Kế mẫu thành thê
Chương 2.
Hạ gia cách Từ gia đoạn đường không tính là xa, đi chỉ mất hai khắc giờ. Lúc này xe đã dừng lại trước cửa viện từ gia, Hạ Nhược Lan thân là dòng chính, thân phận cũng cao quý hơn, bất quá luận vai vế nàng vẫn là nhỏ nhất, cho nên cũng nhường cho các tỷ muội Vân gia đi trước, còn mình đi sau cùng.
Thấy Nhược Lan thức thời, Vân Tố Cẩm hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ sớm hướng lên trời, dẫn đầu đoàn người tiến vào Từ gia.
Từ gia nhiều đời làm trọng thần trong triều, gia tộc đã lớn mạnh không lời nào diễn tả, trong viện đình đài lầu các xinh đẹp rực rỡ xa hoa, có thể nói là cực kỳ sang quý.
Hạ Nhược Lan một đời kia ở trong cung cấm, cũng xem như nhìn đú thứ quý giá trên đời, thế nhưng lúc này nhìn đến Từ gia trạch viện, quả thực là phải mở rộng tầm mắt. Càng không nói đến tỷ muội Vân gia, vừa tiến vào vào liền bị cảnh tượng xa hoa này làm cho kinh ngạc, cũng chỉ có Vân Tố Tố điềm tĩnh một ít, biểu hiện như không hề xem những thứ này vào mắt.
Khí chất không tệ!
Nhược Lan âm thầm gật đầu, đối với vị biểu tỷ này càng là thương thức. Lại nghĩ đến vận mệnh sau này của nàng, không khỏi vì nàng mà oán thán. Hồng nhân quả nhiên bạc mệnh.
Bốn người theo hạ nhân trong phủ đi qua những con đường uốn lượn quanh co, sau một khắc mới đến được nơi tộ chức yến tiệc. Nơi này gọi là Thanh Tâm viện, chính điện rộng chừng nửa mẫu, bên trong xếp dài hai dãy bàn nhỏ, chính giữa là bàn lớn, trên bàn đều bày thức uống cùng quả tươi, người được mời cũng xem như đông đủ.
Bốn nữ nhân các nàng vừa tiến vào lập tức thu hút được sự chú ý của khách nhân trong điện. Không thể không nói các nàng trời sinh tướng mạo thật tốt, cho nên đi lại cũn bắt mắt không ít.
Hạ Nhược Lan mang theo Thanh Trúc tiến đến một chỗ xa ghế chủ vị, thế nhưng cố tình Vân Tố Tố lại trước một bước ngồi xuống, đoạt mất vị trí của nàng.
“Vân biểu tiểu thư, nơi này tiểu thư nhà ta đã chọn trước.” Thanh Trúc có chút khó chịu, rõ ràng ban nãy còn thấy Vân Tố Tố tiền đến vị trí gần ghế chủ vị, vì sao lúc này lại ở nơi này, còn chiếm lấy chỗ ngỗi của tiểu thư.
‘Thanh Trúc.” Nhược Lan quở trách nói, nhưng cũng không nói gì nặng lời, chỉ xoay thân đi đến vị trí gần nhất ghế chủ vị ngồi xuống, lúc này mới thở dài nói: “Chỗ ngồi kia cũng không có ghi tên ta, nàng đã ngồi rồi sao em còn nói? Người ngoài không biết còn cho rằng ta ỷ vào thân phận cao quý hơn mà ức hiếp.”
“Em không có ý này…” Thanh Trúc bối rối đáp lời. Nàng còn chưa có nghĩ tới sâu xa như vậy, chỉ là muốn vì tiểu thư đòi một ít mặt mũi.
Hạ Nhược Lan thở dài, bất quá không nói gì thêm. Thanh Trúc dù sao cũng là nha hoàn theo nàng từ nhỏ, tính tình có chút kiêu ngạo, lại không quá thành thục, vì vậy mới trở thành người xốc nổi. Nếu không phải đã trải qua cuộc sống tranh đấu hậu cung, nàng có lẽ cũng sẽ giống như nàng ấy, vô lo vô nghĩ trước sau.
Rất nhanh, chủ tiệc cũng tiến vào, trong điện xôn xao cũng im lặng xuống. Chỉ thấy dẫn đầu là Từ lão gia tử Từ Chính Viễn, người này nhìn qua như là sáu mươi, thân thể chỗ nào cũng phì nhiêu, tóc cũng bạc hơn nửa, khuôn mặt nhăn nheo trước tuổi, biểu hiện rõ ràng là ham mê sắc dục quá độ. Người vừa tiến vào, bên cạnh còn có hai nữ nhân tuổi mới đôi mươi, môi hồng răng trắng, thướt tha yểu điệu. Hai nữ nhân này đi hai bên lão gia tử, nửa dìu nửa dựa, mềm yếu lấy lòng.
Nối ở phía sau là một thiếu niên cao lớn, người này lạnh lùng thanh lãnh, mày kiếm mắt sáng, bảy phần khôi ngô ba phần yêu mị, nếu không phải thân thể hắn cao lớn hơn người, có lẽ sẽ bị người ngoài nhận lầm là nữ nhân. Nối phía sau người này là hai nữ tử, một người ước chừng mười tám, một người mới mười một mười hai. Nữ nhân nhỏ hơn xem chừng tính tình vô cùng hoạt bán đáng yêu, ở bên cạnh nam nhân ríu rít không ngừng, đổi lại vẫn là lạnh nhạt của hắn.
Mấy người nối tiếp nhau tiến vào liền nhanh chóng tiến về chính điện nơi đặt ghế chủ vị, đợi khi Từ Chính Viễn trái ôm phải ấp hai nữ nhân kiều mị ngồi xuống, chúng nhân liền đứng lên thi lễ:
“Chú tể tướng gia phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn.”
Khi nghe đến lời chúc này, Nhược Lan mới biết thì ra hôm nay là ngày đạ thọ của Từ đại lão gia.
Nghĩ đến đi mùng thọ người ta mà không đem theo quà thực là thất lễ, Nhược Lan liền nói nhỏ bên tai Thanh Trúc, để nàng trở về mang đến chút lễ vật dâng tặng, cũng tránh làm mất mặt Hạ gia.
Yến tiệc nhanh chóng được bắt đầu, mọi người trước tiên đề thơ đối chữ, sau là thưởng thức ca vũ. Đoán chừng hôm nay Từ lão gia tử thật sự vui vẻ, cười nói vô cùng thoải mái, không có một chút nào bộ dáng của tể tướng đương triều, thậm chí không chút kiêng kị mà cùng hai nữ nhân của mình làm trò đồi bại.
Mọi người đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ai mà dám đắc tội với tể tướng đại nhân đâu? Cho nên ai nấy đều tránh không muón nhìn, mà có nhìn thì cũng làm như không thấy.
Buổi tiệc diễn ra quá nửa, rố cuộc cũng đền phần dâng lễ vật. Vì Từ đạ lão gia mời đến đều là con cháu trong nhà các quan viên triều đình, cho nên nhi tử đều thay mặt phụ thân mà dâng lên lễ vật, không phải là ngọc tốt thì cũng là nhân sâm đá quý, có người thì tặng tranh chữ của cổ nhân. Hạ Nhược Lan chờ mãi không thấy được Thanh Trúc trở về, đã sớm sốt ruột mà vò khăn tay.
Đến lượt tỷ muội Vân gia, các nàng cũng không giống những người khác chỉ tặng sản vật, cả ba cùng tiến đến chính viện, Vân Tố Ly lúc này mới nói:
“Hôm nay thay mặt cho phụ thân là Vân Thường Lâm, ba tỷ muội chúng ta chúc Tề lão gia phú như đông hải, thọ tựa nam sơn!” Nói xong ngừng lại một chút, nha hoàn dứng ở phía sau liền tiến lên, nâng trên tay một hộp gấm thêu hình rồng, vừa mở ra liền tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Đợi mọi người trầm trồ xong, Vân Tố Ly mới nói tiếp: “Thứ này chính là dạ minh châu ở vùng biển Bắc hai, hôm nay dâng ledn cho tể tướng, coi như là một chút tấm lòng của Vân gia.”
Dạ Minh Châu tuy rằng hiếm lạ, nhưng đối với người lắm tiền nhiều của như Từ lão gia tử thì thứ này cũng chỉ giống như một viên bi. Bất quá ánh mắt lão vẫn sáng bừng, trong lòng âm thầm khen ngợi Vân gia dưỡng nữ thật tốt, lại có thể có tới ba nữ nhi xinh đẹp nhường này.
Vân Tố Cẩm lúc này thấy ánh mắt lão nhân gia hứng thú, còn cho rằng lão vui vẻ, lập tức nói chen vào:
“Nhân ngày mừng thọ của tể tướng gia, không bằng để tam tỷ hiến một vũ khúc. Tể tướng có lẽ không biết, luận ca vũ thì tâm tỷ nhất định là người đứng đầu kinh thành.”
Lời nói này một mặt là khen, một mặt lại giống như đẩy người vào chảo lửa. Rõ ràng biết Từ lão đầu háo sắc thanh dành, thế nhưng lại cố tình đẩy tỷ tỷ ruột thịt đến trước miệng cọp, quả thực là khiến người khác chán ghét.
Bất quá Vân Tố Tố cũng không phản đối, nàng tự nhiên đi lên phía trước nửa bước, lú này mới nói:
“Thật sự chỉ là chút tài mọn, bất quá nếu ta không vũ thất ự là khiến cuộc hội họp này mất vui. Bất quá vũ phải có nhạc, không bằng để biểu muội Nhược Lan lên đây trợ hứng?”
Hạ Nhược Lan bị điểm đến tên, bàn tay đang vặn vẹo khăn bỗng cứng đờ. Bất quá rất nhanh liền đứng lên thưa rằng:
“Nhược Lan tài học không thông, không dám cùng biểu tỷ hợp hiến.”
“Ngươi nổi danh là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, là người dung mạo cùng tài học đều tường, làm sao lại không biết tấu khúc? Hay là không muốn ở nơi này phô bày, sợ làm nhục tài năng?” Vân Tố Cẩm sợ thiên hạ không loạn mà nói, rõ ràng là một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.
Từ đại lão gia vừa nghe liền mất hứng, thanh âm ẩn ẩn tức giận mà nói:
“Thế nào? Tấu khúc cho lão phu là mất mặt ngươi?”
“Tiểu nữ không có ý này!” Hạ Nhược Lan nhanh chóng đáp lời, đột nhiên có dự cảm không lành.
Tác giả: Ách…. Mỗ nữ viết truyện thế nào? Mong mọi người góp ý, mỗ nữ sẽ cố gắng sửa a~~~~
Mỗ Hạ
#25/12/2018
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!