Kẻ Phá Đám - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Kẻ Phá Đám


Chương 7


Carrie thức dậy, người đầm đìa mồ hôi lạnh.

Cơn ác mộng đã hành hạ cô, làm cô khiếp sợ.

Cô run cầm cập, lấy chăn quấn quanh mình và

cô giữ cho nhịp tim chạy chậm lại. Cô cảm thấy

như thể cô đang bị đau tim. Cô để tay lên ngực,

hít vào hai hơi thật dài. Cơn ác mộng rõ ràng có

thật. Lạy Chúa, tại sao có chuyện như thế này?

Từ lâu nay cô không hề nghĩ đến Jilly. Tại sao

chị gái cô bỗng nhiên hành hạ giấc ngủ của cô

lại?

Có lẽ vì cô quá mệt mà thôi. Phải, chắc thế, cô

nghĩ, có thể vì cô quá mệt. Có thể như thế

không? Cô đã làm việc mỗi tuần từ 70 đến 80

giờ suốt hai tháng vừa qua như thế, làm cho

công ty thu lợi rất nhiều. Nhiều hợp đồng được

ký kết, bàn giao để thực hiện, bây giờ cô có thể

giảm bớt tốc độ, để cho trí óc nghỉ ngơi tĩnh

dưỡng.

Cô nằm ngửa trên giường, nhắm mắt để tránh

ánh sáng khỏi chiếu vào giữa kẻ hở của tấm

màn và cô nhớ một số phương pháp tập luyện

Yoga mà Avery đã dạy cho cô. Hít vào thật sâu

không khí trong lành. Cô nhớ động tác này rấy

kỹ. Không suy nghĩ gì hết và tập trung vào việc

làm cho các cơ bắp thư giãn. Được rồi cô sẽ làm

được hết. Trước tiên là các ngón chân. Rồi hai

chân. Thế, cô nghĩ. Bây giờ thư giãn. Mẹ kiếp.

Không xong rồi. Lòng cô vẫn bồn chồn lo lắng

như con ngáo ộp rình trong tủ định nhảy xổ ra.

Lạy Chúa, chỉ là cơn ác mộng thôi. Rõ ràng như

ban ngày, cho nên đừng lo sợ làm gì.

Carrie ước chi thuốc Valium vẫn còn hợp thời.

Cô muốn uống hai viên cho dịu bớt thần kinh.

Rồi cô nhận ra cô đang bình tĩnh. Tim cô đã bớt

đập mạnh trong ngực.

Điều cần thiết cho cô bây giờ là tắm vòi sen cho

thật lâu. Carrie hất chân ra ngồi dậy. Mấy giờ rồi

nhỉ? Mặt trời ở miền núi này có trong sáng hơn

ở L.A không? Dĩ nhiên phải trong sáng, vì không

có sương mù.

Cà phê, cô nghĩ. Mình sẽ rung chuông gọi đem

cà phê. Chất cafein sẽ làm cho trí óc mình tỉnh

táo và có thể suy nghĩ lại bình thường.

Carrie đưa hai chân ra khỏi giường thì cô thấy

chúng. Hai lưỡi kéo sáng loáng nằm trên ngủ

chĩa mũi nhọn về phía cô. Cô lạnh người, nghẹn

họng không la lên được. Cô không thể quay mắt

đi được, không thể làm cho cái kéo biến mất.

Tim cô lại đập mạnh. Người ta có chết vì sợ

không? Bất kỳ ai để cây kéo này lên bàn cũng

không thể biết được cơn ác mộng của cô. Suy

nghĩ đi. Mẹ kiếp. Cố suy nghĩ xem.

Cái kéo có thật không đấy? Carrie nghĩ có thể do

ảo giác gây nên, cô bèn thận trọng đưa tay sờ

xem. Khi mấy ngón tay chạm phải cán cái kéo

lạnh, cứng, cô khóc thút thít. Đồ chó đẻ, cái kéo

thật.

Có thể giải thích chuyện này được, hợp lý. Có lẽ

cái kéo đã nằm trên bàn này từ đêm trước, và

trong khi ý thức cô không để ý thì tiềm thức đã

chú ý đến. Lập luận có vẻ gượng ép, nhưng cô

cố tin vào nó. Rồi cô bỗng thấy chiếc phong bì

màu vàng cỡ bằng cái thiệp mời, trên phong bì

có viết tên cô bằng nét chữ rất đẹp, cái tên hiện

ra rất rõ dưới ánh đèn. Cô nghĩ chiếc phong vì

không phải có đấy từ đêm trước. Cô lấy chiếc

phong bì, hai tay run run mở ra. Phong bì thuộc

loại đắt tiền, nhưng không có khuôn dấu hay

huy hiệu của Utopia in trên đó và cũng không có

địa chỉ của người gởi.

– Cái quái gì thế này? – Cô thì thào. Rồi cô lôi tờ

giấy xếp đôi trong phong bì ra, mở tờ giấy và

đọc.

“Carrie:

Khi mày nghe tao chết vì lật xe cách đây nhiều

năm, mày có thương khóc tao không? Hay mày

ăn mừng? Mày luôn luôn cho mày là người cao

quí. Còn tao là đứa ngu ngốc. Mày có nhớ mày

thường gọi tao như thế không? Tao không bao

giờ quên. Vấn đề sai lầm lớn nhất của mày là

mày đánh giá tao quá thấp. Luôn luôn thế. Chắc

mày nhớ tao thích trả thù chứ. Cái ngày huy

hoàng ấy cuối cùng đã đến, và bây giờ mày

đang nằm trong tay tao.

Ngôi nhà đã bị cài bom rồi, Carrie à, và không

có lối thoát nào hết. Nếu mày mở cửa sổ hay là

cửa ra ngoài, là … bùm. Chỉ cần bấm vào nút

điện thôi là ngôi nhà tan tành. Chắc mày muốn

biết tao đợi bao lâu nữa mới bấm nút, phải

không?

Tích. Tích. Mày sợ không?

Mày muốn biết làm sao tao âm mưu tổ chức

được như thế này phải không? Tao đã tìm được

người trong mộng. Dĩ nhiên anh ta yêu tao,

nhưng tất cả đàn ông đều yêu tao phải không?

Người này rất đặc biệt. Một người hoàn hảo. Tên

anh ta là Monk, khi tao dụ dỗ anh ta lần đầu,

tao đã biết anh ta là người rất khủng khiếp. Anh

ta là kẻ giết mướn, kẻ giết mướn của tao,

nhưng anh ta thích được gọi là nhà chuyên

môn.

Ảnh làm bất cứ chuyện gì tao yêu cầu anh ta

làm, và để trả công cho ảnh, tao dạy cho ảnh

biết cách vui với công việc của ảnh. Ảnh là người

kiêu hãnh, kiêu hãnh về những điều ảnh làm,

và ảnh thận trọng, cho nên ảnh không để cho

tao mắc phải sai lầm gì hết. Trong quá khứ, lâu

lâu ảnh mới làm một vụ, nhưng tao thuyết phục

ảnh làm nhiều hơn, tốt hơn. Ảnh đã cam kết với

tao làm nổ tung ngôi nhà. Việc này chỉ nhằm

mục đích giết chết vài người đàn bà đáng chết

cùng một lúc.

Mày biết tại sao mày phải chết. Mày đã giết chết

niềm hy vọng của tao. Mày còn lấy đứa con của

tao, mày biến hắn thành kẻ chống lại tao. Đấy

chỉ mới hai lý do thôi. Carrie à, cái tội lớn nhất

của mày là làm cho tao đau khổ.

Jilly

Tái bút: Mày đừng lo đến Avery. Tao cũng sẽ

chăm sóc đến nó.”

Carrie thét lên khóc nức nở. Cô hoảng sợ. Run

cầm cập, cô nhảy xuống giường, chạy đến cửa

kính lùa. Cô thấy ngon đèn nhỏ nhấp nháy thòi

ra khỏi chất nổ, trông thật ghê rợn, khủng

khiếp, như mắt một con quỷ, và cô hét lên:

– Ôi lạy chúa, ôi lạy Chúa!

Cô chạy đến cửa buồng ngủ, vấp chân vào giày,

va chân phải vào giường. Bắp chân đau điếng.

Miệng chửi thề, chân chạy tiếp. Ra khỏi cửa, cô

dừng lại ngoài hành lang và gọi lớn:

– Có ai đấy không?

Không có ai hết. Không có tiếng động. Quá trễ,

cô nghĩ đáng ra cô nên lấy cái kéo để làm vũ khí

tự vệ phòng trường hợp có ai đợi cô để ám hại,

nhưng Jilly đã sờ vào cặp kéo đó rồi. Jilly, kẻ đã

viết bức thư khủng khiếp ấy. Jilly, kẻ loạn tâm

thần.

Xin Chúa giúp cho họ.

Cô đi theo hành lang đến cầu thang lầu mình

xoắn ốc. Cô sợ phải nhìn xuống, sợ không dám

nhìn. Cô lấy hết can đảm để đi xuống, và lòng

rất mừng rỡ làm cho cô yếu người. Có lẽ trong

nhà lúc này chỉ có cô, Anne và Sara. Không,

không phải nhà. Mà là quả bom.

Cô chạy xuống thang lầu, tông vào phòng của bà

thẩm phán. Cô không thèm gõ cửa, mà tông cửa

chạy vào.

Phòng tối thui tối mò. Tối đến nỗi cô không thấy

hai tay mình đưa ra phía trước. Cô lần đi ra

phòng khách, khuỷu tay chạm vào chụp ngọn

đèn đêm suýt làm cho ngọn đèn ngã nhào. Cô

chụp lấy cây đèn, rồi bật đèn lên.

Sara nằm trong giường, Carrie thấy hình người

nằm co quắp dưới chăn, nhưng không thấy

được mặt bà ta. Màn kéo kín mít. Carrie mở

màn và nhìn xuống.

– Chó đẻ thật! — Cô thốt lên. Thêm một ngọn

đèn nữa nhấp nháy nữa ở dưới.

Quay lui cô từ từ đến gần bên giường, cô căng

tai lắng nghe hơi thở của Sara. Cô không nghe gì

ngoài tiếng áy điều hòa không khí kêu rè rè.

Carrie lay nhẹ bà ta.

– Sara, dậy đi. — Cô nói.

Bà ta không nhúc nhích. Cô lay lại, lần này

mạnh hơn.

– Dậy, Sara. Dậy đi bà ơi.

Sara càu nhàu.

Cô nắm cổ tay Sara bắt mạch. Khi thấy mạch bà

ta còn nhảy, cô mừng đến muốn hét lên.

Carrie còn biết chuyện gì đã xảy ra. Thức ăn họ

ăn đêm qua đã bị bỏ thuốc mê, nhưng vì cô nôn

mữa được, nên chất độc đã ra ngoài. Còn Sara

và Anne không nôn mửa được, lại còn ăn nhiều

nữa.

Cô nắm vai Sara, lay mạnh.

– Mở mắt ra,mẹ kiếp. Thức dậy đi, Sara.

Bà ta chỉ càu nhàu đáp lại. Carrie nhìn đồng hồ

trên bàn ngủ, thấy đồng hồ đã chỉ một giờ

thiếu. Rồi cô quay nhìn vào bàn ngủ, và đúng

như sự mong đợi của cô, một chiếc phong bì

khác nữa dựng ở chân đèn, trên phong bì là tên

của Sara. Nét chữ giống như nét chữ trên phong

bì của cô.

Cô có nên mở ra xem không?

– Cút đi.

Carrie giật mình, khi nghe giọng khàn khàn của

Sara. Bà ta đang cố mở mắt. Carrie bước lui khi

Sara lăn người nằm ngửa và nói với cô một lần

nữa hãy cút đi.

– Không. — Cô đáp. – Bà phải mở mắt ra. Bà

phải thức dậy.

Sara nghe cô nói. Bà ta cố ngồi dậy, nhưng chỉ

mới nhỏm người lên nửa chừng đã bị rớt xuống

lại trên gối. Bà ta nhìn Carrie, dần dần lấy lại ý

thức.

– Cô… cô làm gì ở đây?

– Bà nghe đây, bà đã bị đầu độc. Bà có hiểu tôi

nói gì không? Xin vui lòng chú ý nghe tôi. Chúng

ta đang gặp nguy.

– Bị đầu độc à? – Bà ta lắc đầu. – Không, tôi

không uống thuốc ngủ.

Trong lúc hoảng loạn, Carrie hét lên:

– Sara, chúng bỏ thuốc độc vào thức ăn. Bà có

hiểu tôi nói không?

– Hiểu, cô nói thức ăn bị đầu độc phải không?

– Phải, đúng thế. – Carrie nói. – Bà hãy mở mắt

ra. Tôi đi lấy khăn có nước lạnh cho bà. Này

Sara. — Cô nhỏ nhẹ nói. — Ngồi dậy đi.

Khi Carrie lấy khăn nhúng nước lạnh trong

phòng tắm bên cạnh đi ra, Sara đã cố ngồi dậy.

Bà dựa lưng vào tấm ván đầu giường.

Bà ta nhìn Carrie như thể bây giờ mới thấy cô.

– Tại sao cô vào phòng tôi?

Carrie để cái khăn ướt vào mặt Sara, nhưng bà

ta hất đi.

– Chúng ta đang lâm nguy. — Cô nói lại. – Tôi

phải đi đánh thức Anne dậy. Rồi tôi nói quí vị

nghe luôn một thể. Được không? Bà đã tỉnh táo

chưa?

– Cô đừng la hét với tôi nữa có được không? Tôi

tỉnh dậy rồi. Cô nói chúng ta lâm nguy cái gì?

– Ngôi nhà đã bị cài chất nổ.

Sara nhấp nháy mắt.

– Tôi không hiểu cô nói gì hết.

– Chúng ta là tù nhân. — Carrie nói. – Nếu người

nào mở cửa lớn hay cửa sổ, ngôi nhà sẽ bị nổ

tung. Bà nhìn vào cửa kính đi. — Cô giục. — Bà

sẽ thấy ngọn đèn đỏ nhấp nháy.

Sara không tin cô.

– Đấy chỉ là trò đùa tinh quái.

– Không, không đùa đâu. — Cô đáp. Rồi cô lầy

bức thư trên bàn ngủ đưa cho bà. – Mở ra đọc

mà xem. Tôi cũng có một bức. Bà hãy đem bức

thư xuống phòng khách, và tôi đem bức thư của

tôi xuống. Nếu bà vẫn không tin, cũng xin đừng

mở cửa sổ hay cửa lớn. Được không? Bây giờ tôi

đến đánh thức Anne dậy, kẻo bà ấy thức dậy rồi

mở cửa sổ.

Sara gật đầu.

– Được rồi. Tôi sẽ gặp cô dưới nhà.

Khi Carrie chạy ra khỏi phòng, Sara mở phong

bì. Phòng của Anne nằm ở cuối tầng lầu phía

bên kia. Cô chạy đến phòng bà ta.

Anne không có trên giường. Carrie nghe tiếng bà

ta ở trong nhà tắm. Bà ta đang nôn mửa. Carrie

đến gõ cửa:

– Anne, bà cần tôi giúp không?

Bà ta không trả lời. Carrie hỏi lại. Cô không biết

cô đã đứng gõ cửa bao lâu Anne mới mở cửa.

Người bà ốm yếu xanh xao.

– Cô muốn gì? – Bà ta hỏi, người lắc lư.

– Để tôi giúp bà. — Carrie nói. Cô quàng tay

quanh hông bà ta, cảm thấy eo bà nhỏ như cây

bút chì, cô dìu bà ta về lại giường.

– Cô nên lánh xa tôi ra. — Anne nói giọng yếu ớt.

– Tôi bị nhiễm trùng. Gần tôi cô sẽ bị lây đấy.

– Không. — Carrie đáp. – Bà không bị nhiễm

trùng đâu. – Cô dìu bà đên giường, hất chăn, để

bà ngồi xuống.

– Tôi đã thức dậy nôn mửa khi nửa đêm. — Cô

nói. – Dĩ nhiên tôi không bị nhiễm trùng. Có lẽ

chỉ bị loại vi rút hai-mươi-bốn-giờ.

– Trên bàn ngủ của Anne không có chiếc phong

bì.

– Bà thức dậy cả đêm phải không? – Cô vừa dìu

bà ta xuống giường vừa hỏi. – Bà có nghe ai nói

gi… thấy ai đó không?

– Không, tôi không thấy có ai hết. — Bà ta đáp. –

Thả tôi ra. Tôi không muốn nằm. – Bà ta chống

gối lên nhau rồi từ từ chống một khuỷu tay lên

đấy.

– Chúng ta bị đầu độc. — Carrie nói. Chất độc đã

được trộn vào trong thức ăn của chúng ta.

– Thật kỳ cục. Thức ăn bị hỏng, chỉ vì thế thôi.

Khi đến suối nước khoáng, tôi se nói cho họ

biết. Tôi có thể kiện họ ra tòa. Trước hết là việc

bê bối ở phi trường, rồi bây giờ thức ăn bị

nhiễm độc. Chuyện không thể tha thứ được.

Carrie không cãi. Cô cúi người gần bà ta, nói cho

bà biết về những chiếc phong bì mà cô và Sara

đã nhận.

– Điều quan trọng nhất mà bà cần biết là có kẻ

đã gài ngòi nổ vào các cửa sổ và cửa lớn của

nhà này. Nếu chúng ta mở cửa, cả ngà sẽ nổ

tung.

Anne nhìn cô như thể bà đã mất hết tinh thần.

– Ôi, lạy Chúa. Tại sao cô dọa tôi như thế?

– Tôi không dọa bà đâu. Tôi nói thật đấy. Bà có

tìm thấy chiếc phong bì có đề tên bà không?

– Không, tôi không có.

Câu trả lời rất nhanh, rất giận dữ. Carrie nghĩ

bà ta nói láo, nhưng cô không hiểu vì lý do gì bà

ta giấu.

– Anne, tất cả chúng ta đều gặp cơn hiểm nghèo

này. Bà phải nói thật đi.

Bà ta bực tức trả lời:

– Tôi đã nói cho cô biết sự thật rồi. Bây giờ cô

hãy đi ra khỏi đây để cho tôi yên.

– Không. — Carrie nói. – Tôi không biết chúng ta

còn bao lâu thời gian nữa, chúng ta phải tìm

cách để ra khỏi đây mà không chạm đến nòi nổ.

Bộ mặt nhăn nhó của Anne bỗng đỏ gay.

– Tôi yêu cầu cô ra khỏi đây ngay.

Carrie tìm cách khác để thuyết phục bà ta. Cô

nói:

– Sara và tôi… cần đế bà, Anne à. Chúng ta phải

tìm cách để giải quyết vụ này.

Anne quắc mắt nhìn Carrie.

– Tại sao các bà cần tôi?

– Vì bà là người thông minh.

– Cô không thể biết tôi có thông minh hay

không.

– Bà điều khiển công ty riêng của mình, phải

không? Bà đã nói với tôi như thế.

Cằm của Anne nhếch lên một tý. Bà ta vuốt tấm

chăn đắp quanh bụng và nói:

– Tôi đã bắt đầu công việc tôi thích – từ mà bố

tôi gọi công ty tàu thuyền của tôi. Từ một số vốn

rất nhỏ trở thành một số vốn có 40 triệu đôla.

Theo dự đoán của phòng kế toán của tôi thì vào

tháng giêng sắp đến, tôi sẽ tăng doanh thu lên

gần gấp bốn lần.

Carrie không có thì giờ để nghe đến chuyện này.

Bị bắt buộc phải làm thỏa mãn cái tôi của người

đà bà ngu ngốc để có sự hợp tác quả thật rất kỳ

quặc. Phải chăng Anne không nhận ra họ đang

đứng trước một hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm?

Carrie cố gắng giữ bình tĩnh:

– Bà có thể xuống ở phòng khách dưới lầu với

Sara và tôi để bàn về tình hình của chúng ta

được không? Chúng tôi có thể… nhờ bà cố vấn

để tìm cách giải quyết vấn đề.

Anne nghiêng đầu sang một bên, nhìn Carrie

đăm đăm một hồi lâu không nói một tiếng. Rồi

bà ta lắc đầu.

– Cô tin chuyện của cô là thật à? Cô tin…

– Chuyện này thật đấy. — Cô đáp nhanh.

Anne gật đầu.

– Tên cô là gì? Tôi quên mất.

– Carolyn. — Cô đáp, cố để khỏi hét lớn vào mặt

người đàn bà đần độn. – Bà có thể gọi Carrie

nếu bà muốn.

– Được rồi, Carrie. Tôi sẽ xuống với cô và Sara.

– Nếu bà thấy không được khỏe, Sara và tôi có

thể lên đây.

– Cái gì làm cho cô nghĩ tôi không được khỏe? –

Giọng bà ta trở nên giận dữ lại.

– Tôi nghe bà nôn mửa trong phòng tắm.

– Cô nói thức ăn ngộ độc.

– Phải.

– Vì thế mà tôi nôn mửa. Tôi không đau.

Ai thèm để ý bà đau hay không, cô muốn nói

thế. Cô hít vào, gật đầu, rồi đáp:

– Thôi được rồi ta hãy xuống dưới lầu.

– Tôi vẫn không thấy có gì đáng làm ồn lên hết.

Carrie hoàn toàn mất tự chủ. Cô lớn tiếng:

– Làm ồn à? Chúng ta đang ngồi trong nhà có

bom định giờ. Bà không nghe tôi nói gì hết hay

sao?

– Có chứ, tôi có nghe. Nhưng vấn đề có khó

khăn gì đâu? Cô chỉ nhấc máy điện thoại gọi đến

Utopia thôi. Gọi họ phái người đến tháo chất nổ

ra là xong.

Điện thoại. Lạy Chúa, tại sao cô không nghĩ đến

gọi người đến giúp? Carrie chạy đến phía bên

kia giường, nhấc máy lên. Hy vọng chỉ trong

nháy mắt tiêu tan. Đường dây đã bị cắt.

– Điện thoại không hoạt động, – cô nói. Cô không

buồn móc máy vào giá, thả xuống giường.

Điện thoại di động ra sao? — Anne hỏi. – Cô có

nghĩ ở đây ta có thể bắt được sóng không? – Bà

ta nhìn lên cái bàn bên giường, cau mày và nói.

– Điện thoại di động của tôi đâu rồi? Tôi để trên

ổ nạp điện ngay đấy, nhưng bây giờ nó đã biến

mất. Cô có chuyển nó đi đâu không?

– Chúng nó lấy rồi – Carrie nói lớn. Cô chạy đến

cửa kính lùa mở ra ban công phòng Anne, kéo

màn ra rồi nói. — Bà có thấy ngọn đèn ấy

không? Anne? Bà đã thấy chưa?

– Đừng hét với tôi như thế.

– Bà đã nhìn thấy dây điện chưa? Ngôi nhà đã bị

cài bom. Bà chưa hiểu sao?

– Hiểu, thôi được rồi. — Anne nói. Bây giờ bà ta

trông có vẻ buồn rầu.

Có thể Sara có thể làm cho người đàn bà này

hiểu vấn đề nguy hiểm. Carrie hít vào một hơi

rồi nói:

– Tôi lên phòng tôi để xem chúng có lấy điện

thoại di động của tôi không. Xin bà vui lòng

xuống lầu, và nhớ đừng mở cửa lớn hay cửa sổ.

– Tôi sẽ xuống.

Carrie không biết bà ta có xuống hay không. Cô

không muốn làm cgo bà ta nổi nóng, cho nên cô

giả vờ bằng lòng. Ra đến cửa, cô dừng lại và

nói:

– Xin bà vui lòng… mang theo bức thư. Sara và

tôi đều mang theo xuống.

– Không có bức thư nào trên bàn ngủ của tôi

hết, – Anne đáp nhanh.

Carrie quay lui.

– Tôi không nói gì về bàn ngủ.

Anne quay đầu khỏi Carrie:

– Đi ra đóng cửa lại.

Trời đất, Anne sao thế nhỉ? Tại sao bà ta nói

láo? Có thể bà ta sẽ được cái gì à?

Carrie không có câu trả lời. Cô đi về hướng

buồng ngủ của mình, nhưng vừa ra khỏi cửa, cô

dừng ngay lại. Những cái xách Gucci xinh đẹp

đã bị dao gạch rách hết, áo quần bừa bãi trên

ghế nệm dài và trên ghế. Tại sao hồi nãy cô

không chú ý nhỉ? Đúng như điều cô lo sợ, một

trong hai máy điện thoại di động, mấy ổ sạc

điện, máy tính xách tay đều bị mất hết.

Cô chạy nhanh đến tủ.

– Lạy Chúa, xin Chúa gia hộ. — Cô vừa thì thào

vừa mở nhanh hai cánh cửa tủ. Có thể chị ta

không thấy cái máy điện thoại di động trong túi

áo.

Carrie bắt đầu khóc khi cô thấy cái áo gió nằm

dưới nền nhà. Chị cô đã tìm ra máy điện thoại.

Cô quay mặt, khóc nức nở khi cảm thấy tình

hình thất vọng não nề.

Cô khóc ròng hai phút rồi cố gắng lấy lại bình

tĩnh.

– Ta đã mất hết rồi. — Cô nói lớn. Đưa lưng bàn

tay lau mặt, cô lê bước đi vào phòng tắm. Cô

nhìn vào gương. Lạy Chúa, mặt mày quá bê bết.

Cặp mắt sưng phồng, mặt hốc hác.

Carrie đánh răng rửa mặt. Cô lấy cái áo dài mới

sau cửa buồng tắm, móc vào. Bây giờ cô cảm

thấy đỡ hơn, bình tĩnh trở lại. Sau khi lấy cái

thư và chiếc phong bì của bà chị điên loạn đáng

yêu để lại, cô đi xuống lầu.

Cả Sara lẫn Anne không ai đợi cô hết. Carrie vào

bếp, cô ngạc nhiên khi thấy phòng để thực

phẩm còn y nguyên. Nhiều thùng đựng ngũ cốc

chưa khui, nhiều hộp rau và trái cây. Cô thấy

bụi bám trên các thùng và lon, chứng tỏ rằng

chúng đã ở đây trong một thời gian lâu. Tủ lạnh

thấy rỗng, nhưng có một lon cà phê Folgers còn

đầy ở trong khoang đông lạnh.

Carrie ra hành lang xem thử Sara hay Anne đã

xuống chưa. Họ làm quái gì mà lâu xuống như

thế? Cô quay vào bếp, pha một bình cà phê, rồi

mang cốc cà phê mới bốc hơi ra phòng khách.

Cô cẩn thận tránh xa cửa sổ, đề phòng người

bên ngoài khỏi thấy.

Cô ngồi xuống một chiếc ghế bành gần phòng ăn

và nôn nóng chờ đợi. Bàn tay cô run run, cà phê

tràn qua mép cốc, chảy xuống tay nóng bỏng.

Năm phút sau cô thấy Sara chậm chạp bước

xuống thang lầu. Bà mặc chiếc áo lụa dài có hoa

màu xanh nhạt. Nhìn cách bà níu tay vào tay

vịn, cô biết bà còn chóng mặt.

– Bà có cần giúp không? — Carrie hỏi lớn khi

thấy bà dừng lại lần thứ mười. Bà níu chặt vào

tay vịn đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch.

– Không, tôi đi được. Tôi hơi choáng váng thôi.

Không biết cái chất quái gì trong thức ăn ấy.

– Tôi không biết, nhưng độc tố rất mạnh.

– Tôi không chết là may.

Có thật may không? Carrie nghĩ. Chết vì bánh

xăng uýt mà không biết gì về những chuyện do

Jilly gây ra. Chắc chị cô tức giận lắm. Carrie cười

khi nghĩ thế, lòng đau đớn.

– Bà muốn uống cà phê không?

– Tôi nghĩ là không nên uống. Làm sao cô biết cà

phê không bị đầu độc?

– Cà phê không bị đầu độc. — Cô nói cho bà yên

tâm. – Bức thư của tôi là do chị tôi gởi. Chị ta

gây ra những chuyện khủng khiếp để làm cho

tôi sợ. Chị ta muốn làm cho tôi đau đớn trước

khi chết, mà chất độc thì tác dụng rất nhanh.

– Thế tại sao trong thức ăn có chất độc?

– Để làm cho chúng ta gục hết. — Carrie đáp. Cô

đợi cho đến khi Sara ngồi xuống trước mặt, cô

mới nói tiếp. — Đêm qua chị ta vào trong phòng

tôi.

– Đã có người ở đấy, – Sara nhất trí. – Thằng ấy

hay con ấy đã lục đồ của tôi. Điện thoại di động

của tôi và cây bút Palm Pilot của tôi đã mất.

– Đường dây điện thoại cũng bị cắt.

– Phải. Tôi đã kiểm tra.

Bỗng Carrie cảm thấy bà thẩm phán bình tĩnh

một cách lạ lùng. Cô hỏi bà ta lý do.

– Tôi thấy chẳng có lý do gì để phải hoảng hốt

hết. Sự hoảng hốt chẳng giải quyết được điều gì?

Ta nên tập trung sức lực để thoát ra khỏi đây.

Carrie uống một ngụm cà phê lớn. Cà phê bây

giờ âm ấm và đắng, nhưng cô vẫn uống.

– Chị tôi đã đội mồ sống lại.

– Xin lỗi, cô nói gì?

– Chị tôi… tôi nghĩ chị ấy đã chết trong một tai

nạn xe hơi cách đây nhiều năm,- Carrie nói. –

Chồng tôi và tôi đã ăn mừng sau khi đứa cháu

gái của tôi đã đi ngủ. Tôi được báo cho biết chị

ta đã bị cháy thiêu trong một tai nạn xe hơi,

nhưng trong lúc xe tông đã có nhiều thứ trong ví

chị ta bay tung ra, và những thứ này khiến cho

cảnh sát nghĩ rằng người chết là chị tôi. Tôi đã

điên khùng khi tin vào chuyện này. Thời gian ấy

là lúc Jilly bị cảnh sát truy nã để thẩm vấn.

– Cho nên chị ta ngụy tạo là chính chị ta đã

chết. — Sara nói, gật đầu. – Khôn thật.

– Ồ, phải, – Carrie đồng ý. – Jilly thường gian xảo

khôn lanh. – Cô đứng dậy đưa bức thư cho Sara.

– Chị ta thuê một tên giết mướn. Chị ta gọi hắn

như thế. Tên giết mướn là của chị ta.

– Chị của cô làm việc này với cô?

Sara có vẻ không ngạc nhiên, mà chỉ tò mò.

Carria phân vân về phản ứng của bà ta. Trong

những gia đình bình thường, nếu có chuyện gì

bất bình, chị em gái chắc chắn sẽ cải nhau ầm

ĩ. Thậm chí có nhiều gia đình chị em gái ghét

nhau, nhưng có mấy gia đình ghét nhau đến độ

phải thuê người để giết chị em ruột của mình.

– Bà không kinh ngạc sao? – Cô hỏi.

– Không, tôi không kinh ngạc.

Carrie lắc đầu.

– Jilly không phải như những người bà từng biết.

– Cô muốn cá với tôi không? – Sara châm biếm

nói. – Tôi đã bỏ tù hàng trăm đàn ông đàn bà vì

phạm những tội ác tày trời. Tôi tin là suốt 22

năm ngồi trên ghế quan tòa, tôi đã nghe và đã

thấy nhiều chuyện như thế này. Bây giờ không

có gì làm tôi kinh ngạc cả.

Carrie cười cợt:

– Tôi không muốn cá với bà làm gì. Vậy xin bà

cho biết ai muốn giết bà?

Sara cẩn thận sửa lại dây thắt lưng quanh áo

dài để cho cái nơ con bướm được ngay ngắn, rồi

đâu hai lòng bàn tay để trong lòng.

– Ai muốn giết tôi à? Ồ, có vài người, chắc tôi

đoán ra được.

Bà đưa bức thư cho Carrie, rồi nhìn cô mở bức

thư ra đọc. Bức thư ngắn, súc tích.

” Chánh án Collins;

Tôi đã nói với bà tôi sẽ trả thù, và tôi là người

giữ lời hứa. Bây giờ đến phiên bà đau khổ. Tôi

ước gì mình có thể ở đây để xem… từ một

khoảng cách an toàn, dĩ nhiên.

Giờ chết của bà sắp đến rồi.

Đồ đĩ thối tha.”

Carrie thả bức thư xuống bàn salon. Rồi cô đưa

bức thư cho Sara.

– Trong lúc bà đọc bức thư ngắn đầy hằn học

của chị ta, tôi đi kiếm tách cà phê khác.

– Bây giờ tôi muốn uống một tách. — Sara nói.

Carrie đi vào bếp, một phút sau, cô trở ra với

hai tách cà phê, Sara đã để bức thư trên bàn

salon gần bên bức thư bà đã nhận. Carrie đưa

tách cà phê cho bà, báo cho bà biết cà phê rất

nóng, rồi ngồi xuống.

– Chị cô ghét cô?

– Phải.

– Chị ta tố cáo cô ăn cắp đứa con của chị ấy và

xúi giục con bé chống lại chị.

– Chuyện ấy không có.

– Hình như chị ta tin rằng tất cả mọi sự thất bại

của chị ta đều do lỗi của cô và sự thành công

của cô là do ăn cắp của chị ta.

Carrie gật đầu.

– Jilly luôn luôn có khả năng độc đáo là viết lại

lịch sử. Khi chị ta nói ra điều gì, chị ta cho là

đúng hết.

– Chị ta có vẻ như đồ tệ nạn xã hội.

– Đúng thế, – Carrie đáp. – Chị ta chưa được

chính thức định bệnh như thế, nhưng tôi tin

chắc chị ta là thành phần ấy trong xã hội.

Sara vừa lắng nghe Carrie vừa đưa ngón tay

thoa lên vùng trán nhăn. Bà gật gù, vẻ trầm tư,

như không biết chính mình đang làm gì.

– Đứa bé ra sao?

– Bây giờ Avery. — Carrie đáp, tên cô bé là

Avery, lớn rồi chứ không còn bé nữa. Jilly sinh

xong vứt bỏ ở bệnh viện. Chị tôi nói với mẹ tôi

và tôi rằng chúng tôi muốn nuôi nó, bán nó hay

cho nó tùy ý. Chị ta không lưu tâm chuyện gì

xảy ra cho nó. — Nước mắt tuôn ra đầm đìa trên

gương mặt Carrie. Cô rất ghét việc mình tỏ ra

yếu đuối trước mặt người lạ như thế này, nhưng

cô không làm sao kềm giữ nước mắt cho được. –

Jilly cũng đuổi theo tìm kiếm Avery. Ôi lạy Chúa,

có thể bây giờ chị ấy đã cô lập nó ở đâu đó rồi.

Cháu tôi định đến gặp tôi ở suối nước khoáng…

— Cô lấy tay che mặt. – Chúng ta phải ra khỏi

đây mau thôi. Chúng ta phải tìm cách để ra.

– Chị cô đã dùng nhiều thủ đoạn gian manh để

làm cô đau khổ. — Sara nói.

Carrie nói cho bà ta nghe chuyện đêm qua Jilly

đã vào phòng cô và cô đã tin đấy là cơn ác

mộng. Sara chú ý lắng nghe và rất bình tĩnh

khiến cho Carrie thấy an tâm.

– Jilly rất kiên nhẫn khi chị ta muốn cái gì, và ôi,

chị ta rất thích những kế hoạch phức tạp. Không

đơn giản đâu.

Sara để tách cà phê xuống, nghiêng người tới

trước.

– Theo cô, chúng ta có bao nhiêu thời gian nữa?

– Chị ta có thủ đoạn tàn ác khi vạch ra kế hoạch

này. Chị ta muốn kéo dài sự đau khổ của tôi.

Cả hai đều luôn nhìn lên cầu thang để đợi xem

Anne đã đi xuống chưa.

– Tôi đã kiểm tra các cửa sổ, tôi có thể với đến

được. Tất cả đều đã được giăng dây điện với

ngòi nổ.

– Phải, tôi đoán thế.

– Ước gì tôi bình tĩnh được như bà.

– Tôi không bình tĩnh đâu. — Sara cãi lại. – Tôi

đang… bối rối chưa biết tính sao.

Lối dùng từ của bà khiến cho Carrie mỉm cười.

– Tôi cũng thế. – Carrie đáp.

– Tôi nghĩ là…

– Sao?

– Thật hết sức kỳ cục khi ba chúng ta cùng ở

trong ngôi nhà này. Chúng ta có chung cái gì

nhỉ?

– Tôi không biết, – Carrie nói. – Và tôi nghĩ chúng

ta chắc không có đủ thì giờ để tìm hiểu.

– Chúng ta sẽ ra khỏi đây.

Quyết định của bà ta làm cho Carrie lên tinh

thần.

– Phải, chúng ta phải ra và sẽ ra được.

– Tôi không biết Anne sẽ quyết định ra sao.

– Bà ấy sẽ là một vấn đề khó khăn cho chúng ta.

– Ồ thế sao?

Carrie gật đầu.

– Bà ta không muốn xác nhận bả có nhận bức

thư.

– Có lẽ bà ta bị kích động quá.

Carrie nghĩ có thể Sara nghĩ đúng.

– Và từ chối. — Cô đáp.

– Chúng ta phải cùng nhau hành động, nhưng

tôi không biết tôi có giúp gì được bao nhiêu. Tôi

sẽ làm cái gì tôi làm được thôi. Tôi 68 tuổi rồi. –

Sara nhún vai. – Và tôi quá mập. Khi tôi nhận

giấy mời ở suối nước khoáng hai tuần như là

một sự khen thưởng, tôi nghĩ, tại sao không đi?

Các nhà chuyên môn nói rằng việc thay đổi cuộc

sống không bao giờ trễ hết. Tôi quyết định cải

thiện vóc dáng cho gọn gàng hơn. Như cô thấy

đấy, tôi quá nặng nề, khi chúng ta ra ngoài

được rồi, – thế nào chúng ta cũng phải tìm cho

được cách. — Bà ta nói với vẻ tin tưởng. – Chắc

tôi sẽ không đi được xa. Đáng ra tôi đã được

thay hai đầu gối từ nhiều năm nay rồi. Bây giờ

tôi đi, xương va vào nhau khó đi lắm.

– Nếu thế thì tôi và Anne sẽ giấu bà đâu đó…

giấu chỗ nào an toàn trong rừng rồi chúng tôi đi

gọi người đến giúp.

Họ nghe có tiếng cửa đóng, cả hai ngước nhìn.

Cuối cùng Anne cũng quyết định xuống với họ.

Khi người đàn bà ốm nhom bước xuống thang

lầu, Carrie há hốc mồm. Cô không tin được điều

mình trông thấy. Anne mặc bộ quần áo màu

hồng tươi của cửa hàng St. John. Hoa tai vàng

hài hòa với nút áo. Bà ta còn trang điểm và chải

tóc thật kỹ. Khi bà ta xuống hết cầu thang, bà

cười, rồi đến phòng khách với họ. Đôi giày cao

gót gõ lách cách trên nền nhà bằng đá cẩm

thạch. Bà ta định đi đâu nhỉ? Đi dự bữa ăn nửa

buổi chiều ư?

– Ôi trời đất! – Sara thốt lên nho nhỏ.

– Chào quí bà buổi sáng, – Anne nói. – Hay đúng

hơn là buổi chiều.

Bà ta nói rất vui vẻ. Carrie không biết có phải là

bà ta đã mất trí rồi không? Cô định hỏi bà ta có

điên không, thì Sara đã đề nghị bà ta ngồi.

– Bà ngủ có ngon không? – Anne hỏi Sara. Rồi

không kịp để cho Sara trả lời, Anne nói tiếp. –

Tôi không ngờ tôi ngủ quá lâu như thế này.

Chắc vì không khí miền núi tốt lành. Đi từ

Cleverland đến, không khí thay đổi quá tuyệt.

– Bà có muốn uống cà phê không? – Sara hỏi. Bà

nhìn kỹ Anne như thể cố hiểu được thái độ kỳ dị

của bà ta.

– Chưa muốn uống. Khi nào cần tôi sẽ gọi

chuông.

Carrie quay qua Sara.

– Tôi đã nói bà ta sẽ là người gây khó khăn cho

chúng ta mà.

– Xin lỗi. Bà nói gì đấy? – Anne hỏi. Bà ta thận

trọng ngồi xuống, gác chéo chân này lên chân

kia.

Carrie quay qua bà ta.

– Không phải gió núi tốt lành làm cho bà ngủ lâu

đâu Anne à. Chúng ta đã bị đầu độc.

– Vô nghĩa. Xem thử chúng ta đang ở đâu. — Bà

ta nói. – Ai sẽ làm một việc như thế trong một

nơi đẹp…

Carrie cắt ngang lời bà ta.

– Bà có đem bức thư xuống không đây?

– Tôi không biết bà muốn nói cái gì.

– Bà đã thấy tôi nói đúng không? – Carrie hỏi

Sara.

Bà thẩm phán lên tiếng:

– Bà Anne này, Carrie và tôi đã nhận mỗi người

một lá thư. Thư nằm trên bàn salon đấy. Bà đọc

đi thì biết.

Carrie thấy bàn tay Anne run run khi thấy bà ta

lấy hai lá thư. Bà ta lấy lên rồi để lại xuống bàn.

– Tôi không cần đọc những thứ này.

– Bà phải đọc cho biết, – Sara nhẹ nhàng nói. –

Đọc để bà biết chúng ta đang lâm nguy ở đây.

Có người đã phong tỏa, gài bom ở đây để giết

chúng ta.

– Nói năng thật bậy bạ. — Anne đáp. – Tôi sẽ

không để phí phạm một ngày đẹp trời với cái trò

kỳ quặc do bà bày ra đâu.

– Chúng ta đã bị nhốt trong nhà này. — Sara nói.

– Không phải thế.

– Vô ích thôi. — Carrie nói. – Hồi nãy trên lầu tôi

đã cố nói cho bà ta biết rồi.

– Bà nói láo. — Anne nói.

Carrie muốn đấm bà ta. Cô nghĩ nếu cô làm

thế, có lẽ cô sẽ giết bà ta thôi vì bà quá ốm yếu,

và bệnh hoạn. Người bà gió thổi cũng bay.

Sara kiên nhẫn nói:

– Nếu có ai trong chúng ta mở cửa sổ hay cửa

lớn, ngôi nhà sẽ nổ tung.

Cả Sara lẫn Carrie không ai tiên liệu phản ứng

của Anne. Bà ta liền đứng dậy, chạy qua phòng

khách và nói:

– Các bà chỉ nói láo làm cho tôi sợ. Ngôi nhà này

không có cài bom, tôi sẽ mở cửa cho các bà

thấy.

Bà ta đi ra phía cửa chính.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN