Kế Thê
Chương 316: Thị Tật
Nguyên Vũ đế bị liệt cũng đã một thời gian dài, làm một đế vương tâm cao khí ngạo, lưu lạc đến tình trạng hiện tại, nói vậy trong lòng ông ta cũng không chịu nổi.
Nhìn không tới hi vọng phục hồi như cũ, thân thể dần dần suy yếu, khát vọng tiếp tục sinh tồn đối với ông ta cũng sẽ dần dần tiêu tán hầu như không còn.
Giờ đây, ông ta cũng chỉ có thể trơ mắt, đếm ngược lại thời trước mà thôi.
Thường Nhuận Chi vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Lưu Đồng, nhẹ giọng nói: “Sinh lão bệnh tử, là chuyện thường.”
“Ta biết.” Lưu Đồng vuốt cằm, cười nói: “Ngày tháng của phụ hoàng không nhiều lắm, Thái y đã sớm nói qua cùng Ngũ ca.”
Thường Nhuận Chi trầm mặc, hỏi: “Thụy vương có tính toán gì?”
Lưu Đồng lắc lắc đầu: “Ngũ ca cũng không có tính toán đặc biệt gì cả, chẳng qua, nếu như phụ hoàng cái gì cũng không nói liền hoăng thệ*, Ngũ ca muốn kế vị, luôn có chút danh bất chính ngôn không thuận mùi vị.”
Hoăng thệ: chết.
Thường khi Vua một nước mất đi sẽ dùng ‘Băng hà’, Hoàng hậu mất thì dùng ‘Hoăng thệ’.
“Vậy Thụy vương không vội sao?”
“Từ trên nét mặt Ngũ ca, nhìn không ra ý tứ vội vàng.” Lưu Đồng cười khổ nói: “Ta cũng không biết Ngũ ca nghĩ làm sao.”
Đổi lại là người bên cạnh, tại thời điểm mấu chốt, chỉ sợ nghĩ đến nhiều nhất là muốn Nguyên Vũ đế nói di chỉ, chỉ định Thụy vương kế vị, hoặc là muốn Nguyên Vũ đế lập Thụy vương làm Thái tử, cũng tốt cho việc chờ ông ta hoăng thệ, Thụy vương có thể thuận lý thành chương thừa kế.
Nhưng đối với việc này Thụy vương lại không nóng nảy, nên có chút ý vị sâu xa.
Chẳng lẽ đến thời điểm này, Thụy vương còn muốn lấy hình thức “Không bức bách”, chờ Nguyên Vũ đế cam tâm tình nguyện hạ thánh chỉ sao?
Như thực là như thế này, Thường Nhuận Chi không thể không nói, Thụy vương đúng là có thể nhịn.
Lưu Đồng gãi gãi đầu: “Phụ hoàng bây giờ cũng sẽ không thể đi hướng hội, sự vụ lớn nhỏ trong triều, hiện tại đều là tứ đại thần quản, Ngũ gia cũng không cắm tay vào. Bất quá Ngũ ca nói, qua không được vài ngày, trong cung phỏng chừng muốn chư vị Hoàng tử thay nhau tiến cung thị tật.”
“Đó không phải là chuyện các nương nương trong cung phải làm sao?” Thường Nhuận Chi kỳ quái nói: “Hoàng tử cũng phải đi?”
“Sau khi phụ hoàng liệt, ít bằng lòng gặp nhóm nương nương trong cung, nghĩ đến là không đồng ý tự mình nhìn thấy bộ dáng nữ nhân đã từng xu nịnh ông ta, mất mặt, chuyện thị tật, chỉ sợ cũng không thấy chư vị nương nương.” Lưu Đồng nói: “Còn về phần vì sao nhóm Hoàng tử phải thị tật… Đây là Ngũ ca nói, nguyên do ta không mấy rõ ràng.”
Thụy vương phỏng đoán thật sự chuẩn, không quá hai ngày, trong cung liền truyền đến tin tức Nguyên Vũ đế bệnh nặng, tuyên chư vị Hoàng tử tiến cung, cho bọn hắn xếp ban, làm thị tật cho bọn họ.
Nguyên Vũ đế hoặc là muốn cùng tất cả nhi tử đều đến ở chung, không chỉ có cả phế Thái tử, bây giờ Thận Quận vương cũng tiếp vào cung, ngay cả người lâu ngày không lộ mặt, liên tục giả làm chim cút, đám người Kỳ vương, Lễ vương, Chúc vương, đều lĩnh chỉ vào cung.
Thụy vương không có phản ứng gì, vẫn mỗi ngày thỉnh an, làm công tiết tấu, tựa hồ đối với đám người Thận Quận vương vào cung thị tật không hề cảnh giác.
Lưu Đồng cũng vào cung, nghe Tổng quản Thái giám Gì Sáng sắp xếp lớp học một phen.
Hoàng tử thị tật, cần hai người phối hợp, cùng Lưu Đồng phối hợp thị tật một chỗ, là tì khí nôn nóng Chúc vương.
Xếp đến ngày Lưu Đồng thị tật, Chúc vương lại cáo ốm không đến.
Lưu Đồng chỉ cười nhạt.
Nguyên Vũ đế cả người gầy guộc như ma can, long bào mặc ở trên người rộng lùng thùng.
Ông ta rất ít nói chuyện, khi tỉnh, ánh mắt liền nhìn chằm chằm một chỗ, thỉnh thoảng sẽ chảy ra một chút nước mắt, cũng có nội thị nhanh chóng lau khô cho ông ta.
Lúc Lưu Đồng thị tật cũng rất ít lên tiếng, nội thị báo cho biết hắn cần làm cái gì, hắn liền làm cái đó.
Nói là thị tật, kỳ thực là ở trước mặt Nguyên Vũ đế biểu hiện hiếu tâm, thật sự bẩn hoạt mệt hoạt cũng luân không thấy nhóm Hoàng tử, hậu duệ quý tộc đến làm.
Đại khái cũng là trong khoảng thời gian này, Nguyên Vũ đế thấy được bộ dáng nhóm nhi tử hoặc có lệ, hoặc không kiên nhẫn, càng là hình tiêu mảnh dẻ.
Lúc Lưu Đồng thị tật coi như tận tâm, nhưng vừa đến thời gian giao ban cùng với các huynh đệ, hắn cũng bỏ đi không chút lưu luyến.
Cùng so sánh với biểu hiện nhóm Hoàng tử bên cạnh hoặc là lấy lòng, hoặc là chán ghét, Lưu Đồng như vậy tựa như hoàn thành nhiệm vụ, càng làm cho Nguyên Vũ đế ghé mắt.
Hôm nay lại là ngày Lưu Đồng thị tật, Chúc vương vẫn cáo ốm không tới, Nguyên Vũ đế cũng lười nói Chúc vương một câu. Đợi đến lúc sắp giao ban, Nguyên Vũ đế gọi Lưu Đồng lại, bình tĩnh nhìn hắn một lát, hỏi hắn: “Tiểu Cửu, ngươi, hận trẫm?”
Lưu Đồng im lặng một chút, nghĩ nên đáp ông ta là “Nhi thần không dám”, nói đến miệng lại dừng lại, nhàn nhạt nhìn ông ta nói: “Hồi phụ hoàng, đúng vậy.”
Nguyên Vũ đế không ngại hắn nói trắng ra như vậy, ho ho nói: “Bởi vì trẫm… Nhốt ngươi?”
Lưu Đồng lắc đầu, ánh mắt đạm mạc, giọng điệu xa cách: “Là vì phụ hoàng không xem nhi thần là con trai.”
“Trẫm, khi nào…”
“Theo nhi thần sinh ra, cho tới bây giờ.” Lưu Đồng trả lời ông ta: “Phụ hoàng chỉ xem phế Thái tử là con, còn con của hắn, ở trong mắt phụ hoàng, đều không coi là nhi tử.”
Nguyên Vũ đế mấp máy môi, nhìn vẻ mặt rất kích động.
Lưu Đồng dứt khoát ngồi xuống, nói với ông ta: “Phụ hoàng là Hoàng Đế, lấy thiên hạ làm trọng là lý thường phải làm, bởi vậy mà coi trọng người từng đã thừa kế, bỏ qua người con này, tình có thể nguyên. Nhưng chuyện khiến nhi thần buồn cười, nói là lấy thiên hạ làm trọng, đến cùng phụ hoàng lại hai đầu đều không băn khoăn rõ ràng. Nếu như đúng là lấy thiên hạ làm trọng, tại sao có thể cố ý đem giang sơn phó thác cho loại người ngu dốt như phế Thái tử? Phụ hoàng biết rõ hắn ta không chịu nổi, vì coi trọng thể diện đế vương của chính mình, suýt chút nữa đều không chú ý cơ nghiệp tổ tông.”
Lưu Đồng thở dài: “Ở trong mắt phụ hoàng, phế Thái tử là đứa con trai tinh quý, con của hắn đều không trọng yếu, đúng không? Nếu không, phế Thái tử đem tác phong phụ hoàng ngài bị liệt nói ra, ngài đều có thể nhẫn hắn… Thậm chí sau khi phế đi hắn, lại còn phong hắn một tước vị Thận Quận vương.”
Nói đến đó, Lưu Đồng khó tránh khỏi lộ vẻ mặt trào phúng: “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, ngài ngay cả nhi tử đều không dạy tốt, nói gì tới trị quốc?”
Ngực Nguyên Vũ đế cấp tốc phập phồng, miệng hừ hừ xuy xuy phát ra phá phong giống như tiếng vang.
Lưu Đồng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu bình thản nói: “Phụ hoàng, sắp đến thời gian giao ban, ngài đừng nghĩ nhiều, bảo trọng long thể mới phải. Nhi thần cáo lui trước.”
Lưu Đồng rời khỏi tẩm cung Hoàng Đế, che ngực có chút khó chịu.
Hắn biết, hắn không nên vào lúc này nói ra những lời này khiến Nguyên Vũ đế giận dữ, nhưng nhìn thấy bộ dáng Nguyên Vũ đế một chút cũng không biết là mình sai, hắn liền cảm thấy nghẹn thở, nói đuổi, ngữ điệu châm chọc liền bật ra.
Nếu như làm cho phụ hoàng giận đến nguy hiểm…
Trong lòng Lưu Đồng có chút bất an, ở ngoài tẩm điện đợi một hồi lâu, không thấy Thái giám nội thị bên trong có dị thường gì, mới yên lòng.
Tin tức Hoàng Đế bệnh nặng truyền đến dân gian, dân chúng đều bắt đầu có ý thức quy củ, muốn làm hỉ sự, đều nắm chặt làm, sợ một ngày kia Hoàng Đế hoăng thệ, vào quốc hiếu, chậm trễ hôn phối nữ nhân.
Mọi người đều câm như hến, sẽ chờ ngày nào đó bệ hạ long ngự tấn thiên.
Nhưng Nguyên Vũ đế như cũ còn treo một hơi.
Thân là đế vương, ông ta biết mình còn có một việc chưa hoàn thành.
Việc này không xong, ông ta không thể xem thường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!