Kế Phi Thượng Vị Công Lược - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Kế Phi Thượng Vị Công Lược


Chương 33


Trong thiên điện đám nữ quyến vốn đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Lâm Cẩm Nghi vừa tới liền triệt để thành đề tài câu chuyện cho mọi người. Mọi người tuy rằng bên ngoài khó mà nói gì, nhưng đều cố ý vô tình nhìn lại.

Lâm Cẩm Nghi biết rõ mình đã gai mắt rất nhiều người, càng muốn trốn tránh. Bất đắc dĩ thọ yến của thái hậu kéo dài cả ngày, trước mắt tuy rằng thái hậu đi ngủ trưa, các nàng vẫn phải ở lại Từ Ninh cung.

Bên kia sương phòng hoàng hậu hầu hạ thái hậu ngủ trưa, ở chính điện Phong Khánh đế cùng đám long tôn phượng tử cũng đều đi ra tiền triều, hoàng hậu liền cho cung nhân dẫn mọi người ở thiên điện về chính điện dùng trà nói chuyện.

Đám người Trung Dũng hầu phủ đi ở phía sau, lúc trở lại chính điện mới phát hiện chỗ ngồi vốn của mình đã bị người khác chiếm.

Tuy rằng không quy định phải ngồi theo vị trí lúc trước, nhưng mà vị trí đều đại biểu địa vị nhà mình, sẽ không dễ dàng thay đổi.

Lâm Cẩm Nghi mày nhảy dựng, lập tức hiểu được bởi vì mình, Trung Dũng hầu phủ bị nhằm vào.

Tô thị vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay nàng, lắc lắc đầu với nàng, nhẹ giọng nói: “Trong điện chỗ ngồi còn nhiều, chúng ta tự tìm chỗ ngồi xuống là được.”

Trung Dũng hầu phu nhân cũng ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, tổ mẫu tuổi cũng lớn, địa phương càng thanh tịnh càng tốt đâu.”

Vừa nói chuyện, các nàng vừa tìm chỗ ít người ngồi xuống. Nhưng trong điện người đông, vị trí mới tìm được cũng không tính là rộng. Lâm Cẩm Nghi chỉ có thể ngồi sát vào Lâm Phương Nghi.

Ghế trên hoàng hậu đang cùng vài vị vương phi nói việc nhà, trong điện những người khác cũng tốp năm tốp ba thấp giọng nói chuyện.

Lâm Cẩm Nghi vừa ngồi xuống, đã có nha hoàn bước nhanh tới trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Lâm nhị cô nương, cô nương nhà chúng ta thỉnh ngài qua nói chuyện.”

Nha hoàn này có chút nhìn quen mắt, Lâm Cẩm Nghi nhìn kĩ phía sau, liền thấy Nguyên Vấn Khanh đang vẫy tay với mình.

Lâm Cẩm Nghi có chút do dự, trước mắt chính mình đang ở trung tâm dư luận, nếu đi qua đó, sẽ liên lụy đến nàng ấy.

Nha hoàn kia lại tiếp tục nói: “cô nương chúng ta nói ngài không cần nghĩ nhiều, ánh mắt ngoại nhân nàng không thèm để ý. Nếu ngài không chịu qua, chính là coi nàng là người ngoài.”

nói đến thế, Lâm Cẩm Nghi cũng không thể chối từ, đành đi theo nha hoàn.

Nguyên học sĩ là đệ tử thân truyền của thủ phụ nội các đương triều, thủ phụ nội các đã đến tuổi trí sĩ, bên ngoài đều ở truyền chờ lão nhân gia lui xuống, Nguyên học sĩ sẽ thượng vị. Bởi vậy vị trí Nguyên gia vẫn thập phần tốt, chỗ ngồi cũng rộng rãi rất nhiều.

Lâm Cẩm Nghi đi qua, trước hành lễ tạ với Nguyên phu nhân.

Nguyên phu nhân thập phần hòa khí nói: “Cẩm Nghi đừng khách khí, mau ngồi xuống đi, Vấn Khanh chúng ta tìm ngươi đã lâu.”

Nguyên Vấn Khanh cười hì hì kéo tay nàng, để nàng ngồi xuống bên cạnh, nói: “Mới vừa rồi chúng ta ngồi xa như vậy, ta không có cơ hội nói chuyện với ngươi.”

Thời gian trước Lâm Cẩm Nghi bận rộn sự vụ trong phủ, Nguyên Vấn Khanh gọi nàng đi chơi một lần, nàng cũng không thể phó ước. Hai người từ tiệc sinh nhật ngày ấy, quả thật không gặp mặt. Nguyên Vấn Khanh tháng sau đã xuất giá, sau này sang nhà khác, cơ hội hai người tiểu tụ lại càng ít.

Nguyên Vấn Khanh đầy bụng muốn nói, lập tức nhất nhất nói ra với nàng.

Lâm Cẩm Nghi nói chuyện với nàng, dư quang đánh giá một chút chung quanh.

Nguyên học sĩ là quan văn, cho nên chung quanh chỗ Nguyên phu nhân ngồi cũng đều là gia quyến quan văn. Nguyên Vấn Tâm vẫn không xuất hiện, hẳn là còn ở am ni cô ngoài thành.

Lâm Cẩm Nghi dư quang đảo qua, thấy người ngồi dưới Nguyên phu nhân chính là Kỷ thị đang cùng phu nhân vài vị quan văn đang trò chuyện thậtvui vẻ. Còn bên cạnh bà ta, Sầm Thoa không nói lời nào.

Sầm Thoa tựa hồ cảm giác được ánh mắt của nàng, cũng quay đầu nhìn.

Lâm Cẩm Nghi không né tránh, thân mật cười cười.

Sầm Thoa mặt không biểu cảm quay trở về.

Lâm Cẩm Nghi tươi cười cứng lại trên mặt, Nguyên Vấn Khanh thấy thế, liền hừ giọng nói: “Ngươi để ý làm gì? Nàng ấy tâm cao khí ngạo, nhưng lại thân cận cùng tỷ tỷ kia của ta. Sợ là muốn làm tài nữ thứ hai trong kinh thành đó.”

“Nàng và tỷ tỷ ngươi thân cận?” Sầm Cẩm lăng lăng hỏi lại một lần.

Nguyên Vấn Khanh nói: “không phải thế sao, lúc trước biểu tỷ ngươi bệnh vài năm, Sầm Thoa liền thường xuyên thân thiết với tỷ tỷ ta bên này. Sắc mặt kia ngươi cũng không nhìn rõ, thật mắc cỡ chết người.”

Lâm Cẩm Nghi cả trái tim giống như rơi vào trong hầm băng.

Sầm Thoa là thân muội muội của nàng, cho dù hai người không tính là thập phần tốt đẹp, nhưng đến cùng là huyết mạch chí thân, lúc nàng nhiễm bệnh, thân muội muội này cư nhiên bắt đầu thân cận Nguyên Vấn Tâm? Trong kinh thành ai chẳng biết khúc mắc của Nguyên Vấn Tâm và Tiêu Tiềm. Càng đừng nói trước đại hôn, Kỷ thị còn đặc biệt nhắc tới.

Nguyên Vấn Khanh cũng không nhận thấy thần sắc nàng biến hóa, tiếp tục nói: “Ngươi không biết, từ khi biểu tỷ ngươi đi, bên ngoài đều truyền ra, tỷ tỷ nhà ta và Sầm Thoa có khả năng trở thành Trấn Nam vương phi kế nhiệm. Đều nói Sầm Thoa có khả năng lớn hơn, nàng đang nổi bật, lại là thân muội muội của biểu tỷ ngươi. Dù sao trong vòng luẩn quẩn chúng ta này, tỷ tỷ không còn, muội muội gả qua làm kế thất cũng rất phổ biến… Mẫu thân nàng ấy giống như cũng thật gấp gáp muốn thúc đẩy, còn giống như muốn mời quốc công phu nhân hoà giải ở giữa…”

Lâm Cẩm Nghi không nghĩ lại nghe được, hơi chật vật đứng lên, nói: “Ta đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, đi trước tìm tổ mẫu mọi người.”

Nguyên Vấn Khanh lúc này mới nhìn thấy nàng sắc mặt trắng bệch, thân thiết nói: “Thế nào sao lại không thoải mái?”

“Có thể là sáng sớm bị gió thôi, có chút đau đầu.” Lâm Cẩm Nghi giải thích có lệ một câu, tạm biệt Nguyên phu nhân rồi đi về chỗ người trong nhà ngồi ở góc đằng kia.

Ngay lúc nàng đi qua bên người Sầm Thoa, Sầm Thoa cũng đúng lúc đứng lên, Lâm Cẩm Nghi không yên lòng nên không chú ý, một cước dẫm lên làn váy nàng ấy.

Nàng ấy hôm nay mặc một cái váy bách hợp khinh la nhuyễn ngân màu tuyết thanh, màu sắc cực thanh nhã, phía trên thêu trăm bướm vờn hoa, dù là bướm hay hoa đều rất sống động, thập phần y lệ. Giày thêu trên chân Lâm Cẩm Nghi tuy rằng cũng mới tinh, nhưng bởi vì ở trong cung đi lại nhiều, đế giày không tránh khỏi dính một ít bụi đất. một cước này, đương nhiên để lại một cái dấu chân.

Lâm Cẩm Nghi vừa định tạ lỗi, Sầm Thoa đã kinh hô một tiếng, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong điện.

Mọi người nhất loạt nhìn lại, Lâm Cẩm Nghi thật sự sợ ánh mắt mọi người, lại vẫn không thể không nói: “Sầm cô nương thật sự là có lỗi, ta cũng khôngphải cố ý.”

Sầm Thoa hốc mắt phiếm hồng, bộ dáng sắp muốn khóc, chỉ nắm chặt khăn, một mực nhìn váy mình.

Lâm Cẩm Nghi cũng thực xấu hổ, nhưng đối phương không nói gì, nàng cũng không thể cứ như vậy đi ra.

Kỷ thị nghe được động tĩnh, đi tới thân thiết nói: “A Thoa, làm sao?”

Sầm Thoa ủy khuất nhìn bả, chỉ chỉ váy mình.

Lâm Cẩm Nghi đành phải lại phúc thân, nói: “Sầm phu nhân, lúc ta đi qua không nhìn thấy Sầm cô nương đứng dậy, là ta lỗ mãng, còn mời các người thứ lỗi.”

Kỷ thị cũng không nhìn nàng, chỉ đi qua nhẹ nhàng kéo tay Sầm Thoa an ủi: “Lâm nhị cô nương người ta đã xin lỗi, con còn làm cái dạng này làm gì?”

Sầm Thoa mím môi nói: “Đây là mẫu thân cố ý may cho ta, lúc trước hoàng hậu nương nương còn khen váy của ta đẹp, trước mắt lại bị người khác làm bẩn. Cũng không biết là có phải cố ý không…”

Kỷ thị lại khuyên giải an ủi nói: “Lâm cô nương người ta trước mắt là người tâm phúc bên người thái hậu, còn có thể thấy váy của con quá mức nổi bật nên cố ý đến đạp váy con sao? Bất quá là trùng hợp thôi.”

Lời này nghe rất là hiểu biết, nhưng cẩn thận nhất cân nhắc, thế nào cũng không đúng khẩu vị.

Lâm Cẩm Nghi dù có ngốc, cũng có thể nghe ra ý tứ của Kỷ thị.

Bởi vì những lời này của Kỷ thị, nữ quyến trong điện bắt đầu nghị luận. Tiếng đàm luận ong ong rất nhanh tràn ngập toàn bộ trong điện.

Lâm Cẩm Nghi cả người lạnh lẽo, cũng không nghĩ tới Kỷ thị sẽ nhằm vào mình như vậy.

Lúc này Tô thị bụng cũng hơi hơi lộ rõ đi tới, cười nói: “nha đầu chúng ta không cẩn thận, thật sự có lỗi. Váy của Sầm cô nương thật sự rất đẹp, bị dơ thật đáng tiếc, không bằng quay về phủ chúng ta bồi thường lại chút vải vóc?”

Kỷ thị cười nói: “không cần không cần, là cô nương nhà ta chuyện bé xé ra to, một dấu chân mà thôi, giặt xong là hết.”

Người lớn hai nhà đạt thành hòa giải, Sầm Thoa cũng không nói thêm gì, nhưng vẻ mặt kia thật sự là có bao nhiêu ủy khuất, có bao nhiêu đáng thương.

Tô thị kéo tay Lâm Cẩm Nghi, mang theo nàng trở về chỗ mình.

Lâm Cẩm Nghi có chút đần độn, Tô thị cầm trà nóng đưa cho nàng.

Nàng bưng lên uống một ngụm, hốc mắt lại bỗng nhiên bốc hơi nóng.

Tô thị đau tiếc vỗ vỗ tay nàng, ôn nhu khuyên giải, an ủi nói: “A Cẩm, đừng khóc.”

Lâm Cẩm Nghi khẽ cắn môi, nhịn xuống lệ ý, gượng cười nói: “Con không sao.”

Tô thị thấy nàng cố nén nước mắt, cũng đau lòng hỏng rồi, nói: “Ta mặc dù không biết lúc trước con ở lại chính điện phát sinh chuyện gì. Nhưng hẳn là vì chuyện này mà gai mắt bọn họ.”

Lâm Cẩm Nghi không hiểu, chỉ nói: “Chỉ là thái hậu nhận sai ta thành biểu tỷ, giữ con ở chính điện dùng tiệc. Con cũng không có làm chuyện gì khác người.”

Tô thị nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Hài tử ngốc, chuyện không có can hệ với con, là con chống đỡ người khác lộ ra.” nóixong, nàng cảm thấy nữ nhi có lẽ vẫn sẽ không hiểu, lại nói: “Rất nhiều việc, nương nghĩ con còn nhỏ, không nói với con. Biểu tỷ con ltrước khi bị bệnh, đôi mẫu nữ Sầm gia kia đã muốn thủ nhi đại chi. Nay biểu tỷ con đi, thi cốt chưa hàn, các nàng đã tính toán ra tới bên ngoài. Con và biểu tỷ con có vài phần tương tự, thái hậu hồ đồ nhận sai, loạn điểm uyên ương đem con và Trấn Nam vương trở thành một đôi, bọn họ đương nhiên xem con là cái đinh trong mắt…”

Lúc trước Nguyên Vấn Khanh nói lời kia, dĩ nhiên khiến Lâm Cẩm Nghi cảm thấy khó có thể chấp nhận. Lúc này Tô thị phân tích quan hệ lợi hại trong đó cho nàng nghe, càng như một thanh chủy thủ sắc bén đâmthẳng vào trái tim nàng.

Kỷ thị và Sầm Thoa từ trước đều là người nàng thân cận nhất, sao họ có thể đối với nàng như vậy?!

Nước mắt lập tức không chịu nổi tràn ra khỏi hốc mắt, Lâm Cẩm Nghi đứng lên nói: “Nương, con đi ra ngoài hít thở một lát.”

Tô thị nghĩ nàng bị ủy khuất, ngượng ngùng rơi lệ trước mặt người khác, liền dặn dò: “Vậy con đi một chút quanh đây, để ý thời tiết nóng bên ngoài, trăm ngàn đừng xa đi. Để Thiên Ti đi theo con.”

Lâm Cẩm Nghi đáp ứng, mang theo Thiên Ti ra khỏi chính điện.

Ngoài cửa cung nhân cũng không ngăn cản nàng, ngược lại còn săn sóc chỉ đường nhỏ bên hồ cho nàng, nói nơi đó cực kì thanh tĩnh, thích hợp hít thở nhất.

Lâm Cẩm Nghi nói tạ, đi theo hướng cung nhân chỉ.

Đường nhỏ uốn lượn, đi một khắc là đến một mảnh hồ nước yên tĩnh. Bên hồ cỏ cây xanh ngắt, chắn đi hơn phân nửa ánh nắng ban ngày độc ác. Quả thật là chỗ thanh u lịch sự tao nhã.

Bên hồ có tiểu đình tứ giác hóng mát, Lâm Cẩm Nghi đi vào ngồi, Thiên Ti đi đến bên hồ làm ướt khăn cho nàng lau mặt.

Trong đình chỉ còn lại một mình, Lâm Cẩm Nghi ghé vào trên bàn đá, vùi mặt vào trong tay áo hung hăng khóc một hồi.

Bên hồ gió lạnh phơ phất, yên tĩnh không tiếng động, Lâm Cẩm Nghi đã khóc xong, cũng dần dần bình tĩnh lại.

Mọi việc hôm qua xem như đã chết vào hôm qua, huống chi nàng thật sự đã chết một lần, sớm đã biến thành một người khác. Tựa như Tô thị dạy nàng, làm người bất quá cầu “không thẹn với tâm, không thẹn với người”!

Kế mẫu và muội muội đã không nghĩ đến tình cảm lúc trước, như vậy nàng cũng coi hộ là người lạ là được. Cần gì vì các người không liên quan này đó mà thương tâm phiền thần đâu?

Nghĩ rõ ràng rồi, nàng ngẩng đầu, phát hiện Thiên Ti không biết đã đứng ở phía sau mình lúc nào.

Thấy nàng đã tốt hơn, Thiên Ti dường như không có việc gì đưa m khăn ẩm cho nàng: “cô nương lau mặt, bên ngoài quá nóng, trên mặt ngài đều là mồ hôi.”

Lâm Cẩm Nghi trên mặt đương nhiên đều là nước mắt, Thiên Ti cố ý không nói gì, nàng cũng không nói, nhận khăn, lau mặt.

Cũng may vào hạ rồi, nàng dễ toát mồ hôi, cảm thấy son phấn trên mặt lẫn mồ hôi rất khó chịu, sẽ không thường xuyên trang điểm. Mấy ngày gần đây mừng thọ thái hậu, trước khi xuất môn nàng cũng chỉ thoa chút son, lúc này không cần lo lắng trang dung có vấn đề.

Nhưng nàng đến cùng khóc lớn một hồi, hốc mắt đỏ dọa người, trước mắt cũng không tiện trở về gặp người. Thiên Ti liền đem khăn ẩm cho nàng lau mắt.

*

Cách đó không xa sau một bụi cây, Tiêu Tiềm lẳng lặng đứng.

Thân cây tuy lớn, cành lá cũng không tính là sum xuê. Vương Đồng ở sau lưng hắn, nửa thân mình phơi dưới thái dương, lúc này đã đầy đầu mồ hôi.

“Vương gia, chúng ta đi tới sao?” Vương Đồng không chịu nổi muốn hỏi. Vương gia bọn họ lúc trước uống rượu cùng hoàng đế, sau đó có cung nhân đến rót rượu không biết nói gì đó, vương gia bọn họ liền nói “không thắng được sức rượu, đi ra ngoài hít thở không khí” mới đến chỗ này.

Nhưng đến nơi này, vương gia bọn họ chỉ trốn phía sau gốc cây. Trốn hơn một khắc thời gian, cái gì cũng không làm, không thể chỉ tới phơi nắng đi?

Tiêu Tiềm không nói , Vương Đồng theo tầm mắt hắn nhìn về phía đình hóng mát ——

Lâm phủ nhị cô nương kia đang lau mắt, vừa cười vừa nói chuyện cùng nha hoàn.

hắn cũng không rõ có cái gì để xem.

hắn cũng không ngốc, biết vương gia nhà hắn hơn phân nửa đến vì cô nương này.

Nhưng cô nương người ta đã khóc xong rồi, vương gia nhà hắn không có động tĩnh gì. thật sự khiến người đoán không ra.

Lại qua một hồi lâu, Tiêu Tiềm rốt cục mở miệng nói: “đi thôi.” nói xong liền xoay người.

Vương Đồng càng không hiểu, nhắm mắt theo đuôi. Vương gia nhà hắn thật sự là không hiểu liên hương tích ngọc a! rõ ràng là đến vì người ta, lúc người ta khóc cũng không đến trấn an hai câu, sao có thể được việc đây? Nếu không phải biết là vương gia nhà hắn không thích người khác lắm miệng, hắn đã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khuyên vài câu.

Mặt Tiêu Tiềm không biểu cảm đi ở phía trước, khóe môi không tự giác loan loan.

Chuyện phát sinh ở Từ Ninh cung về sau hết thảy hắn đều biết, vốn tưởng rằng theo tính tình nàng từ trước chịu không nổi ủy khuất, đương nhiên là phải khổ sở một hồi, bảo người ta đưa nàng tới nơi này.

Vương Đồng đoán không sai, Tiêu Tiềm vốn cũng định tới an ủi Lâm Cẩm Nghi. Nhưng nàng vừa tới đã khóc, Tiêu Tiềm nghĩ nàng sợ nhất người khác nhìn thấy nàng mất mặt, mới không lập tức đi qua, chỉ nghĩ chờ lúc nàng khóc xong mới xuất hiện. không nghĩ tới Lâm Cẩm Nghi khóc xong lập tức tốt hơn, cảm xúc bình phục rất nhanh, đã có thể cười nói với nha hoàn. Thực không giống với bộ dáng trong trí nhớ của hắn, hắn cũng không cần xuất hiện nữa.

Nhiều năm qua, hắn từng tâm tâm niệm niệm, hi vọng nàng trưởng thành hơn, các loại phương pháp đều thử một lần nhưng không thể làm nàng thông suốt.

Nay, vào lúc hắn không biết, cô nương của hắn đã bất tri bất giác trưởng thành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN