Kế Thê - Chương 265: Tự Cấp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Kế Thê


Chương 265: Tự Cấp



Ngụy Tử đề nghị, Thường Nhuận Chi tinh tế suy nghĩ vài ngày.

Ở ngõ hẻm Trung Quan, phụ thuộc vào quản hạt trong cung. Do đó coi như là nội vụ trong cung, cho nên thuộc sự quản lý của người cầm phượng ấn Hoàng hậu ở hậu cung. Mà trước đó là do Quý phi nắm giữ.

Quý phi cũng bị giam cầm vì việc của Thái Tử, quyền lợi to lớn ở hậu cung bị đoạt mất. Mặc dù không bị phế Quý phi vị, nhưng có thể nghĩ hiện tại bà ta sống qua ngày cũng không mấy tốt đẹp.

Bây giờ nơi này, thuộc sự quản lý của Nội Vụ Tư.

Mà bên trong Nội Vụ Tư… Đều là người của Thái Tử.

Nghĩ vậy, Thường Nhuận Chi không khỏi cảm thán.

Lần đầu tiên có thể đưa đồ vào là vì chuyện xảy ra đột ngột, Thái Tử còn chưa kịp hạ lệnh ngăn cản để nàng chui chỗ trống; lần thứ hai Hoa Trạch và Ngụy Tử vào nhân tiện mang theo chút đồ, cũng bởi vì có khẩu dụ của Thánh thượng, Thái Tử mới không dám ngăn cản.

Hiện tại, bọn họ thân là tù nhân. Nếu đề ra ý kiến, dựa theo tính tình Thái Tử có thể đồng ý mới là lạ.

Thường Nhuận Chi liên tục im lặng không đề cặp tới, cũng là lo lắng điểm này.

Sợ là sợ Thái Tử không đồng ý, ngược lại ý thức được tầm quan trọng của việc ăn uống đối với bọn họ, nhân cơ hội nhéo con đường này, khó xử bọn họ trên chuyện ăn uống.

Thế là khi ăn cơm trưa, nàng liền nói ra điều nàng lo lắng.

Lưu Đồng nói: “Nàng lo lắng không sai, Thái Tử là người có thù tất báo, nhất định sẽ không để chúng ta sống thoải mái.”

“Vậy phải làm sao đây?” Ngụy Tử nói: “Bên trong ngõ hẻm Trung Quan, chắc có chỗ Thái Tử không thể chú ý đến? Có thể gạt cơ sở ngầm của hắn, cùng người trong này đánh quan hệ tốt, cầu xin bọn hắn?”

“Lại nói tiếp, ngõ hẻm Trung Quan không nhỏ, một nửa là có người sống, một nửa nghe nói là đất trồng rau.” Hoa Trạch nghiêm túc nói: “Ngõ hẻm Trung Quan chỉ được phép vào, rất ít có người có thể từ trong ngõ hẻm Trung Quan đi ra, mỗi tháng chỉ vận chuyển một chút lương thực vào, muốn ăn thịt, Nội Vụ Tư cũng không cung ứng. Cho nên ngõ hẻm Trung Quan tự mình ích đất trồng rau, ngược lại cũng có thể tự cấp tự túc.”

“Vậy không thiếu đồ ăn.” Ngụy Tử nói: “Có thể trồng chút đồ ăn không? Viện này tuy rằng không lớn, nhưng vẫn trồng được chút rau dưa tươi mới.”

“Ngươi làm được?” Lưu Đồng hỏi.

Ngụy Tử gật đầu: “Cha nô tì từng sống ở nông trang, hồ nhỏ nô tì theo ông ấy học qua cách trồng trọt, cũng biết một ít ứng quý rau dưa. À, cũng biết cách nuôi gà.”

Lưu Đồng tưởng tượng cảnh gà mái trong viện mang theo gà con tìm đồ ăn trong đất, không biết vì sao đột nhiên lại rùng mình.

Thường Nhuận Chi uống canh, ấn ngực chờ cảm giác rầu rĩ đi xuống, mở miệng nói: “Nếu như thế, vậy trước tiên hỏi người đưa cơm, có thể cho chút rau dưa tươi mới hay không. Xem phản ứng của hắn ta.”

Thực thi hành động này là Hoa Trạch. Trước lúc tới gần giờ cơm chiều, người đưa cơm đến, gõ gõ cửa viện, từ lỗ nhỏ bên cạnh cửa viện đưa dần từng hộp thức ăn mới vào, lại duỗi tay trả lại thực hộp lúc trưa cho hắn ta.

Lưu Đồng đứng ở bên cạnh Hoa Trạch, nhìn tay người nọ.

Khớp xương thô to, bàn tay thô ráp, vừa thấy chính là người quen sống khổ cực.

Theo lỗ nhỏ để mở nhìn ra, người tới mặc một bộ quần áo cũ có chút trắng bệch.

Nếu là cơ sở ngầm hoặc người bị bắt mua, chắc cũng không đến nỗi khó coi như vậy.

Hoa Trạch nhìn Lưu Đồng, Lưu Đồng gật đầu, Hoa Trạch lên tiếng hỏi: “Viện ngoại đại ca, có thể hỏi thăm ngài chuyện này được không?”

Cánh tay vói vào cửa viện dừng một lát, thu trở về, đáp bằng thanh âm thô cát: “Hỏi đi.”

Có thể trao đổi thì có hi vọng.

Hoa Trạch chà xát tay: “Đại ca, không biết phụ trách việc ăn uống ở viện chúng ta là vị đại nhân nào? Có thể cho chúng ta một ít sơ quả tươi mới không?”

Người ngoài cửa trầm mặc một lát, nói: “Muốn cái gì?”

Hoa Trạch nói: “Sơ quả đương quý là được.”

Lại đợi một lát, người ngoài cửa nói tiếp: “Chờ xem.”

Tay lại tiếp tục duỗi vào, Hoa Trạch liền đem thực hộp giao tận tay hắn ta.

Khi hắn ta tiếp nhận thực hộp, thời điểm từ nhỏ trong động xuất ra, Hoa Trạch nhân cơ hội khom lưng, lơ đãng quét mắt nhìn diện mạo người nọ, lại bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, cười nói: “Đa tạ đại ca.”

Người nọ làm như không có phát hiện, chỉ chốc lát sau liền nghe được tiếng bước chân đi xa.

“Thế nào?” Lưu Đồng hỏi.

Hoa Trạch hồi đáp hắn: “Lưng người nọ bị còng, nhất định là người đã có tuổi. Còn nữa, một con mắt của hắn dùng bố tráo che lại, chắc là mắt bị tàn tật.”

Có thể vào ngõ hẻm Trung Quan, cơ hồ đều là hoạn quan. Thỉnh thoảng sẽ có cung nữ vào, bất quá tình huống như vậy không nhiều lắm.

Hoạn quan trong ngõ hẻm Trung Quan, có bệnh hiểm nghèo, có tàn tật, cũng có phạm tội bị biếm đến nơi này.

Bị biếm, hơn phân nửa chính là quản sự nơi này. Giống như tổng quản thái giám ngày đó dẫn Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi tới, chắc là ở trong cung cũng có chút thế lực, công công đắc tội người bị đưa tới ngõ hẻm Trung Quan.

Còn những hoạn quan bị bệnh hiểm nghèo hoặc là tàn tật, tự nhiên không muốn gặp người.

Cũng không biết người phụ trách đưa một ngày ba bữa cho bọn hắn, là từ đâu chiếm được chuyện này.

Sáng sớm ngày hôm sau, tổng quản thái giám mở cửa viện, đẩy một bản rau dưa tươi mới vào.

Độc nhãn thái giám tay cầm thực hộp, đi ở phía sau.

Hoa Trạch sửng sốt, bước lên phía trước đi cùng họ.

Tổng quản thái giám vẫn bộ dáng không nóng không lạnh, Hoa Trạch đệ bạc cho hắn, hắn cũng thu, chính là thái độ ôn hòa như cũ.

Độc nhãn thái giám giao thực hộp cho Ngụy Tử, Ngụy Tử khoái nhân khoái ngữ hỏi: “Phiền toái hai vị công công, không biết mỗi ngày có thể đưa tới một ít rau dưa không? Nếu là có đồ ăn, ta cũng có thể tự mình trồng.”

Tổng quản thái giám vén mí mắt nhìn nàng: “Nuôi gà được?”

Ngụy Tử sửng sốt, vội gật đầu nói: “Cũng có thể nuôi.”

Tổng quản thái giám nhàn nhạt đáp trở về “Chờ”, tiếp đón độc nhãn thái giám bỏ đi.

Cửa viện lại bị khóa.

Tiểu viện không lớn, chút động tĩnh này, Thường Nhuận Chi và Lưu Đồng nghe thấy hoàn toàn.

Ngụy Tử trở về, cảm thán nói: “Trong ngõ hẻm Trung Quan, cũng có hai người lương thiện.”

Lưu Đồng ở một bên thịnh cháo cho Thường Nhuận Chi, một bên nói: “Chờ lần sau bọn hắn đến, hỏi bọn hắn tình huống cụ thể bên trong. Nếu Thái Tử thật có lòng có thể coi là kế, trong lòng chúng ta cũng có cái phổ.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, suy nghĩ một lát nói: “Bạc thiếp mang tới còn không ít, muốn đánh chút lời, chắc là đủ.”

Ngụy Tử buồn bực nói: “Không phải nói nơi này chỉ được vào không được phép ra sao? Đám công công này muốn bạc làm cái gì?”

Thường Nhuận Chi mỉm cười: “Nào có chuyện trắng chính là trắng, đen chính là đen? Nói là chỉ có thể vào không thể ra, cũng có thể thần không biết quỷ không hay đi ra. Dù sao trong ngõ hẻm Trung Quan thường có hoạn quan bệnh hiểm nghèo qua đời, tìm người chôn cất cũng có thể. Không cần bạc sao?”

Ngụy Tử nói: “Vậy điện hạ và cô nương…”

Thường Nhuận Chi buồn cười nhìn nàng ta.

Ngụy Tử dừng lại câu chuyện, cười mỉa: “Là nô tì nghĩ xóa… Điện hạ vào ngõ hẻm Trung Quan, cả triều đều biết, trong này phỏng chừng có người bệ hạ phái tới giám thị điện hạ, loại phương pháp này không dùng được.”

“Hiện tại tình huống như vậy, đã xem như tốt nhất.” Thường Nhuận Chi nói: “Chúng ta tạm thời có thể an ổn. Hi vọng phía sau sẽ không tái sinh chuyện xấu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN