Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ


Chương 7


Quan Hà

“Alo, chị Lâm hả, lần này kinh doanh cái gì? Có phải hợp tác với ông chủ Hoàng mỏ than lần trước không? Được được, em tới ngay.” Mai Tương Hà tươi cười tắt máy, vào toilet bắt đầu trang điểm. Cô ta kéo áo lên, bầu ngực và xương quai xanh đều lộ ra ngoài, gương mặt trước gương lộ vẻ phong trần.

Thấy cô ta đi ra, Tề Quan Hà ngồi bên ngoài đùa nghịch với mấy khối xếp hình bằng gỗ nhíu mày. Không biết lửa giận từ đâu ập tới, một chân liền đá hỏng hình tháp nó vừa xếp được.

“Cả ngày chỉ biết chơi chơi chơi, tao nuôi mày có ích gì chứ?”

Tề Quan Hà đờ đẫn nhìn cô ta, không nói gì cả, chỉ cúi đầu thu dọn mấy miếng gỗ, bắt đầu xếp lại.

Nhìn bộ dạng này của đứa nhỏ, Mai Tương Hà hít một hơi thật sâu, liếc xéo nó, xách túi đùng đùng ra cửa thay giày, còn hùng hổ mắng: “Ngày nào cũng treo gương mặt của kẻ chết, ai thiếu nợ mày hả? Một đồng cũng không kiếm được còn bắt tao nuôi, đồ không biết điều, sao không dứt khoát nhảy lầu với ba mày hả?”

Cô ta mang đôi giày cao gót màu đỏ, đang mở cửa thì Tề Quan Hà ngẩng đầu hỏi: “Con không đi học sao?”

“Học cái gì? Tiền của tao lãng phí cho mày đi học hả? Có biết kiếm tiền khó lắm không?” Mắng mấy câu, Mai Tương Hà vội đóng cửa ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tề Quan Hà. Nó cúi đầu tiếp tục xếp hình, một tầng rồi một tầng, càng lúc càng cao. Cuối cùng tòa tháp cũng đã dựng xong, nhưng hình như trên tầng cao nhất có người đang đứng. Nó bình tĩnh nhìn, vươn tay đẩy nhẹ một cái, khối gỗ lại ngã xuống, toàn bộ đều sụp đổ, trong căn phòng an tĩnh phát ra tiếng vang ồn ào.

Tề Quan Hà đứng dậy dẫm lên miếng xếp hình, đi vào bếp mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng không còn đồ ăn. Nó ôm bụng đi tới cửa sổ, mở cửa sổ ra, lại kéo một cái ghế tới. Nó đứng lên ghế, một chân đặt lên ngạch cửa. Từ trên nhìn xuống, sắc mặt nó trắng bệch, nhưng ánh mắt lộ rõ ý hận, thật lâu sau vẫn thò một chân ra ngoài.

Gió thổi tới làm lung lay thân mình gầy yếu của nó, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã.

Nhảy xuống đi, sẽ không còn thống khổ nữa, nó không cần phải gặp lại người phụ nữ này, còn có thể ở cùng ba.

Một tay Tề Quan Hà đỡ khung cửa sổ, run rẩy nhấc chân còn lại lên.

Bỗng nhiên, nó thấy một chiếc xe quen thuộc đậu bên dưới nhà mình, một người đàn ông từ trên bước xuống. Đó chính là người lái xe chở chị cảnh sát và nó về, hình như gọi là “giáo sư Khuất”.

Tề Quan Hà vẫn nhớ bản thân hơi sợ chú này, nhưng có anh bên cạnh, nó lại cảm thấy an tâm. Lúc này thấy anh, Tề Quan Hà bỗng nhiên không muốn nhảy xuống nữa, tựa như thanh tỉnh trở lại.

Khuất Diễn Trọng đứng bên dưới, ngẩng đầu. Thấy thân thể Tề Quan Hà sắp đổ đứng trên lầu bảy, anh bình tĩnh lên tiếng: “Leo xuống.”

Tề Quan Hà không nghe anh nói cái gì, nhưng do dự một lát, nó cuối cùng cũng lui ra sau. Khuất Diễn Trọng đứng đợi bên xe, qua một lúc liền thấy Tề Quan Hà leo xuống, sợ hãi đứng trước mặt mình.

Kỳ thật thời điểm thấy Khuất Diễn Trọng xuất hiện, trong lòng Tề Quan Hà đặc biệt vui vẻ, nhưng lúc này đứng trước mặt anh rồi, nó ngược lại không biết phải làm sao, một câu cũng không nói nên lời, hơn nữa còn bắt đầu sợ hãi. Hôm qua có Tống Sanh, nó còn dám cùng cô chơi đùa chút ít, nhưng đơn độc đối diện với anh như vậy, đừng nói là phá phách, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng.

Lúc này, cái bụng nhỏ lại truyền tới tiếng ục ục. Tề Quan Hà ấn bụng cúi đầu không nói lời nào, nó cảm thấy thật mất mặt, lần thứ hai gặp chứ, nó vẫn giống lần đầu.

“Lên xe.” Khuất Diễn Trọng mở cửa xe, để Tề Quan Hà ngồi phía sau.

Tề Quan Hà không nói gì, chỉ ngoan ngoãn leo lên xe, trong mắt của nó, cái chú này khẳng định không phải kẻ xấu. Mà cho dù là kẻ xấu cũng chẳng sao, dù gì nó cũng không muốn sống nữa.

Khuất Diễn Trọng chở Tề Quan Hà tới quán cháo gần đó. Quán này là chi nhánh của một chuỗi nhà hàng, cơm cháo có đủ, tầng một dành cho người bình thường, giá cháo trên dưới một trăm. Tầng hai mắc hơn, hương vị khẳng định ngon hơn, cho nên dù giá có cao mọi người vẫn yêu thích.

Tề Quan Hà đi theo Khất Diễn Trọng, một nhân viên dẫn bọn họ lên lầu hai. Tề Quan Hà cảm thấy không được tự nhiên, cũng có chút sợ hãi, nhịn không được mà duỗi tay nắm góc áo của Khuất Diễn Trọng. Nhưng vừa thấy anh cúi đầu, nó lập tức buông tay, thân thể cứng đờ.

Khuất Diễn Trọng không la mắng gì, chỉ nói: “Đi theo.”

Tề Quan Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đuổi theo nhưng không dám nắm quần áo anh nữa.

Đa phần Khuất Diễn Trọng ăn trong nhà, tự mình mua đồ về nấu, nhưng thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài ăn. Nhà hàng bên ngoài không có món mặn nào hợp ý, chỉ có cháo trắng và đồ chay anh mới miễn cưỡng chấp nhận, nhưng không bất đắc dĩ, anh sẽ không bao giờ đi ra ngoài ăn.

Nói tóm lại, Khuất Diễn Trọng chỉ quen thuộc với quán này. Anh nhìn Tề Quan Hà ốm yếu, chắc hẳn đã lâu không được ăn gì, thật đáng thương.

Ngồi một góc, Khuất Diễn Trọng lẳng lặng nhìn Tề Quan Hà ăn hai bát cháo thịt, chờ nó tiêu hóa được một chút, anh mới đứng dậy dẫn nó rời đi.

Tề Quan Hà cho rằng anh sẽ đưa nó về nhà, không ngờ anh chỉ lái xe tới bãi đỗ ở công viên, sau đó quay đầu nhìn, hỏi: “Em hận mẹ mình, hận tới… Muốn bà ta chết, đúng không?”

Mờ mịt nhìn Khuất Diễn Trọng, Tề Quan Hà thấy được cơ thể ốm yếu của mình trong mắt của anh, thưa dạ mở miệng: “Em…”

“Cẩn thận suy nghĩ lại, em có thật sự hi vọng người sinh ra mình chết hay không. Bà ta chết rồi, đau khổ từ bà ta sẽ dừng lại, nhưng tất cả thương tổn không thể biến mất, có lẽ em còn vì chuyện này mà đau khổ nhiều hơn. Em cảm thấy mình chịu nổi sao? Bà ta chết rồi, sau này em chỉ còn một mình.” Ngữ khí của Khuất Diễn Trọng vẫn bình bình, cứng nhắc nhưng man mác buồn.

Tề Quan Hà nức nở: “Hiện tại em vốn chỉ có một mình.”

Tề Quan Hà vẫn nhớ khi nhỏ nó có một gia đình vô cùng mỹ mãn, ba mẹ đều đối xử tốt với nó. Nhưng không biết từ khi nào, công việc của ba ngày càng bận rộn, mẹ bắt đầu không thích ở nhà, phần lớn thời gian nó đều ở bên giáo viên, bằng không sẽ được bảo mẫu chăm sóc.

Mỗi lần ba về đều mua cho nó rất nhiều đồ chơi, cùng nó chơi, dạy nó đọc sách viết chữ. Khi đó Tề Quan Hà không rõ chuyện gì, sau này trong lúc vô tình thấy mẹ mình cùng người đàn ông xa lạ lăn lộn trên giường trong nhà, nó mới hiểu.

Quan hệ giữa ba và mẹ ngày càng khó hiểu, bọn họ thậm chí còn không cãi nhau, nhưng hiếm khi cùng nhau ở nhà. Có điều, mỗi lần gặp ba nó vẫn tươi cười dẫn nó đi chơi, nhưng mẹ nó lại coi nó như vô hình, một câu cũng không muốn nói.

Có một ngày, Tề Quan Hà nghe ba nhắc tới chuyện ly hôn, ba muốn chia tay với mẹ, hi vọng cùng nó sống một cuộc sống riêng. Tề Quan Hà đồng ý, thậm chí là vui vẻ, bởi vì nó không còn thích người mẹ kia. Nhưng một tháng sau, công ty của ba thua lỗ, ông ấy phải làm việc tới sứt đầu mẻ trán, cả người tiều tụy.

Ba và mẹ ly hôn, ông ấy ôm nó nghẹn ngào nói lời xin lỗi, nói nó hãy sống bên mẹ, còn nói đã đưa cho mẹ chút tiền, có thể đảm bảo cuộc sống của mẹ con bọn họ.

Hôm sau, ba nó nhảy lầu tự tử. Vội vàng xử lý tang lễ, Tề Quan Hà bị mẹ dẫn tới nơi khác sống. Mẹ bắt đầu thường xuyên tới lui với một người đàn ông trẻ, gương mặt suốt ngày mang theo ý cười, nhưng rất nhanh, người đàn ông kia biến mất, còn mang theo tiền ba nó để lại.

Mẹ bắt đầu say rượu cả đêm không về, bà ấy cũng không quản nó, chỉ nhốt nó trong nhà, không cho nó đi học, cũng không nấu cơm, chỉ mua chút bánh mì để trong nhà. Mỗi lần bà ấy quên, Tề Quan Hà chỉ có thể nhịn đói.

Có lúc mẹ ra ngoài, mấy ngày mới trở về, cả người say khướt đầy mùi nước hoa. Nếu vui bà ấy sẽ coi như không thấy nó, nhưng nếu bực tức, bà ấy sẽ chửi ầm lên, coi nó như thùng rác để trút giận. Tề Quan Hà tựa vào cửa sổ, nhiều lần thấy mẹ được những người đàn ông khác nhau đưa về. Vì thế nó liền hiểu mẹ mình đang làm cái gì.

Hết ngày này qua ngày khác, nó bắt đầu hận người phụ nữ này… Nếu bà ta chết đi thì tốt quá rồi.

“Tề Quan Hà, anh cho em một tuần suy nghĩ, một tuần sau, anh sẽ tới tìm em, tới lúc đó em cho anh biết đáp án của mình.” Nói xong, Khuất Diễn Trọng lại lái xe đưa nó trở về.

Chăm chú nhìn chiếc xe chạy đi, Tề Quan Hà về phòng của mình, từ dưới chăn lấy ra tấm ảnh. Đây là hình nó chụp lúc một tuổi, mẹ ôm nó, ba đứng sau đỡ lấy bả vai của bà, một tay vuốt đầu của nó, một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.

“Xẹt” một tiếng, Tề Quan Hà dùng sức xét nát tấm ảnh.

Trời dần tuổi, đèn đường lần lượt sáng lên, cả thành phố bắt đầu chìm vào bóng đêm. Đèn đường như ngọn lửa huy hoàng giữa màn đêm, tựa như vĩnh viễn chưa từng say giấc.

Khuất Diễn Trọng từ một siêu thị gần nhà đi ra, lúc đi ngang quán anh, anh bỗng nhiên bắt gặp một cô gái quen thuộc ngồi xổm trên bậc thang, trong lòng ôm cái hộp nhỏ.

Trong hộp có một con cún màu đen, hai chân trước đưa lên, đứng dậy tựa hồ muốn nhìn mọi người xung quanh. Vẻ mặt cô gái giống hệt cún con, trên mặt ẩn ẩn hai lúm đồng tiền, vẻ mặt cũng đang chờ mong nhìn người tới lui.

Khuất Diễn Trọng chú ý tới ba chữ “Cần thu nhận” xiêu vẹo viết trên cái túi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN