Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ


Chương 24


Thiếu niên đeo kính gầy yếu ôm cặp sách ngồi trong góc tường, nhìn chị gái đột nhiên xông tới chắn trước mặt mình cùng bốn tên côn đồ tóc vàng bất lương giằng co, trong lòng nhịn không được mà lo lắng.

Tuy rằng cậu rất may mắn khi lúc bị tống tiền có người đứng ra giúp đỡ, nhưng chị gái này cũng thật không bình thường, từ đầu tới cuối vẫn tươi cười vui vẻ, độ cong của khóe miệng chưa từng hạ xuống.

“Ban ngày ban mặt mấy người muốn làm gì hả? Khi dễ một đứa nhỏ, đúng là cặn bả của xã hội, để chị gái dạy dỗ mấy đứa cách làm người!”

Cách phát biểu chính nghĩa cùng ngữ khí này hoàn toàn lỗi thời, nhưng Tống Sanh lại cười đặc biệt vui vẻ, thiếu niên đeo kính chỉ lẳng lặng nhìn chị gái này, trong lòng thầm nghĩ cảnh tượng hiện tại có gì đáng để cao hứng?

Cậu rối rắm muốn mở miệng kêu chị gái yếu đuối này chạy đi, nhưng lo bản thân sẽ bị đánh, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa tự trách, cuối cùng chỉ có biết run rẩy cả người.

Chỉ qua vài giây, thiếu niên đeo kính bị sự tình xảy ra trước mặt dọa cho há mắt hốc mồm. Chị gái đầu óc có vấn đề này nhìn qua có vẻ yếu đuối, hơn nữa còn mặc váy và giày cao gót lại có thể dũng mãnh chiến thắng bốn tên thanh niên bất lương kia.

Nghe tiếng kêu rên cũng đánh đấm bên tai, thậm chí là tiếng xương khớp bị bẻ gãy, thiếu niên ôm cặp sách của mình tới phát run, chẳng qua lần này là kích động. Chiếu vào mắt cậu, thân ảnh mảnh khảnh kia giống hệt đại hiệp chính nghĩa trong tiểu thuyết võ hiệp, người có thể lấy một địch trăm, anh tư táp sáng.

Tống Sanh tháo giày cao gót, từ từ chỉnh đốn bốn tên thiếu niên lêu lỏng kia. Sau khi để bọn họ tắm gội dưới hào quang chính nghĩa của mình, cô gọi điện cho cảnh sát, chuẩn bị đưa bọn họ tới cục ngồi chơi, để bọn họ tiến hành một cuộc cải tạo tư tưởng.

Cả quá trình, nụ cười trên mặt Tống Sanh chưa từng biến mất, cô cười ngây ngô, vũ khí là hai chiếc giày cao gót rơi xuống đất lúc nào cũng không biết.

“Cảm ơn chị.”

Một thanh âm từ bên cạnh vang lên, Tống Sanh lúc này mới hoàn hồn, dùng đối mắt lóe sáng tươi cười đủ làm mù người khác nhìn thiếu niên đeo kính, nói: “Không cần cảm ơn, chẳng qua là vì nhân dân phục vụ mà thôi.”

Nhìn vẻ nghi hoặc của thiếu niên, Tống Sanh đương nhiên rõ hiện tại cậu đang nghĩ cái gì, dù sao bác gái khi nãy được cô tìm lại túi xách từ tên cướp thấy cô cười không ngừng cũng bày ra biểu tình không hiểu như vậy.

Tống Sanh nhẫn nhịn, nhưng nhịn không được, cô muốn chia sẻ chuyện vui kinh thiên động địa này, cho nên thần thần bí bí nói: “Có phải hiếu kỳ vì sao chị lại vui vậy không?” Dứt lời, cô còn cười hắc hắc hai tiếng.

“A, không cần kể, em phải về nhà rồi, cảm ơn chị.” Thiếu niên nghe tiếng cười của cô liền hoảng sợ, nhỏ giọng nói một câu rồi cúi đầu ôm cặp sách ra ngoài.

“Chờ đã, chàng trai, nghe chị gái nói hết đã, chị nói em biết vừa rồi chị được người trong lòng tỏ tình đó…” Hiện tại Tống Sanh rất muốn nói cho mọi người biết bản thân từ con chó độc thân thăng cấp thành chó con đã có chủ.

Bắt được thiếu niên nghe mình kể chuyện một hồi, lúc này Tống Sanh phát hiện mặt trời đã xuống núi, vì thế cô mới chịu buông tha cho cậu học sinh đáng thương kia.

Đương nhiên trước kia chia tay, Tống Sanh không quên lôi kéo cậu bé mà nghiêm túc nói: “Vị thành niên đừng yêu đương, cố gắng học tập để hướng về phía trước.”

Tóm lại vì cùng Khuất Diễn Trọng xác định quan hệ nam nữ thuần khiết với Khuất Diễn Trọng, đại công cáo thành, Tống Sanh vẫn luôn duy trì tinh thần có thể lên núi đánh hổ ở đây suốt hai ba tiếng, tâm tình như hoa nở rộ tùy lúc có thể bay lên trời.

Có điều, ngay lúc tâm trạng hưng phấn qua đi, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Không có kinh nghiệm chính là điểm không tốt, Tống Sanh hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay, tìm một góc trong vườn hoa của khu chung cư mà gọi điện cho Nam Lâu.

“Nam Lâu Nam Lâu, hiện tại mình nên làm gì đây? Lòng mình thật sự rất hoảng, rất khẩn trương.”

“Ngoại trừ những lời này cậu còn chuyện nào khác không? Cô có biết mấy lời này lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi không hả?” Ngữ khí của Nam Lâu cực kỳ không tốt, mặc cho ai cố sức an ủi khai thông tư tưởng, đối phương chỉ biết nói bản thân sợ hãi, cảm thấy tâm thần hoảng loạn. Tiểu gia hỏa Tống Sanh này đa phần nhìn qua trông rất kiên cường, nhưng một khi mềm yếu thì siêu cấp vô dụng.

Nam Lâu hít vào một hơi, nhíu mày nói: “Mình gửi cho cậu mấy tấm ảnh về động tác có thể dùng, cậu cứ theo đó mà làm là được.” Dứt lời, cô trực tiếp cúp máy.

Tống Sanh cất điện thoại, mặc cho giày cao gót bị chính mình phá hủy, cô lén lút về phòng, thấy không kinh động tới Khuất Diễn Trọng ở đối diện mới thở phào nhẹ nhõm. Che mặt lén lút xem tài nguyên quý giá bạn tốt gửi, dùng hết sức học tập, Tống Sanh tắt màn hình, trong đầu tràn ngập hi vọng sẽ nhẹ nhàng vượt qua đêm đầu tiên.

Cùng lúc đó, Khuất Diễn Trọng tiến hành quét tước vệ sinh lần thứ mười ba, có điều trong lúc làm việc, trong tay anh luôn cầm cuốn sổ tay ghi ba điều quan trọng, có lẽ vì sợ buổi tối sẽ quen mật, anh không ngừng nhìn chằm chằm mà xem.

Nếu như nói khi Tống Sanh khẩn trương sẽ biến bản thân thành khẩu súng thần công thì Khuất Diễn Trọng khi căng thẳng thì âm trầm tới đáng sợ.

Một động một tĩnh, ngược lại vô cùng thú vị.

Tống Sanh lo lắng tới mức cơm tối cũng không ăn, sau khi đất nước nghênh đón bóng đêm, đáy lòng thầm xướng khúc quốc ca, cô lên tinh thần hăng hái qua phòng đối diện ấn cửa chuông. Ra mở cửa, Khuất Diễn Trọng mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, trên mặt còn đeo mắt kính.

Mặt người dạ thú… Không đúng, chẳng lẽ phải nói áo mũ chỉnh tề? Tóm lại, Tống Sanh cố nén cảm xúc trong lòng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Khuất Diễn Trọng.

Giáo sư Khuất như vậy đúng là chọc đúng lòng háo sắc của Tống Sanh! Xương quai xanh tinh xảo… Trời ạ, nếu như con người văn nhã cấm dục này lập tức bị cởi bỏ quần áo… Khụ khụ, Tống Sanh dời mắt đi, xoay người đấm ngực ép bản thân bình tĩnh.

Giáo sư Khuất đứng bất động, lực hấp dẫn với cô đã tới ngưỡng cao nhất. Nếu cô không cầm giữ được, cuộc sống sau này có lẽ sẽ trở nên không hòa hợp.

Nhớ lại bút ký của mình, Khuất Diễn Trọng xoay người, vào phòng nước xả nước cho Tống Sanh tắm. Theo tư liệu anh tra, lúc này hẳn nên vì nhà gái mà chuẩn bị nước tắm và áo ngủ, sau đó cho nhà gái thời gian thả lỏng mà chuẩn bị tâm lý.

“Nước tắm của cô xong rồi.” Thời điểm Khuất Diễn Trọng lên tiếng, Tống Sanh không còn mặt mũi để nói anh biết cô vừa kỳ cọ hai lần bên nhà, cũng không có dũng khí trực tiếp nói “Không cần tắm, chúng ta lên giường ngay là được”, cho nên chỉ đành gật đầu làm theo.

Đứng bên ngoài nhìn cánh cửa đóng lại, Khuất Diễn Trọng qua phòng ngủ, nhìn chằm chằm khăn trải giường màu lam sậm, do dự một hồi.

Tư liệu nói phải đổi khăn trải giường thành màu sặc sỡ, như vậy sẽ khiến đối phương cảm thấy thả lỏng, ngoài ra nên rải chút hoa lên giường, nhưng vậy sẽ khiến tâm tình sung sướng, uống chút rượu cũng rất thích hợp để điều tiết không khí. Nhưng những thứ này, nhà anh đều không có.

Mở tủ đồ ra, nhìn khăn trải giường màu xanh biển bên trong, lại quay đầu nhìn toàn bộ phòng ngủ, sắc điều âm trầm đầy áp lực giống hệt bên ngoài. Mấy thứ này nên sớm chuẩn bị mới tốt, nhưng anh lại vì tâm thần không yên mà quên mất chuyện này.

Còn cả bao cao su, trước đây anh căn bản không có ý định sử dụng, trong nhà đương nhiên sẽ không có. Lúc này hẳn nên ra ngoài một chuyến!

Khuất Diễn Trọng đi tới trước cửa phòng tắm, gõ gõ: “Tôi ra ngoài mua chút đồ, cô có cần gì không?”

Đang dùng khăn lông của Khuất Diễn Trọng lau mặt, Tống Sanh ho khan một tiếng: “Hả? Không cần không cần.”

Nghe bên ngoài không còn thanh âm, cô mới lè lưỡi, tiếp tục thưởng thức tư vị trên khăn lông của anh, một bên nhỏ giọng hát quốc ca.

Khuất Diễn Trọng thuận tay mang theo rác ra ngoài, sau đó đi mua khăn trải giường, lại thêm rượu nhỏ, thời điểm dừng trước cửa hàng hoa, nhớ trên tiệc cưới của Du Tụ Thần Tống Sanh nói bị dị ứng với hoa hồng, anh khựng một lát, sau đó duỗi tay mua một bó hoa màu lam nhạt.

Cuối cùng là đi mua đồ quan trọng. Trong tay cầm bó hoa lớn cùng vài món lặt vặt, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của người đi đường, Khuất Diễn Trọng vào một siêu thị, trực tiếp đối diện với nụ cười chào đón của nhân viên mà hỏi: “Áo mưa để ở đâu?” Thanh âm anh không lớn, không có nửa điểm ngượng ngùng.

Tống Sanh lưu luyến buông khăn lông của Khuất Diễn Trọng, đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cô có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy cái tên “Thỏ con nguy hiểm” trên màn hình – cũng là cách xưng hô thân mật với giáo sư Khuất.

“Alo.”

“Táo, nho, chuối, bạc hà, còn cả dây tây, thích loại nào?”

Tống Sanh không rõ nguyên do nhưng vẫn trả lời: “Thích dâu tây nhất, có điều táo và nho ăn cũng không tệ.”

“Ừ.” Khuất Diễn Trọng tắt máy, cầm áo mưa màu hồng nhạt vị dâu tây. Trên tư liệu có viết phải dò hỏi khẩu vị của nhà gái hẳn là ý này.

Chuẩn bị tính tiền, đi ngang qua khu trái cây, nghĩ nghĩ, anh dừng chân đi vào mua thêm táo và nho. Đi thêm vài bước, anh lại quay đầu, bởi vì bản thân đột nhiên tới chuyện đêm hợp đầu tiên sẽ chảy máu, nếu chảy máu, vậy đương nhiên phải bổ máu. Tuy trong tư liệu không nhắc tới điểm này nhưng Khuất Diễn Trọng vẫn mua chút long nhãn (1), sau đó qua khu đồ ăn vặt mua thêm nho khô và táo đỏ.

(1) Long nhãn: là phần cùi nhãn tươi được phơi hoặc sấy khô ở nhiệt độ cao mà thành, có tác dụng bổ máu, thúc đẩy sức khỏe tim mạch, chữa mất ngủ, hồi hộp, suy nhược thần kinh, làm tăng cường sức đề kháng cho cơ thể,…

Vất vả lắm mới chờ anh mua đồ về nhà, Tống Sanh đã mặc sẵn áo ngủ ngồi trên sô pha xem TV. Nghe tiếng mở cửa, cô liền mang dép lê chạy lạch cạch lạch cạch tới: “Wow, sao lại mua nhiều đồ như vậy?”

Khuất Diễn Trọng lấy ra một túi nho khô và táo đỏ đưa cho cô, nói: “Ăn trước cái này, chờ một chút.”

Tống Sanh nhảy nhót trở lại ghế sô pha, một bên trộm nhìn xem Khuất Diễn Trọng đang làm gì, một bên mở túi bỏ một lần hai mươi mấy quả nho vào miệng. Thói quen ăn uống của cô là thế, hiện tại có lẽ nếm chút vị chua sẽ giúp cô giảm bớt cảm giác khẩn trương phần nào.

Khuất Diễn Trọng vén tay áo, vào bếp rửa nho, sau đó cắt táo thành từng miếng bỏ vào đĩa mang ra cho Tống Sanh. Nhìn đĩa trái cây trước mặt, Tống Sanh mới phát hiện thì ra cú điện thoại vừa rồi là giáo sư Khuất muốn mua trái cây cho cô! Thật là chu đáo!

Thấy anh vào đổi khăn trải giường lại còn rải hoa lên, Tống Sanh chống cằm ăn nho, tựa lưng vào sô pha nhìn Khuất Diễn Trọng đơn độc chuẩn bị. Giáo sư Khuất hình rất bận thì phải! Nếu đi so sánh, cô tựa như quá mức nhàn rỗi. Vừa lúc cúi người điều chỉnh khăn trải giường, Khuất Diễn Trọng bên kia để lộ vòng eo thon chắc.

Tống Sanh nuốt nước miếng, chột dạ lấy khăn giấy lau mấy giọt nước trên sô pha, cũng không biết là nước từ trái nho hay dấu vết nước miếng bản thân để lại.

Vừa ăn táo đỏ nho khô và trái cây vừa nhìn giáo sư Khuất đi qua đi lại trong phòng, Tống Sanh cảm thấy trái tim mình hỗn loạn, thật muốn duỗi tay ấn anh ngã xuống giường trực tiếp làm.

Thấy anh nhìn quanh một vòng để lộ biểu tình đã đầy đủ, sau đó lại vào phòng tắm chuẩn bị công tác cuối cùng, tinh thần Tống Sanh lập tức phấn chấn, vội ném trái cây trong tay xuống mà nhảy dựng lên, một tay chống sô pha dùng tốc độ 100km/h bổ nhào vào giường.

Xốc chăn điều chỉnh tư thế, một loạt động tác Tống Sanh chỉ tốn chưa tới năm giây.

Khuất Diễn Trọng tắm xong mặc áo ngủ ra ngoài liền thấy một cô gái thẹn thùng đỏ mặt nằm trên giường, hai mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm mình biểu đạt ý kêu anh mau tới. Cô quả thật đỏ mặt, nhưng theo Khuất Diễn Trọng quan sát đó không phải là quan sát mà là kích động.

“Cũng trễ rồi, đi ngủ sớm một chút.” Tống Sanh chính trực nói.

“Không uống rượu sao?” Khuất Diễn Trọng vẫn còn nhớ trước các bước ghi trong tư liệu, hiện tai hẳn nên uống chút rượu hoặc nghe nhạc.

Tống Sanh lắc đầu, hành động này của cô khiến bờ vai trắng nõn và nửa ngực lộ ra. Khuất Diễn Trọng nhìn cô, ngoại trừ uống rượu, bước tiếp theo hẳn là hôn môi.

Khuất Diễn Trọng thông minh hơn người bình thường, điều này có nghĩa anh học mọi thứ đều vô cùng nhanh, tuy trước kia chưa từng có kinh nghiệm, nhưng đối với anh tìm hiểu tư liệu một buổi chuyện hôn môi không phải vấn đề. Hiện tại đối với anh mà nói, vấn đề lớn nhất chính là trái tim của mình lại đột nhiên biến thành quả lắc đồng hồ, dồn dập đập liên hồi.

Đầu gối sụp xuống, Khuất Diễn Trọng chống ty, hai mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn cô, sau đó chậm rãi cúi người.

Tiếng hít thở thanh triệt lập tức trở nên rõ ràng, bị hơi thở của đối phương xâm lấn, Tống Sanh đột nhiên có thứ cảm giác kỳ lạ, nhịp tim không ngừng tăng nhanh, bản thân sắp không xong rồi.

Tống Sanh nhìn hai hàng lông mi run run của Khuất Diễn Trọng, miệng lưỡi trở nên khô khốc, cô cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, nhưng trên thực tế chỉ vài giây, anh đã cúi người ôm lấy cô, sau đó ngậm lấy cánh môi của thiếu nữ.

Có hương vị của trái nho, bởi vì cô vừa ăn chúng, tư vị ngọt lành từ đầu lưỡi truyền thẳng lên não, giờ khắc này Khuất Diễn Trọng mới phát hiện thì ra nho lại ngọt như vậy. Anh không bài xích đồ ngọt, nhưng điều đó không có nghĩa là thích, có điều hiện tại anh dường như sinh ra cảm giác hứng thú với vị ngọt này, chính mình không ngừng dùng đầu lưỡi nhấm nháp thêm hương vị này từ người kia.

Mềm mại, linh hoạt, thật muốn dùng lực cắn một cái, nhưng anh lại sợ cô sẽ đau, nhưng loại xúc cảm này không ngừng quyến rũ anh, cho nên anh ngậm lấy môi dưới, khẽ nghiến răng.

Hô hấp Tống Sanh trở nên dồn dập, cảm thấy chính mình là kẻ thua cuộc. Rõ ràng lúc bắt đầu hai người bọn họ đều mới lạ, nhưng giáo sư Khuất quả không hổ là học bá, học cái gì cũng nhanh. Hiện tại cô bị hôn tới cả người mềm nhũn, một chút sức lực cũng không còn, nói chi đến những gì mình định làm sắp tới.

Còn chưa thỏa mãn, Tống Sanh đã thấy Khuất Diễn Trọng buông mình ra ngồi dậy, dùng một tư thế bình thường nhưng đặc biệt để cởi áo ngủ. Cô không thể không tự hỏi, rõ ràng chỉ là hành động vô cùng bình thường, một chút ý câu dẫn cũng không có, nhưng vì sao cô lại mê mẫn tới hồ đồ như vậy?

Nhưng áo ngủ của Khuất Diễn Trọng vừa cởi được một nửa, hành động liền ngừng lại.

Tống Sanh mơ hồ nhìn anh, không rõ vì sao anh lại đột nhiên dừng lại, còn mặc áo ngủ trở về, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy. Mãi tới khi phát hiện một giọt máu nhỏ trên chăn, cô tựa hồ hiểu hiểu gì đó, đưa tay sờ mũi, quả nhiên một tay dính đầy máu.

A, buổi tối đầu tiên cùng người mình thích lên giường, máu đỏ nhiễm trên giường anh… Lại là máu mũi của cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN