Kẹo Thủy Tinh - Chương 23: C23: Thất hứa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Kẹo Thủy Tinh


Chương 23: C23: Thất hứa


Hướng Bội vô cùng rảnh rỗi. Cô ấy không có chuyện gì để làm vào ngày chủ nhật, nên lại đến chỗ của Khương Lâm Tình để ăn cơm ké.

Như thường lệ, cô ấy sẽ xách theo một túi thức ăn lớn, hôm nay lại tăng thêm chút đồ ăn vặt.

Đương nhiên Khương Lâm Tình rất hoan nghênh. Có người từng hỏi cô thích làm gì lúc rảnh rỗi. Cô nói, cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, buồn chán thì đọc sách, nghe nhạc.

Kể từ khi sống cùng với Trì Cách đến nay, kệ sách của cô đã đóng đầy bụi. Cô dần quen với việc có người ồn ào bên tai mình.

Hướng Bội ngồi xuống ghế sô pha, vỗ một cái: “Nếu như lúc cậu đổi ghế sofa nói với tớ một tiếng, tớ sẽ chuyển cái ghế cũ đó về nhà của tớ.”

Khương Lâm Tình: “Bộ ghế sofa kia là tớ mua trên mạng, tớ gửi địa chỉ trang web đó sang cho cậu.”

“Tớ thích của cậu.” Hướng Bội cười nói: “Chỗ này của cậu có hương vị cuộc sống, còn chỗ của tớ loạn quá.” Trừ mấy nhạc cụ quý báu ra, thì đối với những món đồ khác cô ấy đều không quá quan trọng.

Khương Lâm Tình đi chuẩn bị nồi lẩu và đồ ăn.

Hướng Bội ngồi đấy, tùy ý vỗ vỗ ghế sofa, nói: “Cái mới này cũng thoải mái lắm.”

Tối hôm qua, cô ấy không hề phát hiện ra chuyện gì cả. Nhưng hôm nay ánh mắt lại cực kỳ sắc bén. Cô ấy vừa phát hiện một sợi tóc bị kẹt trong kẽ hở của ghế sofa.

Cô ấy lấy ra.

Tóc ngắn.

Chất tóc của Khương Lâm Tình vừa mềm vừa nhuyễn, còn chất tóc này tương đối thô.

Hướng Bội đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh, những thứ từng bị cô ấy xem nhẹ đột nhiên tràn vào đầu.

Mới nãy sao? Không đúng, là ngày hôm qua. Cô ấy liếc mắt một cái, nhìn thấy cái tủ bên cạnh tivi có để cái gì đấy.

Ngày hôm qua không chú ý lắm, bây giờ đi sang nhìn thử, cô ấy mới thấy một cái bật lửa, dưới bật lửa là một gói thuốc lá.

Thuốc lá của đàn ông.

Khương Lâm Tình bưng rau cải xanh lên: “Ăn cơm thôi.”

Hướng Bội đến gần bàn ăn ngồi xuống, mở nồi lẩu lên, hỏi: “Có phải cậu đang “kim ốc tàng kiều” ai không?”

Khương Lâm Tình xém chút nữa làm rớt dĩa thức ăn: “Cái gì?”

Hướng Bội: “Tớ phát hiện trong phòng này có đồ của đàn ông.”

Quả nhiên không giấu được. Khương Lâm Tình cũng không biết, đồ Trì Cách dùng hằng ngày bị bỏ ở nơi xó xỉnh nào mà cô không chú ý đến. Cô thẳng thắn nói: “Tớ chứa một kẻ lang thang không có nhà để về.”

“Kẻ lang thang? Là ai thế? Cậu tin tưởng anh ta thế hả? Cứ như thế mà để anh ta vào nhà?” Hướng Bội đặt liên tiếp mấy câu hỏi.

Khương Lâm Tình: “Dù sao bây giờ cũng không mất gì.” Không chỉ không mất, Trì Cách còn mua thêm rất nhiều đồ dùng hằng ngày.

Hướng Bội suy nghĩ một chút về ba chữ “kẻ lang thang” này, có lẽ khác với những người đàn ông luộm thuộm mà cô ấy tưởng tượng. Cô ấy ngước mắt lên nhìn: “Ngủ rồi chứ?”

“Không có.” Khương Lâm Tình lắc đầu một cái: “Anh ấy ngủ trên ghế sofa, ngủ say như chết ý.” Không chỉ một lần cô từng nghi ngờ, sao Trì Cách có thể ngủ sâu như thế?

Hướng Bội mở túi khoai tây chiên ra: “Người đàn ông này có vẻ ngoài thế nào vậy?”

Khương Lâm Tình: “Vẻ ngoài trông cũng rất đẹp trai.”

“À. Nhưng biện pháp an toàn thì nhất định phải làm, người đẹp trai không nhờ được gì. Nhưng mà, nếm thử một chút đồ ngon ngọt cũng có thể.” Hướng Bội nói mà mặt không đỏ, không th ở dốc.

Khương Lâm Tình nghe thấy thì tai nóng lên: “Tớ muốn kiếm người bầu bạn, những thứ kia không quan trọng.”

Hướng Bội cắn hai miếng khoai tây chiên giòn tan, nói: “Sao không quan trọng được? Tình d*c là cội nguồn của vạn vật. Không có nó, loài người sao có thể sinh sôi được chứ? Đây là chuyện quan trọng nhất giữa nam và nữ. Xã hội hiện đại mà, người đàn ông có dáng người đẹp trai, nhưng không dùng được. Thật đáng buồn.”

Khương Lâm Tình không nói nên lời.

Hướng Bội: “Nhưng cậu đừng có mà mê muội. Tuyệt đối đừng để mắc lừa, mấy chuyện này đều là anh tình tôi nguyện. Lăn giường thoải mái mấy cái, coi như là thú vui tiêu khiển đi.”

Khương Lâm Tình: “Chúng tớ vẫn còn chưa đến mức đó. Mấy ngày anh ấy ở chỗ này, cũng chỉ ngủ trên sofa. Hoàn toàn không nhúc nhích luôn.”

Hướng Bội: “Có thể nhịn được hả? Là anh ta không được hay anh ta giỏi chịu đựng thế?”

“Có thể anh ấy là…” Khương Lâm Tình im miệng, không nói nữa.

Anh tham tiền, sắc đẹp cũng chính là nghề kiếm tiền của anh. Mà như thế tránh cho thú tính của anh bộc lộ ra ngoài gây nguy hiểm.

*

Ban công của căn hộ này chỉ là một khối hình vuông, không lớn, hai người ở thì tạm được, nhiều thêm một người thì hơi chật chội. Được cái có phong cảnh đẹp. Nhà ở hướng Nam, dưới lầu có một khu vườn trống.

Hướng Bội thích đứng hút thuốc trong gió đêm thế này. Ban công căn hộ của cô ấy ở hướng Tây Bắc, đưa mắt sẽ nhìn thấy dòng xe chạy phía dưới đường.

Thật ra Trì Cách cũng thường hay ra ban công này hút thuốc. Khương Lâm Tình đang nghĩ như thế.

Cửa mở ra.

Cô vội vàng đứng dậy đi đến huyền quan.

Người vào ngoài Trì Cách, còn có thể là ai được?

Cô đi đến trước mặt anh, thấp giọng nói: “Anh đến đây làm gì thế?”

Anh cười khẩy: “Về ngủ.”

“Tối nay không được.” Khương Lâm Tình sợ Hướng Bội sẽ nghe thấy tiếng động. Cô đụng vào bả vai anh, vô tình mò đến bắp thịt trên cánh tay anh, cô lập tức cong tay lên, dùng cánh tay nhỏ đẩy ra.

Hai người đi đến ngoài cửa, cô đóng cửa lại.

“Tôi có khách đến.” Nhớ đến mấy ngày trước anh không về, Khương Lâm Tình nghiêm túc nói: “Lúc không có khách đến, tại sao anh không về thế?”

Trì Cách thuận miệng nói: “Đi công tác đấy.”

“Đã nói với anh, có về thì nhớ nói với tôi trước mà.”

“Bây giờ nói cho cô đây, tôi muốn đi ngủ.”

“Khách còn chưa đi.” Khương Lâm Tình cản trước cửa: “Đi đến khách sạn đi, tôi cho anh tiền.”

“Không đi.”

Cô khẽ cắn răng: “Khách sạn năm sao.”

“Không ở khách sạn được, tôi muốn ngủ trên cái giường kia.”

Cô không cho anh vào: “Anh thật sự không đến khách sạn năm sao à? Tôi chỉ hào phóng lần này thôi, mời anh đó.”

“Hôm nay không thích.” Giọng Trì Cách tương đối trầm thấp, quả thật giống như không ngủ đủ.

“Anh là kim chủ, hay tôi là kim chủ?” Khương Lâm Tình không mang theo tiền trên người, không có hành động đưa tiền mặt cực ngầu, chỉ có thể dùng điện thoại chuyển tiền: “Đi đi, đến khách sạn đi.”

Trì Cách ngước mắt lên nhìn, đôi môi cong lên theo thói quen, nhưng ánh mắt lạnh nhạt, nói: “Cô có để tôi vào ngủ hay không?”

“Không cho được, đã nói với anh là có khách.” Trước mặt anh, cô đóng cửa lại.

Mấy ngày anh không về, cô còn đang mất vui đây.

Cũng không phải chỉ có mỗi anh được cáu kỉnh.

*

Mưa phùn ẩm ướt và kéo dài suốt mấy ngày.

Đến ngày thứ tư thì hết mưa. Trên trời không còn rót nước xuống nữa, nhưng bầu không khí lại cực kỳ ẩm thấp.

Thời tiết thế này, có rất nhiều người cảm thấy buồn ngủ. Khương Lâm Tình cũng có hơi mệt mỏi.

Không biết tối hôm đó Trì Cách đã đi đâu. Anh không đến dỗ cô. Cô cũng không thể chủ động được.

Đã là cuối tuần, thời gian tổ chức buổi triển lãm đã qua hết hai phần ba.

Lưu Thiến nói: “Cơ hội của chúng ta đến rồi.” “Cơ hội” mà cô ấy nói chính là phúc lợi của đại V dành cho buổi triển lãm nước hoa

Để diễn tả không gian nơi đây bằng từ ngữ, thì thật ra không tạo được tiếng vang nhiều lắm, nhưng đại V đã kể về câu chuyện tình yêu vô cùng xúc động của mình. Nó đã có cả ngàn lượt chia sẻ, cũng xem như là nổi tiếng rồi.

Trương Nghệ Lam cũng đã nhờ các đồng nghiệp nhấn thích và chia sẻ, để tăng thêm độ phổ biến.

Khương Lâm Tình ngừng trước giao diện đăng nhập rất lâu.

Lưu Thiến đã chụp màn hình câu chuyện tình cảm của đại V này gửi đến nhóm công việc.

Khương Lâm Tình đọc lại lần nữa, đúng thật là một câu chuyện này sống động như thật nhưng cô quên mất mật khẩu đăng nhập Weibo rồi.

Tối đến, Hướng Bội gửi cho cô một đường link trước, sau đó gọi điện thoại đến hỏi: “Cậu có nhớ người này không?”

“Sao thế?” Khương Lâm Tình còn chưa kịp mở đường link ra xem nữa.

Hướng Bội: “Là Từ Trọng Quang, bạn học chung cấp hai với chúng ta.”

Khương Lâm Tình lục tìm cái tên này ở trong ký ức.

“Tớ đi tìm người hát chính, đi khắp nơi xây dựng mối quan hệ, rồi không ngờ gặp được cậu ấy trong vòng quan hệ đó.” Hướng Bội nói: “Cậu ấy học âm nhạc, xuất thân là dân chính quy luôn. Bạn tớ gửi cho tớ Weibo người này. Tớ đột nhiên lại nhớ đến cái tên Từ Trọng Quang này.”

Khương Lâm Tình: “Từ Trọng Quang… Đúng rồi, cậu ấy từng ngồi cùng bàn với tớ. Nhưng mà cậu ấy cao quá, còn chưa ngồi được mấy ngày đã bị chuyển ra phía sau ngồi rồi.”

Hướng Bội: “Bạn tớ có nói chuyện với cậu ấy một lúc, không ngờ cậu ấy lại nhớ đến tớ. Cậu ấy liên lạc với tớ, rất nhiệt tình, còn nói muốn gặp mặt tớ nữa. Cậu ấy nói cuối tuần này vừa khéo có mở buổi hòa nhạc, đưa cho tớ hai tấm vé VIP, cậu ấy hào phóng như thế nên tớ cũng không tiện từ chối.”

“Có thể mở buổi hòa nhạc thì rất tài năng đấy.”

“Đúng thế. Cậu ấy học đàn violin, không liên quan gì đến ban nhạc rock của tớ cả. Nhưng cậu ấy nói, cậu ấy quen rất nhiều người trong giới âm nhạc, có thể giới thiệu cho tớ vài người có chất giọng tốt.” Hướng Bội nói: “Hay là, cậu đi cùng tớ đến buổi hòa nhạc nhé?”

“Được.” Mỗi ngày đều không thấy Trì Cách đến, cuối tuần lại vô cùng yên tĩnh. Khương Lâm Tình nghĩ, cô nên ra ngoài đi tới đi lui một chút.

“Quyết định thế nhé.” Hướng Bội cười nói: “Có cậu ở đấy, tớ gặp Từ Trọng Quang cũng không thấy lúng túng nữa rồi.”

Khi Khương Lâm Tình nhấp vào đường link liên kết kia, thì lại nhảy ra giao diện đăng nhập vào Weibo.

Cô từ bỏ.

*

Sau khi bài chia sẻ trên Weibo được lan truyền đi xa, thì số người đến xem buổi triển lãm đã tăng gấp hai, gấp ba lần.

Người bị phái đến đây để trông coi buổi triển lãm này là Khương Lâm Tình.

“Tôi thật sự đã bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi.” Lưu Thiến đấm ngực giậm chân, trạng thái thật sự rất chán nản.

Khương Lâm Tình hỏi: “Chuyện gì thế?”

Lưu Thiến: “Ngày đó tôi lướt bình luận trên Weibo mới biết được, thì ra bên quán cà phê có một người phục vụ trông rất đẹp trai. Tôi đi đến đây nhiều lần như thế nhưng vẫn chưa gặp được người này.”

Khương Lâm Tình nghe thế thì có chút kinh ngạc, mấy giây sau cô trêu chọc nói: “Cô đi với tôi qua đó không?”

Lưu Thiến: “Tôi cũng muốn đi, nhưng mà hôm nay bận chết được đây này.”

Buổi triển lãm dần dần đi vào quỹ đạo, nên công việc cứ hết cái này lại cái khác kéo đến. Công ty không nuôi những người rảnh rỗi, nên nhiệm vụ này kéo theo nhiệm vụ kia đến.

Khương Lâm Tình: “Quán cà phê này có được mấy nhân viên phục vụ chứ, cô nói xem, chẳng thấy bóng dáng người này đâu, thật ra tôi cũng chẳng gặp được mấy lần cả.”

“Có phải anh ấy cực kỳ đẹp trai không?” Đôi mắt Lưu Thiến sáng rực lên.

“Cũng được. Lúc đó tôi đi vội quá nên không chú ý nhiều lắm.” Từ trong xương cốt của Khương Lâm Tình có một sự kiêu ngạo, địch không động ta cũng chẳng động.

Ngày hôm nay cũng là một ngày trời đầy mây.

Bây giờ lúc nào Khương Lâm Tình cũng mang theo một cây dù bên mình.

Còn chiếc dù caro màu xám kia được cô để lại trong ngăn kéo ở công ty.

Từ sau lần gặp vô cùng xấu hổ kia, cô cũng không biết làm cách nào để trả chiếc dù đó. Lúc ấy cô nên hỏi địa chỉ của Dương Phi Tiệp rồi gửi chuyển phát nhanh sang đó, có lẽ cũng bớt được chút việc này.

*

Người đến càng nhiều thì hiện trường triển lãm cũng càng loạn đi. Người đến xem triển lãm không chỉ có thanh niên, mà còn có các bạn nhỏ, nhảy lung tung khắp tầng một, tầng hai.

Một ngày trôi qua, Khương Lâm Tình cảm thấy mệt cả thể xác lẫn tinh thần. Khó khăn lắm mới chờ được đến tối, nhân viên phục vụ cũng từ từ rời đi, mà cô là người ở lại đến cuối cùng.

Đảo nhỏ này rất yên tĩnh mà cô về nhà cũng như thế.

Trì Cách biến mất. Anh chẳng xem người kim chủ là cô đây ra gì cả?

Đèn tắt, quán cà phê lớn trở nên tối tăm và cũng mất đi hơi thở của sự sống.

Khi Khương Lâm Tình muốn rời đi, thì nhớ ra mình để quên túi xách. Cô lười mở đèn, nên dựa theo ánh đèn di động mà đi vào.

Khi ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy ngoài cửa sổ có một chiếc xe đang đậu ở ven đường.

Từ trên xe đi xuống một đôi nam nữ có ngoại hình xuất chúng. Một người là chủ quán cà phê. Một người khác chính là Trì Cách.

Hai dáng người cao gầy đứng chung một chỗ, trông rất hợp nhau.

Khương Lâm Tình đang ở trong quán cà phê, tránh cũng không có chỗ tránh. Huống chi, vì sao cô phải tránh chứ?

Đèn sáng lên. Cả sảnh lớn sáng bừng.

Chủ tiệm đứng cạnh cửa, hỏi: “Còn chưa về à?”

Khương Lâm Tình mỉm cười: “Mới vừa làm xong, đang chuẩn bị đi đây.”

“Ừ.” Chủ tiệm gật đầu một cái, nhìn sang người phía sau nói: “Lên lầu hai đi.”

“Ừ.” Trì Cách nhẹ nhàng gật đầu.

Một nam một nữ cùng lên cầu thang.

Trì Diệu Tinh đi giày cao gót, mặc váy dài xếp ly.

Lúc cô ấy đứng thì váy dài đến mắt cá chân. Vừa mới lên lầu, váy nhấc lên hạ xuống, tà váy kéo lê trên mặt đất.

Trì Cách đi theo phía sau cô, thay cô nhấc váy lên.

Khương Lâm Tình nhìn hai người.

Cô chưa từng mặc váy dài như thế bao giờ nên cũng chưa bao giờ biết, Trì Cách còn có lúc đi xách váy cho phụ nữ như thế.

Cặp nam nữ đó nhìn hệt như một đôi tình nhân đang nói chuyện với nhau.

Người dưới lầu chẳng nghe được gì cả.

Khương Lâm Tình không đi, cô ngồi xuống.

Thời gian như ngừng trôi, cô cảm thấy quán cà phê này thật lớn. Một mình cô ở trong căn hộ nhỏ đã cảm thấy trống rỗng, đến nơi này trông cô càng nhỏ bé hơn.

Lưu Thiến nhiều chuyện hỏi đến: “Tiểu Khương, hôm nay có thấy người phục vụ đẹp trai đó không?”

Khương Lâm Tình: “Không có.”

Lưu Thiến: “Tiếc ghê. A, tôi bận đến bây giờ mới làm xong nè.”

Khương Lâm Tình: “Ừ, tôi cũng tan làm đây, đi trước.”

Hai người ở lầu hai nói chuyện không lâu, chắc qua chừng hai mươi phút, chủ tiệm mới kéo váy xuống lầu.

Người đẹp thướt tha duyên dáng, mỗi bước đi như nở từng bông hoa.

Khương Lâm Tình đứng lên.

Trì Diệu Tinh liếc mắt nhìn cô rồi nói: “Vất vả rồi, về nhà sớm đi nhé.” Dáng người cô ấy lắc lư rồi biến mất ngoài cửa.

Người đàn ông trên lầu kia, một lát sau mới xuống. Anh đi đến quầy bar.

Khương Lâm Tình cũng đi đến quầy bar: “Mấy ngày nay có chỗ ở chưa? Khi nào thì về?”

Trì Cách cúi đầu đứng thẳng người, xoay người nhìn cô, hai tay đút trong túi quần: “Kim chủ, tôi muốn làm trái với lời hứa.” Anh lời ít mà ý nhiều.

Lời nói không đầu không đuôi, nhưng Khương Lâm Tình vừa nghe đã hiểu ngay.

Hay là nói, cô là phú bà nghèo nhất trong danh bạ điện thoại của anh. Một người mê tiền khi cảm thấy mới mẻ với một phú bà nghèo khổ thì có thể kéo dài được bao lâu đây.

Cô im lặng một lúc lâu vẫn không nói tiếp.

Trì Cách còn nói: “Giữa chúng ta không có hợp đồng, coi như tôi làm trái với lời hứa, cô cũng không thể làm gì tôi. Nhưng cô là một người kim chủ tốt, tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm cho cô.”

Bàn tay dưới quầy bar của cô đã nắm chặt thành nắm đấm.

Kết cục thế này, Khương Lâm Tình không phải chưa từng nghĩ đến. Đối với người mê tiền mà nói, tiền nhiều mới suy nghĩ đến tiêu chuẩn. Khi cô thấy chủ tiệm cà phê này đã biết ngay bản thân cô không đạt tiêu chuẩn rồi.

Cô không mua nổi người đàn ông như Trì Cách.

Đối với cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp trước mặt, cô thua hoàn toàn, cô nhận thua, cô cũng chịu thua. Đây chỉ đơn thuần là trao đổi tiền bạc, cô vốn đã chẳng thắng được.

Cô nói với Trì Cách: “Tôi biết rồi.” Quả nhiên thấy tiền là mắt sáng như sao.

Cô đi.

Ngẩng cao đầu ưỡn ngực.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN