Edit: Frenalis
Trung tuần tháng Sáu, các trường đại học Hồng Kong một lần nữa nghênh đón mùa tốt nghiệp. Phương Y – sinh viên khoa tiếng Trung Đại học Hồng Kong cũng tốt nghiệp khóa này, giống như rất nhiều học sinh khác bước vào hành trình tìm kiếm một công việc thích hợp.
Phương Y đang nhìn thông báo tuyển dụng của các công ty lớn trên mạng, điện thoại đặt ở bên cạnh notebook đột nhiên vang lên, cô nhìn liếc qua, thấy dòng chữ “Mẹ” khiến Phương Y thoáng cau mày.
Cô do dự sau một lúc, cuối cùng vẫn bắt máy, thấp giọng nói: “A lô, mẹ.”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ e dè hỏi: “”Tiểu Y, con chừng nào thì về nhà?”
Nghe câu hỏi đó, Phương Y lập tức từ chối nói: “Con không quay về, con sẽ ở lại Hồng Kong kiếm việc làm.”
“Cái gì?” Giọng mẹ cô ở đầu dây bên kia có vẻ hoảng sợ, vội nói, “Ở cái nơi như Hồng Kong, con có thể tìm được công việc gì, vẫn là về nhà đi, ba con nói sẽ giúp con tìm một công việc tốt……”
Phương Y nhịn không được cười lạnh một tiếng, “ba cô” đã chết từ mười mấy năm trước rồi. Hiện tại, mẹ cô tái giá với một người đàn ông không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết đòi tiền phụ nữ, mà còn hứa hẹn tìm cho con gái “công việc tốt”. Ông ta tưởng mình là ai chứ? Cái gọi là “công việc tốt” còn chẳng phải là đi đến quán bar làm tiếp viên hay sao, hay là dứt khoát làm vợ nhỏ của ông ta, mẹ con cùng thờ một chồng?
Phương Y hít sâu một hơi, nuốt xuống câu chất vấn đang chực tuôn ra, lãnh đạm nói: “Nói đi, ông ta muốn bao nhiêu tiền?”
Điện thoại bên kia im bặt, một lúc sau mới lại vang lên tiếng khóc nức nở.
Phương Y nhức đầu xoa xoa thái dương: “Mẹ, dù mẹ nói gì con cũng không về. Nếu mẹ không muốn ly hôn, sau này cũng đừng khuyên con về nữa. Một số chuyện con không muốn nói với mẹ, mẹ cứ tiếp tục cuộc sống của mình đi. Về tiền, con sẽ cố gắng tìm được công việc. Mẹ là mẹ của con, con không thể mặc kệ mẹ sống chết, nhưng con cũng không thể để bản thân mình chết đói. Con sẽ trích một phần tiền sinh hoạt phí gửi cho mẹ, cứ như vậy đi.”
Nói xong, Phương Y cúp điện thoại và tiếp tục viết sơ yếu lý lịch.
Cô không kén chọn công ty lớn nhỏ hay chức vụ cao thấp, dù là sinh viên xuất sắc khoa tiếng Trung của trường Đại học Hồng Kong, Phương Y cũng sẵn sàng ứng tuyển vào vị trí nhân viên đánh máy đơn giản.
Hiện tại, thu nhập từ việc làm thêm không đủ để trang trải tiền thuê nhà vài tháng tới. Phương Y cần phải nhanh chóng tìm được công việc.
Khi đang viết sơ yếu lý lịch, Phương Y nhìn thấy thông báo tuyển dụng nhân viên đánh máy của một văn phòng luật sư nổi tiếng ở Hồng Kong với mức lương đãi ngộ cao và chế độ nghỉ phép hợp lý. Phương Y không chút do dự, gửi đơn xin việc cùng sơ yếu lý lịch, tắt máy tính và đi thay quần áo.
Đêm nay cô muốn tham gia bữa tiệc tốt nghiệp của lớp. Bởi vì người tổ chức là một trong hai người giàu có trong lớp, cho nên địa điểm tổ chức là một quán bar xa hoa của địa phương.
Phương Y nhìn ngắm bộ trang phục mình đã chọn, chiếc váy đen ngắn trễ vai, tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô. Sau khi trang điểm làm tóc, cô mang giày đi ra cửa.
Phương Y đi tàu điện ngầm, khi đến cửa quán bar thì muộn hơn dự kiến. Từ xa cô nhìn thấy hai người bạn cùng lớp đang đứng bên ngoài trò chuyện. Cô thở phào nhẹ nhõm và chạy nhanh về phía họ.
“Tiểu Y, đừng chạy, đi chậm lại đi! Giày cao gót cao như vậy, lỡ trật chân thì sao?” Bạn cùng lớp Lê Gia Hiên đang đứng ở cửa quán bar lo lắng nhìn cô, muốn tiến đến đỡ một tay. Nhưng vì ngại giới tính, anh ta chỉ có thể nhìn cô với ánh mắt đầy khát vọng.
Khâu Oánh Oánh đứng bên cạnh Lê Gia Hiên, trừng mắt nhìn anh ta một cái, quay lại nói với Phương Y: “Tới rồi thì vào nhanh thôi! Mọi người đều đang đợi đấy.”
Phương Y gật đầu, cùng Khâu Oánh Oánh và Lê Gia Hiên đi vào. Lê Gia Hiên là người tổ chức buổi tụ tập hôm nay. Là một “phú nhị đại” điển hình, gia đình anh ta kinh doanh bất động sản và là người bản địa Hồng Kong. Cho nên mọi người đều không phản đối việc anh ta làm chủ bữa tiệc.
Quán bar được bày trí vô cùng sang trọng, đúng như danh tiếng “thiên đường xa hoa” số một Hồng Kong. Đi theo sau Lê Gia Hiên, Phương Y nhìn ngắm xung quanh và cảm thấy choáng ngợp bởi bầu không khí xa hoa trụy lạc.
Khi đi ngang qua Phương Y, những người phục vụ và khách hàng đều không hẹn mà cùng ngoảnh lại nhìn cô. Những ánh mắt kia ngả ngớn tr@n trụi, như muốn hỏi một câu: “Mỹ nữ, đi không?”.
Phương Y chỉ muốn ném một cục đá có khắc chữ “Không” vào mặt họ. Những gã đàn ông thối nát này chỉ biết nhìn vào ngực và chân của phụ nữ, khi nào mới có thể tiến bộ?
Càng đi vào sâu bên trong quán bar, tiếng nhạc càng lúc càng to. Khi đến vị trí đã đặt trước, Phương Y nhận ra chỗ ngồi của họ khá gần sàn nhảy, có chút ồn ào.
“Gia Hiên, chúng ta có thể ngồi ở khu vực khác không? Chẳng hạn như phòng riêng?” Phương Y nhịn không được hỏi Lê Gia Hiên.
Lê Gia Hiên lúng túng nói: “Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mọi người đều thích ở đây vì náo nhiệt và có không khí hơn…”
Phương Y gật đầu, miễn cưỡng đồng ý với ý kiến của đại gia. Cô chỉ là một người bình thường, không nên quá để ý.
Chỗ ngồi của Phương Y có chút bất tiện, khiến những người muốn lên sân khấu khiêu vũ phải đi qua cô. Cô muốn di chuyển vào trong, nhưng các bạn nữ khác đều không nhường chỗ cho cô, nên đành phải ngồi yên.
Đây có lẽ là căn bệnh chung của phụ nữ. Những cô gái xinh đẹp tuy có nhiều lợi thế, nhưng quá xinh đẹp cũng có thể gặp rắc rối. Đặc biệt là những cô gái xinh đẹp như Phương Y, mọi cử chỉ đều toát lên sức hấp dẫn khó cưỡng, khiến những người đồng giới không khỏi ghen tị.
Thời còn học sinh, Phương Y không có nhiều bạn bè. Người bạn thân duy nhất của cô là Khâu Oánh Oánh. Cô thường bị xa lánh.
Sau khi mọi người đến đông đủ, đại gia bắt đầu uống rượu và sau đó rủ mọi người đi khiêu vũ. Phương Y cố gắng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị Lê Gia Hiên kéo vào đám đông.
Mọi người đều nhún nhảy theo điệu nhạc sôi động, nhưng Phương Y đứng đó không làm gì khiến cô trở nên lạc đàn. Cho nên cô đành phải miễn cưỡng theo mọi người đong đưa thân thể, nhưng biên độ rất nhỏ và không hòa nhập với mọi người xung quanh.
Mấy cô bạn cùng lớp nhìn cô thì thầm, không biết đang nói gì đó khó nghe về cô. Sau đó, họ cười khúc khích rồi nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Trong tiếng nhạc ồn ào, Phương Y lờ mờ nghe thấy những từ như “nghèo kiết hủ lậu” và “thật d@m đãng….”
Mặc dù đã quen với việc bị xa lánh, nhưng những lời nói đó vẫn khiến cô khó chịu. Cho nên cô quyết định quay người rời đi. Nhưng khi cô vừa nhấc chân, đã cảm thấy mông mình bị ai đó sờ s0ạng. Cô giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao ráo mặc tây trang giày da đang thong thả bước ra ngoài.
Cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt mơ hồ của anh ta. Đường cong khuôn mặt thon dài xinh đẹp, da trắng mịn như sứ. Chỉ những điểm này, Phương Y cũng có thể khẳng định anh ta là một người đàn ông vô cùng tuấn tú.
Anh ta bước đi ung dung và bình thản, như thể chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến anh ta. Nhưng vừa rồi Phương Y cố tình chọn nơi khiêu vũ chỉ toàn là phụ nữ ở phía sau, nên ngoài anh ta ra, không ai khác có thể sờ s0ạng cô.
Bỗng nhiên một cảm xúc ức chế khó tả dâng lên trong lòng Phương Y. Có thể là do cuộc điện thoại của mẹ, cũng có thể là do những lời nói khó nghe của bạn học, hoặc cũng có thể là do áp lực gia đình. Dù lý do là gì, cô cũng quyết định đi theo người đàn ông kia ra ngoài.
Cô không hề có ý định bắt anh ta lại. Anh ta là một người đàn ông to lớn, Phương Y hiểu rõ mình không thể làm gì được anh ta. Cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, đi theo anh ta chỉ đơn giản là tiện đường mà thôi.
Sau khi đi được một lúc, cô nhận ra người đàn ông kia đã biến mất.
Đi nhanh thật nhỉ, có lẽ là một kẻ bi3n thái quen tay. Phương Y thở phào nhẹ nhõm và lờ đi những ánh mắt tò mò xung quanh, bước ra khỏi quán bar. Bầu không khí bên ngoài thoáng mát và trong lành hơn nhiều, khiến tâm trạng cô dễ chịu hơn.
Phương Y đứng bên đường, nhìn dòng người và xe cộ qua lại trên phố, hốc mắt hơi ươn ướt. Cô không muốn quay trở lại nơi đó nữa.
Cô lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Lê Gia Hiên, nói là mình về nhà trước, đang trên đường đến ga tàu điện ngầm.
Sau khi Phương Y rời khỏi quán bar, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng lướt qua chỗ cô vừa đứng. Cửa sổ xe mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của người lái xe. Đây chính là người đàn ông mà Phương Y nghi ngờ đã sờ s0ạng mình.
Quán bar thực sự hỗn loạn. Khi Lê Gia Hiên phát hiện Phương Y không thấy nên vội vã đuổi theo ra ngoài, anh ta mới nhận được tin nhắn của cô.
Nhìn dòng tin nhắn chia tay trên màn hình, lòng Lê Gia Hiên cảm thấy mất mát vô cùng. Anh ta không còn hứng thú vui chơi nữa.
Nỗi phiền muộn của cậu ấm nhà giàu và tâm trạng của thiếu nữ nhà nghèo như Phương Y vĩnh viễn là không giống nhau. Nhiều năm qua, cô hoàn toàn không quan tâm đ ến chuyện tình cảm, chỉ tập trung vào việc kiếm tiền để đóng học phí.
Hiện tại đã tốt nghiệp, cô lại phải loay hoay suy nghĩ làm thế nào để kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống.
******
Hồ sơ xin việc của Phương Y nhanh chóng nhận được phản hồi. Khi đang xem xét các công ty ứng tuyển, dựa trên quy mô và đãi ngộ của công ty, Phương Y xếp Văn Phòng Luật Sư Tễ An lên hàng đầu.
“Tễ An”, mang ý nghĩa “sau cơn mưa trời lại sáng”, tên gọi của văn phòng luật này nghe thật tao nhã và ẩn chứa nhiều ý nghĩa. Phương Y có ấn tượng rất tốt với họ, hơn nữa họ có danh tiếng lớn và đãi ngộ tốt, cho nên sau khi phỏng vấn đơn giản ở một số công ty khác, cô đã nhiệt tình nhận lời mời phỏng vấn tại Tễ An.
Văn phòng này tọa lạc tại một tòa nhà cao ốc văn phòng cao cấp ở trung tâm thành phố Hồng Kong, cao 32 tầng, cho thấy quy mô vô cùng to lớn.
Khi đi phỏng vấn, Phương Y mặc bộ đồ công sở màu đen duy nhất của mình. Cô cẩn thận búi mái tóc dài đen mượt lên, hy vọng tạo ấn tượng tốt với người phỏng vấn.
Nhưng khi đến văn phòng, Phương Y mới phát hiện ra có rất nhiều người tranh đua vị trí này. Cô lập tức mất tự tin vì so với các ứng viên khác, việc không hiểu biết về luật pháp khiến cô mất đi nhiều ưu thế. Cô thầm nghĩ hôm nay có lẽ không có hy vọng gì.
Trong khi đang ngồi chờ phỏng vấn, Phương Y nghe thấy một vài động tĩnh từ cửa văn phòng, rất nhiều nhân viên văn phòng đều cùng nói một câu: “Luật sư Chu đẹp trai quá”.
Phương Y tò mò nhìn theo hướng âm thanh, cửa mở ra và một người đàn ông mặc tây trang lịch lãm bước vào. Anh có dáng người cao gầy thon thả, bờ vai rộng, eo thon gọn, vẻ ngoài lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh, làn da trắng nõn và ngũ quan tinh xảo, trông như bước ra từ truyện tranh.
Tư thế anh đi đứng đầy khí chất quý tộc thượng lưu, thái độ và biểu cảm toát lên vẻ tinh anh cùng quyến rũ.
Điều khiến Phương Y ngạc nhiên là người này trông quen mắt, chính là người đàn ông đã sờ mông cô trong quán bar vài ngày trước.
Phương Y vô thức nhíu mày, ánh mắt nóng hổi của cô khiến người đàn ông kia nhìn lại. Ánh mắt anh nhìn cô như nhìn người xa lạ, hoàn toàn không nhận ra cô, khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu lúc ấy mình có nhìn nhầm hay không.
Tối hôm đó Phương Y chỉ nhìn thấy sườn mặt anh nên có thể nhìn nhầm. Hơn nữa, vị luật sư Chu này – nếu Phương Y nhớ không nhầm – tên đầy đủ là Chu Lạc Sâm, là một luật sư quốc tế nổi tiếng. Ngay cả những người không quan tâm đ ến tin tức thời sự như Phương Y cũng biết, anh không phải là kiểu người sẽ làm xằng bậy trong quán bar. Có lẽ cô đã nhìn nhầm.
Trong lòng có quyết định này, Phương Y cúi đầu tập trung chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, không hề nhìn người đàn ông kia. Khi cô cúi đầu, người đàn ông đó cũng đã bước vào văn phòng. Chẳng bao lâu sau, người chủ trì cuộc phỏng vấn cũng đến, và Phương Y bỏ lỡ một cảnh này.
Phương Y là người cuối cùng được phỏng vấn, khi đó tất cả mọi người đều đã ra về.
Cô thực sự nghi ngờ, vì rõ ràng cô đến sớm hơn mọi người nhưng lại được gọi phỏng vấn cuối cùng.
Người phỏng vấn cô là một nữ quản lý nhân sự. Cô ấy ăn mặc chuyên nghiệp, khuôn mặt xinh đẹp và giọng nói nhẹ nhàng. Cô ấy không hỏi quá nhiều, nhưng Phương Y tự biết rằng mặc dù công việc đánh máy không yêu cầu hiểu biết sâu về luật pháp, nhưng đã có rất nhiều ứng viên có kiến thức pháp lý đến phỏng vấn trước cô, cơ hội thành công của cô rất thấp.
Như dự đoán của Phương Y, buổi phỏng vấn kết thúc nhanh chóng. Cô tưởng rằng sẽ được chào đón bằng câu nói “Vui lòng chờ thông báo”, nhưng không ngờ khi cô đang thất vọng, nữ quản lý lại nói: “Nếu không có vấn đề gì, ngày mai cô có thể bắt đầu làm việc. Tôi tên là Ôn Na, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp.”
Phương Y kinh ngạc nhìn Ôn Na, Ôn Na mỉm cười nói: “Tôi còn có chút việc, không tiễn cô được. Ngày mai 9 giờ rưỡi đi làm, đừng đến trễ.”
Phương Y mơ hồ bước ra khỏi văn phòng luật, vẫn còn chưa hết bàng hoàng thì sắp đến ngã rẽ. Cô phát hiện Chu Lạc Sâm cầm cặp da đi ra ngoài, anh đang nói chuyện với một người đàn ông đi bên cạnh.
Người đàn ông kia nhanh chóng rời đi, mà lúc này Phương Y vừa vặn đi đến bên cạnh Chu Lạc Sâm. Cô tưởng rằng Chu Lạc Sâm sẽ đi thẳng không thèm nhìn cô lấy một cái, nhưng anh dùng đôi mắt đen nhánh quét qua người cô một lượt, rồi cong môi nở nụ cười đẹp trai, nói một câu: “Sau này đi làm nhớ mang tất chân.” Dứt lời liền quay người rời đi.
Phương Y cúi đầu nhìn xuống đôi chân thon dài thẳng tắp của mình, không thể không thừa nhận rằng chúng trắng mịn và vô cùng xinh đẹp. Chiếc váy dài ngang đầu gối, xẻ tà ở bên phải, càng tôn lên vẻ hoàn hảo của đôi chân. Nhưng mà, việc mang tất chân…
Phương Y quay đầu nhìn lướt qua những nữ nhân viên đang đi lại trong văn phòng. Đúng như Chu Lạc Sâm nói, tất cả họ đều mang tất chân. Có vẻ như đây là quy định của công ty.
Nhưng làm thế nào mà Chu Lạc Sâm biết cô đã được tuyển dụng?
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
– ——————-o——————-