Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ
Chương 5
Tống Sanh nghe anh trai nhắc tới đứa bạn Nam Lâu, lúc này mới phát hiện bản thân có hẹn trước đó, nhất thời chột dạ.
Tống Ly Nguyên là người cương trực và nóng tính, tuy vô cùng yêu thương em gái nhưng trước nay luôn dùng cách quát mắng để nói chuyện với cô. Nóng giận một hồi, anh lại quan tâm nhìn cô, chắc chắn cô không bị thương mới thật sự hạ hỏa. Lúc này, anh mới phát hiện có hai người đứng cạnh, một người là giáo sư Khuất anh nhận ra, người còn lại là một đứa bé trai anh không quen biết. Ba người này sao lại đi cùng nhau?
Tống Sanh giải thích dăm ba câu, lúc nhắc tới chiến công của mình hai mắt sáng rực, lộ rõ tự hào, nhưng Tống Ly Nguyên lại không thấy như vậy. Anh nắm tay thành đấm cú trán cô một cái, tuy nhiên sức lực không nhiều.
Tống Ly Nguyên mắng em gái nhà mình một hồi, sau đó mới khách sáo nói chuyện với Khuất Diễn Trọng: “Tiến sĩ Khuất, em gái tôi gây phiền phức cho anh rồi. Tiền cơm hôm nay tôi sẽ trả, thật sự cảm ơn anh.”
Nói thật, Tống Ly Nguyên cho rằng vị giáo sư Khuất này không phải người nhiệt tình như vậy, nhưng nghe câu chuyện anh lái xe bốn tiếng đồng hồ chở em gái mình và đứa nhỏ tới đây, trong lòng tuy khó hiểu nhưng thật sự muốn chân thành cảm ơn người ta.
Khuất Diễn Trọng lắc đầu: “Không cần, tôi đi trước.” Nói xong, anh cứ như thế rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh, Tống Ly Nguyên đành nuốt mấy câu cảm ơn về lại bụng. Anh không cảm thấy thái độ Khuất Diễn Trọng không tốt, chỉ cảm thán vị tiến sĩ Khuất lớn hơn mình bốn tuổi này không hổ là thiên tài, tính cách quái gở một câu cũng không nhiều lời.
Tề Quan Hà nhìn Khuất Diễn Trọng lái xe rời đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó trong lòng lại đột nhiên cảm thấy bất an. Tuy nó sợ Khuất Diễn Trọng, nhưng có anh bên cạnh, nó cảm thấy vô cùng yên tâm. Hiện tại anh đi rồi, nó nhịn không được mà dùng sức nắm tay Tống Sanh.
Tống Sanh cảm nhận được, cô cũng nắm chặt tay Tề Quan Hà, vỗ ngực Tống Ly Nguyên hỏi: “Anh trai, trên người có tiền lẻ không?”
“Làm gì?” Tống Ly Nguyên tuy hỏi nhưng tay vẫn lấy ví ra, nói, “Giấy tờ bị mất nhanh chóng tìm cách làm lại đi, trước mắt dùng thẻ của anh cũng được.”
Tống Sanh liên tục gật đầu, nhanh chóng nhận cái thẻ màu đỏ của anh, sau đó kéo Tề Quan Hà qua siêu thị bên cạnh. Lúc đi ra, cô và đứa nhỏ đều ngậm kẹo mút trong miệng, Tề Quan Hà còn xách thêm chút đồ khác.
Hôm nay Tống Sanh vốn được nghỉ phép, người trong cục cảnh sát thấy cô nắm tay đứa bé trở về liền trêu ghẹo nói cô dẫn con trai tới chơi, nhưng nhanh chóng bị ánh mắt của Tống Ly Nguyên đè ép xuống. Tống Sanh không để bụng, chỉ hi hi ha ha vui đùa với các tiến bối rồi dẫn Tề Quan Hà vào phòng nghỉ.
Để Tề Quan Hà ngồi ở ghế trên, Tống Sanh kéo ghế dựa qua ngồi xuống. Cô nghĩ nghĩ, mới hỏi: “Hiện tại đáng lẽ chị nên gọi người nhà tới đón em, nhưng trước đó chị muốn hỏi một chuyện, có phải em bị người nhà ngược đãi hay không? Chị thấy lúc em nhắc tới mẹ… Nếu em thật sự gặp khó khăn gì cứ nói với chị, lúc này em chắc cũng tin chị là cảnh sát rồi đúng không?”
Tề Quan Hà cúi đầu, qua một lúc lâu mới lắc đầu nói: “Chị gọi điện kêu người đàn bà đó tới đón em đi.”
Một tiếng mẹ đứa nhỏ cũng không gọi, Tống Sanh không biết nó rốt cuộc có khúc mắc gì, nhưng nhìn dáng vẻ không chịu nói đó, cô không hỏi nhiều, chỉ trêu đùa thêm vài câu. Tề Quan Hà ngậm chặt miệng không nói, cô cũng hết cách.
Thở dài một tiếng, cô sờ đầu Tề Quan Hà, nói: “Chị mất di động rồi, em cứ ghi nhớ số của anh trai chị, có chuyện gì cứ gọi, nếu thật sự gặp khó khăn thì nói, giữa chị em chúng ta đâu có gì để ngại nữa đúng không?”
Tề Quan Hà lẳng lặng ngồi một chỗ, hai giọt nước mắt thấm ướt trên quần.
Tống Sanh gọi điện cho mẹ đứa nhỏ, một cuộc hai cuộc, liên tục mười mấy cuộc không ai bắt máy. Rất nhanh, thần sắc Tề Quan Hà trở lại bình thường, ngồi nhìn cô tới phát ngốc, hai má phồng lên.
Tống Sanh liếc nó một cái, rốt cuộc tới cuộc gọi thứ hai mươi mấy mới có người bắt máy, đầu bên kia truyền tới giọng nữ thiếu kiên nhẫn: “Ai vậy?”
Tống Sanh nghiêm túc trả lời: “Chào chị, chị là Mai Tương Hà đúng không? Đây là cục cảnh sát thành phố S.”
Giọng nữ bên kia trở nên sắc bén: “Cục cảnh sát? Cảnh sát tìm tôi làm gì? Tôi đâu có phạm pháp.”
“Chị Mai Tương Hà, chị hiểu lầm rồi, là con chị Tề Quan Hà đi lạc, hiện tại đang ở cục cảnh sát chúng tôi, mời chị đến dẫn nó về nhà.”
Tống Sanh vừa dứt lời, giọng người đầu bên kia liền dịu xuống: “À, tôi biết rồi, khi nào rảnh tôi sẽ tới đón.”
Tống Sanh nhíu mày, hỏi: “Chị Mai Tương Hà, con chị đi lạc lâu như vậy chị không phát hiện sao?”
“Tôi biết rồi, hiện tại tôi đang bận, lát nữa sẽ tới đón.” Người ở đầu bên kia vội vàng tắt máy.
Trước khi mất liên lạc, Tống Sanh nghe bên đó có tiếng của đàn ông. Nghĩ tới chuyện Tề Quan Hà nói ba mình đã mất, cô không khỏi giật mình, nhưng cũng không tiện nói gì thêm.
Tống Sanh cùng Tề Quan Hà ngồi chờ, còn lấy laptop của mình mở hoạt hình cho nó xem. Sau đó, cô lấy điện thoại của ông anh trai gọi cho bạn, vừa kết nối, cô liền dịu dàng gọi một tiếng “Nam Lâu”, đầu bên kia liền truyền tới tiếng cười lạnh khiến cả người cô run lên.
Rất nhanh, giọng nói đầu bên kia đột nhiên trở nên nhỏ nhẹ: “Tống Sanh, cậu thật to gan, dám để mình leo cây hả? Mình vất vả lắm mới có ngày nghỉ, vậy mà bị cậu lãng phí, có biết tội chưa?” Giọng cô ấy tuy dịu dàng nhưng lộ vẻ tức giận.
Tống Sanh vội giải thích: “Nam Lâu, cậu nghe mình giải thích, nửa đường mình gặp chuyện bất bình nên phải ra tay cứu giúp, cho nên không kịp liên lạc với cậu…”
Bạn bè của Tống Sanh rất nhiều, nhưng nếu nói tới bạn tốt thì chỉ có một người, đúng lúc người đó cũng làm việc ở thành phố S, là một thiết kế nội thất. Nam Lâu lớn hơn cô một tuổi, hai người vừa mới tốt nghiệp, so với chân sai vặt trong cục cảnh sát như cô, cô ấy làm việc trong công ty của chú mình đương nhiên là tốt hơn.
Quả nhiên nghe Tống Sanh giải thích xong, Nam Lâu cũng hòa hoãn chút ít, nhưng lại trêu chọc: “Hiện tại có thể đấu tay đôi với bọn bắt cóc rồi sao? Cậu anh hùng như vậy, người mẹ chính ủy và ông ba thẩm phán của cậu có biết không?”
“A, Nam Lâu, cậu đừng có bán đứng bạn bè đó, ba mẹ vốn không biết mình tới đây làm, nếu biết chắc chắn sẽ bắt mình về, anh mình phải bảo đảm mình chỉ làm công tác trong văn phòng mình mới miễn cưỡng ở lại đây đấy.” Tống Sanh tỏ vẻ đáng thương, cho dù biết cô giả bộ, bạn bè tốt chắc chắn sẽ không so đo.
Quả nhiên, Nam Lâu chỉ hừ một tiếng, lại nói: “Lần này mình hẹn cậu vốn là muốn nói tháng mười năm nay mình kết hôn, muốn mời cậu làm phù dâu.”
Nam Lâu đột nhiên thông báo chuyện lớn như vậy khiến Tống Sanh nhảy dựng lên, hét to: “Cái gì? Năm đó không phải cậu nói đàn ông trên đời này không ai tốt, muốn ở giá hay sao? Sao nhanh như vậy liền thay đổi? Tớ ngay cả yêu còn không biết, cậu đã bàn tới đám cưới, chuyện này có phải quá cẩu huyết rồi không?”
“Đừng nói nhảm nữa.” Nam Lâu buồn bực nói, “Cẩn thận mình đem sự tích nữ anh hùng của cậu cho cô chú.”
“Đừng đừng đừng, mình chỉ đùa chút thôi, còn không phải vì để chúc mừng cậu tìm được hạnh phúc nào? Ai mà có thể hái được đóa hoa lạnh lùng của chúng ta vậy nhỉ?” Giọng nói Tống Sanh tràn đầy sự chờ đợi trò hay, nhưng Nam Lâu lại không nói.
Chờ Tống Sanh lần nữa thúc giục, cô liền ha hả cười: “Tò mò hả? Muốn biết hả? Đáng tiếc lúc này vì chuyện cậu cho mình leo cây mà tâm tình không tốt, không muốn nói chuyện, cho nên lần sau mới nói đi.” Sau đó, cô dứt khoát dập máy.
Nói chuyện không đầu không đuôi, Tống Sanh sốt ruột cồn cào nhưng lại không dám gọi hỏi. Nam Lâu rõ ràng còn chưa nguôi giận, vì an toàn của bản thân, hiện tại tốt nhất là đừng gọi nữa, qua mấy ngày liên lạc sẽ tốt hơn. Nghĩ như vậy, Tống Sanh chỉ đành kiềm chế sự tò mò, cùng Tề Quan Hà coi phim hoạt hình
Cách cục cảnh sát không xa, Khuất Diễn Trọng trước đã rời đi cho xe dừng lại. Anh tựa vào ghế, hai mắt nhìn về cục cảnh sát bên kia, không biết đang chờ cái gì.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, ánh mắt Khuất Diễn Trọng không hề dời đi, chỉ lấy di động từ trong túi ra.
Quét mắt một cái, có tin nhắn tới, người gửi là mẹ. Biểu cảm của anh cứng đờ, đôi mắt đen nhánh mỗi lúc một sâu. Mở tin nhắn ra, bên trong nói rằng em họ của anh Du Tụ Thần tháng mười năm nay sẽ kết hôn, muốn anh tới lúc đó sẽ tới tham gia.
Khuất Diễn Trọng trầm tư một lúc lâu mới nhắn trả lời “Đã biết”, sau đó ánh mắt lại lần nữa dừng ở cục cảnh sát. Màn đêm buông xuống, một người phụ nữ đi vào, sau đó không lâu thì cùng đứa bé đi ra, đó chính là Tề Quan Hà mà anh gặp hôm nay.
Khuất Diễn Trọng ngẩn ra, sau đó lái xe rời đi.
Xe chạy không bao lâu thì tới tiểu khu. Nơi này hoàn toàn không xa hoa, ồn ào, bảo vệ làm việc cũng không hoàn toàn là tốt. Khuất Diễn Trọng dừng lại, nhìn người phụ nữ dẫn Tề Quan Hà lên lầu. Sau đó, cửa sổ lầu bảy sáng đèn, bóng lưng người phụ nữ đó xuất hiện.
Khuất Diễn Trọng nhớ kỹ vị trị đó, bề ngoài tuy còn bình tĩnh nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo. Chỉ vài phút, anh liền dời ánh mắt đi, lái xe rời khỏi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!