Kẻ Xấu Xa Văn Nhã - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Kẻ Xấu Xa Văn Nhã


Chương 30


Edit: Frenalis

Mặc dù đây là lần đầu tiên Phương Y được “thổ lộ”, nhưng với kiến thức văn học của mình, cô không khó để hiểu ý tứ của Chu Lạc Sâm.

Thật ra, nếu muốn ở bên nhau thì nên nói thẳng, vòng vo tam sao thất bản chỉ khiến người ta cảm thấy thiếu nghiêm túc. Mặc dù lời tỏ tình của Chu Lạc Sâm lúc này rất chân thành, nhưng Phương Y vẫn cảm thấy anh không thực sự suy nghĩ thấu đáo.

Hành động này giống như một lời “thổ lộ” đầy tính toán, và nếu cô chấp nhận, có lẽ anh cũng sẽ không trân trọng. Hơn nữa, trong tình huống này, Phương Y hoàn toàn không biết phải làm thế nào để ứng phó.

Cô nhìn Chu Lạc Sâm, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trên khuôn mặt anh, nhưng đương nhiên là thất bại.

Chu Lạc Sâm hẳn cũng nhận ra rằng cô thích anh, nhưng giữa họ có rất nhiều vấn đề. Vẫn còn lời nói của Hình Tứ và Lâm Tư văng vẳng bên tai, chưa kể sự chênh lệch ngoại cảnh quá lớn giữa cô và anh. Cho dù có ở bên nhau, cuối cùng cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Cô không muốn lãng phí tình cảm và tâm sức vào một mối quan hệ bí mật sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ. Vì thế, việc phải làm lúc này đã rõ ràng.

Phương Y nở nụ cười với Chu Lạc Sâm, ánh sáng lấp lánh trong bóng tối như thắp sáng khuôn mặt cô. Nhìn qua cô có vẻ rất vui vẻ, như thể giây tiếp theo sẽ nói “Được thôi”, nhưng lời nói của cô lại hoàn toàn khác: “Đêm nay ánh trăng đẹp thật, nếu có thể đi dạo thì tốt quá, cảm ơn luật sư Chu.”

Còn không phải là đang giả vờ hồ đồ ăn nói hàm hồ hay sao? Năng lực ngôn ngữ của một luật sư tài ba và một sinh viên giỏi tiếng Trung đều có thể làm được điều này.

Chu Lạc Sâm trầm mặc trong hai giây, quay đầu lại khởi động xe, anh vừa dừng xe ven đường để chờ câu trả lời của Phương Y, vị trí này cách nhà cô không xa.

Suốt quãng đường sau đó, Chu Lạc Sâm không hề nói thêm điều gì, nhưng tâm trạng của anh dường như không tệ lắm, không buồn cũng không giận.

Anh đưa Phương Y về nhà, sau khi cô xuống xe, anh không nhìn lại mà lái xe đi thẳng.

Nhưng anh không về nhà mà đến bến cảng, xuống xe dựa vào lan can nhìn ra biển đêm.

(Editor: cái cảnh này xuất hiện rất nhiều trong phim Hồng Kong lắm nè)

Những con sóng cuộn trào trên bờ biển như thể hiện tâm trạng của anh lúc này, phập phồng và hỗn loạn. Anh không hề đau khổ, cũng không cảm thấy mất mặt vì bị từ chối một cách tế nhị, mà là một cảm giác khó tả giữa thất vọng và vui sướng.

Thất vọng, có lẽ đây là lần đầu tiên bị từ chối; vui sướng, có lẽ là vì người phụ nữ đầu tiên khiến anh muốn thổ lộ lòng mình lại khác biệt đến vậy.

Anh đứng trên bờ biển hút thuốc, hút xong liền lên xe rời đi, gọn gàng và dứt khoát.

Về đến nhà Phương Y cũng không buồn ngủ, thay đồ rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc để ngày mai chuyển nhà.

Cô không có nhiều đồ đạc, vốn dĩ đã chuẩn bị cho việc chuyển nhà thường xuyên, nên chỉ một chiếc vali lớn là đủ để mang theo tất cả đồ đạc.

Giường, bàn, ghế là của chủ nhà, ga trải giường, chăn là của cô, một ít quần áo, đồ trang điểm và giày dép đơn giản, tất cả đều được nhét vào vali, Phương Y cố gắng một hồi mới kéo được khóa kéo lại, hổn hển ngồi xổm kế bên vali mà thở gấp, nửa ngày mới đứng lên.

Bởi vì đứng lên đột ngột, Phương Y cảm thấy đầu choáng váng, phải một lúc lâu sau mới lấy lại ổn định. Cô nhíu mày, sau đó đi tắm, sấy tóc rồi chìm vào giấc ngủ.

Cô tưởng rằng sẽ rất khó chịu sau khi từ chối Chu Lạc Sâm, sẽ trằn trọc cả đêm không ngủ. Nhưng có lẽ vì mệt mỏi sau khi dọn dẹp đồ đạc, hoặc vì đã giải quyết được vấn đề nan giải với Chu Lạc Sâm, nên cô ngủ rất ngon, hôm sau thức dậy đã là 9 giờ sáng.

Hôm nay là ngày đầu tiên nghỉ lễ Quốc Khánh, cũng là ngày chuyển nhà. Sau khi thay đồ, Phương Y cố gắng kéo chiếc vali lớn xuống lầu. Bình thường chỉ mất vài phút, nhưng vì vali quá to và nặng, lại không có thang máy, nên cô phải đi từng bước một, vừa đi vừa nghỉ, mệt mỏi vô cùng.

Mỗi lúc như vậy, cô đều cảm thấy có bạn trai cũng không tệ, ít nhất là có người giúp đỡ những việc nặng nhọc này, cũng có người để dựa vào khi gặp khó khăn, chứ không phải phải tự mình làm mọi thứ như bây giờ.

Nhưng nghĩ lại, có bạn trai cũng có những phiền toái khác. Phải hẹn hò, dành thời gian cho nhau, phải gặp gỡ thân thiết, Phương Y lập tức cảm thấy rùng mình.

Vẫn là tự mình làm cho khỏe.

Thật ra, nếu bạn trai của Phương Y là Chu Lạc Sâm, cô chắc chắn sẽ không có những băn khoăn này. Cô có lẽ sẽ dành hết tâm trí cho những rung động tim đập. Nhưng cô biết rõ sự khác biệt giữa mình và Chu Lạc Sâm, ngay cả khi tưởng tượng, cô cũng không dám tưởng tượng anh là người đàn ông trong mơ của mình.

Nhưng người đàn ông trong mơ mà cô không dám tưởng tượng lại ở ngay trước cửa khu nhà của cô, đến để giúp cô chuyển nhà. Đáng tiếc là hôm nay anh có lẽ không thể thực hiện được lời hứa của mình.

Ngày thường cái khu ổ chuột chim cũng không thèm ị này, lại có hai chiếc xe hơi xa xỉ màu đen dừng lại. Hai người đàn ông đứng hai bên chiếc xe, một là Chu Lạc Sâm mặc veston và giày da, người kia là Hình Tứ mặc đồ thường phục.

Chu Lạc Sâm nhìn Hình Tứ từ xa, vẻ mặt nhàn nhạt, biểu cảm trầm mặc, ánh mắt thay đổi liên tục.

Hình Tứ nhíu mày nhìn lại anh. Hai người cách nhau không xa cũng không gần, bốn mắt nhìn nhau như có tia lửa điện lóe lên.

Một lúc sau, Chu Lạc Sâm bước đến chỗ Hình Tứ, dừng lại trước mặt anh ta, nhướng nhướng mi, lộ ra một nụ cười nhạt: “Cậu đến rồi à.”

Hình Tứ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Có vẻ như cậu không ngạc nhiên gì khi thấy tôi ở đây.”

Chu Lạc Sâm liếc nhìn cửa tiểu khu, như đang đợi Phương Y ra ngoài. Có vẻ như anh không muốn Phương Y nhìn thấy anh và Hình Tứ gặp nhau. Quan sát một lúc, xác định Phương Y sẽ không xuất hiện trong thời gian ngắn, anh mới quay lại nói chuyện với Hình Tứ.

“Cậu nhìn thấy tôi ở đây cũng không ngạc nhiên sao?” Chu Lạc Sâm bình tĩnh hỏi.

Hình Tứ mỉm cười: “Phương Y là cấp dưới của tôi, hôm nay cô ấy chuyển nhà, tôi đến giúp không có gì lạ. Nhưng cậu, không thân không quen, lại xen vào chuyện này, có vẻ hơi kỳ.”

Nghe ý tứ của Hình Tứ, vẻ mặt Chu Lạc Sâm trở nên hòa ái đến mức làm người ta sợ hãi. Anh từ từ nói: “Hình Tứ, cậu không cần quanh co lòng vòng với tôi. Chúng ta quen nhau đã lâu, cậu và tôi là loại người gì, đều biết rõ lẫn nhau.”

Trên mặt Hình Tứ không còn nụ cười: “Có lẽ vậy, nhưng tôi không đồng ý với lời nói của cậu. Quen cậu lâu như vậy, tôi thực sự không hiểu rõ cậu là người như thế nào.”

Chu Lạc Sâm không để ý đến lời nói của anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính: “Cậu vừa nói đến giúp Phương Y chuyển nhà vì cậu là cấp trên của cô ấy, lý do này một chút cũng không đáng tin.”

Lời nói này của Chu Lạc Sâm khiến ánh mắt Hình Tứ lạnh đi vài phần. Chu Lạc Sâm cười nhạt một tiếng: “Dù tôi muốn làm gì với Phương Y, đó cũng chỉ là mối quan hệ bình thường giữa nam và nữ chưa kết hôn. Là cấp trên của cô ấy, cậu có thể tham gia ý kiến vài lần, tôi có thể chấp nhận, nhưng nếu cậu luôn hung hăng như vậy, tôi không thể không nghi ngờ rằng cậu đang trả thù tôi vì chuyện Phó Lôi, hoặc là cậu đang so kè với tôi xem ai có thể chinh phục được người phụ nữ này.”

Hình Tứ im lặng nắm chặt tay, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì khác thường. Một lúc sau, anh ta bình tĩnh nói: “Tùy cậu nghĩ thế nào, tôi đi trước đây.” Anh ta quay lại xe và lái vào khu nhà.

Chu Lạc Sâm đứng đó nhìn xe của Hình Tứ biến mất trong khu nhà, định lái xe đuổi theo, nhưng lại nhận được một cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại này khiến tâm trạng anh chìm xuống đáy vực, không còn tâm tình nào khác.

Anh lên xe rời đi vội vã, sự rời đi của anh khiến Hình Tứ cảm thấy vô cùng bất ngờ. Tương tự, sự xuất hiện của Hình Tứ cũng khiến Phương Y rất bất ngờ.

“Luật sư Hình?” Phương Y cố gắng kéo chiếc vali to xuống lầu, đang nghĩ cách để di chuyển nó, thì nhìn thấy Hình Tứ đang đợi ở cửa ra vào dưới lầu.

“Vậy là cô tự mình kéo chiếc vali này xuống?” Hình Tứ ngạc nhiên nhìn chiếc vali cao hơn nửa người cô, khóe miệng giật giật, “Đưa cho tôi, tôi để trên xe.” Nói xong, anh ta liền đi tới kéo chiếc vali.

Phương Y vội nói: “Làm phiền luật sư Hình quá.”

Hình Tứ mở cốp xe, cẩn thận đặt chiếc vali vào trong, Phương Y đứng bên cạnh nhìn, lo lắng chiếc vali to kềnh sẽ làm xước màu sơn của chiếc siêu xe đắt tiền. May mắn là cốp xe của Hình Tứ không có gì khác, chiếc vali dù to nhưng cũng có thể cất vào.

“Tôi đến đây là để giúp cô chuyển nhà, không có gì phiền toái.” Hình Tứ đóng cốp xe lại, chỉ vào ghế phụ: “Lên xe đi.”

Phương Y mỉm cười cảm kích, trong lòng lại vô tình nghĩ đến Chu Lạc Sâm. Tối hôm qua anh nói sẽ đến giúp cô chuyển nhà, nhưng anh… không đến.

Thật ra điều này cũng bình thường và hoàn toàn hợp lý, cô vốn không ôm hy vọng gì. Cô đã nói vậy, làm sao anh có thể đến được? Muốn ngựa chạy mà còn không cho ngựa ăn cỏ, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, cô thật là tự làm khó mình.

Phương Y lên ghế phụ, đợi Hình Tứ lên xe, rồi chân thành nói với anh ta: “Hôm nay cảm ơn luật sư Hình, khi nào đi làm tôi sẽ mời anh ăn cơm.”

Hình Tứ không nói gì, chỉ gật đầu rồi im lặng lái xe.

Phương Y nhớ ra mình vẫn chưa nói cho anh ta địa chỉ nhà mới, liền lập tức báo cho anh ta biết. Anh ta gật đầu lái xe về hướng khu vực ven hồ, nhưng vẫn trầm mặc như cũ.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Trong cuộc sống hàng ngày, thật ra Hình Tứ vốn không giỏi ăn nói như ở tòa án, hơn nữa vừa mới tranh cãi với Chu Lạc Sâm, nghe những lời cuối cùng của đối phương khiến anh ta có cảm giác như bị nói trúng tâm sự phiền muộn, cho nên đối với người bên cạnh chỉ muốn im lặng.

Vì hôm nay là ngày đầu tiên nghỉ lễ dài hạn nên đường xá đông đúc, tắc đường liên tục, quãng đường bình thường chỉ mất vài chục phút nay đi mất hơn một tiếng.

Trên đường đi cùng nhau mà không nói gì thực sự là bất lịch sự, sau một lúc im lặng, Hình Tứ cũng bắt chuyện với Phương Y: “Nghiêm Túc nói muốn tổ chức du lịch, cô có đi không?” Anh ta thuận miệng hỏi.

Phương Y nói: “Tôi không đi, tôi có việc.” Ngừng một chút, cô hỏi: “Có thể không đi được không? Nếu không đi có bị trừ lương không?”

Hình Tứ liếc nhìn cô, tâm tình không tốt bị cô làm cho dở khóc dở cười: “Có thể không đi, sẽ không bị trừ lương.”

Việc cô không đi có thể giúp công ty tiết kiệm một khoản tiền, vậy làm sao còn có chuyện bị trừ lương như cô nói?

Phương Y nghe xong lời nói khẳng định của Hình Tứ, nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt quá, chúc các anh chơi vui vẻ.”

Hình Tứ không mấy để ý: “Cảm ơn. Tuy nhiên, đây là một cơ hội tốt, em thật sự không muốn đi du lịch cùng mọi người sao? Kỳ nghỉ còn có việc gì vội mà phải về nhà?”

Về nhà? Hai chữ này đối với cô thật xa vời. Kỳ thật, có nhà mà không thể về được còn khó chịu hơn là không có nhà để về.

“Không về nhà, có một số việc khác cần làm, nên không có thời gian đi.” Phương Y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Dòng xe cộ đông đúc dần dần bắt đầu di chuyển, cô nhẹ thở ra, cuối cùng cũng có thể đi rồi.

Khi đến được nhà thuê mới của Phương Y đã là giữa trưa. Chỗ ở mới là một căn hộ cao tầng có thang máy. Hình Tứ giúp Phương Y xách vali lên lầu, nhưng không vào nhà làm khách. Phương Y cũng không thể níu kéo anh ta ở lại, cho nên sau khi kéo hành lý vào phòng, cô đi ra ngoài, dự định mời Hình Tứ ăn trưa.

Hình Tứ cũng không từ chối. Bây giờ là giữa trưa, dù sao cũng phải ăn trưa, cùng nhau ăn cũng tốt.

Bên này Hình Tứ và Phương Y cùng nhau đi ăn trưa, bên kia Chu Lạc Sâm lại không có tâm trạng như vậy.

*****

Vài ngày sau kỳ nghỉ, Phương Y nhìn thấy đồng nghiệp đăng ảnh du lịch lên Weibo, phát hiện trong ảnh chụp chung của các đồng nghiệp đi du lịch không có Chu Lạc Sâm và hai cấp dưới của anh. Họ không đi sao, hay là không chụp ảnh chung với mọi người?

Mặc kệ tình huống của anh như thế nào cũng không liên quan gì đến cô. Cô nghĩ, có lẽ phải mất một thời gian để cô thích nghi mới có thể không theo bản năng mà chú ý đến tin tức của anh. Hy vọng khoảng thời gian này không quá dài, thật là muốn mạng mà.

Trong kỳ nghỉ lễ, Phương Y vừa làm gia sư môn ngữ văn vừa làm thu ngân bán thời gian cho một cửa hàng tiện lợi. Cả ngày lẫn đêm, cô không lúc nào rảnh rỗi.

Cửa hàng nơi cô làm bán rất nhiều loại sản phẩm khác nhau, từ tạp hóa, văn phòng phẩm, đồ gia dụng đến quần áo, đủ loại. Có rất nhiều người đến mua sắm ở đây. Phương Y làm việc ở bộ phận thu ngân, bận rộn cả ngày, may mắn là lương không có vấn đề gì, vậy là rất tốt.

Vào ngày thứ tư của kỳ nghỉ, Phương Y đến cửa hàng làm việc như thường lệ. Khi cô vừa thay đồng phục và đứng sau quầy thu ngân chuẩn bị tiếp khách, thì cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ xa bước đến. Áo sơ mi trắng gọn gàng không một nếp nhăn, mặc quần tây, áo khoác khoác lên cánh tay, cùng với…khuôn mặt đẹp trai và khuy măng sét quen thuộc.

Là Chu Lạc Sâm.

Phương Y phản ứng lại và nhanh chóng quay người đi để tránh gặp anh, nhưng bây giờ là giờ cao điểm, Chu Lạc Sâm đã đi đến trước quầy thu ngân chuẩn bị thanh toán. Các đồng nghiệp trong cửa hàng tò mò hỏi Phương Y, khiến cô không thể né tránh.

“Xin lỗi.” Phương Y quay người lại, cụp mi rũ mắt giúp khách hàng thanh toán tiền.

Chu Lạc Sâm đứng xếp hàng ở phía sau một cô gái, anh đã sớm thấy Phương Y, bộ dáng cô mỗi một tấc đều khắc vào trong đầu anh, mặc dù là thay đổi quần áo đưa lưng về phía anh, anh liếc mắt cũng có thể nhận ra.

Đến phiên anh trả tiền, Chu Lạc Sâm đem đồ trong tay giao cho cô. Cô cũng không ngẩng đầu lên mà giúp anh tính tiền, báo ra con số không nhiều lắm, giọng nói mềm mại lại nhỏ nhẹ, chọc người vừa yêu vừa hận.

“Em làm thêm ở đây?” Chu Lạc Sâm ôn nhu hỏi cô, như thể hoàn toàn không để ý đến việc cô từ chối anh vài ngày trước.

Phương Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt anh, mới hoảng hốt nhận ra rằng bản thân mình đã nhớ anh đến mức nào.

Không gặp anh còn tốt, còn có thể tự lừa dối bản thân. Nhưng khi gặp rồi, nỗi nhớ ấy như thủy triều dâng trào. Cô hé miệng, trong giọng nói có chút run rẩy: “Ừm… anh không đi du lịch cùng luật sư Nghiêm và các đồng nghiệp sao?”

Chu Lạc Sâm vừa đưa thẻ ngân hàng cho cô vừa nói: “Công ty Mộc Lâm có vấn đề về vụ án, họ muốn kéo dài thời gian xét xử, tôi đang giải quyết.”

Phương Y nghe xong lời này liền quên cả việc lấy tiền, vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải đã đến lúc tuyên án rồi sao, sao lại có vấn đề?”

Thật ra vụ án này không liên quan nhiều đến Phương Y, cô chỉ tham gia một phần nhỏ, cô vẫn là thư ký của Hình Tứ, nhưng vụ án của Chu Lạc Sâm khiến cô không thể không kích động. Lý do sâu xa khiến cô quan tâm đ ến vậy, ai cũng rõ ràng.

Chu Lạc Sâm liếc nhìn những khách hàng đang chờ đợi không kiên nhẫn phía sau, duỗi tay nắm lấy tay Phương Y đang cầm thẻ ngân hàng của anh, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Không sao cả, đừng lo, thanh toán trước đã.” Anh nhéo nhéo tay cô như để an ủi, những người xung quanh nhìn thấy lập tức hiểu rõ.

“Phương Y, đây là bạn trai của cô à?” Một nhân viên cửa hàng đang muốn tan tầm hỏi với ánh mắt ngưỡng mộ.

Phương Y liếc nhìn người kia, không khẳng định cũng không phủ nhận, vội vàng thanh toán cho Chu Lạc Sâm, giơ tay muốn đưa hóa đơn cho anh, nhưng anh lại nói: “Cứ để chỗ em đi, tôi vội đi gặp một người, trưa tôi sẽ đến đón em tan tầm.” Nói xong anh liền đi, vội vàng đến mức dường như cầm lại thẻ và hóa đơn là điều quá lãng phí thời gian.

Phương Y cầm hoá đơn và thẻ ngân hàng của Chu Lạc Sâm, chần chừ một lát rồi nhét vào túi quần, tiếp tục giúp khách hàng phía sau thanh toán, sau đó mới đứng ở quầy thu ngân bắt đầu suy nghĩ về vụ án của công ty Mộc Lâm.

Nhân viên thu ngân khác đang rảnh rỗi ở bên cạnh, nhịn không được hỏi Phương Y: “Phương Y, bạn trai cô làm gì vậy?”

Phương Y ngẩn ra, mới nhớ là cô ấy đang hỏi về Chu Lạc Sâm, không biết tại sao trong lòng cô không phủ nhận danh xưng “bạn trai” này, chỉ nói: “Anh ấy là luật sư.”

“Ôi, luật sư à.” Người kia vẻ mặt ngưỡng mộ, “Công việc tốt, lại đẹp trai như vậy, cô thật may mắn! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đàn ông có ngũ quan tinh xảo như vậy, cao gầy, da trắng, tay cũng đẹp nữa!”

“…” Làm sao cô biết tay anh ấy đẹp? Không phải vừa rồi cô cũng bận tính tiền cho người khác sao, sao lại nhìn rõ ràng như vậy?

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Phương Y lúc này mới biết lý do mình không phủ nhận Chu Lạc Sâm là bạn trai, đại khái là vì cái gọi là lòng hư vinh, và… lòng chiếm hữu. Nhận thức này thật tồi tệ, mặc dù cô còn trẻ, nhưng cũng không phải là thiếu nữ, cô có thể lý giải tâm trạng này, khi một người thích một người khác, họ sẽ có lòng chiếm hữu đối với người đó, và rất khó để buông tay.

Có lẽ vì quá nhớ Chu Lạc Sâm, và cũng muốn làm rõ vụ án của công ty Mộc Lâm nên thời gian chờ đợi đến buổi trưa trở nên dài đằng đẵng.

Cuối cùng cũng đến giờ tan tầm, Phương Y cầm điện thoại đi ra khỏi cửa hàng, đang định gọi điện thoại cho Chu Lạc Sâm để hỏi anh ở đâu, thì một chiếc xe hơi màu đen đã dừng lại bên cạnh cô.

Chu Lạc Sâm từ bên trong duỗi tay mở cửa ghế phụ, trầm thấp nói: “Lên xe.”

Phương Y theo bản năng ngồi xuống ghế, tính toán khoảng cách từ ghế lái đến cửa xe ghế phụ, thầm nghĩ, cánh tay dài thật tốt.

Cô lên xe, Chu Lạc Sâm liền lái xe rời đi, giọng trầm thấp hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì?”

Phương Y nói: “Tùy anh, anh còn chưa nói cho tôi biết vụ án của công ty Mộc Lâm ra sao, sao lại có vấn đề? Lúc về không phải đã nói là sẽ chọn ngày tuyên án rồi sao?”

Chu Lạc Sâm ngữ khí cực kỳ nhu hoà giải thích cho cô: “Quá trình xét xử của tòa án bao gồm thẩm tra, xử lý và tuyên án. Bất kỳ vụ án nào cũng đều nằm trong quá trình xét xử cho đến khi có phán quyết. Trong giai đoạn này, vẫn có khả năng xảy ra biến số.”

Phương Y có vẻ hơi choáng, Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô, giọng điệu như đang dạy bảo: “Hãy nhớ lại điều 198 của Bộ luật tố tụng Hình Sự. Tôi nhớ rõ em đã xem qua lần trước, sao lại quên nhanh vậy?”

Phương Y đỏ mặt vì xấu hổ: “Tôi cũng chỉ xem qua loa thôi, sao có thể so sánh với anh được.”

Chu Lạc Sâm là một luật sư nổi tiếng, am hiểu mọi điều khoản luật pháp. Bản thân anh là một cuốn bách khoa toàn thư pháp luật di động, Phương Y chỉ là một thư ký mới vào nghề, sao có thể so sánh với anh được?

Chu Lạc Sâm không tiếp tục đề cập đến chủ đề này mà chuyển sang bàn bạc chuyện ăn trưa. Nhìn thấy anh, Phương Y cố gắng kiềm chế những cảm xúc trào dâng trong đáy mắt, cho nên đành cố gắng không nhìn anh.

Chu Lạc Sâm vô tình quay đầu thoáng nhìn thấy ánh mắt cô né tránh, trầm mặc một hồi, rồi bỗng nhiên nói: “Em nhớ tôi.”

Phương Y cứng người.

Ngữ điệu của anh là một câu trần thuật, anh…. đã nhận ra.

Lời tác giả:

Điều 198 Bộ luật Tố tụng Hình sự [Kéo dài thời hạn xét xử]

Trong quá trình xét xử của tòa án, nếu có một trong những tình huống sau đây ảnh hưởng đến việc tiến hành xét xử, có thể kéo dài thời hạn xét xử:

– Yêu cầu triệu tập nhân chứng mới, thu thập chứng cứ mới, giám định hoặc giám định lại;

– Cơ quan công tố phát hiện vi phạm trong vụ án, yêu cầu điều tra bổ sung, đưa ra kiến nghị;

– Không thể tiến hành xét xử do bị né tránh.

Luật sư Chu đề cập trong văn bản: Quá trình xét xử của tòa án bao gồm thẩm tra, xử lý và tuyên án. Do đó, bất kỳ vụ án nào cũng đều nằm trong quá trình xét xử cho đến khi có phán quyết.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

– ——————-o——————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN