyện khi nãy, cả người chỉ lười nhác dựa vào thân xe, cà lơ phất phơ nói: “Cô Lương, cô có biết đi đêm nhiều sẽ gặp ma không?”
Lương La liền ngộ ra, cô gái này khẳng định cũng coi trọng người đàn ông kia, cô ta vốn không sợ cô gái trông có vẻ hiền lành này, nhưng không ngờ vừa mở miệng đã nói lời châm chọc, sau đó còn đánh một quyền vào ngực trái.
Lương La hét lên, mấy miếng silicon nhét trong ngực đều văng ra. Mẹ nó, ở đâu ra con điên này vậy!
Tống Sanh rút nắm tay về, mỉm cười tủm tỉm nhìn cô ta: “Tôi rất ít khi đánh phụ nữ, cô là cô gái thứ năm bị tôi đánh, trước nay tôi chỉ đánh một bên ngực, không hơn không kém. Cô Lương, có phải tức giận rồi không? Ha ha, tôi chờ cô tới báo thù, tôi tên Tống Sanh, đừng quên nhé!”
Tự giác đem cừu hận kéo lên người mình, nghĩ tới hiện tại Lương La hẳn muốn trả thù cô hơn Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh cười thư thái.
Lương La người đầy mồ hôi che ngực nhìn Tống Sanh đứng chỗ ngược sáng, cũng không biết vì đâu mà cảm thấy nụ cười kia lạnh lẽo vô cùng.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Đi toilet.” Tống Sanh cười ha hả nhìn gương mặt nghi ngờ của Nam Lâu. Nam Lâu lập tức hiểu ý, cô khẳng định là vừa đi làm chuyện xấu.
Chờ Du Tụ Thần bị kêu đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Nam Lâu liền hỏi: “Cậu đuổi theo đánh người ta? A, không phải cậu nói không đánh mấy em gái hay sao? Còn cái gì là cảnh sát nhân dân…”
“Cảnh sát thì sao? Cảnh sát không phải thần, thỉnh thoảng làm chút chuyện xấu là điều bình thường, ông anh mình khi nhỏ lập chí làm cảnh sát không phải còn dẫn tụi mình đi trộm dâu tây hay sao? Về phần không đánh phụ nữ, cậu còn không biết xấu hổ mà nói? Mấy cô gái trước giờ bị mình đánh đều không phải vì cậu à?” Tống Sanh làm bộ bất đắc dĩ nhìn Nam Lâu.
Mấy cô gái chọc tới cô cô đều cười hì hì cho qua, dù sao ngoại trừ mấy câu mắng mỏ, bọn họ cũng không làm ra được chuyện gì. Khi trước mấy lần ép cô ra tay đều vì Nam Lâu, Nam Lâu cao quý lạnh lùng, đặc biệt hay khiến người khác ghi hận, vì bảo vệ thanh mai này, thỉnh thoảng Tống Sanh không thể không phá vỡ nguyên tắc của mình một chút.
Không biết có phải cũng nhớ lại quá khứ hay không, Nam Lâu cảm thán: “Trước đây cậu vì mình mà đánh nhau với con gái, hiện tại lại vì Khuất Diễn Trọng, ngẫm lại thật đúng là không cân bằng.”
Nghe Nam Lâu nói, Tống Sanh liền nghĩ tới hành động vừa rồi của giáo sư Khuất, lập tức bật cười, anh một chữ cũng không nói đã có thể vả mặt người ta như vậy, kỹ năng này thật quá độc ác, có điều cô thích. Cô không tới cảnh nếu chính mình theo đuổi người ta cũng bị đối xử như vậy thì phải làm sao, ngược lại lòng đầy cao hứng nói: “Mình không cần vì giáo sư Khuất đánh nhau với em gái kia, thật ra sức chiến đấu của anh cũng rất kinh người, chỉ có mấy em gái bị anh ấy làm cho tức giận bỏ đi. Lần này mình thấy Lương La kia không có ý tốt, phỏng chừng tương lai sẽ không để giáo sư Khuất yên nên mới tìm cách di dời cừu hận. Tìm mình tính sổ dù sao vẫn tốt hơn đi tìm giáo sư Khuất, mình cũng có chỗ dựa, nếu đánh nhau thì càng không cần phải sợ cô ta.”
“Sao thế, còn chưa phải bạn gái người ta mà đã bảo vệ như vậy, không tiếc thay anh ta chặn kẻ thù à? Có điều Đại Sanh, mình nói thật, hôm nay nhìn kết cục của Lương La, mình thật sự lo lắng cho cậu, cậu khẳng định bản thân không giống Lương La, vừa đụng tới Khuất Diễn Trọng đã bị đối phương đẩy ngã xuống đất chứ?” Nam Lâu thấy Lương La tức giận xác thật cảm thấy thoải mái, dù sao cô gái đó trước đây luôn tìm cách dụ dỗ Du Tụ Thần. Nhưng nhìn kết cục của cô ta, Nam Lâu lại nhịn không được mà lo cho bạn tốt của mình.
Khuất Diễn Trọng không giống người sẽ đối đãi đặc biệt với người khác. Dù sao trong mắt của Nam Lâu, người đàn ông như vậy xứng đáng độc thân cả đời, nói không chừng EQ đã ngã về giá trị âm.
Tống Sanh nghẹn họng, cô đúng là không nắm chắc, chẳng qua liệt nữ sợ triền lang, đổi lại hẳn cũng sẽ như vậy, cô cảm thấy chỉ cần bản thân không da không mặt mũi thì nhất định có thể… Có thể thành công đúng không?
“Cậu rốt cuộc có cách hay không? Mau nói ra để mình tham mưu cho!”
“Có, mình định làm bộ phòng tắm trong nhà hư rồi qua nhà anh mượn phòng tắm, sau đó mặc áo ngủ sexy khêu gợi. Nam Lâu, cậu cảm thấy thế nào?”
Nam Lâu bị chính nước miếng của mình làm bị sặc, cô nhếch miệng kinh ngạc nhìn gương mặt nghiêm túc của Tống Sanh, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu… Cậu nói thật?”
“Thật.” Tống Sanh không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, biện pháp này đương nhiên là học được trên phim truyền hình.
“Được, áo ngủ mình chuẩn bị giúp cậu, cậu chỉ cần làm theo là được.”
“Làm cái gì?”
“Đi coi phim, tích lũy kinh nghiệm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!