Kẻ Thứ Ba
Phần 4
Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện…Tôi nhớ mang máng có người đâm vào tôi khi đó…
Cô y tá đon đả “ Nghỉ ngơi cho khoẻ rồi hai ba hôm nữa là được xuất viện”
-Hai ba hôm nữa cơ ạ,k được tôi phải về vì còn con nhỏ ở nhà…
-Cô cố găng ở lại để chúng tôi theo dõi vết thương…còn biến chứng gì hay sao nữa về lúc này rất nguy hiểm
-Vâng,cám ơn bác sỹ…vậy tiền nong thế nào ạ
-Có người thanh toán rồi
-Người đâm vào tôi ạ
-Không anh ta nói tình cờ thấy nên đưa cô đi cấp cứu…
-À vâng…cám ơn chị
Tôi suy nghĩ một hồi rồi gọi về cho mẹ đẻ …
-Mẹ à con có việc ở chỗ khác vài hôm nên mẹ chăm cu thóc cho con nhé
-Uk gặp chồng chưa
-Con gặp rồi mẹ…mẹ yên tâm
-Uk rồi con cái để mẹ trông cho cứ yên tâm
Tôi vẫn giấu mẹ chuyện tôi bắt gặp Văn lăng nhăng bên ngoài…nhìn điện thoại tôi thấy 27 tin nhắn của Văn…tôi k đọc mà xoá luôn bởi vì đọc tôi sợ sẽ không được dứt khoát.Người đàn ông là bố của con mình hoá ra lại là một kẻ dâm ô truỵ lạc đến mức kinh khủng đến như vậy,mình ghê tởm anh ta…
Văn ngồi đần mặt tại nhà nghỉ…anh ta cứ nhìn điện thoại và cũng k nỡ phũ phàng với cô bồ bé nhỏ của mình…Dịu ôm từ đằng sau…
-Vợ anh k nhìn em lần nào cũng k nói gì em cả chứng tỏ cô ta không ghen,k ghen là k yêu anh …
-Anh biết tính vợ anh cô ấy là người thẳng thắn và không bao giờ nói dối anh điều gì…anh đã làm tổn thương cô ấy
-Đến nước này rồi còn lưu luyến làm sao được nữa hả anh,cô ta còn kb đẻ,đẻ cho anh đứa con bị bệnh thì anh nghĩ thế nào?
-Anh chẳng nghĩ thế nào cả giờ anh chỉ mong vợ anh hết giận quay lại với anh
-Nếu chuyện này đơn vị anh biết thì sao
-Thì anh sẽ bị ra khỏi ngành
-Em muốn anh ra khỏi ngành,bố em có thể lo công việc tốt hơn cho anh,nhà em có vài công ty trên thành phố và anh có thể có một tương lai khác nếu chúng mình đến với nhau…anh à ( Dịu cầm tay Văn để vào bụng mình)…vì con chúng mình …con trai hoàn toàn khoẻ mạnh…anh lại muốn về quê đi làm thuê làm mướn hay sao?
Văn vò đầu vẻ suy nghĩ rối bời…
Tại khu nghỉ dưỡng hạng sang hướng biển Dũng đi đi lại lại rồi lo lắng …Đức mở cửa phòng vào
-Anh à,cô ta sao rồi anh ổn chưa
-ổn cả rồi k cần quá lo lắng
-Em cám ơn anh,trong nhà này đúng là chỉ có anh tốt với em nhất…dù cho k cùng mẹ sinh ra nhưng anh luôn là mẫu người cho em học hỏi
-Dũng này,khi lái xe tốt nhất k nên rượu bia…bố giờ đã giao quyền tạm thời cho mẹ kế nên nếu có sơ hở bà ta sẵn sàng cho em vào tù em hiểu chưa
-Em biết rồi mà…bà ta gọi em sang từ nãy rồi nhưng em chưa sang đang chờ anh đây…nhưng sao em thấy bà ta như đã quen anh từ trước
Đức cười nhẹ rồi đứng dậy vỗ vai Dũng “ Anh sống k phụ thuộc vào bố nên anh hoàn toàn k ngại gì bà ta cả “
-Em cũng muốn như anh
-Bớt chơi lại tập trung mà làm
Hai anh em dắt nhau đi sang khu nhà bên…bàn tiệc của giới nhà giàu sẵn sàng,ai nấy đều súng sính váy áo…một người phụ nữ chỉ hơn 30 tuổi cao ráo,trắng trẻo gương mặt xinh như mấy cô hot girl đi ra đon đả…
-Hai anh em làm gì mà dì gọi mãi bây giờ mới sang ( Mẹ kế)
Dũng ấp úng : toi chờ anh Đức về rồi cùng qua
-Vậy sao Đức đi đâu vậy
Đức nhấp ly rượu lên môi và không nhìn bà mẹ kế cho đến khi Dũng rời đi chỉ còn Đức và mẹ kế đứng cạnh…cô ta xoa nhẹ lên tay Đức
-Sao hôm nay k nhìn em vậy
-Giữ khoảng cách đi
-Bố anh làm gì có ở đây mà lo
-Tôi k lo cho cô mà lo cho tôi bị ảnh hưởng xấu khi đứng cạnh mẹ kế trẻ tuổi..
-Em làm anh thấy bị ảnh hưởng sao,anh nói hơi quá rồi đấy
-Tôi đang tự hỏi k hiểu ông già nghĩ gì mà lại để cô tạm thời nắm giữ quyền trong gia đình…Dũng hay Mai ( em gái) đều còn nhỏ và k phải do cô sinh ra nên hãy làm một người mẹ tốt hơn là suốt ngày đi mưu kế hãm hại con của chồng…
-Em vào gia đình này là vì ai?
-Ồ vì em chứ ai,vì em thích giàu có ,thích đi xe đắt tiền dùng những món đồ xa xỉ..em chấp nhận lấy người hơn cả tuổi bố em thì anh nể em thật đấy…
Đức cười rồi quay đi ra chỗ khác nói chuyện cùng mấy người đàn ông …Người mẹ kế tên Ly nắm chặt tay rồi lầm bầm “ Nếu ngày đó anh k vứt bỏ em thì em đã kp hy sinh đến thế này,anh là kẻ chỉ biết chà đạp lên những cô gái rồi vứt bỏ …trong đó có em…em k giống họ em nhất định cho anh thấy em khác với những cô gái tầm thường khác”…
Tôi sau khi trở về nhà thì thấy mẹ tôi ngồi thừ người ở góc nhà
-Mẹ cu thóc đâu
-Mẹ gửi sang bà quỳnh hàng xóm
-Mẹ sao thế
-Con gặp chồng chưa?
-Con gặp rồi sao vậy mẹ
-Cầm lấy đọc đi
Mẹ đưa vào tay tôi tờ giấy ly hôn…
-Anh ta đưa lúc nào hả mẹ
-Mẹ nó sang đưa…ở làng bh ầm lên là thằng Văn có con với đứa khác nhà con bé ý giàu lắm nên nó đổi vợ…k biết đúng k nhưng nó đưa giấy ly hôn người vợ đã chờ đợi nó bao năm qua…hết lòng vì nhà chồng để giờ được gì hả con
Mẹ tôi oà khóc còn tôi nắm chặt tờ đơn ly hôn …
-Mẹ…cái gì đến cũng sẽ đến kết thúc cánh cửa này sẽ là cánh cửa mới của con …kết thúc cũng tốt vì hắn là kẻ k xứng đáng…
Cũng từ giây phút tôi kí vào tờ giấy ly hôn đó…tôi nhận ra bản thân mình có lẽ đã lựa chọn một quyết định đúng đắn,tình cảm đã hết…một mối nhân duyên bạc bẽo…anh ta nhắn cho tôi rằng sẽ để tôi nuôi con…mẹ anh ta rêu rao khắp làng rằng tôi mất dậy trong khi cả làng biết nhà họ hám tiền…nhà cô ta xây hẳn một căn nhà mới khang trang cho mẹ Văn…và cũng kể từ ngày ra toà chỉ có mình tôi cũng là lúc mẹ Văn k một lần hỏi han đến con tôi…Văn cũng vậy…những lời van xin của anh ta khi tôi bắt gặp đều là những lời giả tạo dối trá…tôi chở con đi qua nhà Văn xây to…hàng xóm gọi tôi
-Thu…sang tuần nó lấy vợ mới rồi khổ thân hai mẹ con tính sao
-Tính gì nữa cô cháu ly hôn rồi mà
-Đàn bà cứ chờ đợi là thiệt,cô nghe nói nó cưới xong cũng k về ở mà lên thành phố…bỏ vợ khổ sở ở nhà con thì bệnh thằng này bạc thế sau gánh nghiệp nên đừng có mà buồn…
-Cháu cũng hết buồn rồi cô,cũng quen với việc chỉ có hai mẹ con rồi cô ạ…
-Uk thóc bà cho cái kẹo này…
-Xin bà đi con
Cu thóc cầm rồi cứ đập đập kẹo vào lưng mẹ vẻ rụt rè…cô hàng xóm thở dài nói với chồng “ khổ thân nó hai mẹ con suốt ngày lọc cọc xinh xắn chứ đến nỗi nào gặp đúng gia đình k ra gì”
-Nhà nó hám tiền quá…tiền đôi khi đâu phải là tất cả,có vài đồng tích cóp mang đi chữa cho con mẹ nó cũng lấy rồi nghĩ tội
-Thi thoảng đi qua đây ông cứ cho nó cái kẹo hay gói bim bim
-Mẹ cái Thu bảo nhà nó cũng dọn đi mà…lên thành phố chữa bệnh cho thằng thóc
-Khổ thật,kẻ đi chữa bệnh cho con kẻ ăn sung mặc sướng cưới vợ hai…lần này tôi k đi ăn cỗ cũng k mừng
-Nhà nó k nhận phong bì chỉ mời ăn cỗ kìa,đúng là thể hiện lấy con nhà giàu…
-Càng tốt tôi cũng k thích quan hệ với lũ đó…
Tôi và mẹ quyết định lên thành phố để đi chữa bệnh cho thóc…tiền tiết kiệm của mẹ mẹ bỏ ra tất cả bà bảo
-Chết có mang đi dc đâu chả cho con cho cháu thì cho ai,mẹ cũng k có nhiều cứ đi xem thế nào…
-Vâng lên đó con cũng xin đi làm được rồi…cái Huệ bạn con nó bảo chỗ nó đang tuyển nhân viên nên dki cho con luôn
-Tốt quá rồi đi thôi con…quên hết mọi chuyện ở đây đi
-Vâng…con ổn mẹ ạ…
Thật ra cứ nói vậy nhưng đêm nào ôm con tôi cũng khóc vì thương con…bé tí đã k có bố và anh ta cũng như là thằng bé k tồn tại…thương con vì trót sinh ra con mang căn bệnh tự kỉ…giờ bố mẹ chia tay rồi con sẽ thiệt thòi nhưng đã nhủ lòng sống phải đáng sống con ạ…mẹ sẽ bù đắp cho con…
Lên tới thành phố mẹ con tôi thuê một phòng trọ gần trường Cu thóc…ngôi trường dành cho những đứa trẻ tự kỉ…Còn tôi đứng trước mặt quản lý của một cửa hàng đồ hiệu
-Chưa có kinh nghiệm chỉ biết tiếng anh
-Dạ vâng em sẽ cố gắng mong chị chỉ bảo cho em ạ
-Em này bán đồ hiệu cũng yêu cầu k phải quá cao nhưng cũng kp quá thấp…em phải biết về nó và giá trị của nó mới có thể làm được…
-Em hiểu ạ chị cho em vừa làm vừa học được k ạ
-Huệ nó yêu em trai chị nên nó mở lời xin cho em chị cũng lưỡng lự nhưng vì em dáng dấp gương mặt đều ok nên chị sẽ cho em thử việc 3 tháng với mức lương thử là 4tr em đồng ý không
-Dạ được chị ạ…được ạ…em cám ơn chị…
-Ok em từ mai bắt đầu đi làm nhé…
-Vâng em cám ơn chị nhiều ạ…
Vậy là tôi bước đầu đã ổn định…bước chân về tới cửa mẹ tôi hí hửng
-Dì con gọi sang nhà chơi,mẹ bảo mai rồi nhưng nó bảo lên Hà Nội mà không qua nhà nó là không được…mẹ con mình qua đó một tí
-Cách đây xa không mẹ…
-Gần thôi dì bảo cho xe đến đón
Dì tôi lấy chồng giàu có rất có điều kiện…xe đến đón tôi và đứng trước căn nhà to lớn biệt thự hạng sang mẹ và tôi cũng k khỏi ngạc nhiên
-Mẹ chưa tới bao giờ đúng không
-Ừ …nhiều lần nó bảo mẹ lên nhưng mẹ có bao giờ đi đâu được ngoài cái xó làng đó đâu
-Sao ngày xưa ông bà lại cấm dì lấy chú này vậy mẹ,chú giàu có thế này cơ mà…
-Vì chú ấy có vợ…ông bà ngoại con nói không được xen vào gia đình người ta,không được là kẻ thứ ba nhưng dì con nhất quyết theo đuổi tình yêu và chú này cũng quyết dứt bỏ vợ để lấy dì con
-Vậy thì sao có hậu được hả mẹ
-Kệ đi con,tới đâu hay tới đó…
Tôi thấy cu thóc sụt sịt mũi …
-Mẹ vào trc đi con ra mua cho cháu lọ nhỏ mũi k là tí ngạt mũi khó thở
-Uk đi đi chắc bên ngoài có hiệu thuốc đấy…
-Vâng…
Tôi chạy đi mua thuốc nhỏ…đi mãi k ra khỏi khu lại lạc sang khu bên…nhìn đường ngã tư vắng tanh k thấy ai mà hỏi…
Đức lái con xe màu đen anh ta mặt lầm lỳ lái vụt qua Thu…lướt qua nhau mái tóc của Thu khẽ bay nhè nhẹ…Đức chợt khựng lại ngờ ngờ rồi nhận ra cô gái bị tai nạn hôm đó…anh ta đang suy nghĩ thì Thu gõ cửa
-Anh ơi xin lỗi cho em hỏi đường ra ngoài khu Bằng Lăng này đi đường nào ạ…khĩ nãy em ở khu Anh Đào mà đi bộ thế nào lại lạc sang đây
Đức bỏ chiếc kính đen ra rồi cười nhẹ
-Em có thể lên xe anh chở miễn phí
-Dạ thôi đi đường nào vậy anh
-Trong này nó lòng vòng anh cũng kb tả ra sao,lên đi anh chở em ra…
Thấy Thu ấp úng Đức mặc bộ đồ thể thao đen xuống mở cửa xe vẻ lịch lãm mời Thu lên xe
-Vậy phiền anh rồi
-Không sao đâu có gì?
Thu ngồi trên xe vẻ ngại cứ cúi đầu …thế nào mà cô nhắm mắt ngủ gật…Đưc phanh xe
-Đến cổng rồi
Anh ta quay sang nhìn Thu đang ngủ ngon lành…Đức thấy Thu tựa đầu vào ghế ngủ say giấc…anh ta mỉm cười rồi nhìn những vết thương trên cổ Thu đã hoàn toàn bình thường…đúng lúc điện thoại của Thu reo lên…cô giật mình tỉnh giấc
-Vâng con đây mẹ
-Sao lâu thế
-Con bị lạc,con về luôn đây ạ…cám ơn anh nhé xin lỗi vì đã ngủ quên ( ú ớ)
Đức bật cười nhẹ với chiếc răng khểnh của anh ta rất duyên
-Anh có thể xin số em và mời em một ly cafe được không
Thu đổi sắc mặt
-Không…em có chồng con rồi anh thông cảm…
-Có sao đâu anh thích những phụ nữ từng trải
Thu đột nhiên lừ mắt
-Ánh mắt đó là sao vậy ( Đức lại bật cười)
-Giàu có điển trai mà có thói tán gái dạo thì k có hạnh phúc đâu,có tất cả mà k có hạnh phúc thì anh sẽ chẳng có gì
-Đang khen hay mỉa đấy ( cười)
-Tôi cám ơn anh đã chỉ đường
-Này tôi chỉ là lái xe thôi k giàu có gì cả,
tôi chỉ muốn làm quen thôi mà có cần căng vậy k?
-Chào anh
Thu đi xuống đóng sầm cửa …Đức ngồi trong xe anh ta thay đổi sắc mặt đang cười thành lạnh tanh “ Em là cô gái may mắn khi tôi chấm em cho đêm nay”…
Dường như Thu không biết mình vừa gặp ai…trong giới dân chơi Đức nổi tiếng với phong cách sống đào hoa đã thích cô gái nào anh ta nhất định chiếm bằng được…anh ta được gọi là Đức Chất!…
(❤️ Đọc xong nhớ like và chia sẻ để mai chủ nhật vẫn có nha)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!