Kẻ Phá Đám
Chương 17
– Cô ở đây tốt rồi đấy. — John Paul nói với Avery.
– Anh nói sao, tôi ở đây tốt rồi à? Anh nghĩ bây giờ anh leo núi đến Coward’s Crossing à? Đi trong đêm tối…. trong trời mưa ư? Anh có điên không?
– Avery.
Cô nắm cánh tay anh.
– Thôi được rồi, nếu anh đã quyết định, tôi sẽ đi với anh.
Cô nghĩ thế nào anh cũng cãi lại, và quả thật anh làm thế. Anh nói năng rất lịch sự rằng cô sẽ làm cho anh đi chậm lại và anh không muốn hay không cần thiết phải lo cho cô khi đến đây. Khi dùng lời nói lịch sự không ăn nhằm gì, anh bèn hăm dọa, thậm chí còn dọa, sẽ trói cô vào tay lái của chiếc xe.
Cô cứ để cho anh nói tự do, cô leo lên phía ghế sau xe, lấy áo khoác tập chạy màu đen mặc vào, rồi lục túi xách cho đến khi tìm được cái mũ lưỡi trai chơi dã cầu.
Vuốt mái tóc thòi ra dưới chiếc mũ lưỡi trai hiệu Oriolres có màu đen và vàng cam sau gáy cho gọn gàng rồi cô ngồi xuống ghế, hất đôi giày chơi Tennít ra. Cô muốn lẫn vào đêm tối, mà giày Tennít thì có màu trắng, nổi bật quá.
Thật ơn Chúa, cô mang theo giày leo núi. Cô biết anh đang nhìn cô cho đến khi cô bỏ đồ đạc vào cái túi xách có giây rút buộc ở một đầu. Cô nói:
– Tôi nghĩ là chỉ có đồ điên mới đi leo núi trong đêm tối … chỉ có bọn ngốc mới làm thế, nhưng nếu anh làm thế, tôi sẽ đi theo sau anh.
– Cô phải ở lại đây. — Anh nói, răng nghiến lại.
Cô giả vờ không nghe lời anh nói.
– Chúng ta chắc sẽ không đi xa được, và một trong hai ta có thể trẹo mắt cá chân hay đại loại như thế khi sẩy chân vào các lỗ hổng mà chúng ta không thấy. — Rồi vừa thận trọng để đôi giày Tennít vào xách, chống đế giày lên trên, và buộc dây rút lại, cô vừa nói tiếp. — Nếu tôi quyết định việc này, tôi sẽ nói chúng ta phải ở lại trong xe cho đến khi trời rạng sáng. Rồi chúng ta đi nhanh.
– Phải, được rồi, cô không ra quyết định. Mà tôi.
Cô đẩy cái xách xuống sàn xe, chống hai tay trên thành ghế, chồm người tới trước chỉ cách mặt anh có mấy phân, cô hỏi:
– Tại sao?
Khi cô cười, anh không thể tiếp tục quắc mắt nhìn cô hay cau có với cô được. Thật khỉ, thậm chí cô còn nhấp nháy cặp mắt xanh to thơ ngây nhìn anh nữa.
– Có phải các cô đánh máy vi tính ở cục điều tra đều ngu ngốc như cô hết phải không?
Anh đang cố đẩy cô vào thế thủ phận để cô thôi không cãi anh nữa mà để cho anh làm công việc mà anh đã được huấn luyện rồi. Anh nghĩ đây là kế hoạch lớn, nhưng khổ thay cô không có chút kinh nghiệm nào.
– Có phải các điệp viên như anh đều dễ ghét và bướng bỉnh hết phải không?
Anh ngạc nhiên, mỉm cười đáp:
– Có lẽ thế.
– Ta có đi hay không, John Paul? Mất thì giờ quá rồi!
– Chúng ta phải đợi đến rạng sáng thôi. — Anh đáp. — Đừng nhìn tôi với ánh mắt tự mãn ấy, cô em. Tôi đã quyết định đợi đến mai rồi.
– Ồ thế à.
Anh khá khôn khéo khi biết đã đến lúc ngừng tranh cãi. Phải thành thật mà nói rằng chính cô là người bướng bỉnh hơn anh nhiều, và chính điều này đã gây cho anh ấn tượng rất sâu sắc. Cô sẽ không chịu để cho anh thắng keo này, nhưng anh đã có kế hoạch khác trong óc. Anh sẽ lẻn đi lúc trời chưa sáng. Khi cô chưa dậy, thế nào cô cũng phải ngồi trong xe để đợi anh về.
Và nếu anh không quay về thì …
– Tôi để chìa khóa nơi xe.
– Tốt thôi.
– Cô hãy ra ghế trước, để sau này tôi nằm. Tôi có mang theo bao ngủ. — Anh nói thêm. — Cô cứ lấy mà dùng.
– Cả hai chúng ta đều dùng.
– Hả?
Cô mở tròn đôi mắt.
– Renard, anh đừng có ý nghĩ viển vông.
– Viển vông à? — Anh cười cười.
Avery đã tìm ra những cái chốt ở sau ghế ngồi, cô tháo chốt, lật lưng ghế ra. Khi các lưng ghế nằm bằng phẳng rồi, cô trải bao ngủ ra. Cô nhét đôi giày leo núi xuống ghế ngồi, cởi áo khoác, thảy xuống sàn xe. John Paul nằm ngửa xuống, duỗi hai chân gác lên bảng đồng hồ. Trông anh có vẻ thoải mái, hai tay vòng trên ngực, mắt nhắm lại.
Run lập cập vì lạnh, cô leo qua hai chân anh để qua phía bên kia. Khi cô nằm xuống bên cạnh anh, hai hàm răng va nhau lộp cộp. Cô không thể với tay lấy cái áo khoác được. Nó nằm dưới chỗ ngồi của anh. Người cao quí chắc sẽ đưa tay ôm cô cho ấm, khỏi run. Nhưng anh không thèm lưu tâm đến cô, nên cô quả quyết anh không phải là người cao quí.
Cô thường tự hào là không bao giờ cô rên rỉ, phàn nàn về cái gì. Dù đau nhẹ hay đau nặng, cô cũng thường nghiến răng chịu đựng một mình. Nhưng John Paul đã làm cho cô hết chịu nổi. Cô muốn khóc được, và cô thấy khinh mình hơn khinh anh. Anh có thể là kẻ cù lần. Cô thì không.
Hãy ráng lên, cô tự nhủ. Rồi một phút sau, khi cô biết mấy ngón chân mình bị tê cóng, cô thì thào nói:
– Tổ mẹ mày!
– Cái gì?
– Tôi nói lạnh quá.
– Ơ.
– Ơ cái gì?
– Tôi cam đoan đã nghe cô nói “tổ mẹ mày”.
Cô nghĩ: anh thích làm kẻ cục cằn, nên thảo nào khi nghe cô nói thế anh khoái trá. Mặc dù đau đớn trong lòng nhưng cô vẫn cười.
– Anh không thấy lạnh à?
– Không.
Giả vờ không nghe lời anh đáp, cô nói:
– Chúng ta nên ôm nhau nằm cho ấm.
Anh không nhúc nhích.
– Renard, quàng tay ôm quanh tôi đi. Tôi lạnh cóng đây. Lạy Chúa, hãy tỏ ra mình là người cao quí đi.
Anh vẫn không nhúc nhích. Bây giờ cô gần như nằm chồm trên người anh, cố đón nhận một ít hơi ấm nơi người anh tỏa ra. Hơi đàn ông ấm như tấm chăn điện.
– Di chuyển tay đi. — Cô ra lệnh rồi cau mặt. Giọng cô nghe như người trung sĩ huấn luyện tân binh.
Anh cố hết sức để khỏi cười cô.
– Cô em ơi, nếu tôi quàng tay quanh người cô, chắc tôi không còn là người cao quí nữa.
Ôi, người anh em. Cô nói lè nhè đáp lại:
– Ông anh ơi, tôi đánh liều chứ biết sao.
Cô nhổm người lên cho anh có thể lấy tay ra và khi anh vừa đưa tay ra, cô nép mình sát vào bên hông anh. John Paul lăn người trên cô và quàng hai tay quanh người cô.
Anh cảm thấy như anh đang ôm cả cây nước đá. Cằm anh cà lên đỉnh đầu cô. Mẹ kiếp, cô có mùi thơm thật dễ chịu. Như mùi bạc hà, có lẽ thế, anh đưa tay chà vào lưng cô.
– Lưng cô có cái sẹo lớn đây này.
Cô không có sức để nói. Hơi ấm của anh thật dễ chịu, cô nhắm mắt để cho anh thoa. Cái áo thun kéo lên khỏi trên lỗ rốn, và quá trễ rồi, cô cảm thấy bàn tay anh luồn vào dưới vải áo. Mấy ngón tay xòe ra dưới lưng.
Cô nâng người lên cùng lúc anh sờ vào chỗ có vết sẹo, đầu cô đập mạnh vào dưới cằm anh.
– Mẹ kiếp. — Anh thốt lên, lăn người xuống. — Cô làm quái gì thế? — Anh hỏi, vừa đưa tay xoa hàm xai.
Avery kéo mạnh vạt áo xuống, lăn ra khỏi anh.
– Anh ngủ đi.
Cô nằm xa khỏi anh nhanh thật quá bất ngờ. Anh nằm ngửa ra, nhắm mắt lại. Làm sao lưng cô có cái sẹo to tướng như thế nhỉ? Anh biết anh đã sờ đúng cái sẹo. Ai đã làm cho cô có cái sẹo ấy?
– Để cho tôi yên. — Cô nói nhỏ.
Cô cuộn người đối phó. Cô đợi anh hỏi, nín thở. Cô thở mạnh. Tại sao anh im lặng? Tại sao anh không hỏi?
Cô tự nhủ cô chẳng có gì phải hổ thẹn hay bối rối vì cái sẹo hết, nhưng có vài người đã thấy hay đã sờ lưng cô rồi, và cô nhớ phản ứng của họ. Vẻ mặt họ kinh ngạc, và có một lần, họ ghê tởm …. Nhất là lần cô nhớ có một người mà cô rất tin là chân thật đã lộ vẻ run rẩy ra ngoài. Rồi dĩ nhiên sẽ có hàng trăm câu hỏi vì thương cảm.
Nhưng John Paul không nói. Cô không chịu được sự im lặng lâu của anh. Cô lăn về phía anh, chống khủy tay nhổm người lên, nhìn vào mặt anh. Mặt thằng cha cù lần nhắm nghiền, trông có vẻ như đang ngủ. Cô biết chắc anh không ngủ.
– Mở mắt ra, mẹ kiếp!
– Tên tôi là John Paul, không phải mẹ kiếp.
Anh ta nghĩ sao về chuyện này? Tại sao anh không hỏi? …. hay là thắc mắc? Cô biết anh đã sờ vết sẹo sần sùi. Cô hỏi:
– Sao.
Anh thở dài.
– Sao cái gì?
Cô đã tức giận, bây giờ nghe thế lại càng giận hơn nữa.
– Anh nghĩ sao?
– Tin tôi đi, cô em ơi, cô không muốn biết.
– Ồ muốn, tôi muốn biết. Nói đi.
– Chắc không?
– Trả lời đi. — Cô yêu cầu. — Tôi muốn biết anh nghĩ gì?
– Được rồi. Tôi nghĩ cô quá đau đớn trong lòng.
Miệng cô há hốc:
– Anh nói cái gì?
– Cô nghe rồi. Tôi nói cô quá đau đớn trong lòng. Khi cô vùng đầu lên thiếu điều tôi bể hàm. Vừa mới để cho tôi sưởi ấm cô, kế đó tức khắc cô giết tôi được.
– Tôi không muốn giết anh.
Anh chà vào hàm xai.
– Tôi có thể bị bể răng.
– Ôi, người anh em.
– Này … tôi xin lỗi, được chưa? Tôi chỉ giật mình, tôi …. khoan đã. Tại sao tôi xin lỗi?
Anh cười toe toét. Tim cô liền đập nhanh.
– Vì cô nên làm thế. — Anh nói, giọng miền Nam lề rề.
Anh chàng đại cù lần rất lạnh nhạt và vô cảm, cho nên tại sao cô tức giận làm gì? Qua ánh sáng của tia chớp, cô thấy rõ mặt anh. Bộ râu một ngày chưa cạo đáng ra làm cho mặt anh trông nhớp nhúa, nhưng không thể. Cô phải dằn lòng lắm mới không sờ vào má anh. Mùi thơm nơi người anh tỏa ra cũng làm cho cô say sưa. Mùi thơm của chất diệp lục tố của thân cây, của vỏ bào còn mới. Và khi anh ôm cô để sưởi ấm cô, thân hình anh êm ái như bức tượng bằng đá cẩm thạch. Mẹ kiếp, cái gì nơi anh cũng hấp dẫn hết. Anh rất đàn ông, cho nên …. hãy cảnh giác … cô tự nhủ. Nhớ đấy nhé, hãy liệu hồn kẻo sa vào vòng.
– Phải, đúng rồi. — Cô đưa ngón tay trỏ và ngón cái lên trước mặt cách nhau chừng một phân rồi nói. — Tôi đã gần ghét anh như thế này đây.
Giọng cô nói ra nghe rất giận dữ. Cô còn gật đầu nữa, cốt để cho anh thấy ý nghĩa trong từng lời nói.
Anh tỉnh bơ, không phản ứng gì quyết liệt. Anh chỉ nhắm mắt, lười biếng nói:
– Tôi có thể sống với thứ đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!