Kẻ Trộm Mộ - Chương 51: Âm mưu (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Kẻ Trộm Mộ


Chương 51: Âm mưu (1)


Type: Hasuko

Nhưng đúng vào lúc này, chuyện bất ngờ đã lại một lần nữa xuất hiện. Khi anh gầy chuẩn bị tung người nhảy lên cao, một sợi dây thừng bỗng nhiên buông xuống phía trên đỉnh đầu chúng tôi. Đương khi chúng tôi kinh ngạc, một bóng người đã mau chóng trượt xuống dưới theo sợi dây thừng đó, chúng tôi còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì thì bóng người đó đã đột nhiên tung cước đá Tôn Kim Nguyên ngã lăn ra đất. Tôi đang định chạy ra đỡ cậu ta dậy thì một họng sung đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu tôi, hơn nữa bên trên đó còn có lắp bộ phận giảm thanh.

Tôi ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, lập tức giữ nguyên tư thế, không dám động đậy. Người này mặc một bộ đồ bó sát màu đen, mái tóc trắng như cước, trên mặt phủ đầy nếp nhăn, tôi đoán ít nhất lão ta cũng đã phải sáu mươi tuổi, có điều đối mắt của lão thì lại cực kỳ sắc bén, hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác chút nào.

Tôn Kim Nguyên bị lão già này đá trúng ngực, khó khăn lắm mới bò dậy được, nhưng đúng lúc này lão ta lại lớn tiếng quát: “Không được động đậy, bằng không ta sẽ lấy mạng ngươi.”

Giọng của lão ta nghe cực kì cứng rắn, không giống như đang nói đùa chút nào, chỉ cần Tôn Kim Nguyên không nghe lời, tôi dám khẳng định trăm phần trăm là lão sẽ không chút do dự bóp cò ngay.

Tôn Kim Nguyên liền không đứng lên nữa mà ngồi bệt dưới đất, nhưng cậu ta vừa mới liếc qua phía lão già kia thì đã không kìm được trợn tròn mắt, há hốc mòm, sau đó nhìn lão ta, lắp bắp hỏi: “Sư… sư phụ? Sao người lại tới đây? Người làm thế này là có ý gì?” Vừa nói, Tôn Kim Nguyên vừa chỉ tay về phía khẩu súng lục đen ngòm trong tay lão ta.

Cái gì? Lão già này chính là sư phụ của Tôn Kim Nguyên ư? Tại sao lão ta lại tới đây chứ? Tôi bất giác cảm thấy nghi hoặc.

Lão già đó cười lạnh một tiếng, nói với Tôn Kim Nguyên: “Được rồi, chuyện đã đến nước này, ta cũng không giấu giếm ngươi làm gì nữa.”

Lão già đã nói xong liền tránh ra xa, nhưng khẩu súng trong tay thì vẫn chĩa về phía mấy người chúng tôi, mãi đến khi đi đến bên cạnh cửa Tử, lão ta mới dừng lại. Khoảnh khắc này, trong đầu tôi bỗng lóe lên những hình ảnh mà mình mới nhìn thấy cách đây chưa lâu, tư thế đứng của lão già này bây giờ, còn cả cái cửa sau lưng lão ta nữa, thực sự rất giống trong bức tranh của Triệu Cơ. Phải rồi, chính là như thế, bóng đen mơ hồ kia đứng bên cạnh một cái cửa, trong tay chẳng rõ đang cầm cái gì chỉ về phía bốn người chúng tôi, bây giờ ngẫm lại, thứ mà bóng đen đó cầm trong tay hóa ra là một khẩu sung lục, còn bóng đen đó thì chính là sư phụ của Tôn Kim Nguyên. Nghĩ tới đây, thiếu chút nữa tôi đã kêu lên thất thanh.

Lão già đó cười lạnh một tiếng, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xưa, đồng thời nhìn Tôn Kim Nguyên bằng ánh mắt đầy ý vị, nói: “Hơn bốn mươi năm trước, khi đó ta còn rất trẻ, sau khi được nghe kể truyền thuyết về núi Lương Vương thì sư phụ liền hạ lệnh, yêu cầu ta và sư huynh cùng đi tìm bảo vật trong truyền thuyết. Trời cao không phụ người có lòng, sau bao lần thất bại, bọn ta cuối cùng đã tìm được lăng mộ của Nguyên Lương Vương. Tuy ta và sư huynh đã phải trãi qua không ít nguy hiểm, còn thiếu chút nữa chết trong ngôi mộ cổ ấy, song rốt cuộc vẫn lấy được thứ mà mình cần, đó là hai món thần khí tráp pha lê và dạ minh châu.”

Nói tới đây, trong mắt đột nhiên bừng lên những tia hung dữ, lão già đó nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Có điều, sư huynh kỳ thực chẳng lớn hơn ta bao nhiêu, hơn nữa lại được sư phụ thiên vị, do đó chỉ cần y còn sống thì ta sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành người kế tục của sư phụ. Vả lại sư phụ cũng đã nói, chỉ cần lần này sư huynh có thể mang về hai món thần khí đó là sẽ truyền ngôi vị lại cho y.” Lão già đó đưa mắt nhìn chúng tôi, sau đó lại nói tiếp: “Các ngươi thử nghĩ mà xem, ta thân là sư đệ, sao có thể cam tâm được? Nhưng ta không cam tâm cũng vô ích, vì sư huynh võ nghệ cao cường, dù ta có muốn giết y cũng chẳng  được.” Lão già đó chợt nở một nụ cười lạnh. “Có điều trên đời này chẳng có chuyện gì là tuyệt đối, trên đường ta và sư huynh trở về, trời đột nhiên đỗ mưa lớn, thế là bọn ta phải vội vã chạy đi tìm kiếm chỗ trú mưa. Chẳng ngờ lại quá trùng hợp, sư huynh vì nhất thời sơ ý nên đã trượt chân rơi vào một hang động trên mặt đường. Ta tới đó xem thử, thấy hang động này sâu vô cùng, nhìn xuống chẳng thấy đáy đâu. Ta vốn định xuống dưới xem thử sư huynh đã bị ngã chết chưa, chẳng ngờ lại có một con chim lớn đột nhiên bay ra làm ta sợ quá, lập tức từ bỏ ngay suy nghĩ này. Ta nhủ thầm đây có lẽ là ý trời, để ta đỡ phải ra tay, chi bằng hãy bỏ đi luôn là xong, để sư huynh ở dưới đó tự sinh tự diệt, dù sao hai món bảo bối kia cũng đang ở chỗ ta rồi.” 

Nghe tới đây, trái tim tôi như bị thứ gì đó nện mạnh vào, bởi câu chuyện này thực sự quá quen thuộc, còn chẳng phải chính là câu chuyện mà tiền bối xương khô Trương Duy Trí đã kể trong di ngôn ư? Lẽ nào là lão già trước mắt tôi đây chính là Trịnh Duy Tín – sư đệ của Trương Duy Trí? Lúc này, cả tôi, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao đều không kìm được sững người ngơ ngẩn.

Một thoáng sau đó, Tôn Kim Nguyên trầm giọng nói: “Thật không ngờ ân sư mà tôi vẫn luôn tín ngưỡng lại là hạng tiểu nhân như vậy. Nếu tôi đoán không nhầm, ông không phải Trịnh Nam Thiên gì cả, tên của ông là Trịnh Duy Tín đúng không? Chẳng trách ông lại thường xuyên nói tới truyền thuyết về núi Lương Vương trước mặt tôi, hóa ra ông cố ý nói để tôi nghe, qua đó mong tôi giúp ông đi tìm bảo vật.”

Trịnh Duy Tín cười lạnh, nói: “Đúng thế, có điều bây giờ ngươi mới biết thì đã quá muộn. Nếu như bốn mươi năm trước ta thật sự có được hai món thần khí đó, mà sư huynh lại đã chết, ta nhất định có thể trở thành người kế tục của sư phụ. Nào ngờ, hai món thần khí mà bọn ta đã phải trãi qua trăm nghìn cay đắng mới lấy được lại là đồ giả. Kết quả sư phụ nói ta muốn dùng thần khí giả để lừa gạt ông ấy, cho nên trong cơn giận dữ đã trục xuất ta ra khỏi sư môn.

Ta thực không thể cam tâm trước thất bại này, cho nên còn phải đến núi Lương Vương thật sự. Sau khi chui vào trong mộ ta đã vô cùng ngạc nhiên, vì bên trong không ngờ lại có người, đó là mấy trăm nô lệ, mà điều càng khiến ta kinh ngạc hơn là Lương Vương vẫn còn sống, hắn vẫn luôn ở trong ngôi mộ này. Khi đó ta cũng không dám tin, có điều sự thật lại bày ra ngay trước mắt, cho nên ta muốn không tin cũng không được.

Sau đó, ta bắt đầu đóng giả làm nô lệ, ngày ngày giúp Nguyên Lương Vương xây dựng thiên cung. Sau ba ngày quan sát, ta rốt cuộc đã làm rõ nguồn cơn mọi sự, đồng thời còn phát hiện ra rất nhiều bí mật của Nguyên Lương Vương. Hóa ra tráp pha lê và dạ minh châu thật sự tồn tại, chúng không chỉ có thể phát ra những tia sáng chói mắt đối phó với kẻ địch, còn có thể khống chế ý chí của người khác.” Vừa nói, lão vừa nhìn qua phía Tôn Kim Nguyên. “Kỳ thực trên đời này làm gì có Quỷ Mẫu Cổ, cuốn sách cổ đó chỉ là đồ giả mà ta dùng để lừa gạt ngươi mà thôi, còn đám nô lệ kia chẳng qua là bị thần khí xóa đi tư tưởng cho nên mới biến thành bộ dạng như vậy.”

Tôn Kim Nguyên vẫn không cam tâm, bèn hỏi: “Nói vậy là từ lâu ông đã bày ra cạm bẫy chờ tôi chui vào ư?”

Trịnh Duy Tín khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Đúng vậy, nhưng ngươi không phải là người duy nhất trúng kế của ta đâu. Ngươi cứ từ từ nghe ta kể hết, sau đó nhất định sẽ còn kinh ngạc hơn, sẽ còn khâm phục sư phụ của ngươi hơn đấy.”

Tôn Kim Nguyên phỉ phui một tiếng, giận dữ nói: “Ông nói vậy là có ý gì?”

Trịnh Duy Tín đắc chí nói: “Đơn giản thôi, trong địa cung, ta chẳng mất bao nhiêu thời gian đã tìm được hang đá mà Nguyên Lương Vương giấu bảo vật, nhưng ngàn vạn lần không ngờ được ở đó lại có một luồng sức mạnh thần bí ngăn cản người ngoài tiến vào, chỉ có mình Nguyên Lương Vương là có thể ra vào tự do mà thôi. Đã không thể lấy được thần khí, ta tất nhiên không cần ở lại thêm làm gì, bèn rời khỏi núi Lương Vương. Nhưng ta không hề vì thế mà bỏ cuộc, vẫn âm thầm tìm kiếm phương pháp phá giải cấm chế của thần khí.

Về sau ta thường xuyên đi lại trong nhân gian, bề ngoài là một vị tiên sinh xem tướng hoặc là một thầy phong thủy, kỳ thực là ngầm dò la các tin đồn có liên quan đến hai món thần khí kia. Thật trùng hợp làm sao, một hôm ta giả trang làm thầy phong thủy đi tới tỉnh Giang Tô, khi đi ngang qua thành phố Cát An thì được ông chủ của một cửa hàng đồ cổ gọi lại. Ông ta nói ông ta họ Vương, trong nhà có một đứa nhỏ đã đổ bệnh mấy ngày, mời rất nhiều thầy thuốc tới mà vẫn không chữa khỏi, ông ta hoài nghi đứa nhỏ ấy bị trúng tà, muốn nhờ ta đến xem cho. Ta nghĩ người ta đã gọi mình lại rồi, vậy thì cứ đi xem một chút cũng tốt, dù sao đối phương cũng là người có tiền, chỉ cần giúp được ắt sẽ có hậu lễ tạ ơn.

Sau khi đến nơi, ta lập tức phát hiện nhà ông ta âm khí rất nặng, nhất định là một vùng đất cực âm, nếu sống ở đó lâu dài thì sẽ rất dễ bị đoạn tử tuyệt tôn, chẳng trách đứa nhỏ nhà ông ta lại xảy ra chuyện, tất cả đều là bởi mảnh đất ấy mà ra. Hơn nữa ngoài sân còn có hai cây hòe lớn, lại càng làm cho âm khí tăng thêm, bởi lẽ cây hòe còn có tên gọi khác là cây quỷ, vốn có tính âm. Cho nên ta mới nói với ông ta rằng hãy thay đổi hướng nhìn của cửa chính để ngôi nhà này có thể hấp thu nhiều dương khí một chút, còn hai cây hòe kia thì nên lựa ngày mà chặt đi, như thế đứa nhỏ nhà ông ta sẽ không sao nữa.” 

Câu chuyện này tôi đã từng nghe một lần rồi, chính là chuyện của Vương Tiên Dao hồi nhỏ. Khi đó cô nàng mắc bệnh nặng, may mà được một thầy phong thủy cứu, chẳng ngờ thầy phong thủy đó lại là Trịnh Duy Tín, chuyện này thật quá trùng hợp.

Toàn thân Vương Tiên Dao run lên lẩy bẩy, rõ ràng cô nàng không ngờ được người từng cứu mạng mình hồi nhỏ lại chính là Trịnh Duy Tín. Cô nàng nhìn chằm chằm vào Trịnh Duy Tín hồi lâu rồi mới nói: “Hóa ra người cứu tôi năm xưa lại chính là ông.”

Trịnh Duy Tín cười vang đắc chí, nới với Vương Tiên Dao: “Đúng vậy, chính là ta. Có điều ta cũng cần cám ơn ngươi, vì sau khi ngươi khỏi bệnh, ông nội ngươi không chỉ trả cho ta món tiền lớn mà còn tặng cho ta một cuốn sách cổ. Ông nội ngươi nói ông ta giữ lại cuốn sách ấy cũng vô dụng, bởi vì nội dung bên trong toàn là các câu chuyện thần tiên ma quái. Nhưng cũng chính cuốn sách ấy đã khiến cho ta nhìn thấy được hy vọng của đời mình, bởi vì bên trong đó có ghi lại biện pháp phá giải cấm chế của tráp pha lê và dạ minh châu, ngoài ra còn có một vài đoạn chú giải chi tiết về trận pháp.”

Lão ta chỉ tay vào Vương tiên Dao, nói tiếp: “Mà ta trong khi xem bệnh cho người đã phát hiện trên người ngươi có vết bớt cổ quái kia, liền biết rằng người chính là một trong ba người cần tập hợp để phá giải cấm chế mà sách cổ đã nói tới. Có điều chỉ có mình ngươi thì chưa đủ, cho nên ta cần tìm được hai người có vết bớt đặc biệt khác. Nhưng ta thật không ngờ nổi phen tìm kiếm ấy lại kéo dài tới mười mấy năm, có điều cũng còn may, ta rốt cuộc đã tìm được người thứ hai có vết bớt đặc biệt.”

“Mà người đó chính là ngươi.” Lão ta nhìn Tôn Kim Nguyên, nói: “Kỳ thực một ngày trước khi cứu ngươi, ta đã phát hiện ra vết bớt đặc biệt trên tay ngươi rồi. Lúc đó, ngươi trẻ tuổi lông bông, đánh nhau với người ta trong quán cơm, ta vốn cũng chỉ mang lòng xem náo nhiệt, chẳng ngờ vô ý phát hiện vết bớt trên tay ngươi, ta liền nghĩ ra một kế sách khiến ngươi cắn câu.” Kể tới đây, Trịnh Duy Tín không kìm được cười vang đắc chí thêm lần nữa.

Kỳ thực Tôn Kim Nguyên tuy tính cách bốc đồng nhưng rất ít khi đánh nhau với người ta, đặc biệt là sau khi bước vào xã hội, không bởi điều gì khác, chỉ bởi cậu ta rất phóng khoáng, đi đến đâu là kết bạn đến đó, chẳng kết oán với ai bao giờ. Có điều nghĩ kĩ lại, hình như mấy năm trước, Tôn Kim Nguyên có kể với tôi rằng có một lần cậu ta từng một mình đánh nhau với ba tên lưu manh.

Còn nhớ khi đó cậu ta nói mình vì chuyện Vương Tiên Dao kết hôn với người khác mà tâm trạng luôn buồn bực không vui, suốt một thời gian dài lúc nào cũng uống rượu tới lúc say bí tỉ mới về. Có một ngày cậu ta uống rượu trong quán cơm, ba người bên phía đối phương cũng vừa mới vào trong quán cơm đó, thế rồi hai bên chỉ vì một câu nói không hợp mà xông vào đánh nhau. Kết quả là Tôn Kim Nguyên một chọi ba mà cuối cùng vẫn thắng, việc này về sau còn trở thành vốn liếng để cậu ta khoác lác trước mặt tôi nữa.

Trận đánh nhau của Tôn Kim Nguyên lần đó có thể nói hoàn toàn là vì Vương Tiên Dao. Tôi cũng từng kể cho Vương Tiên Dao nghe việc này, cô nàng nghe xong thì hết sức cảm động, nhưng có thể làm gì được chứ? Khi đó, cô nàng đã là vợ của người khác rồi, cho nên cũng chỉ có thể gọi điện cho Tôn Kim Nguyên ngay trong ngày hôm đó, khuyên cậu ta chớ nên suy nghĩ nhiều mà thôi. Hôm nay, chuyện cũ được nhắc lại, khuôn mặt Tôn Kim Nguyên tức thì đỏ lên như đít khỉ, ngay đến khóe mắt cũng chẳng dám liếc nhìn về phía Vương Tiên Dao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN