Kẹo Thủy Tinh - Chương 39: C39: Màn đêm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Kẹo Thủy Tinh


Chương 39: C39: Màn đêm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đương nhiên hôm nay Khương Lâm Tình đến trễ, cô nói với đồng nghiệp rằng mình ngủ quên.

Lưu Thiến nhìn đôi môi sưng đỏ lên của cô, mờ ám cười một tiếng: “Tôi hiểu rồi.”

Khương Lâm Tình mím môi, đây là vết thương cũ.

Trì Cách cần phải đến cuộc họp, nên hai người chỉ ôm một cái, không hề dây dưa gì, mạnh ai người đó đi.

Chiều đến, Khương Lâm Tình và Lưu Thiến đến bộ phận điều hành.

Vừa mới rẽ vào một góc, Khương Lâm Tình đột nhiên bị kéo lại.

Lưu Thiến: “Thái tử gia.”

Đầu hành lang bên kia có một người đang đứng, chính là Trì Cách. Còn có bốn năm người vây xung quanh anh.

Lưu Thiến: “Sao nào? Có phải đẹp trai lắm không?”

Lúc Trì Cách đối diện với mấy đồng nghiệp trong công ty, thì anh ít ác một chút, trái lại còn là một người khác. Khương Lâm Tình thừa nhận: “Ừ, đẹp trai thật.”

Lưu Thiến: “Phải không? Không biết có bao nhiêu đồng nghiệp nữ đang mơ mộng hảo huyền đó.”

Khương Lâm Tình: “Anh ấy không có scandal gì sao?”

Lưu Thiến: “Không có.”

Khương Lâm Tình thở phào một cái. Ngày đó chuyện Trì Cách ở trong xe với cô không có ai nhìn thấy cả.

Đột nhiên Lưu Thiến đứng thẳng người lên, vỗ một cái vào lưng của Khương Lâm Tình.

Khương Lâm Tình để ý, quay đầu lại.

Trì Cách thấy cô rồi.

Trên hành lang thật dài, anh và cô đứng ở hai đầu khác nhau, anh khẽ cười.

Cô cúi thấp đầu, khi ngẩng lên lần nữa đã thấy Trì Cách rời đi cùng đám người kia.

Lưu Thiến: “Tôi cảm thấy, hoặc là Thái tử gia không có scandal, hoặc là scandal khắp thiên hạ. Khi nãy cô có thấy không? Anh ấy nhìn tôi cười rất tình cảm đó.”

Khương Lâm Tình: “Thật à?” Không phải bình thường là dáng vẻ lưu manh sao? Sao bây giờ lại cười tình cảm rồi?

Bình thường Lưu Thiến thích mơ mộng, nhưng lúc tỉnh táo thì cũng tỉnh táo hơn bất kỳ người nào khác: “Cứ nghĩ mà xem, không nói đến vẻ bề ngoài của Thái tử gia, chỉ nói đến gia cảnh của anh ấy thì nhất định phải kiếm một người môn đăng hộ đối làm vợ. Không phải kinh doanh cần phải thuận buồm xuôi gió sao, hai gia đình như thế nếu một bên rơi vào cảnh khốn khó, một bên sẽ kịp thời giúp đỡ, hỗ trợ hết mình.”

Khương Lâm Tình gật đầu. Tương lai Trì Cách nhất định sẽ cần một người phụ nữ môn đăng hộ đối với anh. Trước đó, cô hy vọng mình có thể giúp anh chữa khỏi căn bệnh lạ này.

Cô chúc anh một đời bình an.

*

Trì Cách đi công tác.

Còn Khương Lâm Tình bận rộn với công việc. Tuy về nhà chỉ có một mình, nhưng cô cũng có thể nói chuyện phiếm với Trì Cách, nên cô cũng chẳng có thời gian suy nghĩ lung tung.

Cô làm một phương án sơ bộ cho buổi triển lãm rồi giao cho Trương Nghệ Lam.

Trương Nghệ Lam chú thích mấy điểm quan trọng, nói: “Tổng giám đốc Trì còn chưa trở về. Chờ cuộc họp lần sau, chị sẽ báo cáo cho anh ấy rồi nghe ý kiến của anh ấy.”

Không cần chờ đến lúc họp.

Khương Lâm Tình hỏi bao giờ Trì Cách trở về?

Trì Cách: “Đang trên đường.”

Khương Lâm Tình: “Tối nay anh có muốn ăn cơm cùng em không?”

Qua nửa tiếng, anh hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”

“Gì cũng được.”

“Buổi trưa anh ăn nhiều thịt cá rồi, buổi tối ăn cùng nhau thì ăn thanh đạm một chút.”

Lưu Thiến vội vàng chạy vọt đến, hỏi: “Tiểu Khương, có phải cô đang nói chuyện với bạn trai không?”

Khương Lâm Tình ngẩng đầu: “Không có.”

“Tiểu Khương Tiểu Khương, cô không nhìn gương sao? Miệng cô muốn kéo đến phía sau tai luôn rồi.” Lưu Thiến gật đầu: “Nhìn dáng vẻ này của cô, giống như đang vùi mình vào tình yêu ngọt ngào vậy đó.”

Khương Lâm Tình phát hiện, lúc cô vui vẻ không kiềm được mà cong khóe môi lên. Cô muốn kéo suy nghĩ của mình về, nhưng chỉ một lát là môi lại không nhịn được mà cong lên.

*

Trì Cách đặt một phòng kính lớn trong một nhà hàng Trung Quốc để ngắm cảnh. Anh ngồi hơn nửa tiếng, Khương Lâm Tình mới đến.

Anh hỏi: “Làm tăng ca sao?”

Khương Lâm Tình: “Không có, nhưng kẹt xe rất lâu.”

Nhân viên phục vụ gõ cửa một cái: “Chào anh, xin hỏi có thể mang thức ăn lên chưa?”

Trì Cách: “Ừ, mang thức ăn lên đi.”

Khương Lâm Tình cẩn thận phân biệt giọng nói của anh. Thoạt nghe thì không có gì khác biệt, nhưng cô nghe nhiều, nên biết giọng nói của anh khác so với ban đầu: “Đúng rồi, em vừa nghĩ ra một phương án sơ bộ, có một vấn đề, muốn nghe ý kiến của tổng giám đốc Trì.”

“Em còn nói là không làm thêm giờ, ăn cơm cũng chẳng quên công việc.”

“Đồng nghiệp trong công ty muốn hẹn anh họp. Nhưng chúng ta ngồi ở đây nên tiện bàn chút chuyện công luôn. Có vấn đề gì thì mai em có thể thay đổi ngay, không cần chờ đồng nghiệp hỏi ý anh nữa.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trì Cách: “Cô ấy chắc chắn là muốn hẹn, hay là em nói em gặp anh ở thang máy nên đã nói xong với anh hết rồi?”

Khương Lâm Tình: “Em thay đổi xong thì đưa cho cô ấy bản kế hoạch mới. Em nói là em mới suy nghĩ ra vài ý tưởng mới.”

“Em nói đi.”

“Em chọn một khuôn viên lớn trong trung tâm thương mại, nơi đó có nhiều cây xanh, rất hợp với phong cách của triển lãm. Nhưng mà tầng trệt và tầng trên lại có phong cách của thương mại, nên phải trang trí lại một chút.” Cô nói ý tưởng của mình cho anh nghe.

Trì Cách: “Em trao đổi với phía Bành Dần chưa?”

Khương Lâm Tình: “Nếu anh không có ý kiến gì, tuần tới em sẽ nói với ông ấy.”

Trì Cách: “Ừ.”

“Liên quan đến việc phân loại mùi hương, em sẽ làm theo phương án cuối cùng. Ngoài ra, về kinh phí…” Khương Lâm Tình làm một tư thế mời chào.

Trì Cách: “Đã biết, lần trước anh đi xin vốn cho em, em dù thế nào cũng muốn tự mua cỏ đuôi chó mà.”

Khương Lâm Tình: “Em không biết anh là nhân vật lớn thế.”

Trì Cách: “Lúc bình thường em cầm hai trăm đồng hét to với anh, cũng không xem anh là nhân vật lớn đâu.”

Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, canh cá nấu bí.

Khương Lâm Tình đi nhà vệ sinh, dùng khăn giấy lau sạch vết son trên môi. Nghỉ ngơi mấy ngày, môi cô đã bình thường lại rồi.

Nhưng Trì Cách đi công tác về, lại có dáng vẻ của kẻ chính nhân quân tử.

Cô từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy người đàn ông đứng bên khung cửa sổ.

Đang ngắm cảnh đêm, thưởng thức ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ.

Cô thì nhìn người.

Phòng riêng này thắp đèn sáng rực, dáng người của Trì Cách chiếu lên mặt kính. Cô không thấy được mặt anh. Chỉ thấy một bóng người trong mặt kính, cô có thể tưởng tượng ra dáng người tuấn tú của anh.

Anh quay đầu lại, cười khẽ: “Đứng ngốc ở đó làm gì thế?”

Cô đi đến, ngồi xuống.

Đột nhiên, anh nhìn cô, rồi đưa tay ra.

Cô không dám làm bất cứ hành động nho nhỏ nào.

Ngón tay của anh vuốt ve môi của cô: “Dính nước rồi.”

Anh đưa đầu sang, giống như Lưu Thiến nói, dưới ánh đèn phảng phất có chút tình ý.

Cô nhớ, ngày hôm đó anh bị mấy người vây xung quanh, trong đó có một cô gái rất xinh đẹp.

Đó là người của tổ thư ký, dường như trước kia là thư của ký bộ phận điều hành?

Khương Lâm Tình húp một hớp canh: “Em hỏi rồi, trong công ty không có scandal của anh.”

Trì Cách cười khẽ một tiếng: “Nghe có vẻ em rất thất vọng.”

“Không có.” Cô bỏ cái muỗng xuống: “Cho dù anh có scandal, đối tượng cũng chẳng phải em. Không phải có người của tổ thư ký rồi sao?”

“Tổ thư ký?”

“Mấy lời đồn đãi vu vơ ý, đa phần đều lấy người đẹp làm nhân vật chính.”

“Anh nhớ, anh đã từng khen em là người đẹp.”

“Đó là bởi vì anh khuất phục dưới đồng tiền thôi.”

Trì Cách thuận miệng nói tiếp: “Em chính là người đẹp nhất.”

Khương Lâm Tình quay đầu đi. Trên mặt kính chỉ lộ ra đường nét gương mặt của cô, nhưng không thấy biểu cảm trong đó.

“Vui vẻ không?” Trì Cách nhìn cô.

“Em không tốn tiền mà còn được nghe lời khen của anh, đương nhiên vui rồi.”

“Đúng rồi, thư ký của anh không phải trong tổ thư ký.”

Khương Lâm Tình vểnh tai lên nghe: “Vậy là ai?”

“Anh có thư ký riêng của mình.”

“À.”

“Nam giới.”

Cô như không có chuyện gì nói: “À.”

“Kim chủ, khóe miệng em muốn kéo đến sau tai luôn rồi.”

“Thật à?” Khương Lâm Tình che kín miệng lại.

Không thể không nói, cô không nhịn được bật cười khi biết được người phụ nữ gần gũi với anh chỉ có một mình cô thôi. Cô không thèm nghĩ đến mấy chuyện “môn đăng hộ đối” trong lời của Lưu Thiến nữa, đó là chuyện sau này.

Giờ khắc này, Trì Cách chỉ có một người phụ nữ là cô.

*

Hai ngày này có một buổi triển lãm khác.

Khương Lâm Tình ở hiện trường đứng yên rất lâu, bắp chân cô đau nhức và sưng tấy.

Trước kia cô từng trải qua mệt mỏi hơn bây giờ nhiều, nhưng lúc đó không có người nào để cô bày tỏ cả. Cô cảm thấy, mình khổ nhiều hay mệt mỏi ra sao cũng đều có thể tự mình chịu đựng nổi.

Nhưng bây giờ cô mệt, thì cô sẽ than.

Tắm xong, Khương Lâm Tình ngồi ở ghế sofa, nhéo nhéo bắp chân của mình: “Mệt quá đi.”

Trò chơi mới vẫn còn chưa qua màn, Trì Cách nhấn tạm dừng, liếc mắt nhìn cô một cái.

Cô lập tức cho anh hai tờ hai trăm.

Anh đặt điện thoại xuống, nhận tiền: “Không làm gì không được hưởng lộc, anh đấm bóp cho em.”

Khương Lâm Tình nằm trên sofa giường. Cô cũng rất thích cái sofa giường này, mỗi lần ngủ ở đây đều vô cùng thoải mái, vô cùng thơm.

Đầu ngón tay Trì Cách bóp bóp xuống bắp chân trắng nõn của cô, vặn vặn một cái. Bắp chân cân đối, không phải bắp thịt cứng ngắc, mà trong đó lại có chút mềm mềm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khương Lâm Tình hơi hơi mơ màng sắp ngủ.

Cho đến khi, đầu ngón tay anh đột nhiên hướng lên trên, anh búng một cái vào đầu gối của cô.

Cô bừng tỉnh, nghiêng mặt sang một bên, nhìn Trì Cách.

Nếu không phải có mấy cái vừa rồi, có thể nói anh chính là người chính nhân quân tử, vẻ mặt nghiêm túc, trên khuôn mặt còn điểm mấy phần phong lưu.

Có lẽ là… vô tình nhỉ.

Khương Lâm Tình thay anh giải thích như thế.

Cô lại chú ý đến tư thế của hai người. Cô nằm sấp trên giường, anh nửa quỳ phía trên.

Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ. Tình chàng ý thiếp, anh anh em em. Dừng, mấy chữ sau sai rồi. Nhưng mấy ngày rồi hai người chưa gặp nhau, cũng xem như tiểu biệt thắng tân hôn rồi.

Trì Cách im lặng.

Khương Lâm Tình ho khan hai cái. Nếu như anh giở trò muốn bao lì xì, cô sẽ gửi cho anh.

Nhưng anh không nói gì.

Cô suy nghĩ có phải Trì Cách đang có mấy ý tưởng phù phiếm kia với cô không. Có lẽ, tay anh thì nghiêm túc đấm bóp nhưng thật ra ánh mắt đang làm cô một lần rồi?

Cô không quay đầu mà giấu mặt mình đi. Nhỡ đâu anh chẳng có ý tưởng gì, thì chứng tỏ cô còn lưu manh hơn anh nữa.

Trì Cách luôn cho cô xem mấy cảnh trong trò chơi. Bên trong trai gái giống như đang tập võ nghệ, hình dáng tư thế khó nhằn gì cũng có thể làm rất nhẹ nhàng.

Hình ảnh lại hiện lên, cô càng chôn mặt mình vào gối sâu hơn, như muốn vùi mình vào trong gối.

Trì Cách chợt rút cái gối ra: “Đừng khó chịu.”

“Em không sao.” Chờ lần sau đi, chờ lần sau Trì Cách lại đòi bao lì xì nữa.

Đúng rồi, suy nghĩ về chút chuyện công việc. Lần triển lãm này có sửa đổi một vài thiết kế của trang sức. Công việc khiến người ta tỉnh táo. Chỉ một lát sau, người vừa mới xuân tâm nhộn nhạo đã biến mất chẳng thấy đâu.

Cô mệt rồi.

Điện thoại Trì Cách reo lên. Anh cầm bao thuốc lá và bật lửa, đi ra ban công. Anh rút ra một điếu thuốc ngậm ở trên miệng: “A lô.”

“Trì Cách, tôi về rồi.”

Trì Cách ấn bật lửa. Ngọn lửa thoáng hiện lên trong màn đêm ẩm ướt: “Bác sĩ Kim.”

Bác sĩ Kim, tên là Kim Minh Lãng: “Cũng không còn sớm nữa, làm phiền cậu sao?”

“Không có. Bác sĩ Kim về lúc nào thế?”

“Hôm trước.” Bác sĩ Kim cười một tiếng: “Đang điều chỉnh chênh lệch thời gian, vào thời gian này, tôi lại không ngủ được.”

“Ừ.” Trì Cách hít một hơi thuốc lá.

Trì Minh Lãng nghe thấy hơi thở đang hút thuốc của anh: “Hôm nay, bà Trì mới gọi tôi sang đấy, cũng nói với tôi nghe về tình trạng của cậu. Lần trước cậu có nói sơ qua với tôi, tôi cảm thấy thỉnh thoảng sẽ tái phát. Bây giờ tình trạng thế nào rồi?”

Ở nhà họ Trì, mọi người đều không nói “bệnh tình”, mà sẽ nói là “tình trạng.”

“Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, cũng tái phát.” Trì Cách nói: “Mấy lần tái phát sau là tôi tự ép chính mình.”

“Có uống thuốc không?”

“Không có.”

“À? Thế có cách giải quyết rồi sao?”

“Đúng thế.”

“Trì Cách, nếu như cậu có thể tự ra ngoài vậy chính là điều tốt nhất đó.”

Trì Cách cười: “Bác sĩ Kim, có lẽ sau này tôi không phải là bệnh nhân của ông nữa rồi.”

“Thế thì tôi sẽ cảm ơn trời đất đó. Nhưng đừng nên ép mình chặt quá, có gì có thể nói thì nói với tôi.”

Trì Cách thả khói: “Ừ.”

Trì Cách không muốn nói, Kim Minh Lãng cũng không hỏi qua điện thoại. Đây không phải đang khám bệnh, đây chỉ là gọi điện thoại: “Đúng rồi, bà Trì lại nói với tôi một chuyện khác. Bà ấy nói cậu có bệnh không tiện nói ra, bởi vì tác dụng phụ của thuốc.”

“À, cái đó à. Đúng, tôi đã nói với bác ấy như thế.”

“Loại thuốc hỗ trợ tinh thần này, được sử dụng trị liệu cho người SSRIS, ít nhiều gì đều có tác dụng phụ kèm theo. Nhưng cái này có thể chữa được. Cậu đã ngừng thuốc lâu rồi, theo lý mà nói tác dụng phụ cũng đã biến mất hết rồi.”

“Ừ.” Trì Cách nói.

“Quan sát thêm chút nữa. Chức năng có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì.”

“Có lẽ bởi vì cậu đối với “người khác” không có hứng thú. Trì Cách, đừng nên nhốt mình trong quá khứ nữa, đi ra ngoài đi, nói không chừng sẽ gặp người có ý nghĩa đối với cậu đó.”

Trì Cách gật đầu: “Ừ, có thể gặp người có ý nghĩa.”

Trên trời không sao, không trăng. Giống như có người tạt mực, che kín cả bầu trời ban ngày bằng màn đen ảm đạm.

Gió nổi lên, lay động những cành cây đang nằm cắt ngang không trung, giống như vừa có người cầm nhánh cây làm bút để vẽ tranh.

Đêm đen. Sơn chồng sơn dính chặt vào nhau.

Không có người nào có thể vẽ tranh trong màn đêm, chỉ có ánh sáng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN